Mai Ngọc - người con gái tôi yêu

Chương 123



Phần 123

Sau giấc ngủ sâu, tôi tỉnh giấc. Với điện thoại xem giờ, cũng đã gần 8 giờ tối rồi. Thảo nào trời tối đen, lúc này mới thấy bụng sôi sùng sục trong cơn đói meo. Tính ngủ một giấc rồi đi ăn, sau đó lượn lờ chút, thế mà…

Tôi với tay bật đèn ngủ lên. Nhìn sang nàng vẫn đang ngủ ngon lành. Định đánh thức nàng dậy, nhưng rồi lại thôi. Tôi bước lại tủ lạnh, mở lấy chai bia, rồi mở cửa bước ra lan can, chống tay tợp một ngụm. Mát lạnh, tôi thở ra một hơi dài khoan khoái rồi nhìn xuống.

Đúng là đẹp thật, khung cảnh thị trấn Tam Đảo hiện ra lung linh và thơ mộng làm sao. Những ánh đèn sáng rực đan xen giữa những tán cây. Phóng tầm nhìn ra xa là thành phố Vĩnh Yên rồi quang cảnh những thị trấn thị xã xung quanh điểm chấm ánh điện nhỏ li ti, bầu trời hôm nay có đủ cả trăng sao nữa. Tất cả tạo nên một cảnh tượng bao quát hùng vĩ và mênh mông trải dài về tận phía chân trời.

‘Có tuổi hai mươi đầy khát khao.

Mênh mông hoài bão với ước ao.

Một thuở yêu thương… một thời nhớ.

Một đời hẹn ước với trăng sao…’

– E hèm!!!

Đang lẩm nhẩm mấy câu thơ, tôi chợt giật mình bởi tiếng đặng hắng nhẹ nhàng đằng sau.

– Hắn đã về rồi sao? – Nàng tủm tỉm bước lại đứng cạnh tôi. Khẽ đưa tay vén nhẹ mái tóc huyền. Đôi mắt long lanh hào hứng nhìn xuống.

– Ban ngày đã đẹp rồi, cơ mà cũng không thể so sánh với đêm được.

– Sao? Đang xúc cảm mà lại không nói gì? Đừng bảo em phá đám nhé!

Nàng cứ nói còn tôi thì cứ đứng nhìn… nhìn như muốn nuốt trọn đôi mắt huyền, nụ cười chúm chím kia. Gió thổi nhẹ những làn tóc bay mơn man qua đôi má ửng hồng. Chiếc váy hai dây trắng cũng bị lu mờ bởi làn da trắng ngần như được tô điểm thêm bởi ánh trắng chiếu dọi.

– Anh làm sao vậy, nhà thơ? – Nàng khẽ cau mày.

‘Một đời… theo đuổi… một giấc mơ.

Một đời lưu luyến… với đợi chờ…’

Tôi đang bối rối lắp ba lắp bắp tiếp câu thơ còn dở dang… thì nàng đưa ngón tay lên chặn miệng tôi lại. Rồi nhoẻn miệng cười đọc nối vào.

‘Một phút bây giờ… là mãi mãi…

Bên anh… chỗ nào cũng là thơ…’

– Ngọc..!! – Cảm xúc ùa về, tôi run run cầm lấy tay nàng. Dù chỉ là mấy vẫn thơ sến sẩm, nhưng sự kết nối giữa hai trái tim là vô hạn.

Tôi đặt chai bia lên lan can rồi kéo nàng lại, ôm ghì lấy.

Một nụ hôn sâu là sự giải tỏa cho những xúc cảm đang trào dâng trong lòng. Chúng tôi quyện vào đó những khao khát mãnh liệt hơn bao giờ hết. Bằng tất cả những âu lo sợ hãi về những sóng gió đang trải qua và thậm trí sắp phải đối mặt, bằng tất cả những tâm trạng ngổn ngang trong mấy ngày qua, bằng tất cả hy vọng và niềm tin mà chúng tôi đã tin… tin ở nơi tình yêu chúng tôi thuộc về…

Đất trời như xoay chuyển, vũ trụ quay cuồng trong khoảnh khắc này… chúng tôi hấp tấp, vụng về trong những luyến ái đang ùa đến… Tôi mau chóng chuyển mục tiêu xuống cổ và bờ vai nàng…

– Choang!!! – Chợt nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ, tôi giật mình khựng lại. Ngoảnh sang thấy tay nàng đang bấu vào lan can, vô tình gạt chại bia rơi xuống.

