Lỗi tại anh

Chương 13



Phần 13

Chỉ còn mấy ngày nữa, nó có thể làm gì khi trong đầu nó toàn những buồn phiền, nó buông xuôi tất cả…

Thảo: Anh uống nhiều lắm rồi, anh cứ như vậy cũng không giải quyết được gì đâu…

Phong: Bé Thảo nói đúng đó, hết đêm nay thôi rồi bắt đầu với cuộc sống mới, dù mày có ở thiên đàng hay địa ngục thì vẫn có anh em bên cạnh mày, cố gắng lên, tao biết mày không dễ gục ngã vậy đâu, đúng không con trai…

Phong vỗ lên vai nó rồi an ủi nó, hết đêm nay nó sẽ thành một con người khác, những việc xảy ra sẽ làm cho nó mạnh mẽ hơn. Tiếng chuông đt nó vang lên, Mi gọi cho nó nhưng nó tắt máy và cứ uống tiếp, nó say để quên đi hết những đau thương mà nó đã nhận và học cách chấp nhận sự thật, không trốn tránh…

Tối ngày 8/3 nó viết lá thư cho mẹ nó rồi lên phường, cả nhóm cũng lên trò chuyện cùng nó, hết đêm nay nó sẽ rời khỏi nơi này…

Đêm khuya giá lạnh chỉ còn Phong và bé Thảo ngồi chung với nó, nét mặt ai cũng buồn và tiếc nuối điều gì đó. 7h sáng nó làm lễ xong, chỉ còn 15′ nữa xe chạy…

Phong: Mày đi giữ gìn sức khỏe, mỗi tháng tao và nhóm sẽ lên thăm mày, 18 lần cũng xong thôi…

Thảo: Anh đi nhớ viết thư về cho em nha…

Nước mắt bé thảo rơi, thấp thoáng nó thấy bóng dáng Mi đi vào cổng, nó không quan tâm, nó ôm bé Thảo vào lòng rồi hôn nhẹ lên môi bé Thảo, nó chào mọi người rồi bước lên xe thật nhanh…

– Anh duy… anh duy, chờ em…

Nó biết chắc Mi sẽ thấy nó nhanh chóng vì nhóm nó nổi bậc nhất trong phường này, nó vờ như không nghe thấy rồi ngồi vào hàng ghế, nhắm mắt lại, lòng nó đau như cắt, nước mắt nó muốn chảy ra, nó chỉ mong chiếc xe lăn bánh thật nhanh rời khỏi chỗ này, để nó không kiềm chế được mà ngoảnh đầu lại nhìn Mi.

Xe chạy qua cầu Mỹ Thuận. Mắt nó lim nhim vì đêm qua không ngủ, trong cơn mê man nó thấy Mi và nó ân ái với nhau rồi hình ảnh người đàn ông 30t xuất hiện, nó giật mình thức giấc, ông sĩ quan đánh thức nó, xe đã đến đơn vị…

Bước xuống xe nó quan sát, căn nhà nào cũng giống nhau, mọi thứ điều khác biệt với bên ngoài, 30 người ở chung một ngôi nhà, có giường tầng và nó ngủ ở dưới, coi như lần này nó có khoảng thời gian để quên đi mọi chuyện…

Kỷ luật quân đội rất nghiêm, nhất là 3 tháng quân trường, đêm nào nằm xuống nó cũng ngủ say vì mệt và thiếu ngủ, 3 tuần trôi qua, nó và 4 người ở chung được chọn để tập văn nghệ chào mừng 30/4 và 1/5…

Chị Quyên là người biên đạo nhảy cha cha cha, chị lớn hơn nó một tuổi, có 5 cặp nhảy, 5 nam và 5 nữ, nó được chị bắt cặp nhảy chung với Linh, dáng người Linh không cao lắm 1m60, tóc đen dài, là sinh viên năm nhất trường sư phạm tiểu học, Linh rất vui vẻ và hòa đồng với bộ đội, hay cười và đặc biệt có cặp chân mày đậm và sắc, rất đẹp…

