Lớp học 12A7
Chương 35
Năm giờ sáng.
Thùy Vy dáng vẻ mỏi mệt bước ra khỏi thang máy. Nàng sững người vì nhìn thấy Ngạo Thiên. Hắn tóc tai bù xù, rũ người tựa vào tường, dưới chân ngổn ngang vỏ lon bia móp méo nhàu nhĩ. Đôi mắt Thùy Vy đã hơi đỏ lên. Bộ dạng này của hắn làm lòng nàng đau nhói. Thùy Vy mím môi bước đến cửa.
– Vy đi chơi vui không? – Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chán chường như một tên ăn mày.
Thùy Vy mím môi không trả lời. Nàng tra chìa vào ổ khóa, cánh cửa bật mở. Ngạo Thiên đứng bật dậy, chặn tay ngang cửa, miệng hắn nồng nặc hơi men.
– Tại sao cô không trả lời?! Tối qua cô đi đâu với gã Việt kiều đó? – Ngạo Thiên gầm lên, siết chặt tay nàng đau nhói.
Thùy Vy tức giận đỏ mặt, chưa bao giờ Ngạo Thiên có thái độ thô bạo như vậy với nàng.
– Anh muốn hỏi gì cứ nói thẳng ra… – Thùy Vy cười chua xót, mắt đỏ hoe. – Anh muốn hỏi tôi có ngủ với Peter không?!
Ánh mắt rực lửa của Ngạo Thiên, làm Thùy Vy tức giận đến run rẩy. Nàng đã chờ đợi một thái độ nhận lỗi nhẹ nhàng của hắn. Nhưng không, thậm chí không một lời xin lỗi… Hắn chỉ biết gầm gừ như một con thú bị thương. Nàng không bị thương tổn sao? Thùy Vy nghiến răng, gật đầu:
– Đúng… Tôi đã ngủ với gã.
– Cô…
Ngạo Thiên gầm lên, cánh tay giận dữ giơ lên cao. Thùy Vy nhắm mắt lặng chờ một cái tát đánh nát trái tim nàng. Nhưng cánh tay mạnh mẽ của Ngạo Thiên chợt rung rung yếu ớt rũ xuống. Hắn chao đảo, lưng trượt dài trên bức tường, lùi lại từng bước. Ánh mắt lạc lõng thất thần của hắn làm lòng Thùy Vy đau đớn như nhỏ máu. Nàng quay người bước vào nhà, che giấu một dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
Thùy Vy áp tai lên cửa. Nàng nghe được tiếng bước chân của Ngạo Thiên còn chần chừ qua lại trước hành lang. Tiếng gót giày lộp cộp nặng nề như tâm trạng của hắn hiện giờ. Nàng kềm nén tiếng nức nở đang dâng lên, siết chặt tay nắm chờ đợi. Nàng chờ một tiếng xin lỗi từ miệng hắn… Không, thậm chí đơn giản nàng chỉ chờ một tiếng gõ cửa. Nàng sẽ lao ra chui vào lòng hắn, giải thích tất cả cho hắn hiểu. Từng phút trôi qua dài như cả thế kỷ. Tiếng chân hắn lại gấp gáp hơn, đá loạn cả vào đống vỏ bia lạch cạch. Rồi đi xa.
– Không… Thiên ơi… Vy không nên nói như vậy… Nhưng một lời xin lỗi khó khăn vậy sao?! – Thùy Vy nghẹn ngào nức nở.
– Đừng uống nữa mà…
– Đưa đây…
Trước ánh mắt đỏ ngầu giận dữ của Ngạo Thiên, Huyền Như mím môi trả lại chai rượu đã vơi phân nửa cho hắn. Sau lần giải cứu Thùy Vy, thái độ của Ngạo Thiên đối với nàng đã biến chuyển hòa hoãn hơn trước nhiều. Cứ vài ngày, Huyền Như lại ghé qua căn biệt thự của Ngạo Thiên, mang theo những món hắn thích. Nhưng hầu như lần nào nàng cũng thất vọng để lại đồ ăn trở về lặng lẽ.
Ngạo Thiên suốt vài tuần nay ở biệt bên nhà Thùy Vy không về. Huyền Như dù lòng đau đớn nhưng không dám qua nhà Thùy Vy. Nàng không biết mình có chịu đựng nổi khi đối diện với cảnh tượng hai người gần gũi bên nhau hay không? Hôm nay, cũng tình cờ ghé qua, người giúp việc lại báo cho nàng biết Ngạo Thiên đã uống rượu suốt hai ngày nay. Sau khi khôi phục thân phận, Ngạo Thiên không đến trường nữa. Đám bạn thân như Tuân, Trung và hai con bé Nhi Tình vì phải đi học nên cũng ít lui tới.
