Lớp học 12A7

Chương 27



Phần 27

Trung Nghĩa nhấp nhỏm không yên cả buổi chiều. Chốc chốc hắn lại nhìn qua chiếc cặp da căng phồng của mình. Tối nay hắn sẽ có một cuộc trao đổi quan trọng, liên quan đến cả đời hắn. Hắn đã sợ hãi đến toát mồ hôi khi nghe đoạn ghi âm của cô Dung thư ký. Hai giọng nói cãi vả lớn tiếng và âm thanh xô xát của hắn và ông Trung Dũng. Dù chỉ là một đoạn ghi âm, cũng không đầy đủ từ đầu câu chuyện, nhưng cũng đủ để vạch tội hắn đã ngộ sát Cha mình. Hắn không muốn vào tù… Hắn không muốn mất đi những gì hắn đang có… Hắn vẫn đang rất trẻ. Ba trăm triệu để đổi lấy cả một đời người còn lại là quá rẻ… Và cuộc hẹn với cô Dung sẽ diễn ra ngay trong tối nay tại nhà tang lễ này.

Sau khi cãi nhau với Trung Nghĩa từ buổi trưa, Thùy Vy vốn đã ít nói chuyện với hắn, lại càng lặng lẽ không ngó ngàng đến hắn. Quả thật, hai ngày nay hầu như túc trực suốt ngày suốt đêm, Thùy Vy đã rất mệt mỏi, không còn dư khí lực để quan tâm đến biểu hiện bất thường của Trung Nghĩa. Tranh thủ lúc giờ chiều vắng khách, Thùy Vy vào gian phòng thân nhân bên trong để chợp mắt một chút. Sáng mai là lễ động quan sẽ diễn ra từ rất sớm, nàng phải giữ cơ thể mình thật tỉnh táo để trọn vẹn hết hiếu nghĩa với ông Dũng.

Không biết qua bao lâu. Thùy Vy thoáng tỉnh lại. Nàng mệt mỏi ngồi dậy, trên mình còn khoát nguyên bộ đồ tang. Thùy Vy đi vào toilet rửa mặt, chải tóc rồi đeo lại băng tang trắng. Ban ngày nhà tang lễ càng trang nghiêm bao nhiêu thì buổi tối càng vắng vẻ lạnh lẽo bấy nhiêu. Thùy Vy thoáng rùng mình lòng hơi sợ hãi, bước nhanh trên hành lang.

Ánh đèn vàng hắt từ bên ngoài đổ bóng dãy cây cột thành từng vệt đen dài khảm trên nền gạch. Bất động, im lìm. Chợt Thùy Vy chết sững nhận ra phía trước có hai bóng đen chuyển động. Nàng suýt hét lên, nhưng kềm kịp vì nhận ra đó là bóng hai người chiếu rọi xuống nền nhà. Một bóng đàn ông và một phụ nữ dường như đang nói chuyện xì xầm kềm nén.

– Đưa đây… Cả cái điện thoại…

Thùy Vy nhận ra giọng Trung Nghĩa. Vốn không có ý định nghe lén hắn, nàng điềm nhiên bước đến.

– Thầy chỉ cần xóa đi thôi… Lấy điện thoại tôi làm gì?

Vốn chưa trao đổi gì nhiều với cán bộ văn phòng, Thùy Vy chỉ thấy giọng người phụ nữ hơi quen tai. Nhưng lời nói của cô ta làm nàng hơi chựng lại.

– Tôi đưa cô ba trăm triệu… Cái điện thoại này thì bao nhiêu chứ? Cô thật không biết điều. – Trung Nghĩa nói giọng bực dọc.

– Ba trăm triệu thì sao?! Có là gì so với bí mật thầy giết cha mình…

– Im ngay… Nín ngay… – Trung Nghĩa rít lên.