Cứ mỗi lần mấy đứa con gái vào đi ngang đơn vị là làm mọi thứ xôn xao lên…

– Trời ơi, gái kìa tụi bây, vú kìa, đích kìa, em ơi, anh đây nè, I love you…

Không biết xấu hay đẹp, chỉ cần mông to vú to là tụi nó đều la lên như gặp được thần tượng JAV, Như các buổi tối thường lệ, nó lên phòng tập văn nghệ, chưa thấy ai đến nên nó ngồi ở bồn hoa, không biết ba mẹ và anh em nó thế nào, bé Mi có sống tốt không…

– Hù…

Bé Linh làm nó giật mình: Em làm anh muốn đứng tim vậy…

Linh: Sao anh không vào phòng mà ngồi ngoài này…

Nó: Anh ngồi ngoài này cho mát, sao em đếm sớm vậy…

Linh: Em đi học về rồi ghé đây luôn, mà quê anh ở đâu vậy…

Nó: Ở Vĩnh Long, còn em…

Linh: Em ở Biên Hòa, mà sao anh đi nghĩa vụ vậy…

Nó: Anh bị bạn gái bỏ…

Linh: Sao buồn vậy, nhìn anh đào hoa vậy chắc anh làm gì người ta mới bỏ anh phải không…

Nó cười nhẹ rồi kể chuyện của Mi và nó cho Linh nghe, vẻ mặt Linh buồn rồi tâm sự với nó…

Linh: Ít ai được như anh, có những người đạt được cái họ muốn rồi họ lại bỏ đi, không biết trân trọng…

Chắc Linh cũng mới vừa thất tình nên nói chuyện tình cảm với nó rất nhiều, 15′ sau thì mấy người khác vào rồi nó và Linh vào tập…

Như thường ngày, nó nhảy cặp chung với Linh, nó dìu tay Linh với điệu cha cha cha, nhưng hôm nay Linh lại nắm lấy tay nó, chắc qua một tuần tập chung với nhau nên Linh đã không còn ngại nữa, Linh và nó nhảy rất ăn ý, chỉ có những lúc xoay người thì hơi phức tạp. Rồi Linh xoay chậm hơn nó một nhịp, chân Linh đá vào chân nó làm Linh ngã xuống nhưng nó đã kịp thời ôm Linh lại…

Vì quá bất ngờ nên 1 tay của nó chạm vào ngực của Linh, cặp ngực mềm mại như thể Linh không mặc áo ngực vậy…

Linh đỏ mặt nói: Cảm ơn anh, Mình nghĩ chút rồi tập tiếp nha…

Nó gật đầu rồi Linh đi ra ngoài ngồi, nó biết Linh ngại nên nó cũng không dám nói gì. Cứ như vậy, ngày qua ngày và nó điều lên sớm để nói chuyện với Linh, cò khi tập xong đến 10h Linh vẫn còn ở lại nói chuyện với nó…

Ngày chủ nhật được nghỉ công tác, Phong và mọi người lên thăm nó, nó rất vui khi nhìn thấy mọi người…

Phong: Mày đen ra đó, có cực lắm không…

Nó: Tao vào đội văn nghệ nên cũng không cực lắm…

Phong: Vậy cũng được rồi, hôm bữa tao thấy đám cưới của một người, mày biết ai không…

Nó cười nhẹ: Của bé Mi phải không…

Phong: Không phải, là của Nhi lai, nó lấy ông việt kiều mỹ nào đó…

Nó: Uhm, mày có liên lạc với Mi không…

Phong: Không, tao gọi mà thuê bao, cũng không thấy Mi xuống nhóm…

Có lẽ Mi đang hạnh phúc bên ai đó, nó ừ cho qua chuyện rồi nó hỏi về chuyện của nhóm, 3h chiều, nó tiễn mọi người về, khi vào trong đơn vị nó thấy bé Linh đang ngồi ngoài hàng lang, nó đi lại hỏi…

Nó: Sao em vào sớm vậy…

Linh vẻ mặt giận dỗi: Em vào đây lúc 11h rồi, có mưa gà rán cho anh nữa mà thấy anh ngồi nói chuyện với bạn nên em không lại…

