Lớp học 12A7
Chương 26
Tin thầy Trung Dũng qua đời làm cả nước bàng hoàng thương tiếc. Một con người chính trực, một tấm gương thanh bạch trong sáng, một cây cổ thụ đóng góp to lớn cho sự nghiệp trồng người của quốc gia. Sự ra đi của ông là mất mát lớn cho đất nước và ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển giáo dục của thế hệ tương lai. Tất cả các đầu báo đều đưa tin, nhưng không ai dám nhắc đến scandal của Trung Nghĩa. Đây là chút tôn trọng cuối cùng cho Giáo sư Trung Dũng.
Đám tang Giáo sư Trung Dũng được long trọng tổ chức tại Nhà tang lễ thành phố. Từ sáng sớm hay tin, Thùy Vy đã hớt hải chạy đến. Dù đã ký đơn li hôn với Trung Nghĩa nhưng thủ tục vẫn phải kéo dài vài tháng. Trên danh nghĩa, Thùy Vy vẫn là vợ Trung Nghĩa. Và điều quan trọng nhất là Thùy Vy rất kính trọng ông Trung Dũng. Cha mẹ mất sớm, nàng kính trọng ông Dũng như cha ruột của mình.
Gia đình chồng đã đến rất nhiều người, ngoại trừ mẹ Trung Nghĩa vì sức khỏe yếu nên ở nhà dưỡng bệnh… Ai cũng chào Thùy Vy thái độ thân thiện như không hề hay biết gì về chuyện đỗ vỡ của hai người. Ngay cả Trung Nghĩa cũng tỏ ra bình thường với Thùy Vy. Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho nàng bộ áo và khăn tang dành cho con dâu trưởng. Thùy Vy tiếp nhận, khoát lên người. Đây có lẽ là điều cuối cùng nàng có thể làm cho người đã khuất.
Từng đoàn, từng đoàn người đến viếng ông Trung Dũng. Vòng hoa giăng kín cả lối vào. Đầy đủ các quan chức ngành giáo dục… Lãnh đạo các ban ngành khác cũng không thiếu một ai… Trung Nghĩa phủ phục trên sàn nhà, khóc sướt mướt làm quan khách đến viếng ai cũng thương tâm. Thùy Vy vừa châm trà vừa rót nước mệt đến mặt mày tái nhợt vẫn không ngừng nghỉ. Phụ giúp nàng còn có vài người họ hàng và cô Dung – thư ký Hiệu trưởng của Hoa Mai. Ai cũng bận đến tối mặt tối mày. Duy chỉ có cô Dung là thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trung Nghĩa với ánh mắt phức tạp.
Quan tài của ông Trung Dũng chưa đóng nắp, phủ lên một tấm kính trong. Nét mặt ông hồng hào tráng kiện, an nhiên thanh thản như đang ngủ. Thi thể của ông được tiêm thuốc tạm kéo dài quá trình phân hủy trong vài ngày. Ông còn rất nhiều họ hàng, bạn bè thâm giao chí cốt mong muốn được nhìn mặt ông lần cuối.
Buổi trưa ngày thứ hai, quan khách đã vắng bớt…
– Mày đến đây làm gì? Đuổi nó ra…
Đột nhiên tiếng la hét của Trung Nghĩa làm mọi người giật mình nhìn sang. Trước mặt Trung Nghĩa là một thanh niên cao lớn, mặc một bộ vest đen trang nghiêm. Thùy Vy sửng sốt nhận ra Ngạo Thiên. Hắn mím môi đứng trước bài vị Giáo sư Trung Dũng, ánh mắt bất bình đối mặt với Trung Nghĩa.
– Tôi muốn thắp cho thầy một nén nhan… Chẳng lẽ cũng không được? – Giọng Ngạo Thiên âm trầm.
– Mày có tư cách gì mà thắp nhan? Một thằng học sinh bị đuổi mà cũng có gan vác mặt lại đây… – Trung Nghĩa gầm gừ giận dữ.
– Anh thôi ngay đi… – Thùy Vy giận dữ bước lại. – Người ta có lòng viếng cha… Tại sao anh đối xử với khách như thế?!
– Cô dám…
Thùy Vy rút ba cây nhan, châm lửa. Mặc kệ ánh mắt giận dữ của Trung Nghĩa, đưa vào tay Ngạo Thiên. Mọi người bắt đầu tụ lại xung quanh cuộc cãi vả của ba người.
