Loạn luân mẹ và con
Chương 40
Ánh hoàng hôn dần khuất lấp sau những ô cửa vắng lặng của những căn biệt thự cô quạnh trong con phố… bước vào trong sân, Kiều nhìn về phía những ngọn đèn đường dần bật sáng ngoài con phố vắng tanh, mãi nghĩ nàng quên mất rằng trời đã chập tối từ lúc nào cũng không hay… trông căn nhà tối đen một màu, một cảm giác cô độc đáng sợ chợt chợt đến khi nàng trông về phía những ánh đèn vàng nhợt nhạt tỏa ra từ cửa sổ của những căn nhà bên cạnh, cái cảm giác cô độc từ khi những ngày vui ngắn ngủi của Vũ và nàng đã chợt tan biến… biết Vũ vẫn còn hận nàng chuyện từ thời quá khứ, còn hy vọng gì những đêm hai mẹ con cùng nhau vùi trong chăn ấm để cùng lắng nghe hơi thở của nhau như những ngày còn trên quê nữa… “không biết có Vũ hay Lan ở nhà không mà sao không có tiếng động nào thế nhỉ” – nàng tự nhủ, còn chồng mình nữa… không hiểu tại sao cả tuần nay lại không thấy xuất hiện… hay vẫn còn đang đi công tác chăng…
Có tiếng xe dừng trước cổng, không phải là xe máy mà là ô tô… đó là Lan, bước xuống từ chiếc taxi, hai tay Lan xách không biết bao nhiêu là túi xách, gucci, LV, chanel… có lẽ Lan vừa trải qua m một buổi mua sắm khá bận rộn…
– Mẹ về lúc nào vậy!
Lan tươi cười nhìn Kiều, sự tươi tắn của Lan làm Kiều hơi bất ngờ, lẽ nào Lan không mảy may suy nghĩ gì về chuyện với Vũ lúc sáng…
– À… mẹ mới về… con đi đâu về vậy?
– Mua sắm chút thôi… thôi con lên phòng đây…
Nhìn dáng Lan khuất lên trên cầu thang… trong Kiều… một ý nghĩ huyễn hoặc nào đó chợt nhen nhóm… Lan vừa đi qua mặt nàng… không có nét gì của một “Lan” mà 20 năm qua nàng nuôi nấng… một cảm giác hoàn toàn xa lạ… vì mấy hôm nay nhiều điều dồn dập xảy đến khiến Kiều phải muộn phiền nhưng giờ thì nàng mới để ý kỹ… từ giọng nói đến điệu bộ… đến ánh mắt… tất cả đều khác hẳn Lan trước kia…
Bước từng bước lên cầu thang… Kiều rón rén lại gần phòng Lan. Nhòm qua khe cửa… Kiều thấy Lan đang đứng trước gương ướm thử những bộ quần áo đắt tiền vừa mua được – điều mà “Lan” trước kia không bao giờ làm… và rồi… cô gái vứt chiếc áo mới xuống nệm và cởi phăng chiếc áo đang mặt ra…
– Trời… Kiều thốt lên kinh ngạc… trên lưng con gái nàng xuất hiện một hình xăm kỳ quái… nó nằm giữa hai bả vai, trong bóng tối lờ mờ, nàng không nhận ra đó là hình thù gì nhưng Kiều biết chắc một điều… từ lúc về từ Sài Gòn cho đến lúc nhập viện vì tai nạn, trên người Lan không có vết xăm nào. Chả lẽ trong thời gian nàng và Vũ đi về quê… Lan lại đi xăm mình ư… không… không thể nào… vì Lan vừa xuất viện tối hôm qua thôi mà… mặt khác, Lan dù đôi lúc trái tính trái nết nhưng nhất định không phải đứa học đòi theo những trò như vậy…
– Ai đấy! – Tròng vội chiếc áo vào người, Lan quay ngoac lại nhìn ra cửa…
– Là mẹ đây… mẹ muốn hỏi con chuyện này… – Kiều bối rối bước vào…
– Trời… có gì thì vào thẳng đây, sao thập thò ngoài đó, làm con tưởng thằng Vũ…
Nhắc mới nhớ… Kiều chợt nhận ra là Vũ vẫn bặt vô âm tín từ sáng đến giờ…
– À… mẹ… hỏi tí… thằng Vũ nó đi đâu mà giờ chưa về con…
– Còn đi đâu nữa. Nó đi tìm mẹ chứ đi đâu!