Nó: Vậy hả, sao em không lại ngồi chơi chung luôn…

Linh: Thôi, em ngại, bạn anh cũng là dân nhảy à…

Nó: Uhm…

Linh quen nhiều sĩ quan nên thời gian tiếp khách thoáng hơn một chút, nhưng có kiểm tra đột xuất nên nó phải đi nhập rau cho bếp không ở lại nói chuyện với Linh được…

Tối đêm đó khi tập chung với Linh, ánh mắt Linh như có nhiều tâm sự, thường ngày Linh nói chuyện rất vui vẻ, bộ đội ai cũng thích Linh nhưng cả buổi tập Linh chẳng nói câu nào đến khi tập xong Linh mới mở lời…

– Tối nay đánh kẻng ngủ xong ra anh vườn ươm đơn vị gặp em nh…

Giọng Linh nói nghiêm túc, nó gật đầu rồi Linh lên xe chạy đi đâu đó…

9h30, tiếng chuông vang lên, nó chờ điểm danh xong rồi lẻn ra ngoài vườn ươm, trời tối như mực, nó đi nhẹ để không bị phát hiện, lại gần nó mới thấy bóng dáng Linh đang ngồi ở vườn ươm, nó nói khẽ…

Nó: Em gọi anh ra đây có việc gì không Linh…

Linh: Em buồn quá nên muốn nói chuyện với anh…

Nó ngồi xuống kế Linh: Em buồn việc gì, gia đình à…

Linh không nói gì liền quay sang ôm nó, nó hiểu rồi, cảm giác này, Linh cần một bờ vai để dựa, nó cứ ngồi rồi không ai nói lời nào, nó cảm giác chiếc áo thun của nó đã bị thấm nước…

Linh: Có phải con trai ai cũng xem con gái tụi em như món đồ chơi rẻ tiền, buồn thì tìm đến, vui thì bỏ đi như không có xảy ra chuyện gì…

Nó vỗ về Linh: Thôi đừng khóc nữa, em khóc sẽ xấu đi đó, nín đi rồi từ từ giải quyết…

Linh: Em giải quyết thế nào khi thấy người con gái ôm bạn trai em từ phía sau, còn nói chuyện vui vẻ nữa, em buồn lắm…

Nó dìu vai Linh ra, 2 tay nó áp vào má của Linh: Em hãy nhớ, tình yêu là chiến trường, chiến thắng hay thất bại là do sự khôn khéo của mình, những việc đó không đáng để em phải khóc, còn nhiều bài học em phải va chạm nữa, ráng lên em…

Nó lấy ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt của Linh. Trong đêm khuya đôi mắt long lanh nhìn nó rồi Linh lại ôm nó vào lòng…

Nó: Cũng khuya rồi, em về sớm đi để mai đi học nữa, nếu để bị phát hiện sẽ bị kỷ luật đó em…

Nó dìu Linh ra vườn ươm rồi vào phòng ngủ, không biết vào đây thiếu thốn tình dục hay vì mùi hương trên cơ thể Linh làm chym nó cứng lên. Khuya hôm đo bó mê man cùng Linh rồi giật mình tỉnh dậy nó sờ vào chym thì đã biết nó bị mộng tinh. Đi lính 2 tháng nó mới có được cảm giác sướng thế này, dù chỉ là giấc mơ…

Bạn đang đọc truyện Lỗi tại anh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loi-tai-anh/

Đi bộ đội chỉ hết giờ chứ không hết việc nên thời gian trôi qua nhanh, mới đây đã là chủ nhật nữa rồi, nhìn các bà mẹ vào thăm con mà nó thấy não lòng còn mấy đứa con gái vào thăm bồ nữa, nhìn mà tuổi thân, nó vào phòng nằm ngủ để cho qua thời gian, vừa nằm xuống thì đã nghe tiếng xì xào của mấy đứa trong phòng…

