Ma Vương - Quyển 10

Chương 3



Phần 3: Trở Lại Khô Cốt Thành…

Sau khi người Hàn gia rời đi, Khô Cốt thành đích xác đã nháo nhào một hồi, nhưng mà việc đó là làm thế nào để cướp đoạt gia tài của Cát Á Lan gia tộc.

Thói đời là như vậy, thực tế luôn khắc nghiệt. Vốn Cát Á Lan gia tộc xếp vị trí số một số hai ở Khô Cốt thành, nay bởi vì gia chủ Sa Đà cùng với năm Thượng vị thần đều bị giết chết, lại thêm mấy trăm thần vệ bị người của Hàn gia đánh giết, nên nó xuống dốc không phanh, bỗng chốc còn kém hơn cả một gia tộc nhị lưu.

Tất cả các cao thủ đứng đầu đều đã chết, với lực lượng mà Cát Á Lan gia tộc hiện có tự nhiên không cách nào bảo vệ tốt được gia tài to như vậy. Đám hổ lang sớm đã đỏ mắt vì khả năng kinh tế và gia tài khổng lồ của Cát Á Lan gia tộc, gần như cùng ngày Hàn gia rời đi, đã ra tay hành động.

Dựa theo đạo lý Sa Đà và Cát Á Lan gia tộc đã vì Hi Nhĩ mà cống hiến nhiều như vậy, bất kể ra sao hắn cũng đáng được đối xử tốt một chút, gia tộc này đáng được sự phòng ngừa từ những gia tộc khác đang hăm he động thủ.

Nhưng trên thực tế, kẻ đầu tiên động thủ lại chính là Hi Nhĩ!

Lấy cớ là Cát Á Lan gia tộc không thông qua sự đồng ý của hắn đã tự tiện làm chủ khiến Khô Cốt thành chọc vào kẻ địch khó tưởng tượng nổi, Hi Nhĩ tiếp quản phần lớn nhất lãnh địa và sản nghiệp của Cát Á Lan gia tộc. Đại bộ phận sản nghiệp của Cát Á Lan gia tộc trong một đêm đã đổi chủ, thay bằng tên của Hi Nhĩ.

Hắn ăn thịt thì người khác tất phải uống chút canh, một số gia tộc lớn nhỏ khác, phân biệt cướp sạch một ít lợi ích còn lại của Cát Á Lan gia tộc. Rất nhiều người có cừu oán với Cát Á Lan gia tộc, vốn cố kỵ Sa Đà và thế mạnh của Cát Á Lan gia tộc mà không dám động thủ, bây giờ ào ào xuất hiện, mượn cái cớ đại nghĩa của Hi Nhĩ báo thù rửa hận, đuổi giết đám mẹ góa con côi, muốn cho Cát Á Lan bị diệt tộc.

Bởi vì Sa Đà trước khi chết bị sỉ nhục quá lớn, rất nhiều vệ sĩ của Cát Á Lan gia tộc đều cảm thấy bị nhục lây. Bọn họ nhận thấy gia tộc này đã bị in hằn dấu vết sỉ nhục, nên nhao nhao thoát ly, quay sang đầu quân cho các gia tộc khác, lại còn lắc mình ngược lại thành hung thủ nhằm vào đám mẹ góa con côi của Cát Á Lan gia tộc ra tay.

Gần như chỉ trong một đêm, một đại gia tộc đứng sừng sững ngàn năm ở Khô Cốt thành đã bị diệt vong như vậy.

Tất cả con cháu trực hệ của gia tộc, bất luận già trẻ đều bị coi là đối tượng bị kẻ địch trước kia đuổi giết. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, gia tộc Cát Á Lan cổ xưa này đã bị xóa sổ, cả Khô Cốt thành không còn thấy bất cứ một người nào của Cát Á Lan gia tộc nữa.

Chín mươi phần trăm tộc nhân của Cát Á Lan gia tộc đều bị giết chết trong lần thanh tẩy này. Nhưng có một người mà không ai dám đụng đến chút nào.

Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 10 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ma-vuong-quyen-10/

Khô Cốt thành, thành nam, bên trong một cái thần điện hoang phế. Lệ Vi đang co rúm người lại, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, hai tay ôm một hũ tro cốt, miệng lẩm bẩm. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Lệ Vi ngây thơ hồn nhiên đã trải qua biến cố tàn khốc nhất trong cuộc đời. Nàng trơ mắt nhìn người cha thương yêu Sa Đà bị lột da rút xương. Những huynh đệ thân thuộc ngày thường bị giết chết một cách vô tình. Đám tỷ muội bị giày vò làm nhục. Một đại gia tộc đang yên vui trong nháy mắt đã sụp đổ tan tành.

Những cảnh tượng thảm khốc cứ xảy ra, biến hóa long trời lở đất ấy cuối cùng đã phá hủy tâm trí của Lệ Vi. Nàng không chịu đựng nổi tất cả điều này, rốt cuộc trở nên điên điên khùng khùng.

Lệ Vi vốn là thiên chi kiêu nữ của Cát Á Lan gia tộc tại Khô Cốt thành, sau ba tháng đã biến thành nữ nhân mê sảng cả ngày, hóa rồ hóa dại.

Bản thân là thành viên của Cát Á Lan gia tộc, sau khi gia tộc bị diệt nàng chắc chắn cũng sẽ không thoát khỏi độc thủ nhưng bởi vì rất nhiều người biết giao tình qua lại giữa Lệ Vi và Hàn Thạc cũng không cạn, cho nên mặc dù huynh đệ tỷ muội của nàng chết thảm từng người một trước mặt nàng song không ai dám động đến một sợi tóc của Lệ Vi.

Tất cả những ai đã từng thấy Hàn Thạc đều nghiêm khắc căn dặn người trong gia tộc, tuyệt đối không cho phép bọn họ có chủ ý với Lệ Vi. Không thể không nói, bọn họ thật sự sợ, sợ hãi Hàn Thạc sẽ vì Lệ Vi mà trả thù bọn họ. Bọn họ tự biết mình không phải là Chủ thần, Hàn Thạc muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, sau đó cũng sẽ không có người nào giúp bọn họ báo thù rửa hận.

– Ôi đau khổ làm sao! – Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây nhìn Lệ Vi cứ ngây ngây dại dại, không kìm được lại than nhẹ.

Một bóng người như loài quỷ mị chợt đến gần, lặng lẽ đáp xuống thần điện hoang phế, nhìn qua bộ dạng hiện nay của Lệ Vi, than dài:

– Trong sự việc lần này, người ta muốn xin lỗi nhất chính là Lệ Vi.

Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây bộ dạng sợ hãi, cảnh giác đứng lên, vô thức chắn trước Lệ Vi. Nhưng sau khi thấy rõ người mới đến, hắn mới buông lỏng, cười gượng:

– Ngươi sao lại đến đây?

Hàn Thạc nhớ rõ linh hồn ba động của Đạt Gia Tây. Với cảnh giới của hắn hiện tại, trong một phạm vi nhất định muốn tìm kiếm linh hồn của Đạt Gia Tây thì quá dễ dàng. Hàn Thạc vốn định khi tới Khô Cốt thành sẽ lập tức đại khai sát giới, chợt nhớ tới hai người Đạt Gia Tây và Lệ Vi, do dự một chút rồi vẫn tới tìm họ.

Nhìn thấy bộ dạng của Lệ Vi, trong lòng Hàn Thạc có chút chua xót. Cát Á Lan gia tộc và Sa Đà mặc dù vô tình vô nghĩa với Hàn gia, nhưng Lệ Vi lại vô tội. Nàng đã cố gắng hết mình lo lắng cho Hàn gia, tất cả mặc dù không thu được hiệu quả gì, nhưng phần tình nghĩa này Hàn Thạc tuyệt sẽ không quên.