– Ủa… tìm ai… tìm mẹ hả…
– Chứ ai! Lúc sáng mẹ bỏ đi, thấy mặt nó cau có ghê lắm, rồi trưa thấy xách xe đi, con hỏi đi đâu, nó bảo đi tìm mẹ, chắc nó sợ mẹ lại đi nhậu say xỉn như lúc tối hôm qua…
– Trời… sao nó không gọi điện cho mẹ… à… quên. Cũng tại mẹ, lúc sáng đi vội quá quên cầm dt theo mất, thế giờ con có biết nó đâu không…
– Không. Thì mẹ gọi cho nó thử xem…
– Cho mẹ mượn điện thoại đi…
Cầm máy của Lan trong tay… Kiều định bấm số Vũ… nhưng… cái cảm giác hờn giận đứa con khờ dại… cứ nghẹn trong lòng làm nàng không sao có thể quên đi điều mà Vũ đã nói sáng nay… cứ bấm… rồi lại thôi… nàng đưa điện thoại trả lại cho Lan…
– Sao vậy… còn giận nó à.
– Không… cái chuyện lúc sáng giữa con với nó… làm mẹ sock quá… mẹ cũng không biết nói gì với nó giờ này, mẹ không thể tưởng nổi một đứa ngoan như nó lại có thể làm vậy với chị mình.
– Mấy thằng bây giờ vậy đấy mẹ ơi… bên ngoài có vẻ đàng hoàng… nhưng bên trong tụi nó toàn là cáo là sói không đấy, đàn ông giờ là vậy, con nghĩ thằng Vũ nhà mình hết thuốc trị rồi, mẹ cứ để ông ba đưa nó đi ra nước ngoài đi, để trong nước nó giao du với lũ xấu thì cũng thành du côn du đãng thôi, mới tí tuổi đâu mà làm vậy, không biết chừng nó còn dám giết người cướp của như thằng luyện nữa…
– Ơ…
Ngước lên nhìn Lan… Kiều kinh ngạc nhìn con… nhưng lời Lan vừa nói hết sức bình thản và đầy vô tình… Lan nói về em mình mà Kiều lại có cảm tưởng như Lan đang nói về một thằng đầu đường xó chợ nào đó. Nếu như là Lan trước kia thì có lẽ đã dùng hết lời lẽ để bênh vực em mình… bước ra khỏi phòng… Kiều quay lại nhìn Lan thêm một lần nữa… sự ngờ vực càng lúc càng lớn trong nàng…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Bước xuống xe, Chiến chờ thằng tài xế đi hẳn rồi núp vào một góc, kéo cổ áo lên, Chiến ngửi lấy ngửi để, cố tự mình phát hiện ra xem còn chút mùi thơm lạ lẫm nào của đám gái massage bám lại trên người không… nhìn đồng hồ… đã gần 8 h… vậy là đã gần quá giờ cơm tối. Thể nào vào cũng bị Hồng dạt cho một trận, rồi lại làm mặt nặng mày nhẹ, cuối cùng là bỏ sang phòng thằng con ngủ… mẹ kiếp, làm giám đốc còn thua cả thằng tài xế, nó suốt ngày làm cu li, nhưng mình cho nó hưởng không biết bao nhiêu là lộc, rồi về đến nhà thì vợ con cơm bưng nước rót, láo là bợp bạt tai liền, còn mình thì… – Chiến hậm hực mang hình ảnh so sánh ấy bước vào nhà…
– Ba về kìa mẹ!
Giọng của Ngọc lanh lảnh vang lên từ phía bàn ăn, nhìn vào bếp, Chiến thấy cả 3 mẹ con đang ăn cơm tối, nhưng lạ thay, dù biết Chiến về, Hồng vẫn hờ hững ngồi im không nói tiếng nào.
