Lớp học 12A7

Chương 32



Phần 32

Sáng sớm tinh mơ, Ngạo Thiên rít một hơi thuốc thật sâu, chậm chậm nhả khói. Hắn quay lại nhìn vào trong, trên chiếc giường nhỏ quen thuộc phủ drap con mèo hồng Kitty đáng yêu, một thân hình tuyệt mỹ nửa trần trụi ngủ vùi say giấc. Thùy Vy nói đúng, Ngạo Thiên đã hơi vội vã khi tỏ tình dù chưa hiểu nàng bao nhiêu. Nhưng càng gần gũi với Thùy Vy, hắn lại càng thấy mình yêu nàng nhiều hơn. Yêu đến mức không muốn rời xa nàng một phút giây nào. Yêu đến mức muốn dành trọn vẹn cho nàng từng hơi thở.

Ngạo Thiên đang đắn đo suy nghĩ về lời khuyên của giáo sư Định. Hội họa, âm nhạc nàng đều không thích… Không lẽ chỉ có con đường kia thôi sao?! Khám phá về đam mê tình dục cũng không có gì xấu. Nhưng Ngạo Thiên chỉ lo lắng khi Thùy Vy đi quá xa, nàng sẽ không còn yêu hắn nữa. Có lẽ nàng còn một niềm đam mê nào khác lành mạnh hơn… Nhưng nỗi sợ hãi trong tâm thức nàng mỗi ngày một lớn… Thời gian là yếu tố họ thiếu nhất hiện nay.

– Ư…

Thùy Vy cựa mình, tay quờ quạng trên chiếc giường trống, bất giác choàng tỉnh. Khi nhìn thấy Ngạo Thiên ngồi vắt vẻo ngoài ban công hút thuốc, nàng mỉm cười. Nụ cười thật vui vẻ hạnh phúc.

– Vy ngủ nữa đi… – Ngạo Thiên bước đến nói.

– Vy ngủ đủ rồi… – Thùy Vy thoáng đỏ mặt, kéo tấm chăn che đi bầu vú mơn mởn của mình.

– Bây giờ… Vy có hai lựa chọn… – Ngạo Thiên đặt lên môi nàng một nụ hôn.

– Một là hai ta ra ngoài ăn sáng uống cafe… Hai là… – Tay hắn mò vào trong chăn, vuốt ve cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng.

– Thôi… Đêm qua còn chưa đủ sao? – Thùy Vy mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy bàn tay tác quái của Ngạo Thiên. – Vy lấy lựa chọn một…

– Ok… Do Vy chọn đấy nhé… Hắc hắc…

Bạn đang đọc truyện Lớp học 12A7 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lop-hoc-12a7/

Ngạo Thiên mỉm cười nhìn gương mặt ngượng chín lúng túng của Thùy Vy. Hôm nay nàng nhìn rất trẻ trung, mặc trên người một chiếc váy cực ngắn khoe gần trọn cặp đùi thon dài nõn nà.

– Ngắn quá… Không được đâu… – Thùy Vy ấp úng nói với hắn.

– Không sao… Đẹp mà…

Cũng một câu nói như vậy, mới vài tháng trước đã làm Thùy Vy rất vui. Nhưng không gian, thời gian và cả người đàn ông trước mặt cũng khác… Thùy Vy thấy lòng mình hơi nao nao khó chịu.

– Vy sao vậy?! – Ngạo Thiên vuốt lọn tóc mượt qua vành tai nàng.

– Không… Không sao. Chúng ta đi thôi.

Nàng khoát tay Ngạo Thiên, mái tóc dài đen bóng xõa tung tự nhiên. Nhìn lướt qua, ai cũng nghĩ Thùy Vy còn trẻ hơn cả Ngạo Thiên. Chiếc váy ngắn đặc biệt nàng đang mặc trên người là đạo cụ chụp hình trước đây của nàng, chuyên dành cho các ca sĩ trẻ muốn nổi tiếng nhanh. Kích thước quá ngắn, chỉ dài hơn hai tấc. Không quá hở hang nếu chỉ dùng trong phòng chụp, nhưng với thế giới bên ngoài là một chuyện hoàn toàn khác. Đây là yêu cầu đặc biệt của Ngạo Thiên. Nàng đã phản đối kịch liệt, nhưng đành nhận thất bại trước sự kiên quyết lì lợm của hắn. Người đâu lại đáng ghét như thế?! Để giờ đây mỗi cơn gió ùa vào là Thùy Vy thấp thỏm như muốn rớt tim ra ngoài.