– Nàng thế nào rồi? – Thở dài một tiếng, Hàn Thạc hỏi Đạt Gia Tây.
– Trải qua nhiều việc như vậy, thần kinh của nàng đã bị hủy rồi. Ở Cát Á Lan gia tộc, tiểu Lệ Vi thân thiết nhất với ta. Nhưng nay thấy nàng thế này…

Đạt Gia Tây cứ sụt sịt không thôi:

– Sau khi ta tới Cát Á Lan gia tộc mới biết được chủ nhân cũ sớm đã qua đời. Cát Á Lan gia tộc căn bản không ai thèm nể mặt ta, bọn họ sống hay chết đối với ta cũng không sao cả, chỉ có tiểu Lệ Vi, có lẽ vì có quan hệ với ngươi nên đối xử với ta khá tốt. Bố Lai Ân, ngươi xem thử có nghĩ ra được biện pháp gì hay không?
– Ta sẽ xóa đoạn ký ức kia của nàng, nó sẽ làm cho nàng quên hết thảy chuyện về Cát Á Lan gia tộc, chỉ có như vậy, nàng mới có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hàn Thạc ngẫm nghĩ một lát, bất lực nói:

– Ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cho nàng một sự khởi đầu mới.
– Như vậy cũng được, chỉ cần nàng có thể vui vẻ lên, vậy là được. Quên hết Cát Á Lan gia tộc, đối với nàng mà nói ngược lại là một chuyện tốt. – Đạt Gia Tây gật đầu, tán thưởng đề nghị của Hàn Thạc.

Thò tay đặt sau ót Lệ Vi, thần thức của Hàn Thạc chạy vào trong, nhẹ nhàng bao lấy linh hồn Lệ Vi. Trong những tia ánh sáng nhạt đang chảy mắt thường khó có thể thấy đại biểu cho ký ức, hắn tìm kiếm tất cả những ký ức có liên quan hệ với Cát Á Lan gia tộc, dùng thần thức xóa đi.

Ngay cả Sa Đà, kẻ tu luyện lực lượng tử vong cũng có thể tìm được ký ức từ trong linh hồn của người khác, Hàn Thạc tu luyện ma công tới cảnh giới Thiên Diệt tự nhiên càng thêm dễ dàng như trở bàn tay. Thần thức của hắn còn huyền diệu hơn so với bất cứ lực lượng thăm dò linh hồn gì, việc loại bỏ ký ức của Lệ Vi cũng sẽ không lưu lại một chút di chứng nào.

Vài phút sau, Hàn Thạc thở nhẹ một hơi, thu tay lại nhìn Lệ Vi đang hít thở đều đặn ngủ say, nói với Tích dịch tổ vương:

– Chờ sau khi nàng tỉnh lại, sẽ quên hết tất mọi liên quan với Cát Á Lan gia tộc, ngươi mang nàng tới Không Linh thành của Thời Không thần vực đi, tới Thiên Cơ dược tề, đừng ở lại chỗ này nữa.

Đạt Gia Tây gật đầu nói:

– Ta vốn đã định mang nàng rời khỏi nơi này rồi, Không Linh thành thật sự là một địa phương tốt.
– Xin lỗi, tất cả những điều nàng phải chịu đều do ta mà thành, người duy nhất của Cát Á Lan gia tộc mà ta có lỗi chỉ có nàng. – Hàn Thạc tự trách mình mãi, nhìn Đạt Gia Tây than thở không thôi.

Vỗ vai Hàn Thạc, Đạt Gia Tây ôm lấy Lệ Vi, nói:

– Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, ngươi cũng không nên tự trách mình làm gì. Mọi chuyện ta đều thấy hết, là Sa Đà và những người đó thật quá đáng, bọn họ không chết ta thấy không được.

Nghe Đạt Gia Tây nói như vậy, Hàn Thạc thấy lòng dễ chịu đôi chút, ngẫm một lúc rồi hỏi:

– Hãy nói cho ta về những chuyện kia, nhất là những kẽ đã từng tham dự vào việc đối phó Hàn gia.