– Còn cơm không, cho ba ăn với – Chiến dở giọng bông đùa…
– Còn 1 chén nè, ăn không? – Ngọc tươi cười đáp lời…
Ngồi vào bàn ăn… Chiến cầm chén cơm đưa cho Hồng… với gương mặt thẫn thờ, nàng đón lấy rồi xới 1 muỗng, nhưng vừa định trao cho Chiến thì chén cơm đã rơi tuột khỏi những ngón tay mảnh khảnh của nàng…
– Ối… – Hồng thốt lên khi cơm đổ tràn ra bàn ăn… nàng vội lấy tay gom lấy cơm mang đi vứt trước ánh mắt đầy bực bội của Chiến…
– Mẹ mày hôm nay sao thế Ngọc! – Chiến gắt lên…
– Con chả biết… từ lúc đi học về đã thấy lơ ngơ như người mất hồn ấy… không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì không, bố hỏi mẹ thử xem.
– Rồi… để tí tao hỏi… chắc lại đi chợ đánh rơi tiền thôi…
Đứng đằng xa, Hồng đã nghe thấy tất cả, nếu không vì chuyện nàng đang suy nghĩ trong đầu thì nàng đã đứng dậy chửi cho Chiến một trận xối xả…
Bước lên phòng, nàng khoác lên mình một chiếc áo xanh trẻ trung và khoét cổ khoe làn da trắng ngần, cùng chiếc quần tây bó sát người khá vừa vặn, trang điểm lại cho tươi tắn, nàng bước xuống nhà trong sự ngạc nhiên của cả Hùng, Ngọc và Chiến… đã lâu lắm rồi họ mới thấy Hồng ra khỏi nhà một mình vào ban đêm… trừ những lúc đi cùng gia đình hoặc có chuyện gì cấp bách lắm…
– Mẹ đi đâu mà bận đồ hấp dẫn quá cơ! – Ngọc nắm tay trêu Hồng…
– Con này… hấp dẫn gì… mẹ phải đi có chuyện… con ở nhà dọn dẹp rửa bát giúp mẹ nhé…
– Đi đâu, để anh đưa em đi – Chiến vội đáp…
– Ơ… à… không cần… đi chút thôi mà… – Hồng lúng túng từ chối…
– Thì để anh đưa đi! – Chiến tỏ ra cương quyết…
– Đã bảo không cần, tôi đi thăm cô bạn bị ốm, anh đi theo làm gì… tôi có phải là trẻ ranh đâu mà cần người kèm cặp! – Hồng gắt lên…
Trước thái độ bực bội của Hồng… không ai dám nói gì thêm nữa, nhìn cử chỉ của Hồng từ nãy giờ… cả 3 đều biết Hồng đang nói dối… điều mà nàng chưa bao giờ giỏi. Một cảm giác bất an bao trùm lên cả ba thành viên còn lại, chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra từ lúc sáng, khi chỉ có Hồng ở nhà một mình và chính điều đó làm nàng phải ngẩn ngơ từ chiều đến giờ. Và khi Hồng vừa đi khỏi, Hùng là người đầu tiên đứng dậy, cầm chiếc mũ bảo hiểm lên, cậu vừa định dắt xe ra theo thì Chiến đã quát lên…
– Mày đi đâu đấy, không ở nhà dọn dẹp à…
– Con… con đi nhà bạn chút…
– Không bạn bè gì hết, vào dọn bàn đi, lớn to đầu mà không biết làm trò trống gì…
Cậu đành hậm hực bỏ vào trong…
Lại gần Ngọc, Chiến ghé vào tai con nói nhỏ:
– Con đi theo mẹ xem có chuyện gì nhé…
– Dạ…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Sau một ngày mệt mỏi trên những quãng đường bụi bặm để tìm Kiều, Vũ trở về nhà trong nỗi thất vọng não nề, cả ngày nay, đã không biết bao nhiêu lần Vũ nguyền rủa bản thân vì những lời nặng nề đã nói với mẹ lúc sáng, cứ nghĩ đến cảnh Kiều vì những lời cay nghiệt của Vũ mà tự đày đọa bản thân trong men rượu đắng chát để quên đi nỗi buồn, Vũ lại càng căm giận bản thân…
Vừa ngả lưng xuống ghế, Vũ đã thấy Lan bước xuống, ném ánh nhìn lạnh nhạt về phía Vũ, Lan hỏi…
– Chiều giờ mày đi đâu thế!