– Hai đứa mày thông đồng với nhau đến quậy phá đám tang của Ba tao, phải không? – Trung Nghĩa tức lồng lộn, hắn đứng chắn ngang bàn thờ.
– Tại sao anh quá đáng như thế?! Người thắp nhan cho Ba cũng phải có thân phận sao? – Thùy Vy hét lên.
– Đúng… Nó không đủ tư cách… Cút đi…
“Tôi nói rằng cậu ta có thừa tư cách để thắp nhan cho ông Trung Dũng đấy…”
Đột nhiên một giọng nói hùng hồn từ bên ngoài vọng vào. Mọi người ngơ ngác quay lại, liền phát hiện một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng chậm chậm bước lên bậc thang. Mọi người vô thức lùi sang hai bên nhường đường. Có thể vì ai cũng e ngại một cỗ khí thế uy nghiêm trên người ông hoặc từ bốn người cận vệ vest đen hai bên ông ta.
– Là Thủ tướng đó… Trời ơi…
– Thủ tướng tới rồi…
– Suỵt… Im lặng…
Trung Nghĩa há hốc cứng đờ bất động, trán bắt đầu rịn ướt mồ hôi. Thủ tướng không ngờ cũng đích thân đến thắp nhan cho Ba hắn. Trung Nghĩa cố nặn một nụ cười, bước lại, đưa tay ra bắt. Nhưng dường như hắn đã trở thành không khí trong mắt Thủ tướng, ông ta bước qua Trung Nghĩa, không chút nhìn lại. Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, ông ta lại mỉm cười ôn hòa chìa tay về phía Ngạo Thiên. Hắn cũng cười cười bắt tay ông ta, thái độ điềm nhiên không chút câu nệ.
– Ông đi đâu cũng khí thế lớn như vậy sao?!
Lời nói đầu tiên của Ngạo Thiên làm tất cả mọi người chết sững. Ngay cả Thùy Vy cũng lùng bùng lỗ tai. Hắn thật sự dám nói với Thủ tướng một lời như thế?!
– Ha ha… Cũng không phải tôi muốn như vậy… Nhưng quy định an ninh thật khó cãi ah… Không tuân thủ thì người ta đuổi việc tôi mất.
‘Oành’.
Lời đối đáp của Thủ tướng với Ngạo Thiên như một tiếng nổ lớn trong đầu tất cả mọi người. Hỏng rồi… Thật sự mọi chuyện đều nháo nhào ngổng ngang trong đầu óc mọi người. Người thanh niên này có thân phận thế nào chứ? Dù không rõ nhưng đủ trọng lượng để Thủ tướng cũng cười đùa đối đáp như một người bạn. Vậy cậu ta có đủ tư cách để thắp một nén nhang cho ông Trung Dũng không? Không ai cần câu trả lời nữa.
– Vui chơi đủ chưa?! Bao giờ đi làm lại đây?! – Thủ tướng tiếp nhận ba nén hương từ tay Thùy Vy, lại dắt tay Ngạo Thiên đứng trước bàn thờ.
– Chắc sớm thôi… – Ngạo Thiên nói nhỏ, xá xá rồi dâng hương.
“Vui chơi?” Thùy Vy ngơ ngác hết nhìn ông lão tóc bạc trắng lại nhìn sang Ngạo Thiên. Trong đầu nàng liên tiếp những câu hỏi hiện ra. Không thể giải đáp.
Trung Nghĩa nghiến răng nhìn hai người, nét mặt lúc trắng lúc đỏ. Hắn mím môi, lặng lẽ bỏ đi vào trong.
– Thầy Nghĩa…
Đột nhiên một giọng phụ nữ gọi lại làm Trung Nghĩa đang bực tức suýt nữa hét lên.
– Có chuyện gì? – Nét mặt hắn âm trầm nhìn cô Dung thư ký Hiệu trưởng.
– Tôi… Tôi có một thứ cần trao đổi với thầy… – Cô Dung có vẻ lúng túng trước ánh mắt cau có của Trung Nghĩa.
– Thứ gì? Tại sao không chờ qua tang lễ lên trường rồi nói… Cô thật biết chọn ngày giờ đó. – Trung Nghĩa phất tay áo, toan bỏ đi.
– Tôi muốn nói đến cái chết của ông Trung Dũng, cha của thầy…