Cách hai người vài mét, Thùy Vy chao đảo dựa người vào cây cột. Đầu óc nàng như trống rỗng, một sự sợ hãi khôn cùng dâng lên ngùn ngụt. Trung Nghĩa đã giết cha mình ư?! Điều này sao có thể?! Nàng không tin, dù sự thật là hắn đang dùng tiền để mua chuộc người phụ nữ kia, nàng vẫn không tin…

– Thôi được rồi… Thầy cầm lấy nó… Nhưng qua tang lễ phải đền tôi cái khác…

– Mẹ… Được rồi… Cô tự mà lo cái miệng của cô đấy…

Thùy Vy còn đang ngơ ngẩn thất thần thì người phụ nữ kia đã cầm một túi nilon lớn, bỏ đi mất dạng. Trung Nghĩa siết chặt cái điện thoại trong tay, nhếch mép cười cười, đi về phía phòng nghỉ của thân nhân. Hắn biết Thùy Vy đang ngủ trong đó… Định bụng vào ép nàng làm tình… Dù đã chia tay, nhưng nhìn nhan sắc Thùy Vy vẫn mơn mởn xinh đẹp, hắn không ít lần tiếc ngẩn tiếc ngơ. Đột nhiên, Trung Nghĩa dừng phắt lại, hắn nhận ra Thùy Vy từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt nét mặt tái xanh nhìn hắn chằm chằm.

– Cô đến đây bao giờ?! Cô đã nghe thấy những gì?!

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng như kẻ sát nhân của Trung Nghĩa, Thùy Vy rùng mình sợ hãi. Nàng lắp bắp:

– Không… Em mới tới… Em có nghe thấy gì đâu?!

Thùy Vy cúi gằm khuôn mặt không biết nói dối của mình, bước ngang qua người Trung Nghĩa. Ánh mắt của hắn dõi theo làm cơ thể nàng lạnh toát run sợ. Tiếng giày của Trung Nghĩa lộp cộp sau lưng. Không nhanh không chậm như bát sát lấy Thùy Vy. Hai chân nàng như dính lại với nhau, bước đi cứ líu ríu run lẩy bẩy. Ánh mắt nàng nhìn quanh, mong tìm được một bóng ai đó… Dù là một bóng ma trong giây phút này nàng cũng không sợ bằng kẻ sát nhân sau lưng mình.

– Em có nhận ra giọng người anh mới nói chuyện không? – Trung Nghĩa bước sát Thùy Vy, gằng giọng hỏi.

– Không… Không quen…

Thùy Vy buột miệng trả lời. Ngay lập tức cơ thể nàng lạnh toát vì nhận ra mình mắc bẫy hắn. Đã không nghe được gì, tại sao lại thừa nhận mình biết hắn nói chuyện với một người phụ nữ. Thùy Vy không dám nhìn Trung Nghĩa, vùng chạy lao mình ra ngoài gian sảnh tang lễ. Nhưng một người phụ nữ như Thùy Vy làm sao nhanh bằng Trung Nghĩa… Một cú đập trời giáng từ phía sau đánh thẳng vào gáy nàng… Một cơn đau nhói… Trời đất tối sầm lại.

– Tại sao lại như vậy chứ?! Ông trời muốn triệt đường sống của thằng này sao?!

Trung Nghĩa vò đầu bức tai nhìn Thùy Vy nằm sõng soài trên nền gạch.

– Tại sao lại để cô ta nghe thấy chứ?!

Hắn ngồi bệt xuống sàn, nhìn gương mặt trắng mịn xinh đẹp của Thùy Vy. Lòng bắt đầu suy tính thật nhanh! Hắn không có khả năng bịt miệng Thùy Vy bằng tiền như đối với cô Dung. Nếu nàng tỉnh lại, tố cáo hắn, cảnh sát cũng sẽ mò ra cô thư ký kia… Và mọi chuyện sẽ phơi bày trước ánh sáng. Nhưng hắn phải làm gì với Thùy Vy… Trung Nghĩa nhìn chằm chằm vào chiếc cổ nhỏ nhắn của Thùy Vy, hai nắm tay hắn siết chặt chậm chậm đưa lên.