“Chắc là Lan còn giận mình chuyện lúc sáng…” Vũ nghĩ…
– Không đâu cả… – cậu uể oải đáp… – Dù biết là Kiều không có ở nhà, nhưng Vũ vẫn gượng dậy hỏi Lan…
– À… chiều giờ mẹ có về không chị?
– Vừa về đấy! – Lan đáp…
– Hả… đâu… mẹ đâu? – Vũ bật dậy mừng rỡ…
– Thì đi nữa rồi chứ đâu!
– Ơ…
– Mày đừng có hy vọng bà ta tha thứ cho mày, lúc nãy về nhà tao có bảo mày đi tìm bả, nhưng bả nói không cần cái đứa con bất hiếu như mày phải quan tâm… bả nói bả ngán thấy cái mặt mày lắm rồi… mày đừng tìm bả chi vô ích!
– Cái gì… mẹ… nói vậy ư…
Bật dậy, Vũ sững sờ trước từng câu từng chữ trong lời nói đầy cay nghiệt của Lan, bầu trời như đổ sập xuống đầu Vũ, thật khó để Vũ tin rằng một người mẹ hiền dịu như Kiều lại có thể nói những lời như vậy…
– Mày không tin thì hỏi bả đi, tao đã nói giúp cho mày rồi… nhưng bả không có nghe… tao nghĩ từ đây mày cũng đừng hy vọng vào bả chi nữa…
– Không… tôi không tin… chị đừng có láo, mẹ không bao giờ nói tôi như vậy, tôi hiểu mẹ… dù mẹ có giận tôi đến đâu cũng không bao giờ nói vậy…
– Tùy mày thôi… mà… tao nghĩ mày nói cũng đúng đấy Vũ… mày cũng đừng trông mong gì ở một người mẹ như vậy. Mày nghĩ thử xem, bà ta trước đây là con người thế nào thì mày biết rõ rồi đấy, làm sao mày có thể tin là bà ta sẵn sàng thay đổi trong 1 sớm 1 chiều, mày nghĩ lại đi Vũ, bà ta chỉ giả vờ đóng kịch thôi… mày nghĩ thử, làm sao bà ta từ bỏ một cuộc sống đầy thú vui, rượu chè, tiệc tùng, nhân tình nhân ngãi vì mày được… mày tỉnh lại đi Vũ!
– Chị im đi! Tôi không muốn nghe chị nói nữa!
Tiếng thét của Vũ vang vọng giữa khu phố đêm… nhìn Lan bằng ánh mắt đầy căm giận, Vũ nắm chặt nắm đấm rồi giáng mạnh xuống bàn… những lời của Lan như đang bóp nát tâm can Vũ, nó giáng những đòn thật mạnh vào niềm tin mà Vũ và Kiều đã cùng nhau xây đắp…
Lùi lại một bước, Lan nhìn Vũ bằng ánh mắt thích thú pha chút sợ hãi…
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên phá vỡ bầu không khí u ám… vừa theo dõi từng cử chỉ của Vũ, Lan vừa tiến lại chỗ đt và nhấc máy…
– Alo… ai đấy…
– Là mẹ đây… thằng Vũ về chưa con!
– À… nó… nó chưa về…
Lan vội che miệng lại thì thầm… nhưng từ đâu… một bàn tay lạnh lùng giật lấy chiếc điện thoại trong tay Lan, áp vội điện thoại lên tai, Vũ hỏi dồn dập…
– Mẹ… con Vũ đây… con đây… mẹ về chưa, mẹ đi đâu từ chiều đến giờ vậy!
“Trời… đúng là Vũ rồi, thằng con khờ dại của tôi… ” nước mắt Kiều như chực trào ra khi nghe tiếng thở gấp gáp của Vũ từ đầu bên kia… “chắc là từ chiều đến giờ Vũ đi tìm mình rồi… vậy là nó còn thương mình lắm… ” nén lại những cảm xúc, nàng nghiêm giọng đáp…
– Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng… đi đâu mà giờ mới về thế hả… anh có biết giờ mấy giờ rồi không…
Dù cố che dấu đến đâu thì Vũ cũng không thể không nhận ra sự xúc động của mẹ… hơi thở run run của Kiều làm Vũ biết những gì Lan nói là những lời dối trá…
– Con… con về rồi đây… mẹ… ở đâu!
