Mặt nạ

Chương 9



Phần 9: Âm mưu

Thấy sức lực đã hồi lại, lão và Hải Yến tiếp tục cuộc truy hoan. Lần này lão sẽ chuyển sang tư thế úp thìa để kéo dài thời gian cũng như đỡ tiêu hao sức lực quá nhanh như cái trò làm tình kiểu chó. Lão nhịp nhàng nhấp dương vật vào âm hộ Hải Yến vừa hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, tay lão thì vần vò bầu ngực của nàng. Hải Yến cũng nhiệt tình đáp trả, nàng vừa đánh mông ra sau phù hợp với nhịp lão nhấp còn miệng thì đá lưỡi lão một cách điêu luyện.

Cả hai người đang say trong lạc thú thì đột nhiên có tiếng điện thoại réo liên hồi. Lão Phương nghe thấy cũng mặc kệ, lão không muốn thằng chết giẫm nào phá hoại cuộc vui của mình hôm nay. Lão với tay lên bàn tắt máy rồi tiếp tục cuộc vui với nhân tình nhưng chưa đến 1 phút sau điện thoại lại kêu lên inh ỏi. Hải Yến ngoái đầu lại thắc mắc:

– Trưa thế này còn ai gọi vậy anh?
– Mặc kệ, chắc lại sim rác nó nháy máy ấy mà.
– Thôi anh nghỉ chút nghe điện thoại đi, nhỡ có việc gấp họ mới gọi thì sao.

Lão Phương cau có đành chiều theo ý Hải Yến, lão cũng chẳng muốn làm tình trong cái tình cảnh điện thoại reo như cháy nhà thế này. Liếc trên màn hình hiện tên Con gái, lão mới giật mình ra hiệu cho nhân tình im lặng một chút kẻo lộ.

Thấy lão Phương nghe điện thoại của con gái làm Hải Yến chợt nảy ra một trò đùa táo bạo. Nàng nhẹ nhàng đẩy gã nằm ngửa ra giường trước ánh mắt vừa bất ngờ vừa sợ sệt. Lão cứ xua tay liên tục ra tín hiệu không được làm bậy nhưng Hải Yến vờ như chẳng nghe thấy gì. Nhìn phản ứng của lão mà nàng không thể nhịn cười, mọi hôm toàn là lão bắt nạt nàng thì hôm nay là cơ hội không thể tốt hơn để cô trả đũa. Hải Yến luồn tay xuống dưới chĩa dương vật lão thẳng đứng lên trời rồi từ từ ngồi xuống đến khi âm đạo hoàn toàn nuốt chửng cái vật kia mới thôi. Cú đút lút cán vừa rồi làm lão phải quay mặt ra chỗ khác mà thở mạnh một tiếng. Đầu dây bên kia thì con gái nói như mắng vào mặt bố nó vậy:

– Bố đi đâu mà lâu thế? Chiều con còn phải đi học ca chiều nữa chứ.
– À… à thì… bố đang họp ở cơ quan… dạo này… dạo này cơ quan nhiều việc lắm nên phải làm thêm cuối tuần… – Lão phải cố lắm mới nói cho có đầu có đuôi chứ phía dưới lão đang bị nhân tình hành hạ không thương tiếc.
– Sao giọng bố lạ thế? Bố đang đi nhậu đúng không? – Con gái lão thắc mắc…
– Cơ quan… phù… lấy đâu ra bia bọt hả con… đang họp căng lắm… Thôi bố cúp máy đây.
– Nhưng mà, bố về cho con còn… Alo… alo… bố ơi… Bố… – Con gái lão nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu khi đáp lại những câu gọi của mình chỉ là tiếng tắt máy.