Nhưng lại bỏ xuống, hắn thừa nhận mình không đủ can đảm làm chuyện này. Mà dù có giết Thùy Vy, hắn sẽ phi tang thi thể nàng đi đâu?! Giữa trung tâm thành phố đông đúc như thế này… Đừng nói đưa nàng ra khỏi thành phố, chỉ qua khỏi cái cổng bảo vệ nhà tang lễ mà không ai biết là đã khó hơn lên trời. Giữa nơi này, chỉ có… Trung Nghĩa chợt nhìn về phía quan tài của ông Trung Dũng, hai mắt lóe sáng.

Hắn chậm chậm đi ra gian sảnh tang lễ. Vắng tanh không có một ai. Đêm nay là đêm cuối cùng trực tang, họ hàng về nghỉ ngơi hết. Tối nay chỉ có Thùy Vy và hắn trực đêm nay. Bảo vệ nhà tang lễ lại ngủ gà ngủ gật ngoài cổng. Đúng là một cơ hội khó có được.

Trung Nghĩa bước đến trước quan tài cha, xá xá mấy cái lấy lệ. Hắn mở nắp kính của quan tài, hơi rùng mình khi nhìn thấy nét mặt hồng hào như ngủ của ông Trung Dũng. Hắn lấy miếng vải choàng trùm lên khín mặt ông. Rồi vội vàng nhặt các gói trà độn quanh thi thể ông, ném xuống dưới, để dọn chỗ. Chiếc quan tài này khá sâu lại làm bằng gỗ quý nên trọng lượng vài trăm ký… Dù có thêm một người phụ nữ thanh mảnh như Thùy Vy nằm bên trong cũng không ai nhận ra. Hắn quay trở lại bên Thùy Vy, bế xốc nàng lên. Bế Thùy Vy đến bên quan tài, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng lần cuối, Trung Nghĩa nói:

– Em nên tự trách mình luôn phạm những sai lầm không nên có…

Trung Nghĩa nghiến răng đặt Thùy Vy vào trong quan tài. Khuôn mặt nàng thiêm thiếp, im lặng, khóe miệng hơi mím lại còn nguyên cơn đau trước khi ngất. Trung Nghĩa thoáng chần chừ, rồi rút cái điện thoại của cô Dung trong túi, ném vào quan tài. Nắp hòm gỗ thật nặng. Nặng đến mức Trung Nghĩa phải toát hết mồ hôi mới đặt được lên trên quan tài. Hắn lại góc phòng nơi đặt máy cassette, bật lên lớn hết mức. Một giọng đọc kinh Phật ồ ề ngân vang cả nhà tang lễ. Hắn quay lại với một cái búa lớn được quấn quanh đầu bằng vải. Quanh quẩn trong gian sảnh tang lễ, một giọng đọc kinh siêu thoát dành cho cả hai người, át cả tiếng đóng đinh.

Bạn đang đọc truyện Lớp học 12A7 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lop-hoc-12a7/

Sắc trời gần sáng, Ngạo Thiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền không ngừng nhíu lại, trán rịn ướt mồ hôi. Một tiếng chuông thanh vắng như gần như xa vọng lại. Hắn ngồi bật dậy, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Chợt hắn phát hiện một cảm giác ấm nóng dưới chân mình. Mò mẫn trong chăn, Ngạo Thiên nhận ra cái điện thoại của mình nóng rang như bị gọi liên tục. Mở phím, Ngạo Thiên nhíu mày nhìn thấy gần mười chín cuộc gọi nhỡ đến từ một số điện thoại lạ.

Hắn nhíu mày, bấm nút gọi lại.

“Thiên… Thiên… Cứu Vy… Nơi này tối lắm… Không thở được…”

Giọng Thùy Vy thều thào, lại sợ hãi đến cùng cực. Ngạo Thiên tỉnh táo hẳn, lao ra khỏi giường.

– Alo, Vy đang ở đâu? – Hắn hét lên lo lắng.

“Vy… Á… Trời ơi… Á…”

– Alo, bình tĩnh… Nói Vy đang ở đâu?