– Vậy thì ở nhà đi… đừng có đi đâu nữa đấy… mẹ đang ở bệnh viện thăm cô Lệ bị ốm… một lát nữa về…
– Vậy con vào đón mẹ đây… chờ con nhé…
– Thôi… mẹ về liền mà… mẹ đi taxi cũng được…
– Không… cứ ở yên đấy… con vào liền. Thôi nhé…
Cúp máy… Vũ lao đến bàn định lấy chiếc chìa khóa xe thì Lan đã giật lấy trước…
– Mày đi đâu!
– Mặc tôi!
Giật lại từ tay Lan, Vũ không có thời gian để đôi co thêm với con người độc địa nào đó đang đứng trước mặt trong hình hài chị mình nữa…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Làn gió mát lạnh của của đêm hè không sao làm Hồng dịu đi cơn cái nóng của cơn khát tình đang âm ỉ trong người nàng, một chiếc xe vọt lên tạt ngay trước mũi xe làm Hồng giật nảy mình, nhìn lên đằng trước, nàng thấy 2 gã thanh niên đi trên chiếc SH bóng lộn đang cười nham nhở khi thấy người phụ nữ xinh đẹp loạng choạng tay lái vì màn trêu đùa của chúng. Như một thói quen, cả hai tên quay lại chờ đợi 1 tiếng chửi của người phụ nữ bị trêu chọc kia nhưng lần này, đã không có tiếng chửi nào… quay lại hỏi thằng bạn ngồi sau…
– Hehe, mặt em nó sao mày, đẹp không…
– Đẹp vãi… giống máy bay quá mày ơi…
– Tao cũng nghĩ vậy… chơi em cú nữa không…
– Ok…
Từ từ giảm tốc, cà 2 chờ Hồng từ dưới đi lên… nhìn vào gương chiếu hậu, tên ngồi trước há hốc mồm khi thấy gương mặt sắc sảo xinh đẹp của Hồng. Đúng kiểu hắn thích, con heo trong lòng gã lại kêu éc éc vì khát dục… còn Hồng thì sao… nhìn vào gương mặt nham nhở của hai gã thanh niên, Hồng khẽ trừng mắt… không phải để xem là con cái nhà ai lại láo lếu vậy, mà vì nhìn chúng tựa tựa như là Quân, đúng là cái nụ cười nham nhở ấy, không khác gì gương mặt Quân mỗi lần tìm cách “gài” nàng vào bẫy tình… biết bọn kia lại đang lảo đảo đằng trước để chờ nàng lên, nàng vội nhìn xuống xem chiếc váy phía dưới có hớ hênh quá không… mà làm sao trách chúng được… lũ con trai mới lớn thì thằng nào chả thèm muốn điều đó, ngay thằng Hùng con nàng vốn hiền lành là vậy nhưng mỗi khi trông thấy nàng hớ hênh một chút là người nó lại căng cứng lên, mỗi lần như vậy là nàng lại phải tìm đủ mọi cách để vừa thỏa mãn vừa khuyên dạy nó… vừa nghĩ nàng vừa toát mồ hôi hột…
Hai tên kia đã áp sát vào nàng lúc nào không biết…
– Chị ơi… chị có phải tên Trinh không?
Nàng im lặng không đáp, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước vờ như không nghe thấy gì…
– Sao im lặng vậy chị… giận tụi em hả chị, giỡn chút thôi mà…
Nàng trừng mắt tỏ thái độ khó chịu, chợt Hồng nhận ra con đường phía trước vắng ngắt không một bóng người… định dừng xe rẽ sang hướng khác nhưng nàng nghĩ làm vậy sẽ khiến chúng tưởng nàng sợ chúng…
– Hai cậu nhầm người rồi, tôi không phải Trinh triếc gì hết…
– Nhầm sao được… nhìn chị giống Ngọc Trinh quá trời…
Cả hai mừng húm khi thấy nàng đáp lại lời chúng, dù giọng nàng có hơi bực bội…
“Nghĩ sao mà nói mình giống Ngọc trinh vậy… à… mà mình cũng thua gì Ngọc trinh…” Hồng nhủ thầm…
– Đã bảo tôi không phải tên Trinh mà!