Tắt máy xong lão cảm thấy bản thân cứ như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân trên vai nhưng cũng xen chút kích thích. Mọi lần Hải Yến khi thấy lão có điện thoại thì rất ngoan ngoãn đợi ông nghe xong mới tiếp tục nhưng hôm nay chẳng biết uống phải cái gì mà cô nhân tình trẻ này lại liều lĩnh dập cho ông tí thì không nhịn được mà kêu lớn. Nhưng lão không hề giận cô bồ của mình chút nào, trái lại tự dưng thấy cảm xúc thăng hoa hơn mọi lần, lão cười khả ố châm chọc:

– Nay em nứng lồn quá hay sao mà chơi trò kích thích vậy? – Vừa nói lão vừa thúc ngược lên trên làm Hải Yến há hốc mồm.
– Aaa… em cũng chỉ diễn… cho con gái anh… anh… nghe… bố nó… bố… đang họp thôi mà… á á… chết em… đừng…
– Em diễn đạt lắm… Aa… tí nữa anh bị lộ đấy… – Vừa nói lão vừa tát bôm bốp vào hai bầu vú đang lắc lư lên xuống của Hải Yến khiến chúng đỏ ứng cả lên.
– Thế… anh… anh… á… ứ… thích… thích… không? – Hải Yến tiếp tục phối hợp với trò đùa của lão.
– Thích lắm, thích đến độ… sướng điên cả người. Aa… anh sắp… sắp… – Sự phối hợp ăn ý của nhân tình làm khoái cảm của lão tăng lên gấp bội, lão cảm thấy mình đến giới hạn rồi.
– Thế… thế bắn… hết… vào… bướm em… nay… nay… an toàn… – Hải Yến ú ớ.

Lão Phương nghe nhân tình bật đèn xanh cho mình như vậy thì cũng chẳng giữ gìn gì nữa. Lão thúc mạnh lên một phát chốt hạ rồi rùng mình xả hết tinh dịch tích lũy cả tuần trời vào hết bên trong cái âm đạo nóng ấm của nhân tình. Hải Yến cảm nhận luồng tinh dịch ấm nóng của lão tiến vào âm đạo mình cũng đồng thời xuất khí, đợi một lúc cho tinh dịch lão xuất hết không còn giọt nào nàng mới từ từ nhấc phần thân dưới của mình ra khỏi hạ bộ của lão Phương.

Âm đạo của cô như một cái chai bị mở nắp, từ trong đó tuôn ra từ từ dòng tinh dịch trắng đục kết hợp với đống khí cô vừa ra chảy hết xuống mặt đệm sofa. Nàng với tay lấy miếng giấy trên bàn lau chùi âm đạo của mình rồi cúi xuống dương vật của lão Phương liếm láp nốt đống tinh thừa còn đọng lại trên đó cho sạch sẽ. Đang định nhặt lại cái váy ngủ lên mặc thì lão Phương bật dậy kéo cô vào lòng rồi hôn lên môi, lên cổ cô làm Hải Yến nhột nhạt muốn đẩy lão ra. Cô nhắc khéo:

– Thôi anh, để em nghỉ chút rồi tí mình làm tiếp cũng được mà. Em có trốn đâu mà anh cứ ôm em như ôm vàng thế này.
– Thì em chả là cục cưng, cục vàng của anh còn gì! – Lão nhăn nhở, đôi tay lại mò xuống dưới âm đạo cô ngoáy.
– Thôi nào, ngoan để em còn dọn cơm. Giờ cũng trưa rồi mà em với anh đã có cái gì vào bụng đâu.

Hải Yến nói mãi lão mới chịu dừng tay không sờ mó nàng nữa. Lão cũng bắt đầu nghiêm túc, nay lão đến đây còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với nhân tình của mình.

– Anh trêu em thế thôi chứ anh cũng mệt rồi. Giờ anh có tin vui muốn báo cho em biết đây.
– Chuyện gì vậy anh? Có phải làm em đã được vào làm chính thức không ạ? – Hải Yến không giấu nổi vẻ háo hức cũng như vui mừng, nàng đã đợi cái tin này bao lâu nay.
– Haha, chuyện anh sắp nói còn vui hơn chuyện đó cơ bé cưng của anh.
– Hứ, anh cứ úp úp mở mở, em giận bây giờ đấy! – Hải Yến ngúng nguẩy quay mặt ra chỗ khác.
– Hí hí, đừng giận anh mà bé cưng. Anh nói cho em một tin mật rằng anh sắp lên cái chức Phó Tổng biên tập rồi đấy. Haha. – Nghe mình sắp được gọi bằng cái chức Phó Tổng biên tập thay vì chỉ là gã Trưởng phòng quèn làm lão cười không nhặt được mồm.
– Anh lên chức đó thế còn em, em vẫn chỉ là cô nhân viên nhỏ nhoi chết dí trong cái văn phòng bé tí với mức lương ba cọc ba đồng. Chẳng lẽ anh nỡ lòng nào để em như thế suốt đời à?
– Nào đừng nóng, anh thăng quan tiến chức như vậy thì em là người có công với anh, làm sao anh phụ lòng em được. Em đừng lo nghĩ gì nhiều, việc của em giờ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh thì anh sẽ không để em phải thiệt, lúc đó có khi em còn đòi làm vợ bé của anh chứ đùa.