Ngạo Thiên chết sững nhìn chiếc điện thoại. Vy đã cúp máy. Tiếng la hét cuối cùng của Thùy Vy làm hắn lo lắng… Tiếng la hét lạc giọng đó chỉ có thể phát ra từ một người đang đối diện với sự sợ hãi cùng cực. Vy đang ở đâu?! Ngạo Thiên vừa mặc quần áo vừa gọi lại số điện thoại đó… Nhưng liên tục không có ai nhấc máy.

– Hai thằng mày dậy đi với tao… Đến ngay nhà tang lễ thành phố. – Ngạo Thiên gọi cho Tuân.

Năm giờ sáng, một tiếng gầm rú phá tan sự im lặng của thành phố. Một chiếc moto BMW gầm lên như thú dữ lao vút trên đường. Trên xe, Ngạo Thiên nằm rạp xuống, mái tóc bồng bềnh lướt gió sát da đầu.

Xe lao thẳng qua cổng rào. Ngạo Thiên đứng sững trước quan cảnh vắng vẻ không một bóng người. Bàn thờ ông Trung Dũng, chiếc quan tài đã biến mất. Chỉ còn lại vài vòng hoa vỡ nát hoang tàn.

– Đại ca… Có chuyện gì?! – Tuân Trung cũng vừa đến.

– Cô Vy… Cô Vy có chuyện gì đó nguy hiểm… Tao lại không gọi lại được…

Ngạo Thiên đi quanh quanh nhà tang lễ, ánh mắt quan sát, tay không ngừng bấm lại số số điện thoại đó. Nhưng Thùy Vy không nhấc máy… Một nỗi lo sợ không tên bao trùm lấy Ngạo Thiên. Thấy một người phụ nữ lao công đang quét dọn, Ngạo Thiên bước đến:

– Bà ơi… Đám tang ở đây động quan bao lâu rồi?

– Mới đi được ba bốn mươi phút gì đó… – Bà ta nói, cũng không ngoảnh lại nhìn hắn.

– Sao lại vô ý thức như vậy chứ?! Ném tùm lum mấy thứ này… Lại bắt tôi dọn…

Bà ta vừa càu nhàu vừa nhặt những túi giấy vuông vức lăn lóc dưới sàn. Ngạo Thiên bước lại, nhặt dùm bà ta, hỏi tiếp:

– Đây là túi gì? – Hắn bóp bóp nghe âm thanh xạo xạo bên trong.

– Là túi trà để dằn thi thể trong quan tài… Vừa làm chặt, vừa thấm nước phân hủy… Thường dịch vụ mai táng đi đem vừa đủ, làm sao dư mà ném lung tung như vậy đâu… Thiệt tình.

Lời bà lão nói làm Ngạo Thiên rùng mình kinh sợ. Không phải vì những túi trà trong tay, mà sợ hãi vì một ý nghĩ kinh khủng vừa hiện ra trong đầu.

“Nơi này tối lắm… Không thở được…”

“Á…”

Những lời nói cuối cùng của Thùy Vy, tiếng la hét lạc giọng của nàng hiện lại rõ như in trong trí nhớ hắn. Ngạo Thiên mím môi đứng phắt dậy.

– Đi đâu vậy Đại ca?! – Tuân Trung lao ra hỏi.

– Chúng ta cần thật nhiều người… Tập trung ngay lập tức ở nghĩa trang thành phố.

Ngạo Thiên vừa nói, vừa bấm máy điện thoại.

– Tôi cần mười cảnh sát… Có trang bị đầy đủ… Ngay bây giờ… nghĩa trang thành phố.

Ba chiếc xe mô tô phân khối lớn rít gào như xé gió lao về hướng đông thành phố. Ngạo Thiên mím chặt môi, vặn hết tay ga bỏ lại Tuân Trung bám theo sát phía sau. Ánh mắt hắn hừng hực một ngọn lửa ngút trời. Ánh mắt hắn toát lên một sự kiên định sắt đá… Sẵn sàng gạt bỏ tất cả… Sẵn sàng bất chấp tất cả.

Ba chiếc xe lao vút qua cổng rào trước ánh mắt ngơ ngác của mấy gã bảo vệ.