– Con nhỏ nào đẹp quá kìa tụi bây, da trắng như bông bưởi, hôm nay toàn gái đẹp chịu muốn không nổi vậy…

Mấy đứa ở chung cứ chờ đến ngày chủ nhật là ra ngoài trước chọc gái, nó không quan tâm mấy nên vẫn cứ nằm ngủ…

– Duy ơi, có người nhà thăm…

Tiếng ông chỉ huy cất lên, nó mở mắt ra, chẳng lẽ nhóm lên thăm nó, nó ngồi dậy và ra ngoài cửa, nó thấy đôi mắt tròn long lanh và mái tóc đem xõa dài, bé Mi đứng trước mặt nó mỉm cười, nó bất ngờ quá nên không nói nên lời, bốn mắt nhìn nhau như có nhiều chuyện muốn nói, nó cười nhẹ rồi lấy chiếu lót cho Mi ngồi…

Nó: Lâu quá không gặp em, em khỏe không, sao biết anh ở đây mà lên vậy…

Mi: Em cũng khỏe, em hỏi anh Phong nên mới biết, anh thế nào rồi. Trông anh ốm đi thì phải…

Nó cười: Ở đây cũng cực, em đi với ai, chồng em đâu…

Mi: Chồng em ở nhà, em nói nhà lên sài gòn khám bệnh nên mới vào đây thăm anh…

Nó: Vậy em với Tuấn sống tốt chứ…

Mi: Dạ cũng bình thường thôi anh…

Nó biết khi ở bên Tuấn Mi sẽ không hạnh phúc gì cũng vì chữ hiếu Mi phải làm vậy thôi…

Nó: Anh xin lỗi…

Mi: Anh đừng nói vậy, không phải lỗi của anh, vì em với anh có duyên mà không nợ nhau thôi…

Nó: Có lẽ vậy…

Mi: Ngày anh lên xe, anh Phong nói cho em biết chuyện gia đình anh bị phá sản, em biết anh làm vậy để muốn cho em quên anh và sống tốt hơn, nhưng dù có ra sao đi nữa, anh là người thế nào thì trái tim em vẫn luôn ở bên anh…

No chạnh lòng cúi mặt xuống: Mọi chuyện đã qua, tất cả sẽ là quá khứ và kỷ niệm của anh và em, anh chỉ mong em sống tốt và hạnh phúc thôi…

Mi cười nhẹ rồi đưa miếng trái cây cho nó: Em sẽ sống tốt thôi, anh yên tâm, anh cũng phải sống tốt nha…

Nó hiểu ý Mi muốn nói gì, nó biết Mi vẫn còn yêu nó nhưng nó có thể làm gì để quay ngược thời gian trở lại và đưa Mi đi thật xa, một nơi chỉ có nó và Mi, còn bây giờ là hai thế giới khác biệt, nó chỉ biết mỉm cười và xem đó chỉ là giấc mơ thoáng qua mà thôi…

Phút chốc không gian tĩnh lặng Mi nhẹ nhàng hôn lên má nó: Có thể đây là nụ hôn cuối em dành cho người em yêu và sau này chắc em sẽ không vào thăm anh được nữa…

Mi lấy trong cái bao ra một hộp quà tặng cho nó rồi nói: Khi nào anh buồn thì cứ lấy ra xem, nó có rất nhiều kỷ niệm của anh và em đó, thôi cũng trễ rồi, em phải về đây, anh giữ gìn sức khỏe đó…

Mi nói xong rồi đứng dậy, nó tiễn Mi ra đến cổng, Mi quay lại vẫy tay chào nó, nó thấy đôi mắt long lanh của Mi đang ứ động những giọt nước, Mi bước lên taxi rồi khuất xa dần…

Lòng nó ngậm ngùi trở về phòng, hộp quà nó để trên giường mấy đứa bạn ở chung cứ tò mò kêu nó mở hộp quà ra xem, nó mở nắp ra thì thấy căn nhà lúc sinh nhật nó đã tặng Mi nhưng không có miếng kính mà chỉ có tên nó và Mi trong căn nhà, và một bao thư dày cộm…