Nghe lão Phương rót mật vào tai mình như vậy Hải Yến cũng yên tâm phần nào. Gã lên chức thì không chỉ lão có lợi mà nàng cũng có lợi, lúc đó nàng càng có điều kiện để chăm lo cho gia đình mình dưới quê. Nghe cô nhân tình bé bỏng của mình đã thuận lão cao hứng nói thêm:

– Thế em biết vì sao mà anh có thể lên được cái chức đó không? Em nói đúng anh sẽ thưởng lớn.
– Em không biết, từ lúc vào làm ở tòa soạn em ít khi để ý đến việc ngoài lề lắm. – Hải Yến lắc đầu.
– Vì em là cục cưng của anh nên anh mới nói đấy nhé, anh đã bí mật dùng tiền và gái gú để lo lót cho những kẻ có quyền lực trong thành phố này. Ở chốn phồn hoa đô thị này khác với miền quê ngày xưa em sống lắm, những tên quan chức lúc nào cũng muốn hưởng thụ tiền tài nhục dục. Cái ham muốn đó chẳng bao giờ là đủ và anh nhận ra điều đó, anh đã đạt mục đích của mình chỉ qua cái vài lần hối lộ, đưa các lão ấy đi tận hưởng. Em thấy anh có tài không? – Lão tự khen bản thân như vừa lập được một chiến công hiển hách vậy.
– Sếp của em lại chả tài! Anh không tài thì em làm sao có được ngày hôm nay. – Hải Yến mỉm cười nịnh nọt lão.
– Em nói đúng lắm, anh chỉ còn năm năm nữa là nghỉ hưu nhưng không sớm thì muộn cái ghế Tổng biên tập của lão Khôi cũng sẽ về tay anh, đến thằng Khiêm con trai của lão cũng không có cửa mà giành với anh đâu. Khà khà.
– Khiêm là con trai của ông Khôi hả anh? Anh nói thật hay đùa em thế? Trong tay đó có giống gì dạng con ông cháu cha đâu? – Hải Yến bất ngờ với tin tức vừa rồi.
– Em làm gì phải mắt tròn mắt dẹt nhìn anh vậy? Cái tin đó được cả cái tòa soạn đồn ầm lên từ đời nào rồi. Nhưng với anh tay đó chỉ được cái to xác nhưng đầu óc hạn hẹp lắm, tầm nhìn của nó còn thua cả anh thì lấy gì mà nó thừa kế cái ghế của bố nó được. Haha… – Càng nói lão Phương càng cảm thấy tiền đồ của mình sau này sao nó cứ sáng láng như được hào quang chiếu rọi vậy.
– Nhưng phải có cách gì đó thì anh mới giành được cái ghế Tổng biên tập của ông Khôi chứ? Em biết anh lắm mưu nhiều kế, bật mí cho em chút đi cục cưng của em.

Nghe cái từ cục cưng của em thốt ra từ đôi môi đỏ mọng của Hải Yến làm lão sướng điên. Đáng ra đây là kế hoạch chỉ một mình lão biết để tránh nhiều kẻ ghen ăn tức ở phá hoại nhưng với cô nhân tình còn ngây thơ trong sáng này thì tiết lộ ra cũng chẳng có vấn đề gì. Lão nói rõng rạc:

– Đương nhiên là anh đã có kế hoạch sẵn rồi. Em biết không, trong tay anh có rất nhiều bằng chứng nhận hội lộ của doanh nghiệp Thành phố này để lên bài định hướng dư luận của lão, đồng thời cả những file ghi âm, đoạn phim nóng bỏng như phim JAV của lão với các cô em xinh tươi trong những buổi tiệc thác loạn. Em thử nghĩ mà xem với thân phận cao quý như rồng như phượng của lão mà để lộ những cái đó ra cho thiên hạ biết thì cái đời lão có xuống dốc không phanh không? Khà khà… – Nói đến đây lão Phương nở nụ cười nham hiểm.