– Này… Dừng lại… Đám kia…

Nghĩa trang thành phố sáng sớm nay cũng không đông người. Ngạo Thiên dễ dàng tìm ra một đám đông nghìn nghịt vài trăm người đang đứng quây quanh một hố đất mới đào. Hắn gạt chống xe, quay lại nhìn Tuân và Trung:

– Hai đứa mày có thể không cần làm chuyện này với anh…

– Đại ca muốn đập thằng nào?! Anh em chơi hết… – Tuân sừng cồ, bước xuống xe.

– Cái gì mà có thể hay không thể chứ? – Trung bóp tay răn rắc.

– Vậy đi theo tao… – Ngạo Thiên xăm xăm bước đến trước.

– Ok, đi đâu?

– Lật nắp hòm ông Trung Dũng…

Hai thằng đứng sững chết trân tại chỗ.

– Cái gì?! Đại ca…

– Anh Thiên… Khoan đã…

Tuân Trung ú ớ, nhìn theo tấm lưng hùng hổ kiên quyết của Ngạo Thiên. Hai đứa nhìn nhau cười khổ, rút sau xe ra hai khúc cây, đi theo.

“Hạ huyệt…”

Chiếc quan tài dần dần được hạ xuống. Tất cả mọi người đều im lặng. Có vài tiếng khóc của đám phụ nữ vang lên não nề. Trung Nghĩa cúi thấp mặt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn quét xung quanh. Chỉ còn một bước nhỏ thì tất cả bí mật của hắn sẽ chìm sâu dưới ba thước đất. Vĩnh viễn không có người phát hiện. Trong đầu Trung Nghĩa còn nghĩ đến một kế hoạch khác… Phải làm cho cô thư ký nhiều chuyện tham tiền kia câm miệng mãi mãi. Tim hắn chợt đập rộn lên, như sắp có điều gì đó đang xảy ra. Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân hình khôi vĩ đang xăm xăm bước đến. Trung Nghĩa lạnh toát cả người.

– Ngăn hắn lại… Hắn muốn phá đám… – Trung Nghĩa gào lên, chỉ tay vào Ngạo Thiên.

– Tôi có lý do của mình… Đừng ngăn tôi…

Trong hàng người ngơ ngác nhìn Ngạo Thiên còn có một cô gái xinh đẹp đội mũ vành rộng che khuất khuôn mặt. Huyền Như mới đi lưu diễn về tối khuya hôm qua. Sáng sớm nay liền đến dự lễ tiễn đưa ông Trung Dũng. Hơn ai hết cô biết Thùy Vy kính trọng cha chồng như người cha ruột đã mất của nàng. Nhưng từ sáng đến giờ Huyền Như không thấy được bóng dáng Thùy Vy. Còn bất ngờ hơn khi bắt gặp Ngạo Thiên xông vào đám tang gây rối.

Ngạo Thiên bị một đám đàn ông đông nghịt đếm không hết ngăn trước mặt.

– Tôi nghi ngờ trong quan tài ông Dũng còn có một người khác… Tôi cần xác minh… – Hắn gạt đám người ra, hai bên bắt đầu xô đẩy kịch liệt.

– Mày điên rồi… Cha tao đã yên nghỉ… Mày còn muốn lật nắp hòm của ông lên sao?! – Trung Nghĩa gào thét làm cả đám người xung quanh cũng thấy bất bình.

– Mẹ… Tránh ra… – Tuân Trung xăm xăm cầm cây gạt đám người.

– Ngăn chúng lại… Một đám hỗn láo… – Trung Nghĩa từ phía sau đám người gào lên.

– Không… Dừng lại… Anh Thiên…

Huyền Như hét lên, muốn xông vào ngăn cản, nhưng bị bức rào dầy đặc đàn ông phía trước đẩy bật ra sau. Cả đám đàn ông hùng hổ lao vào túm chặt ba đứa. Ngạo Thiên, Tuân và Trung nghiến răng lao lên. Nhưng sức ba đứa Ngạo Thiên trước cả trăm người thật yếu ớt chật vật.

Chương trước Chương tiếp
Loading...