Nó mở ra bên trong có một cọc tiền và 1 bức thư:

– Anh nè, có thể đây là lần cuối em gặp anh, tuy em và anh không thể đến với nhau nhưng em rất hạnh phúc vì tình yêu anh dành cho em là chân thật, em cảm nhận được điều đó, em rất buồn khi hay tin gia đình anh gặp khó khăn mà em thì không thể giúp được gì, em xin lỗi, anh đi bộ đội sẽ cực nhọc lắm, không phải em không tôn trọng anh, nhưng có sẽ giúp cho anh được phần nào, nếu anh có khó khăn thì cứ liên lạc với chị Út kế bên nhà em. Anh nhớ tự chăm sóc mình và luôn mỉm cười như nhìn thấy em nha. Em yêu Anh. Bé Mi…

Chiếc nhẫn bạc nó tặng cho Mi, Mi vẫn đeo ở ngón áp út và trồng lên là chiếc nhẫn màu vàng nó nhìn thấy khi Mi đưa hộp quà cho nó, nó trách bản thân không đủ bản lĩnh để giữ Mi bên cạnh, nó sẽ nghe lời Mi sống thật tốt, nó đem căn nhà que vào kho cất giữ cẩn thận còn số tiền nó gửi chỉ huy mắc công để balo rồi anh em mất đoàn kết…

Tối đó nó lại tập văn nghệ với Linh, cặp chân mày sắc và đôi môi gợi cảm của Linh làm nó nhớ đến một người, hôm nay Linh vui vẻ trở lại sau đêm nói chuyện với nó, đến giờ giải lao Linh rủ nó đi căn tin mua nước cho mọi người cùng uống, từ phòng tập đến căn tin không xa mấy, qua vườn tăng gia là đến, bé Linh bước chậm rãi theo sao nó, buổi tối vườn tăng gia không ai gác, chỉ có những luống cải và mồng tơi với dàn bầu, những trái bầu to và xanh, xa xa nó và Linh cũng thấy được, đi ngang dàn bầu Linh nắm lấy tay nó và dừng lại…

Nó ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy em…

Linh không nói lời nào liền ôm nó và hôn lên môi nó, không biết nước hoa hay mùi hương vết son môi của Linh làm mê hoặc nó, nó cũng không ngăn ra mà lại hôn đáp trả Linh, cả hai hôn nhau rất lâu, trao cho no những giọt nước như không có ai ngăn cản được, bất chợt lý trí nó đã bị đánh thức, nó rời khỏi môi của Linh…

Nó: Thôi, anh và em đi mua nước cho mọi người nha, mắc công mọi người chờ…

Linh: Anh không thích em sao…

Nó: Anh… anh…

Linh lại chòm tới nó và hôn nó mãnh liệt, no không kiềm chế được vì đôi môi ngọt ngào của Linh, bao lâu rồi nó mới có cảm giác này, nó lấy tay xoa bờ mông căng tròn của Linh, nó cởi quần Linh xuống rồi xoay người Linh lại, nó ngồi xuống liếm bướm Linh từ phía sau khi Linh đang chổng Mông vào mặt nó, nó như một con cún con cứ liếm láp khe bướm của Linh, trời tối nó không thấy rõ hang bướm nhưng lưỡi của nó có thể càng quét khe bướm của Linh, nó càng mạnh bạo thì tay của Linh càng mở rộng hai bên mông ra, nó thở dồn dập vì thiếu không khí, nó cảm nhận được lưỡi nó có nhiều chất nhờn, có thể nước tổ yến đã sản xuất ra, nó nghe hơi thở của Linh càng nhanh và lắng xuống bất chợt, nó rời khỏi hang bướm Linh…

Nó: Anh xin lỗi… anh không…

Linh kéo quần lên rồi nói: Thôi mình đi mua nước nha anh, cũng trễ rồi…

Không biết tại sao nó lại làm như thế với Linh, tính dâm đãng nó nổi lên không tự chủ được bản thân, nó khao khát, nó ham muốn tình dục và ham muốn Linh vì cặp chân mày đậm và sắc…

