Lớp học 12A7

Chương 25



Phần 25

Tại trường Hoa Mai, một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người thẳng đứng đi băng băng đến trước phòng Hiệu trưởng. Cô thư ký toan cản lại, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông, cũng rùng mình lùi lại. Cửa phòng bật mở, Trung Nghĩa mặt mày phờ phạc ngồi trên bàn, tức giận hét lên:

– Ai?! Vào phòng Hiệu trưởng không biết gõ cửa hả?!

“Cộc cộc cộc”.

Người đàn ông lớn tuổi, mím môi, đưa tay gõ lên cửa kính ba tiếng lạnh lùng. Trung Nghĩa ngẩn đầu, chợt ngớ người, bước nhanh ra đón:

– Ba… Sao ba tới đây?

‘Chát’.

Một tiếng bạt tai chát chúa làm cô thư ký đứng ngoài phòng cũng giật thót mình. Cô vừa nhận ra người đàn ông mới tới là ông Trung Dũng, một trong những người đứng đầu ngành và cũng là cha của Hiệu trưởng Nghĩa. Ông Trung Dũng bước vào phòng, sập cánh cửa thật mạnh đến kính cũng run lên bần bật. “Thầy Hiệu trưởng gặp chuyện lớn rồi…”. Bản tính tò mò của phụ nữ trỗi dậy, cô thư ký nhìn dáo dác xung quanh. Khi thấy không có ai, cô mở cánh cửa phòng họp bên cạnh. Nơi đây có lỗ thông gió sát trần, có thể nghe lén được chuyện tày đình sắp xảy ra.

– Ông làm cái gì? – Trung Nghĩa mặt đỏ bừng in dấu tay, hét lên.

– Mày tưởng giờ mày là Hiệu trưởng thì có quyền la hét với tao sao? – Ông Trung Dũng hầm hầm bước đến bàn làm việc.

Ông rút cặp da, hai tờ giấy đánh máy ngay ngắn ném xoạch lên bàn Hiệu trưởng. Trung Nghĩa mặt còn tái xanh vì giận dữ, bước lại nhìn. Trước mắt hắn là hai tờ đơn nội dung như nhau, chỉ khác tên và chức danh. Một là của hắn, một là của cha hắn.

– Mày chọn đi… Một mày từ chức hoặc là tao… Mày làm tao không còn mặt mũi nào nữa… – Ông Trung Dũng âm trầm, những nếp nhăn trên mặt sâu hoắm.

– Tại sao? Con không muốn từ chức? Những tờ báo lá cải kia nói nhăng nói cuội thôi… Làm gì có chứng cớ gì chứ?! – Trung Nghĩa gắt gỏng.

– Nói nhăng nói cuội sao? Mày đừng tưởng ông già này lớn tuổi thì lú lẩn… Chuyện cái niêm phong bao đề thi toán bị rách, tao đã biết từ lâu… Nhưng tao đã làm ngơ cho mày. – Ông Dũng nói gay gắt, mặt đỏ bừng giận dữ.

– Khi hai thằng học trò mày đạt giải… Tao nhục lắm… Nhưng tao không vạch mặt mặt mày… Vì làm vậy chẳng khác nào tự bôi phân lên mặt mình… Trung Dũng này cả đời không thẹn với đời… Tao còn nghĩ rằng mình có chết cũng không phải xấu hổ với cha ông… Vậy mà tao sinh ra mày, còn đặt tên là Trung Nghĩa… Thật nhục nhã cho cái tên Trung Nghĩa.

Giọng ông run run, áp sát Trung Nghĩa đay nghiến như muốn tuôn ra hết nỗi bực dọc bao nhiêu năm nay. Trung Nghĩa nghiến răng trèo trẹo, mặt lúc tái lúc đỏ. Nắm tay hắn siết chặt đến kêu răng rắc.

– Còn chuyện trong trường này… Mày đừng tưởng là một tay che trời không ai biết… Đường đường một thầy Hiệu trưởng chuyên dạy toán lại giải bài thua một thằng học sinh cá biệt lớp 12…

– Do Thùy Vy đã chỉ nó… – Trung Nghĩa tức đỏ mặt phân bua.

– Chỉ sao? Mày mới là thằng nói nhăn nói cuội… Mày còn không giải được thì con vợ mày lấy cái gì đi chỉ Ngạo Thiên?! Mày ngạc nhiên khi tao biết tên nó sao?! – Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trung Nghĩa, ông nhếch mép khinh thường.