Chiếc xe của Ngạo Thiên chậm chậm trôi đi giữa dòng người thanh thản nhàn rỗi sáng Chủ Nhật. Thùy Vy ngồi bên cạnh hắn, nửa khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ khuất sau chiếc kính mát thời trang sành điệu. Hai bên chiếc xe Ngạo Thiên đã thu hút khá nhiều chiếc xe máy kè kè đi theo… Vì chỉ cần nhìn qua ô kính, ai cũng có thể chiêm ngưỡng gần trọn vẹn cặp đùi trắng nõn thon dài bất tận của nàng. Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang, hai chân nàng đã khép chặt, tay dằn lên mép váy nhưng ghế ngồi trũng xuống cứ như muốn đưa cả hạ thể nàng phơi bày ra ngoài.

– Tại sao đi chậm như vậy?! – Thùy Vy gắt khẽ.

– Sáng Chủ Nhật mà… phải nhàn rỗi thảnh thơi chứ! Ha ha…

Tuy trả lời như vậy, nhưng Ngạo Thiên vẫn thúc chân ga. Chiếc xe BMW xanh biển bóng loáng như một con quái vật tỉnh giấc. Gầm lên. Lao vút đi trong ánh mắt nuối tiếc của bao nhiêu gã đàn ông. Một lúc sau, Thùy Vy im lặng chợt quay sang nói:

– Vy thấy Thiên rất lạ… Dường như sau đợt kiểm tra hôm qua… – Nàng nói càng lúc càng nhỏ. – Thiên thích đàn ông khác nhìn Vy như… cảnh mô phỏng đó sao?

Nhớ đến cảnh cả cơ thể mở rộng phơi bày trước bao ánh mắt thèm khát, Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang lên.

– Vậy… Vy có thích không?! – Ngạo Thiên nhìn gương mặt ửng đỏ xinh đẹp của nàng, hỏi ngược lại.

– Vy không… Vy không biết… – Thùy Vy cúi gằm mặt, lí nhí.

– Thiên không muốn… Vy chỉ dành riêng cho Thiên sao? – Thùy Vy níu chặt mép váy hỏi nhỏ.

– Dĩ nhiên là Thiên muốn… – Ngạo Thiên đặt tay lên đùi nàng, vuốt ve chậm chậm lên trên. – Nhưng… đôi khi cuộc sống tình dục cần khám phá một chút… cả hai ta… Vy sẽ thấy vui hơn…

– Khám phá sao? – Thùy Vy đỏ mặt, kềm chặt bàn tay hắn đang chui vào giữa hai chân nàng.

– Ừ… khám phá…

Ngạo Thiên đỗ xe lại trước một nhà hàng Tây sang trọng chễm chệ giữa trung tâm thành phố. Một gã bảo vệ niềm nở ra mở cửa xe cho Thùy Vy. Nàng bước xuống thật nhanh, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn lên. Vì hơn ai hết, nàng biết ánh mắt gã bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào khoảng tam giác mở rộng giữa hai chân nàng. Nàng còn cảm nhận được cả hơi nóng của ánh mắt đó không ngừng vuốt ve bên ngoài chiếc quần lót ren trắng mỏng manh của nàng. Thùy Vy nóng rang cả mặt, níu chặt khủy tay Ngạo Thiên, bước vào nhà hàng.

– Vy không chơi thế này nữa đâu! Vy chết mất… – Thùy Vy che kín khuôn mặt đỏ ửng đến mang tai, gắt lên.

– Không sao! Xem như… làm từ thiện đi… rửa mắt cho người khác… – Ngạo Thiên cười toe toét, nhấc ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.

– Hứ… Từ thiện gì chứ… Không vui đâu. – Thùy Vy gắt lên, nhéo hắn một cái thật mạnh.

