Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Chương 28
– Oh, god! Em có giám chắc là sẽ ăn hết từng đó không? – Chị Jenny tròn xoe mắt khi thấy tôi bưng về một đĩa thức ăn cao ngất ngưởng.
– Thật phi thường! – Chị Diễm cũng thốt lên.
Tôi nhe răng cười:
– Chừng này nhằm nhò gì, em còn… – Đang định thao thao bất tuyệt thì tôi im bặt khi bắt gặp khuôn mặt đỏ gay và ánh mắt hình viên đạn của chú Phong đang nhìn xoáy vào tôi.
– Chắc nó lấy hộ luôn cho cả 3 chúng ta đỡ phải đi lại đây mà, phải không cháu? – Chú Phong niềm nở bước lại phía tôi cười nói, nhưng 3 từ “Phải không cháu” chú nói gằn giọng.
– Dạ vâng… vâng! Phải rồi ạ – Tôi lại một lần nữa đỏ bừng mặt lắp bắp, đầu gật như ngan.
– Trời ơi, mày có đào kẽ nứt nào cho tao chui xuống với không, đây là Party chứ đâu phải ở nhà mày – Trả vờ cụng ly, chú ghé sát vào tai tôi khẽ thì thào. Đến lúc này thì tôi mới lờ mờ hiểu ra vấn đề…
– Quay lại, san ra 2 đĩa khác rồi bưng ra đây cho tôi nhờ ông nội ơi – Vẫn giọng thì thào chú nói như ra lệnh.
– Vâng! Vâng ạ! – Tôi liếc về phía chị Jenny, thấy chị ý đang nhìn tôi cười có vẻ như rất là thú vị. Tôi nóng bừng hết cả hai tai. Đúng thật… chẳng ra làm sao cả. Tôi quay lại bước về phía bàn đĩa lấy 2 cái để sẻ ra, hjx. Sao cái nơi này lại phức tạp đến như vậy? Tiệc tùng hay Party thì cũng chỉ là ăn thôi chứ có gì đâu mà cứ phải màu mè hình thức, ăn nhiều hay ít thì mặc người ta. Cuối cùng thì dãy bàn đầy đồ ăn kia sẽ đổ hết đi đâu? Trong khi ngoài cuộc sống biết bao người đang phải vật vã kiếm từng miếng ăn, bao trẻ em lang thang phải nhịn đói hoặc đi xin chút cơm thừa canh cặn..? Vừa nghĩ tôi vừa bưng 2 đĩa đồ ăn đã sẻ ra, quay lại.
– Úi chà…
Không để ý tôi vô tình va phải một người đàn ông trong một nhóm người đang đi tới. Đĩa thức ăn bên tay trái văng ra tung toé.
– Thôi chết! Cháu… cháu xin lỗi, chú có sao không? – Tôi hốt hoảng nhìn một chút nước sốt vương trên cánh tay áo của người đàn ông nọ. Thấy người ấy rút một chiếc khăn ra lau, tỏ vẻ khó chịu:
– Mắt với chả mũi, để đi đâu vậy?
– Cháu… cháu. Xin lỗi! – Tôi cúi gằm mặt xuống ấp úng.
– Không sao, màu đỏ là điểm lành, thế là hôm nay anh có lộc rồi đấy. Chút nữa hợp đồng được ký xuôn sẻ là phải quay lại mà cảm ơn chàng trai trẻ này đấy nhé. – Một người cũng đứng tuổi trong nhóm lên tiếng đùa giỡn.
– Thôi đi đi, nhanh lên kẻo không kịp – Một người khác sốt sắng giục.
– Ờ! Đi thôi – Người đàn ông vừa va phải tôi chép miệng rồi nhìn tôi nói:
– Lần sau đi đứng để ý một chút nhé cậu trẻ!
– Vâng, cháu xin lỗi ạ, cháu sẽ rút kinh nghiệm! – Tôi cúi gằm mặt xuống chào.