– Ngạo Thiên là thần đồng toán học từ năm sáu tuổi… Thủ tướng còn chỉ đạo mời thầy Nga về bồi dưỡng riêng cho nó… Mười tuổi nó đã học xong chương trình toán lớp 12…

– Mày tưởng nó cần cái bằng tốt nghiệp cấp 3 của mày à?! Nó không cần học… Hai năm trước, nó xin vào Hoa Mai chỉ mượn chỗ để thư giãn đầu óc thôi. Thằng ngu…

– Nhưng… Học bạ lý lịch nó đầy đủ mà… Con không tin… – Trung Nghĩa nhíu chặt lông mày, có vẻ không tin.

– Mày không tin. Ha ha… – Ông Dũng bật cười. – Chính Cha mày là người ký thông qua cái học bạ giả đó… Tại sao tao phải làm vậy? Vì Ngạo Thiên là nhân vật gì mày biết không?

– Chẳng qua chỉ là một thằng dựa hơi cha mẹ thôi! – Trung Nghĩa nhếch mép lầm bầm.

– Mày đừng có dùng mắt chó mà nhìn người… – Ông Trung Dũng bất ngờ hét lên. – Cha mẹ Ngạo Thiên đúng là rất giàu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhiều tiền mà thôi. Ở cái xã hội này, tiền bạc cũng không đấu lại quyền thế…

– Hai năm trước Ngạo Thiên rời bỏ gia đình… Vì lý do gì đó không ai biết… Nhưng dù không có tiền của cha mẹ… Nó vẫn kiếm được hàng trăm tỷ mỗi năm… Không có cha mẹ… Nó vẫn trở thành cố vấn đặc biệt cho Ủy ban Chứng khoán Quốc gia…

– Không… Không thể nào… – Trung Nghĩa bần thần.

– Còn mày… mày là cái thá gì mà so với người ta? Mày cũng đừng tưởng danh hiệu giáo viên ưu tú của mày là bình chọn công bình… Không có cha mày, người ta có thèm chọn mày không? Lại còn hai năm liên tục… Cả nước có hàng ngàn giáo viên còn chịu đựng cực khổ ngoài kia… Mái dột mặc áo mưa mà dạy… Lũ lụt thì lội nước đứng giảng… Còn mày thì sao? Ăn sung mặc sướng, dạy trường điểm giữa trung tâm thành phố… Sáng sáng có xe trường đến tận nhà đưa rước… Mày tự hỏi đã cố gắng bao nhiêu? Mày nghĩ mày xứng đáng sao?

Trung Nghĩa nghiến răng dựa vào tường, ngón tay ông Dũng liên tục chì chiết lên khuôn mặt tái xanh của hắn.

– Còn cái ghế Hiệu trưởng bảnh bao này? Mày tưởng tao không biết mày dựa thế tao để dàn xếp thuyên chuyển thầy Kiên sao? Chỉ có mày mặt dầy mới dám làm Hiệu Trưởng mà chưa có một ngày kinh nghiệm quản lý? – Ông Dũng càng nói càng tức, mặt mũi đỏ bừng.

– Hiệu trưởng mà thi giải toán với người ta… Thua không dám nhận… Lại còn ép cả vợ ra nhận lỗi thay… Tao nhổ vào cái mặt Hiệu trưởng như mày… Nhục… Nhục lắm…

– ÔNG IM ĐI…

Trung Nghĩa hét lên, hai cánh tay vung ra đẩy thẳng vào ngực ông Trung Dũng. Ông bất ngờ loạng choạng ngã ngữa ra sau.

‘Rầm’.

Sau đầu ông Trung Dũng đập mạnh vào cạnh bàn kính. Cạnh bàn vỡ nát, máu loang ra nhuộm đỏ cả mái tóc bạc trắng. Trung Nghĩa chết sững nhìn xuống thân hình sõng xoài trên sàn nhà. Một vũng máu tiếp tục lang rộng đến dưới đế giày hắn.

– Không… Ba ơi… Ba…

Trung Nghĩa lao đến đỡ lấy mái đầu ướt đẫm máu đỏ của cha hắn. Hai tay hắn lúng túng đến cuồng lên. Máu dính đầy bê bết trên áo. Hắn nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày bạc nhíu lại đau đớn của ông. Tay hắn run run đưa lên đặt sát mũi ông. Không còn chút hơi thở. Sống lưng Trung Nghĩa lạnh toát.

– Có chuyện gì?!

Nghe âm thanh đỗ vỡ lớn, một đám người lố nhố chạy ào đến phòng Hiệu trưởng. Cánh cửa bật mở.

– Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?!

– Ah… Là thầy Trung Dũng…

– Mau gọi xe cấp cứu… – Trung Nghĩa bừng tỉnh, hét lên. – Cha tôi bị trượt chân ngã… Mau gọi xe cấp cứu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...