Đạt Gia Tây sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên biến sắc, dường như nhớ ra cái gì đó, hô lên:

– Bố Lai Ân, không phải lần này ngươi trở về là để tìm chúng ta sao? Không phải là vì muốn ra tay với Hi Nhĩ đó chứ?

Với Đạt Gia Tây, Hàn Thạc không hề giấu diếm, gật đầu thừa nhận:

– Không sai, bản thân Hi Nhĩ là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn!
– Nhưng, nhưng Hi Nhĩ là Khô Cốt thành chủ, thần hồn của hắn có đạo ấn ký do Tử Vong chủ thần ban thưởng! Ngươi, ngươi làm như vậy sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của Tử Vong chủ thần, như vậy, như vậy… – Đạt Gia Tây có phần sốt ruột, muốn khuyên can Hàn Thạc từ bỏ.
– Ta biết, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao đâu. – Tâm Hàn Thạc khá cảm động, chợt cảm thấy vẫn còn có những bằng hữu tốt cùng đi từ Kỳ Áo đại lục, họ rất quan tâm tới mình.

Đạt Gia Tây thấy khuyên nhủ Hàn Thạc cũng vô ích, đành lắc đầu cười khổ, cũng không tiếp tục kiên trì nữa, cảm khái nói:

– Nhớ năm nào khi còn ở thế giới dưới lòng đất của U Ám sâm lâm tại Kỳ Áo đại lục, lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một Vong Linh pháp sư nho nhỏ. Không ngờ đảo mắt có mấy trăm năm mà ngươi đã bộc lộ tài năng ở Chúng Thần đại lục, hiện tại ngay cả Chủ thần cũng dám chọc vào, thế sự khó lường thật…

Nghe Đạt Gia Tây nói vậy, Hàn Thạc bất giác cũng nhớ lại tình huống lúc cùng hắn ở thế giới dưới lòng đất. Năm đó hắn đích thực chỉ là một tên Vong Linh pháp sư nho nhỏ, khi đối mặt với Đạt Gia Tây căn bản không hề có sức đánh trả, không ngờ có mấy trăm năm ngắn ngủi, hắn đã đứng vững ở Chúng Thần đại lục, có được thần thông như thế này.

– Được rồi, ta không khuyên ngươi nữa, ngoài Sa Đà và Hi Nhĩ ra, theo ta biết còn có… – Đạt Gia Tây không rườm lời nữa, hắn lần lượt kể ra những kẻ tham dự mà hắn biết.
– Ngươi mang Lệ Vi tới Thời Không thần vực trước đi, Khô Cốt thành khả năng sẽ rất loạn đấy! – Sau khi Đạt Gia Tây nói xong, ánh mắt Hàn Thạc lạnh như băng, đã chuẩn bị đại khai sát giới.
– Cẩn thận một chút. – Đạt Gia Tây thấy Hàn Thạc sắp đi, còn dặn dò thêm một câu nữa.

Hàn Thạc không trả lời, bóng dáng nhoáng lên, đã biến mất tăm trước mặt Đạt Gia Tây, so với việc xé rách không gian không lưu lại chút dấu vết của Không gian lực lượng còn nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 10 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ma-vuong-quyen-10/

Trong phủ thành chủ, Hi Nhĩ đang triệu kiến tộc trưởng các đại gia tộc, đang bàn bạc vấn đề sau khi Cát Á Lan bị diệt tộc, chức Thần vệ trưởng đội Ba sẽ thuộc về ai.

Đột nhiên, một luồng lực lượng băng hàn lạnh lẽo bỗng chốc bao phủ toàn bộ phủ thành chủ. Tất cả tộc trưởng các gia tộc đang ở bàn bạc chuyện quan trọng đều biến sắc, rưn sợ đứng cả dậy.

Bọn họ cảm nhận được sự quen thuộc của luồng lực lượng kia, thầm rõ một việc, sát thần đã trở lại!

Chương trước Chương tiếp
Loading...