Nghe đến đây mà Hải Yến chợt rùng mình. Nàng không ngờ ngay trong một cơ quan có tiếng trong Thành phố cũng như cả nước lại tồn tại những góc khuất đen tối như vậy. Nàng cũng cảm thấy ghê sợ lão Phương, con người của gã còn nguy hiểm hơn những gì cô đã thấy.

Lão Phương giương giương tự đắc vì kế hoạch của mình chỉ còn chờ thời gian thực hiện và bất cứ kẻ nào cũng không thể ngáng chân hắn nhưng hắn đã sai lầm, một sai lầm mà đến lúc chết hắn cũng không ngờ đến chính là cuộc trò chuyện của hắn đã bị một kẻ thứ ba nghe rõ không sót một chữ. Đó là Hoàng, tay nhân viên luôn là cái gai trong mắt hắn chỉ chờ ngày nhổ ra.

Khi nãy sau khi uống xong chầu cà phê Hoàng không đi về nhà mà đánh tay lái rẽ vào một khu đô thị bỏ hoang ven đô. Anh nhận được tin nhắn từ một số máy lạ rồi liền bật chiếc điện thoại của mình lên, đeo tai nghe và theo dõi màn hoan lạc đầy nóng bỏng của lão trưởng phòng béo mập và cô nhân viên cấp dưới tại căn nhà đó. Hai diễn viên chính trong bộ phim đầy ướt át đó không ai khác chính là lão Phương và Hải Yến.

Dù đã có vợ đẹp nhưng anh cũng phải cảm thán rằng Hải Yến có một vẻ đẹp quá đỗi nóng bỏng, từng biểu cảm hay chuyển động cơ thể của cô có thể làm bất cứ thằng đàn ông nào trên cõi đời này có cứng rắn như sắt thép mức nào cũng phải khuất phục chứ đừng nói là tên già béo ục ịch mang tiếng dâm dê như lão Phương. Bộ phim sex bất đắc dĩ trên màn hình hấp dẫn đến độ làm Hoàng phải kéo quần xuống mà thủ dâm cho đỡ nứng.

Vốn chỉ định lấy ít tư liệu tình dục của tên trưởng phòng bẩn thỉu kia làm cái cơ điều khiển hắn ai dè Hoàng lại nhận được nhiều thứ còn quý giá hơn cái clip sex này. Anh đã biết được âm mưu lật đổ ông Khôi chiếm cái ghế Tổng biên tập của lão Phương, thậm chí là những thứ rất hay ho mà ông Tổng biên tập đương nhiệm còn đang giấu trong bóng tối.

– Xem chừng trò chơi đi săn này sắp đến đoạn hấp dẫn rồi đây. Nguyễn Hồng Phương, ông quên mất một đạo lý ở đời rằng núi cao sẽ có núi cao hơn à, ông nghĩ cái trò đó sẽ thành công mỹ mãn như ý ông muốn? Haha… – Hoàng cười lớn nhưng rất nhanh nụ cười sảng khoái đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt nheo lại như đang suy tính một âm mưu gì đó.

Ở chỗ lão Phương, dưới tác dụng của viên Rocket hồi sáng, lão lại tiếp tục làm nháy thứ hai với nhân tình của mình. Lần này lão dùng tư thế truyền thống để làm tình – một tư thế mà lâu nay lão không muốn dùng đến vì cứ mỗi lần dùng tư thế này lão lại nhớ đến bà vợ già cổ hủ ở nhà nhưng hôm nay ở với nhân tình, thân hình khác ngon hơn, sự chiều chuộng tốt hơn lại làm lão có hứng thú hơn bình thường.