Nó và Linh mua nước về phòng tập, Linh lúc nào cũng mỉm cười với nó, 2 má đỏ và đôi mắt khêu gợi, chăc Linh đã thỏa mãn vì cái lưỡi tích cực của nó. 30′ Tập xong…

Linh: Tối nay anh ra vườn ươm gặp em nha…

Nó gật đầu cười ý với Linh, nó về phòng giăng mùng rồi chờ đợi. Tiếng kẻng vang lên, căn phòng tối đen, 10′ sau nó mò ra đến vườn ươm, nó thấy bóng dáng ai đang đứng nhưng bộ đồ thì không phải Linh mặc lúc nãy. Nó lại gần hơn mới nhìn rõ là Linh, chắc Linh đã thay đồ ở đâu đó rồi…

Nó: Chào em…

Linh: Chào anh…

Nó, sao, em buồn việc gì nữa đây…

Linh: Em không có buồn nữa, em… em…

Linh e thẹn cúi đầu xuống, nó làm liều chủ động ôm lấy Linh rồi đá cái lưỡi của nó vào môi Linh, tay nó sờ bầu vú đang căng ra, Linh hưởng ứng lại rồi cởi chiếc quần đùi của nó xuống mân mê 2 hòn bi của nó, nó bắt đầu kéo chiếc quần leg thun ôm sát của Linh xuống…

Nó: Hôn thằng em của anh đi Linh…

Linh “dạ” rồi ngậm lấy chym nó từ từ rồi đi sâu vào cuống họng, nó tê hết cả người, cảm giác này, nó như bay lên tận trời xanh vì sung sướng, đã lâu rồi nó mới được sướng như vậy trong khi gió trời lạnh, miệng Linh ôm trọn con chym nó, thật ấm áp làm sao…

Nó cứ nhấp nhấp vào miệng Linh rồi rên khẽ, nó dìu Linh đứng dậy và bú liếm hang bướm của Linh như ở vườn bầu, nó hôn miệt mài như thèm khát, Linh cứ lấy tay nhấn đầu nó vào khe bướm, lưỡi nó không dài nhưng đủ để Linh rên lên vì sướng…

Nó: Em rên nhỏ thôi, bị phát hiện là chết…

Nó đứng lên rồi đưa chym nhẹ nhàng vào hang bướm của Linh mà nhấp, nó thích đâm từ phía sau Linh, nó nhấp từ từ ra rồi đẩy vào như gãi ngứa cho Linh, Linh chịu không nổi…

Linh: Nhanh đi anh, em chịu không nổi đâu…

Giọng nói dâm đãng của Linh làm nó nhấp nhanh hơn và cho hết cây vào trong, nó xoay người Linh lại rồi một tay nâng chân của Linh lên rồi đâm vào, lưỡi nó thì quấn quanh đầu ti rồi lên cổ Linh, tay Linh bấu chặt lưng nó như cào xé, lên đỉnh nó nhấn vai Linh xuống và bắn tinh lên bầu vú trắng mịn của Linh…

Không biết từ lúc nào nó lại trở thành con người như vậy, Linh cũng lộ ra bản chất dâm đãng của mình, nắm lấy chym nó mà ngậm cái đầu khấc mút mút…

Nó: Anh sướng quá Linh ơi, cảm ơn em…

Nó cởi chiếc áo thun ra lau những bệt tinh trùng còn dính trên bầu vú rồi nó mặc đồ lại cho Linh, hai đứa ngồi ôm nhau không nói lời nào, đầu Linh tựa vào vai nó rồi ánh đèn pin chiều lướt qua, nó và Linh cúi xuống thành tường vườn ươm để không bị phát hiện…

Nó: Chắc thằng trong đơn vị anh gác thôi, em đừng cử động…

Nó chồm người lên quan sát rồi không thấy ánh đèn pin nữa, nó kêu Linh về rồi nó đi vào đơn vị, đến hàng lang thì có ánh đèn pin chiếu vào mặt nó…

Chương trước Chương tiếp
Loading...