Huyền Như không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ngạo Thiên và Thùy Vy. Nàng chỉ lẳng lặng chăm sóc hắn và thầm chờ đợi một hy vọng mong manh.
Ngạo Thiên chợt ngã vật ra sofa, chai rượu tuột tay đổ vãi xuống sàn. Huyền Như thở dài nhặt chai rượu đặt lên bàn. Nàng đi vào phòng Ngạo Thiên, tìm một tấm chăn đắp lên người hắn. Nhưng khi vừa quay lưng, Ngạo Thiên chợt túm chặt tay Huyền Như:
– Vy đừng đi… Đừng đi với gã đó… – Hắn vẫn nhắm mắt, giọng nói nghẹn ngào cầu khẩn.
Huyền Như ngồi xuống bên cạnh hắn.
– Em không đi với ai hết… – Nàng thấy lòng mình đau nhói, thì thầm. – Chỉ ở bên anh thôi, được không?
Ngạo Thiên bất ngờ mạnh mẽ kéo Huyền Như vào lòng, siết chặt.
– Thiên xin lỗi… Xin lỗi… Thiên không muốn làm như vậy đâu… Ông ta nói Vy cần… khám phá cảm giác mới lạ… Thiên không muốn đâu… Nhưng Thiên… Thiên không có lựa chọn.
Ngạo Thiên bật khóc nức nở làm trái tim Huyền Như đau đớn như tan ra từng mảnh. Nàng cũng từng chứng kiến hắn khóc một lần như thế, đó là lúc hay tin Yến Trang tự vẫn. Huyền Như không kềm được lòng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên mặt. Đột nhiên, một đôi môi ấm áp trám kín miệng nàng. Hơi thở Ngạo Thiên nồng nặc mùi rượu, làm nàng choáng váng rồi chậm rãi mềm rũ trên người hắn.
Trên bộ sofa lớn đặt giữa phòng khách, Ngạo Thiên gấp gáp hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Như. Tay hắn vội vã mở cúc áo, áo ngực nàng… Hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Huyền Như phơi bày trước mắt hắn. Chiếc váy rơi xuống sàn… Chiếc quần lót cũng rơi khỏi đôi chân thon dài tuyệt đẹp của nàng. Huyền Như cắn nhẹ bờ môi nhìn hắn, hai chiếc núm đỏ hồng rung động như chờ đợi. Cả cơ thể nàng trắng ngần mơn mởn tuyệt đẹp. Cơ thể nàng không thanh thoát hoàn mỹ như Thùy Vy, nhưng mang một hương vị phồn thực khêu gợi đến cùng cực.
Huyền Như thấy tim mình đập thật nhanh. Ngạo Thiên mãi mãi là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng. Dù chuyện đó giữa hai người đã xảy ra vài năm trước, Ngạo Thiên khi đó còn rất trẻ. Nhưng cảm giác đó nàng không bao giờ quên. Người đàn ông đầu tiên, cũng là mối tình tuyệt vọng Huyền Như ôm ấp bao nhiêu năm. Một người phụ nữ trẻ đẹp như nàng, lại đã biết mùi đàn ông, quả thật không thể trọn vẹn bao nhiêu năm không một phút yếu lòng. Nhưng dù có ân ái với ai, trong đầu nàng cũng chỉ tưởng tượng về Ngạo Thiên. Nàng muốn được yêu, được khao khát bốc cháy trong vòng tay người mình yêu như Thùy Vy. Và cuối cùng giây phút đợi chờ cũng đến.
– Ưmmm…
Huyền Như bật rên thật khẽ, mặt nàng đỏ bừng nhìn xuống mái tóc rối tung của Ngạo Thiên đang vùi vào ngực nàng. Hai bầu vú nàng bị hắn bóp nắn mạnh bạo không thương tiếc. Hai đầu vú đỏ hồng của nàng bị hắn ngậm trong miệng, đánh lưỡi điên cuồng. Huyền Như há hốc, cả người mềm nhũn. Nàng biết mình đang rất dại dột. Nàng biết Ngạo Thiên giây phút này trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Thùy Vy… Nhưng nàng đã chờ giây phút này từ rất lâu… Dù chỉ trở thành cái bóng của Thùy Vy, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
– Em yêu anh… Yêu em đi…
Huyền Như thì thào vừa đón nhận cái lưỡi nồng mùi rượu của Ngạo Thiên. Nàng hôn rít lấy miệng hắn, say mê. Cơ thể vạm vỡ của hắn trĩu nặng trên người nàng. Ép hai chân nàng mở rộng sang hai bên. Hạ thể nàng nóng bừng ẩm ướt chờ đợi.