– Cục cưng của anh… nay em tuyệt lắm… anh thích…
– Thế mọi hôm… em không tuyệt à… – Hải Yến bĩu môi vờ giận dỗi.
– Ấy không… mọi hôm… em vẫn tuyệt… chỉ là nay tuyệt hơn… Aa… – Lão vội dỗ dành cô nhân tình bé bỏng của mình.
– Hứ… ứ… nói thế… còn nghe… nghe… á… được… Aaa… em… anh… anh anh… ra với… với… đi… anh…

Nghe tiếng rên thúc giục của Hải Yến lão Phương tăng tốc độ dập làm cả căn phòng vang lên tiếng bạch bạch liên hồi. Như cảm thấy hết mức chịu đựng lão rút cái dương vật bóng lưỡng nước nhờn ra nhét luôn vào cái miệng xinh xắn của nhân tình rồi rùng mình vài phát. Hải Yến đang há hốc mồm rên rỉ chợt nhận ra lão Phương nhét dương vật vào miệng mình rồi xuất tinh thì chỉ kịp ú ớ lí nhí trong cổ họng.

Phải đợi một lúc thì dòng tinh dịch mới ngưng lại, sau hiệp thứ hai lão Phương như mất hết sức lực nằm ngửa ra sofa thở phì phò mặc kệ Hải Yến thân thể lõa lồ, đầu tóc rối bù nằm đó. Như đã quá quen với tình cảnh này, Hải Yến mệt mỏi ngồi dậy nhả đống tinh dịch từ miệng ra lòng bàn tay rồi dùng giấy lau đi. Lão Phương đang nằm ngửa thở không ra hơi thì điện thoại để trên bàn lại reo lên liên hồi. Lão bực mình chửi thề:

– Mẹ kiếp, nghỉ tí cũng đéo yên, trưa rồi cứ gọi cái gì không biết.

Lão với tay lấy cái điện thoại xem ai làm phiền mình giờ này thì màn hình lại hiện lên số con gái. Gã nén cơn bực tức lại rồi trả lời qua loa:

– Bố đang ăn cơm trưa với mọi người, chút nữa bố quay lại. Thế nhé. – Đang định cúp máy thì đầu dây bên kia lão lại nghe con gái mình cứ khóc thút thít.
– Bố ơi… mẹ tự dưng phát bệnh… bác sĩ bảo… Hức… hức…
– Cái gì… Con nói rõ cho bố nghe mẹ bị làm sao? – Lão Phương hốt hoảng.
– Vừa nãy con đi mua cơm thì mẹ tư dưng tái phát bệnh tim. Lúc con quay lại bác sĩ bảo mẹ phải tiến hành mổ gấp, nhưng tỷ lệ sống sót không cao, gia đình phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
– Được rồi, được rồi, con cứ ở đấy xem mẹ thế nào rồi bố vào ngay đây. – Lão nghe tin này liền vội tìm quần áo đang vương vãi trên sàn nhà rồi mặc vào người, lần này mà vợ lão có mệnh hệ gì thì lão không biết ăn nói ra sao với gia đình bên ngoại.

Thấy lão Phương vội vàng mặc quần áo, Hải Yến thắc mắc:

– Anh đi đâu mà vội thế, ở lại ăn với em bữa cơm rồi hẵng đi. Lâu lắm rồi anh không ở lại đây được quá nửa ngày.
– Thôi thôi, để khi khác em ạ. Bà vợ anh ở viện tự dưng lại phát bệnh rồi, anh phải vào đó ngay chứ để có chuyện xấu xảy ra thì chết dở.

Nói xong lão vội vàng phóng ô tô tiến về bệnh viện đa khoa Thành phố. Hải Yến vươn vai một cái chỗ đỡ mỏi rồi nhặt cái váy ngủ mặc lên người. Dọn dẹp xong đống tàn dư từ trận mây mưa vừa nãy, nàng chậm rãi bước chân lên phòng mình. Cánh cửa phòng đóng lại, Hải Yến nhìn qua khung cửa sổ xem có kẻ lạ mặt đáng nghi nào không rời kéo tấm rèm lại. Nàng tiến đến cái ngăn kéo bên cạnh chỗ đựng mỹ phẩm lấy ra một chiếc di động Nokia đời cũ và trong danh bạ chỉ có duy nhất một số máy. Cô bấm gọi rồi đặt lên tai chờ đợi hồi âm từ đầu dây bên kia.

Chương trước Chương tiếp
Loading...