– Vậy à, chết thật, vậy nãy tụi em tưởng chị là người quen nên đảo xe chút xíu, chị có sao không…
– Không sao!
– Vậy à… thiệt có lỗi quá, hay em mới chị đi uống nước chuột lỗi vậy…
– Ơ hay, đã nói không sao mà lỗi lầm gì…
– Thì tụi em thấy có lỗi mà… đi nhé chị…
Đi theo Hồng nãy giờ ở phía sau, Ngọc đã chứng kiến tất cả… nàng hơi ngạc nhiên vì thái độ khá thản nhiên của của mẹ mình, nàng nhớ có lần hai mẹ con bị 1 gã lấn tuyến ép xe, mẹ Ngọc đã buông không biết bao lời nguyền rủa… nhưng lạ thay… lần này nàng không thấy mẹ phản ứng gì, lại còn nói gì với chúng… “chắc mẹ đang cố tỏ ra bình tĩnh” nhìn ra phía cuối đường, Ngọc phát hiện 1 chốt cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ, nhìn sang phía hai kẻ ngông nghênh không đội mũ bảo hiểm đang bám theo mẹ nàng, Ngọc chắc mẩm chúng thể nào cũng bị tóm, nhưng dường như tụi nó đã phát hiện ra, nhìn thấy 1 người cảnh sát từ từ đi ra… tên lái xe tái mặt…
– Chết mẹ… công an…
– Mày… bắn qua mẹ đi – tên ngồi sau xúi dục… gã không muốn quay đầu lại và để lạc người đàn bà bên cạnh chút nào…
– Mày điên à, đường lô cốt không, lạng sao nổi. – Vừa nói hắn vừa giảm tốc lại định quay đầu xe… biết không còn cách nào khác… tên phía sau tiếc rẻ nhìn Hồng, bất ngờ hắn đưa tay bóp vào mông nàng một cái rồi hô…
– Chạy mày…
… Bàn tay của gã chạm vào mông làm Hồng giật thót… quay lại nhìn thì chúng đã cao chạy xa bay… giận tím mặt… Hồng không còn cách nào khác là chửi thầm trong bụng… nhưng nàng không phải buồn lâu, từ đằng xa nàng thấy một cô gái nào đó có dáng vẻ khá quen thuộc từ trong bóng đêm ném vật gì vào mặt thằng ngồi trước, hình như là chiếc mũ bảo hiểm, cú ném đích xác ngay mặt làm gã loạng choạng tay lái rồi húc vào hàng rào của lô cốt của những người đào cống bên đường và ngã lăn quay, chiếc Sh màu trắng mài mũi xuống mặt đường gồ ghề tạo nên một tiếng động âm vang khu phố, vừa thất thần vừa đau… vừa tức giận, cả hai bật dậy định dựng xe phóng theo con khốn đã làm chúng ngã nhưng cũng vừa lúc ấy… chiếc xe cảnh sát đã lao đến…
“Đáng đời” – Hồng cười thầm… phía sau, Ngọc cũng vội ghé vào hàng tạp hóa bên đường mua 1 chiếc mũ khác rồi tiếp tục đuổi theo mẹ…
“Mẹ ơi là mẹ… rốt cuộc là mẹ đi đâu vậy… “! Ngọc cười khổ nhìn về phía trước cố định vị mẹ mình trong màn đêm… may thay, Hồng đã dừng lại… đó là bệnh viện tỉnh… giờ thì Ngọc đã biết Hồng đi đâu… nhưng đi thăm bệnh thì có cần phải trưng diện cầu kì vậy không trời… ” Ngọc tự nhủ… dù sao nàng cũng yên tâm khi biết điểm đến của mẹ… thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu xe định về thì bất chợt… một bóng dáng quen thuộc từ xa xuất hiện… đó là Vũ. Mắt Ngọc sáng rỡ lên, lạ thay, Vũ cũng phóng xe thẳng vào trong bệnh viện…
“Lạ… nhà Vũ có ai bị ốm sao… Lan đã ra viện từ lâu rồi mà…”
Đằng nào thì giờ về cũng không yên nữa, Ngọc cũng vội phóng xe vào trong…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Vừa lên thang máy, Hồng vừa cố nhớ lại xem phòng bệnh mà ba của Quân đang nằm là phòng bao nhiêu… lần trước đã đến cùng chồng nhưng vì bị Quân lôi đi nên nàng cũng không kịp nhớ.