– Chết rùi!!! – Tôi kéo nàng ngồi thụp xuống.

Cậu lễ tân chạy ra, thấy mảnh chai vỡ ngổn ngang, nước bia sùi bọt trên nền sân. Vội ngoảnh lên… không thấy gì. Cậu ta lắc đầu lẩm nhẩm rồi quay vào trong lấy chổi.

Chúng tôi ngồi nhìn nhau, bấm bụng cười.

– Em đói chưa? – Tôi hỏi nàng.

Nàng khẽ gật đầu.

– Vào thay đồ rồi mình đi ăn nhé.

Nàng lại tiếp tục gật đầu.

Tôi liền kéo nàng đứng dậy đi vào trong phòng.

Vừa vào phòng nàng bỗng kéo giật tôi lại, tôi chưa kịp hiểu thì nàng nhào tới… hôn tiếp.

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng không cho tôi suy nghĩ…

Lần này những táo bạo của tôi khi nãy lại chuyển sang nàng. Sự vồ vập hơi thái quá là điều tôi chưa từng thấy bao giờ ở nàng. Nhưng sau những ngỡ ngàng tôi cũng nhanh chóng nối lại nhịp cảm xúc. Tôi bế nàng lên, nàng cũng quắp chăt hai chân vào hông tôi, đôi môi vẫn không rời nhau dù chỉ là một tích tắc… Tôi dần cảm nhận từng thớ thịt nàng đang run lẩy bẩy.

– Em có chắc không? – Cố thoát khỏi đôi môi dịu ngọt, tôi hơi ngả đầu ra để nhìn thằng vào mắt nàng.

Chợt tôi thấy đôi mắt nàng ngấn lệ, nàng nhìn tôi với tất cả yêu thương. Nhưng ẩn trong đó là một nỗi buồn sâu thẳm không thể diễn tả nên lời.

Tôi ngồi xuống giường, dịu dàng đưa tay đỡ lấy giọt nước mặt sắp trào ra bên khóe mắt nàng.

– Em không chạy ra hồ nữa đâu! – Nàng cầm lấy tay tôi xiết chặt.

Tôi sửng sốt khi nàng nhắc lại ký ức năm xưa, ở nơi hồ nước đêm trăng ấy. Ở cái khoảnh khắc mà tôi luôn nhớ đến trong những day dứt khôn nguôi.

– Vì điều gì? Chúng ta… đâu phải vội vàng! Anh…

Đang nói thì tôi cứng họng, khi nàng đứng dậy, đưa tay gỡ bỏ hai dây áo…

Chiếc váy trắng rơi xuống chân, qua ánh đèn ngủ dìu dịu. Khuôn mặt nàng càng ửng đỏ hơn… nàng đan hai cánh tay cố che lấy ngực, đôi bàn tay bấu chặt lấy đôi vai gầy đang run run…

Không để nàng co rúm trong sự ngại ngùng lâu. Tôi hít một hơi thở thật sâu, rồi đưa tay kéo nàng lại.

Giờ cơ thể trần trụi chỉ còn mỗi chiếc quần lót của nàng đang nằm gọn trong vòng tay tôi, tuyệt nhiên không có sự chống cự nào cả. Có phải là tôi đang mơ không?

Tôi cảm nhận đầu mình đang căng như dây đàn, những bối rối và căng thẳng khiến những đường gân hằn lên trán. Mồ hôi lấm tấm…

Sự rạo rực như những cơn đại hồng thủy đang ùa về. Tôi cố nuốt nước bọt. Đôi tay trai tráng bắt đầu mềm nhũn và run lẩy bẩy…

– Anh… lần đầu ngỏ lời, anh cũng ôm em run như thế này..! – Nàng mỉm cười, rồi đưa tay âu yếm quệt những giọt mồ hôi trên trán tôi.

Tôi lặng người nhìn nàng. Rồi thở hắt ra, sau đó xoay người lại đặt nàng nằm lên giường.

“Reeengggg!!!” – Đang say xưa nhìn ngắm tâm thân trinh nữ của nàng qua ánh đèn ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.

– “Khỉ thật!” – Tôi nghiến răng lẩm nhẩm trong đầu, ai mà lại gọi đúng lúc thế không biết.

