Lớp học 12A7
Chương 31
– Nè nè… Đụ mẹ mày đùa với anh à?! Anh đánh bỏ bú nha con… – Thằng học sinh mặc áo sơ mi phanh ngực, vừa phì phèo thuốc vừa đập chát lá bài xuống bàn.
– Con cặc… Tưởng ngon… Khà khà… Ba đôi thông đập lên mặt mày… Khà khà… Anh ỉa lên mặt mày… – Thằng đối diện mặc áo thun đỏ lòe, hét hò sung sướng.
– Á đù… Mày lừa anh à…
– Trả cho tao… Mẹ mày… Mày có trả không? – Bên này một đứa con gái váy áo xộc xệch vừa đuổi theo thằng bạn vừa hét.
– Eh… Eh… Con Linh mang bao cao su đi học nè bây… Ha ha… – Thằng con trai vừa chạy vừa vung vẩy một dây bao dài cả chục cái.
“Im lặng… Im lặng”.
Đột nhiên một âm thanh du dương dễ nghe vang lên. Cả lớp đang nháo nhào như cái chợ, chợt im phăn phắc nhìn lên bục giảng. Từ lúc nào trong một đống hỗn độn u ám này đột ngột xuất hiện một luồng sáng chói mắt, chiếu rọi mọi ngõ ngách. Đối diện với chúng là một thiên thần. Nếu nàng có thêm đôi cánh, chúng liền tin nàng là thiên thần thật sự. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thanh gọn được mái tóc đen óng phủ hai bên. Nàng mặc trên người một bộ váy dài chấm gót, thắt quanh vòng eo nhỏ nhắn tôn lên vòng một căng tròn. Cả đám con trai vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt như muốn lột truồng người con gái trước mặt.
– Này em gái… Chỗ của anh còn trống… Em xuống đây ngồi đi. – Kẻ lên tiếng là một cậu học sinh khá điển trai, nhưng nét mặt ngổ ngáo lưu manh.
– Hừ… – Thùy Vy nheo mắt giận dữ. – Tôi là Thùy Vi, cô giáo chủ nhiệm mới của lớp 12A7.
Nghe nàng giới thiệu một số đứa há hốc ngạc nhiên, một số đứa khác che miệng nén cười liếc qua thằng học sinh cuối lớp.
Thùy Vy đặt túi xách xuống bàn giáo viên, nhìn xuốnh nói dỏng dạc:
– Tôi yêu cầu mọi người bước ra ngoài… Nam áo bỏ vào quần, cài cúc nghiêm chỉnh… Nữ chỉnh cài kín cổ, váy không cao quá gối… Tôi cho các em 5 phút, ra nhà vệ sinh xong quay lại lớp ngay.
– Bắt đầu ngayyyyy…
Sau giọng hét vang vọng của Thùy Vy, cả lớp im lặng nhìn nàng như thể hai bên không cùng ngôn ngữ. Vài đứa nhìn về phía thằng học sinh kia như hỏi ý.
– Không nghe cô giáo nói à… Đứng lên, ra ngoài.
Chỉ một câu nói của hắn, cả lớp bắt đầu rục rịch đứng lên. Nhìn chúng nối đuôi nhau có kỷ luật, nàng thoáng thấy nhẹ nhõm. Chúng có vẻ không khó dạy bảo như nàng nghĩ. Thùy Vy nhìn quanh lớp học lắc đầu. Bàn ghế xiêu vẹo, tường bị bôi bẩm tô vẽ lung tung… Thậm chí còn vài ba bức tranh vẽ nam nữ trong tư thế nhạy cảm… Thùy Vy bắt đầu nhẩm tính kế hoạch cải tạo sơn sửa lại không gian lớp học… Đầu tiên là bàn ghế, sửa chữa, đánh bóng… Tường cần tẩy xóa, sơn lại hoặc dùng giấy dán tường màu sắc tươi trẻ một chút để tạo không khí học tập.
– Cô Vy… Cô Vy ơi…
Chợt có tiếng kêu hớt hải từ xa. Thùy Vy nhíu mày bước ra khỏi lớp. Bác Hải bảo vệ trường hấp tấp chạy vào, vừa thở, vừa nói gấp:
– Cô cho chúng nó đi về à?!
– Sao? Ai nói với Bác như vậy? – Thùy Vy tức giận hầm hầm, nhìn về phía cổng trường.
– Chúng nó đều nói như vậy… Mà tụi ôn con này… Tôi cũng không cản được tụi nó. – Bác áy náy giải thích.
– Dạ… Thôi, không sao đâu Bác… Con sẽ tự báo cáo chuyện này với Hiệu trưởng.