Cánh cửa thang máy vừa mở… một giọng nói vọng từ hành lang vào tai nàng… Hồng nhận ra ngay đó là giọng của Quân…
– Cháu cảm ơn cô nhiều… không có cô con cũng không biết xoay xở ra sao nữa…
– Con nói gì vậy, cô với mẹ con như chị em, cô không lo cho mẹ thì ai lo… con cứ yên tâm, có gì cứ gọi điện cho cô…
Nép vội vào vách tường, Hồng nhận ra ngay người phụ nữ đang đi cùng Quân… không ai khác, đó là Kiều…
– Để con đưa cô về…
– Thôi… cô gọi Vũ tới đón rồi, chắc giờ nó cũng đến rồi, con cứ quay lại với mẹ đi…
– Vậy để con tiễn cô ra cổng…
– Đã bảo không cần, mặc cô – nhìn gương mặt mệt mỏi của Quân, Kiều vừa ái ngại vừa tội nghiệp, nắm tay Quân, Kiều an ủi:
– Nhớ có gì cần thì cứ nói cho cô nha, đừng có ngại!
Tỏ vẻ đầy xúc động, Quân vòng tay ôm vào Kiều, dù hơi ngại ngùng nhưng Kiều cũng đưa tay vỗ vỗ lên vai Quân, nàng cứ ngỡ dưới con mắt của Quân, nàng là một ân nhân, một người mẹ thứ 2 của gã nhưng nàng đâu hiểu rằng nàng đang bị một con cáo già ôm trong lòng… chợt… Hồng nhận thấy đôi tay Quân đang chuyển dần từ trên thắt lưng xuống phần dưới cơ thể nàng… cái ôm của Quân… hình như có điều gì vượt qua một cái ôm của sự xúc động… hơi thở của gã nặng dần sau gáy nàng…
– Cảm ơn… giá mà…
– Giá mà sao…
Giọng Kiều run run đáp lại… người Quân giờ đã áp chặt vào nàng… nàng cảm thấy cơ thể Quân đang nóng dần lên, cả nàng cũng vậy… mùi cơ thể nồng nồng Quân làm nàng run lên vì hồi hộp… đó chính là cái cảm giác hồi hộp khi bị những người đàn ông dồn ép… và theo trí nhớ của nàng… không lần nào là nàng chống trả được…
– Giá mà cháu có một người mẹ đẹp và tốt bụng như cô…
– Đừng nói vậy… mẹ con nghe thấy sẽ buồn đấy…
Bên hành lang vắng lặng, tiếng thì thầm của cả hai đã lọt vào tai Hồng… và đôi mắt nàng cũng đang trợn tròn vì những cử chỉ dần vượt qua giới hạn của Quân dành cho Kiều ” đồ khốn nạn, cậu cũng không khác gì loại đàn ông khác đâu Quân à, vậy mà mình định đến để xin lỗi nó, tội nghiệp mẹ nó, đẻ ra một thằng con không ra gì… cả con Kiều kia nữa… đúng là đồ hồ ly… ” Nhìn Kiều đứng làm ngơ cho Quân xoa mông, Hồng biết chắc rằng cái tính đĩ thõa của Kiều lại đang bộc phát… Hồng làm sao hiểu được cảm giác của Kiều vì ngày nào Hồng cũng được Chiến “chăm sóc ” tận tình, lại có Quân nữa… nhưng còn Kiều thì sao, một thân thể đáng thèm muốn như Kiều lại phải chịu cảnh vườn không nhà trống mấy tháng nay… kể từ ngày nàng lập lời thề với Vũ… dù được Vũ yêu thương hết lòng… nhưng Vũ không hiểu rằng nàng cũng là một người phụ nữ, ngoài tình mẫu tử cũng cần thỏa mãn nhu cầu sinh lý, đặc biệt là trong giai đoạn hồi xuân này… khi mọi động chạm, kích thích từ bên ngoài đều làm nàng phải “trăn trở”
– Thôi… cô… phải về rồi Quân à…