– Uhm!
Nhóm người lại hối hả bước đi, họ vừa đi vừa bàn tán không ngớt:
– Bản hợp đồng mẫu đã in chưa?
– Rồi, mà sếp có dặn lát nữa khi nào chuẩn bị đi gặp họ thì điện cho sếp, sếp trao đổi thêm một chút.
– Uh!
– Mà khi nào mới về Sài Gòn vậy?
– Tôi đặt vé 6h chiều nay rồi! Mà sao anh sốt ruột thế, cứ hỏi từ hôm qua đến giờ?
– Ngày kia là sinh nhật vợ tôi!
– Ui giời, thì gọi điện chúc mừng cũng được chứ sao, có gì mà quan trọng hoá vấn đề thế?
– Nhưng cháu nó cứ bắt tôi phải về đúng ngày.
– Ái chà chà! Ông cũng chiều con ghê nhỉ! Mà công nhận cái con bé Mai Ngọc này mới thật tâm lý làm sao!
– Choang..!! – Đĩa thức ăn còn lại từ trên tay tôi rớt nốt xuống đất. Mai… Mai Ngọc? Tôi có nghe lầm không vậy? Bỗng nhiên tôi cảm thấy người đàn ông tôi vừa va phải có một cái gì đó quen quen, khi nãy do bối rối và sợ hãi mà tôi đã không giám nhìn thẳng mặt ông ấy. Tôi thảng thốt ngoảnh lại… Nhóm người đã đi ra đến cửa, tiếng cười nói vẫn vọng lại lần giữa những tiếng ồn ào trong hội trường.
– …
– Ồ! Thế à! Chúc mừng nhé, có phải cháu nó vừa thi đỗ thủ khoa Đại học Kinh Tế TP. HCM không?
– Nhà anh đúng là tốt phước thật, con gái vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, học giỏi! Chuẩn bị vểnh râu lên mà chọn rể thôi.
– …
– …
– …
– …
Tiếng cười ha hả sảng khoái xa dần, tôi cố căng mắt nhìn. Phía xa xa người đàn ông ấy đang quay sang nói với một người trong nhóm điều gì đó tôi không thể nghe rõ, nhưng nhìn nghiêng thì khuôn mặt ấy… trong đồn công an… Tim tôi như có một quả búa tạ nặng ngàn cân đập mạnh vào. Đó… đó là… là bố nàng ư?
Nhóm người đã đi khuất sau cánh cửa ra khỏi hội trường…
– Anh cứ để đấy để em dọn cho ạ – Một nhân viên phục vụ chạy đến chỗ tôi.
– Này làm sao thế? – Tiếng chú Phong gọi từ đằng sau.
Tất cả đều không thể khiến mắt tôi rời khỏi chỗ cửa, nơi người đàn ông đó vừa đi ra. Đúng là bố nàng rồi, dù chỉ gặp một lần, dù ông ấy có khá nhiều thay đổi so với gần 2 năm trước… nhưng tôi không thể lầm được. Con gái ông ấy cũng tên Mai Ngọc!!! Đời làm gì lại có nhiều sự trùng hợp nhau đến thế..??
Bất giác trong trạng thái kích động mạnh tôi chạy về phía cửa, nhao ra ngoài. Xuống khỏi cầu thang cuốn, nhìn khắp đại sảnh… không thấy ông ấy đâu? Tôi lao ra khỏi cửa khách sạn, thảng thốt nhìn quanh… bỗng thấy có một chiếc Ford 7 chỗ đang đi ra khỏi cổng… linh tính mách bảo cho tôi biết là họ đang ngồi trong chiếc xe đó. Tôi hốt hoảng vụt chạy theo… miệng cuống quýt gọi trong cơn tuyệt vọng…
– Chú… chú ơi! Khoan đã..!
Nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã hoà lẫn vào dòng phương tiện giao thông đông đúc trên đường rồi khuất dần trước mắt tôi…
– Mày làm sao vậy? Đang đứng lại chạy tót đi đâu thế! – Thấy tôi thất tha thất thểu đi vào chú Phong bước tới hỏi.
– Này… này..! – Chú lay mạnh vai tôi khiến tôi giật mình, định thần lại. Nhìn xung quanh thấy hội trường đã thưa thớt dần, từng dòng người lục đục kéo nhau ra về. Trên sân khấu, cô ca sĩ vẫn say xưa hát, nhưng có mấy ai nghe đâu.
– Điếc à, mày làm sao vậy? – Chú tát nhẹ vào má tôi.
– Không! Cháu… cháu không sao! – Tôi vẫn chưa thể cất được cái bộ mặt ngơ ngác như mất sổ gạo.
– Thế mày vừa chạy đi đâu vậy?
– Cháu… cháu vừa đi gặp người quen!
– Cái gì? – Chú trợn mắt nhìn tôi rồi cười sằng sặc:
– Mày mà cũng có người quen ở đây hả, là ông nào vậy ta?
– Không… là do cháu nhận lầm, mà chị Jenny và chị Diễm đâu rồi chú? – Tôi hỏi lảng sang chuyện khác.
– Đang đứng nói chuyện với đối tác làm ăn gì đó, kệ họ! Mình đứng chờ họ một lát rồi cùng về! Mà mày hình như vẫn chưa ăn gì thì phải, tranh thủ đi.
– Thôi, cháu… cũng ăn rồi – Tôi khẽ thở dài, lúc này tôi còn lòng dạ nào để ăn sao?
Đầu óc tôi vẫn còn đang quay cuồng, suy nghĩ miên man. Quả thật cuộc đời luôn chứa đựng những sự bất ngờ, giờ đây tôi đã có thể chắc chắn khẳng định người đàn ông đó chính là daddy của nàng. Tôi vui mừng và hạnh phúc khi biết được công chúa mít ướt của tôi đang sống tốt hơn cả những gì tôi mong đợi, nhưng tôi lại hụt hẫng và tiếc nuối khi đã bỏ lỡ mất một cơ hội tuyệt vời để có thể liên lạc lại với nàng. Giờ chỉ có một chút manh mối – Trường Đại Học Kinh Tế TP. HCM, nhưng với hoàn cảnh như tôi, một tân sinh viên mới chân ướt chân ráo bước vào cuộc sống thì quả thật là vô kế khả thi. Ôi! Giá như tôi sớm nhận ra chú ấy…
– Đây, anh ở đây này! – Giọng chú Phong í ới. Tôi ngoảnh lại thấy chị Jenny và chị Diễm đang bước tới. Khuôn mặt ai cũng đỏ bừng.
– Trời đất, sao mà uống nhiều vậy? – Chú Phong đến bên chị Diễm tỏ vẻ quan tâm lắm.
– Toàn đối tác quan trọng của công ty, không uống không được, mệt thật – Chị ấy thở dài.
– Sao khi nãy chạy đi đâu vậy bé? Đã ăn gì chưa? – Jenny nhìn tôi, giọng chị ý cũng có vẻ tây tây lắm rồi.
– Dạ em ăn rồi chị ạ!
– Anh đưa em qua chỗ Jenny nhé – Chị Diễm quay sang chú Phong.
– Uhm, Jenny nghỉ chỗ nào vậy?
– Hotel Nikko anh ạ!
– Ok.
Bốn người chúng tôi đi ra khỏi hội trường, xuống cầu thang cuốn, qua khỏi đại sảnh rồi đi đến chỗ gởi xe. Chúng tôi lên xe và rời khỏi Horison. Tôi với chị Jenny ngồi dưới, có lẽ do cũng đã thấm mệt sau buổi tiệc nên cả bốn người chẳng nói năng gì cả.