– Ahhh… Ôi…
Vật to lớn yêu thương của Ngạo Thiên bao đêm nàng mơ tưởng đang từng chút chèn vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng nức nở của Huyền Như. Nàng há hốc rên rỉ, bám ghì lấy hắn. Đột nhiên, Ngạo Thiên dừng lại. Hắn ngẩn mặt lên nhìn xuống nàng. Ánh mắt đỏ bừng nhưng tỉnh táo lại không ít. Dương vật hắn vẫn giữ nguyên một phần trong người Huyền Như.
– Anh không thể… Là lỗi của anh… Anh xin lỗi.
– Không… Đừng anh… Yêu em đi… Em nhớ anh lắm… Anh Thiên…
Huyền Như ôm ghì lấy cơ thể rắn chắc của Ngạo Thiên, không cho hắn tách ra khỏi mình. Giây phút đợi chờ của nàng đã ngay trước mặt, nàng không muốn vuột tay khỏi nó.
– Yêu em đi… Anh xem em là Thùy Vy cũng được… Em chấp nhận… Em chấp nhận mà…
Huyền Như choàng qua cổ Ngạo Thiên, đôi mắt đỏ hoe chực khóc. Đôi chân thon dài của nàng quặp lại sau thân hắn như muốn hắn ngay lập tức lấp kín âm hộ nàng.
– Yêu em điii… Ôi…
Hai chữ “Thùy Vy” như chạm vào nỗi đau trong lòng Ngạo Thiên, hắn nghiến răng dập mạnh dương vật xuống. Lời nài nỉ của Huyền Như ngắt quãng vì một cảm giác sung sướng tuyệt diệu làm nàng muốn ngất đi. Hạ thể nàng bị Ngạo Thiên chèn cứng như muốn rách ra làm hai. Một giọt nước mắt hạnh phúc ngọt ngào chảy tràn ra khóe mi. Hắn đã chấp nhận nàng. Không phải do lầm lẫn trong men rượu, mà là thật sự chấp nhận nàng. Dù không quan trọng như vị trí của Thùy Vy, nhưng ít ra nàng cũng lưu lại một hình bóng mờ nhạt trong tim hắn.
– Ôi… Anh ơi…
Ngạo Thiên như muốn trút hết mọi phiền muộn lẫn khao khát về Thùy Vy lên cơ thể Huyền Như. Hắn chống thẳng hai cánh tay vạm vỡ, cả người hắn thẳng cứng, dập xuống thật mạnh, thật sâu. Da thịt Huyền Như đỏ bừng ran rát, nhưng một cơn sướng khoái khôn tả làm nàng mê mẩn há hốc. Cặp đùi thon dài của nàng mở ra thật rộng, đón lấy hạ thể Ngạo Thiên hùng hục ra vào. Những ngón chân nhỏ trắng muốt xinh xắn co quắp diễn tả sự sung sướng tột độ. Ngạo Thiên như một cỗ máy, mạnh khỏe, nhịp nhàng và chính xác. Trăm lần như một. Những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên da thịt hắn được hai tay Huyền Như mê mẩn vuốt ve hòa tan.
– Ôi… Ưmmmm… Anh ơi… Em… Em…
Huyền Như không diễn tả được cảm xúc của nàng lúc này. Nàng thấy cơ thể mình lâng lâng như bay lên. Hai tay nàng bám ghì lấy tấm lưng rắn chắc của Ngạo Thiên, cảm nhận từng múi cơ bên trong chuyển động liên tục. Cặp chân thon dài của Huyền Như mở rộng, quặp lấy mông hắn như hòa nhịp cùng hắn lên xuống. Lên xuống.
– Anh ơi… Ôi… Em em…
Huyền Như bấu chặt lấy tay Ngạo Thiên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng há hốc. Hạ thể nàng co rút tuôn trào mãnh liệt. Âm hộ nàng như một cái miệng thứ hai, mút chặt lấy dương vật Ngạo Thiên như nuốt gọn hắn vào trong. Hắn gồng cứng người, rút dương vật ra. Một dòng tinh dịch nóng hổi liên miên từng đợt dính bết lên vùng lông âm hộ, rồi vung vãi khắp phần bụng phẳng lì thoi thóp của Huyền Như.
– Ưmmm…
Ngạo Thiên nằm bệt xuống bên cạnh cơ thể lõa lồ hổn hển của Huyền Như. Nàng lim dim thiêm thiếp ngã đầu lên vai hắn. Hai thân hình trần truồng dính chặt trên sofa giữa gian phòng khách rộng lớn. Một bên thì cơ bắp, rám nắng mạnh khỏe, một bên lại trắng muốt mềm mại như không xương. Ngạo Thiên gác tay nhìn lên trần nhà… như thấy một ánh mắt nhìn xuống mình hờn dỗi.