Nàng nhắc khéo… Quân… nhưng giọng nói run rẩy của Kiều cùng với bàn tay đang bấu víu vào lưng Quân của Kiều đã tố cáo nàng…
– Cho… cháu được ôm cô thêm chút nữa… cháu ghen với Vũ quá… giá mà… cháu là Vũ…
Giờ thì Quân không ngại nói ra ý định của mình… Quân khẽ đẩy nàng dồn vào tường “trời… nó định làm gì vậy…” cố định thần lại, Kiều khẽ đẩy Quân ra và nhìn vào mặt gã…
– Cô nói rồi mà… mẹ cháu cũng rất yêu thương cháu… không khác gì cô yêu thương Vũ cả, cháu đừng so sánh vậy, mẹ cháu nghe thì cô biết ăn nói làm sao…
– Cháu… xin lỗi… cháu hiểu rồi…
Với gương mặt đầy “yêu thương”, Quân lại ôm chầm lấy Kiều… ôm lấy cặp mông căng đầy sau chiếc váy mỏng manh…
– Thôi… cô phải về… Vũ đang chờ cô…
Nàng lại nhắc khéo Quân… nhưng lời nàng đã hoàn toàn vô tác dụng khi dục tính của Quân đang gào thét… hôn lên cổ nàng… Quân thì thầm…
– Chỉ 1 chút nữa thôi…
Đứng bên vách tường, giờ thì Hồng không còn nghi ngờ gì về mục đích của Quân nữa… đồ khốn – chửi thầm, nàng tức giận định quay đi thì…
– Á… – tiếng la của Quân làm nàng giật thót người, quay lại nhìn, nàng trợn tròn mắt, 1 biến cố bất ngờ khiến Hồng há hốc… Quân đang nằm bệt trên sàn ôm bụng đau đớn… và bên cạnh… con gái nàng đang ôm chặt lấy Vũ, cố không để Vũ lao đến…
– Con sao vậy Vũ… sao lại đánh bạn… – Kiều hốt hoảng đỡ Quân dậy…
– Thằng chó… mày làm định làm gì mẹ tao…
Gỡ tay Ngọc ra, Vũ định lao đến, hai bên hành lang, những bệnh nhân và y tá bắt đầu túa để xem có chuyện gì… từ xa 1 người bảo vệ chạy đến quát…
– Mấy cậu kia, ở đây đến đây gây rối vậy, bệnh viện chứ có phải chợ búa không… dừng lại ngay!
Chẳng cần quan tâm đến ai, Vũ lại lao đến đạp Quân túi bụi…
– Thằng chó… chết đi…
Định vùng dậy đánh lại nhưng với bản chất mưu mô của mình, Quân nằm bẹp xuống sàn ôm bụng tỏ ra đau đớn…
– Vũ… con bị điên à! Dừng lại ngay!
Ôm chặt Vũ từ phía sau, Kiều cố kéo đứa con trong cơn thịnh nộ của mình về phía sau, người bảo vệ cũng vội xiếc lấy tay gã thanh niên hung hãn…
– Đã bảo là dừng lại rồi mà… cậu muốn lên đồn không…
– Mặc tôi…
Gạt mạnh tay ra hai bên, Vũ vươn mình định lao đến tiếp tục nhưng một tiếng rên từ phía sau làm cậu khựng lại, quay đầu lại cậu thấy Kiều đang ngã sõng soài trên sàn, hai mắt nhắm nghiền tỏ vẻ đau đớn…
– Mẹ!
Lao đến ôm lấy Kiều, Vũ đưa tay nâng đầu nàng dậy…
– Á… Kiều rên lên khi bàn tay Vũ chạm vào chỗ va đập trên đầu nàng…
– Trời… con xin lỗi… mẹ sao vậy… trúng chỗ nào… đau không… – Vũ hốt hoảng hỏi mẹ…
– Không… không sao… con đừng đánh bạn nữa… đưa mẹ về đi…
– Con… biết rồi… con đưa mẹ về…
Dìu nàng đứng dậy, vừa lúc đó thang máy cũng mở ra… đưa mẹ vào trong, cậu đóng vội cửa lại, để mặt Ngọc và Quân cùng những người hiếu kỳ đứng đó… bên dưới cầu thang bộ, Hồng cũng vội quay đầu đi khỏi…