Tôi toan quay người lại với lấy điện thoại, thì nàng đưa tay vít đầu tôi xuống. Đôi môi dịu ngọt quyện lấy những cảm xúc của tôi. Chúng tôi lại cuốn vào những đê mê dở dang khi nãy…

Tiếng chuông vẫn reo liên hồi…

Tôi vừa hôn nàng vừa cố xoay người với điện thoại liếc xem, thằng khỉ gió Sơn đang gọi. Tôi liền bấm nút tắt cuộc gọi, rồi tắt hẳn nguồn…

Sau đó tôi ôm ghì lấy nàng, đôi tay hấp tấp vụng về mướt lên tấm lưng thon, lên làn da mát rượi. Rồi mau chóng khám phá khu vực núi đôi… nàng cũng uyển chuyển theo sự mớn trớn của tôi. Càng lúc tôi càng cảm thấy hồi hộp kinh khủng khiếp, hơn cả cái lần ở đêm trăng dạo trước.

Những nóng bức lan tỏa khiến tôi bức bối khó chịu vô cùng, tôi vội cởi phăng chiếc áo ra. Rồi tiện tay cho cả quần đi nốt.

Tôi tung tấm chăn mỏng chùm lên cả hai… rồi chống tay nhìn nàng.

Đôi mắt nàng mơ màng trong những sóng tình dào dạt nhìn tôi. Đôi môi anh đào lại hé mở… Tôi lại cúi xuống…

Lần này tôi thả sức cho đôi môi khám phá cơ thể nàng. Sự run rẩy của nàng càng khiến tôi hưng phấn không thể chịu nổi.

Tôi lại tiếp tục thả những nồng nàn mãnh liệt vào đôi môi nàng, tay khẽ luồn xuống dưới nắm nhẹ mép chiếc quần lót của nàng, toan kéo xuống.

Chợt nàng chộp lấy tay tôi nắm chặt theo phản xạ. Khiến tôi chưng hửng…

Tôi dừng lại nhìn nàng, đôi mắt nàng cũng nhìn tôi, không giấu nổi vẻ bồn chồn lo lắng đang hiện rõ… nhưng rồi nàng lại thả tay tôi ra, rồi quàng qua cổ tôi.

Lần này tôi rón rén hơi kéo nhẹ xuống, thì thấy nàng ưỡn người lên. Nhận thấy sự đồng tình từ phía nàng, tôi mừng mừng tủi tủi kéo mạnh, nàng co chân lên cho chiếc quần thoát hẳn ra.

Tôi ôm lấy tấm thân ngọc ngà áp sát vào người. Mồ hôi cả hai rịn ra quyện vào nhau với những hơi thở gấp gáp… Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực. Nàng cũng vậy…

Tôi run run lấy đùi tách hai chân nàng ra, cả người tôi gồng lên trong sự căng thẳng tột cùng.

Mồ hôi của tôi nhỏ tong tong xuống đệm, xuống cả người nàng. Sau một hồi loay hoay, tôi mới lách được cánh cửa thiên đàng. Tôi nhẹ nhàng đi vào…

– Em… lại… khóc rồi! – Tôi hơi dừng lại khi cảm nhận những giọt nước mắt ươn ướt trên má mình.

– Không… không phải… nước mắt! – Giọng nàng nghẹn ngào, đứt quãng.

– Đó là hạnh phúc… – Nàng tiếp túc nói, như khẳng định điều chúng tôi đang làm, đang phá vỡ những nguyên tắc bấy lâu nay.

Tôi xúc động tiếp tục hôn nàng… Rồi cẩn thận đi hẳn vào… dứt khoát hơn. Tôi bỗng cảm nhận mười đầu ngón tay nàng đang bấu chặt vào lưng mình, rồi đôi môi nàng cắt chặt vào môi tôi đến tứa máu.

Nhưng tất cả nhói đau đều vô nghĩa trước sự thăng hoa tột cùng. Mọi mạch máu như muốn vỡ tung, tôi hòa quyện vào nàng trong những miên man bất tận… vỡ òa…

Bên ngoài, từng đợt sương lẫn mây ùa về che phủ bóng trăng…

Những cơn gió mạnh về đêm khiến chiếc rèm cửa tung bay lất phất, kéo theo một vài cánh hoa tường vy nở sớm bay lả tả vào căn phòng… Trong ánh đèn ngủ heo hắt chiếu dọi lên tường là bóng dáng của hai người, hai đôi tim đang chung một nhịp đập. Hai mạch cảm xúc đang chảy cùng một dòng, hai niềm yêu đang đồng điệu cùng với những khoảnh khắc vĩnh cửu trong cuộc đời…

Chương trước Chương tiếp
Loading...