“Xin mời order ạ… Anh chị muốn dùng gì?”

Một gã bồi mặc áo trắng ghile đen lịch sự đặt lên bàn menu. Thùy Vy tháo mắt kính xoa xoa hai gò má ửng đỏ. Ánh mắt nàng vừa nhìn xuống menu chợt cứng đờ. Giá đắt kinh khủng. Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng. Một phần bò beefsteak Argentina giá hơn hai triệu bạc. Thùy Vy chưa bao giờ ăn một món ăn sáng giá kinh khủng như vậy.

– Thiên… Đắt quá… Hay mình đi chỗ khác đi… – Thùy Vy nói nhỏ vào tai Ngạo Thiên lo lắng.

– Không sao… Thiên nhịn sài một tháng để dẫn Vy đến đây ăn đấy… – Ngạo Thiên nói đùa.

Dĩ nhiên là Ngạo Thiên nói đùa. Đơn giản chỉ bộ cửa rào nhà hắn đã có thể mua 20% cổ phần của cái nhà hàng này.

– Cho tôi hai phần Beefsteak Argentina, hai topping gan ngỗng Pháp… À… Thêm bánh mì Baguette Pháp nướng bơ tỏi… Và hai chai nước khoáng Evian. – Ngạo Thiên nói nhanh.

– Nhiều vậy… Hay gọi một phần thôi? – Thùy Vy lo lắng hỏi.

Gã bồi cúi gập người cảm ơn. Khóe miệng hắn lại nhếch khẽ mỉm cười trước sự lo lắng ngây ngô của Thùy Vy.

– Cứ như vậy nhé… – Ngạo Thiên phất tay với gã.

Bữa ăn sáng ngon tuyệt. Bò beefsteak trên miếng đá giữ ấm, cực mềm, vừa vào miệng đã tan ra. Gan ngỗng thì béo ngậy đến tận xương tủy. Thùy Vy thấy rất ngon miệng nên ăn thật nhiều. Nàng là người thường xuyên tập thể dục nên không e ngại chuyện tăng cân như đa số phụ nữ.

Sau bữa ăn, Ngạo Thiên gọi tính tiền. Gã bồi bước ra lúng túng thấy rõ trên gương mặt:

– Dạ… Không cần trả tiền đâu ạ…

Thùy Vy và cả Ngạo Thiên đều ngạc nhiên tròn mắt.

– Sao lại không?! – Ngạo Thiên hỏi.

– Dạ… Tại ông chủ nói… Ông muốn mời chị… và anh bữa nay… – Gã ấp úng.

Ngạo Thiên nhíu mày quay lại nhìn về phía quầy bar. Một người đàn ông chạc 40 vạm vỡ, ăn mặc sang trọng đang mỉm cười tủm tỉm bước đến. Da hắn trắng như người định cư ở xứ lạnh lâu năm. Trên cằm là một bộ ria mép cắt tỉa kỹ lưỡng. Ngạo Thiên cố vắt óc ra nhưng không nhớ được đã gặp ông ta ở đâu.

– Xin chào… Tôi là Peter Hoàng… Việt kiều Mỹ… Cũng là chủ nhà hàng này… Rất hân hạnh được biết hai bạn…

Gã chìa bàn tay lóe sáng nhẫn kim cương về phía Thùy Vy.

– Thùy Vy… – Nàng lịch sự bắt tay gã.

– Ôi… cái tên thật đẹp… Đẹp như người vậy…

Gã mỉm cười thật đậm, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp hút hồn của nàng. Lại nhớ ra, cười cười hời hợt đưa tay về phía Ngạo Thiên. Ngạo Thiên nhíu mày, đã đoán ra mục đích của gã.

– Xin lỗi… Chúng tôi chưa được biết ông. – Ngạo Thiên thản nhiên như không thấy bàn tay đầy kim cương lấp lánh của hắn đang đưa ra trước mặt mình.

– Cảm ơn vì đã có ý mời chúng tôi… Nhưng tôi muốn tự thanh toán. – Ngạo Thiên rút thẻ tín dụng đưa cho gã bồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...