Mẹ là hiệu trưởng
Chương 39
Ông ngoại thứ tên là Lâm Tổ Quang, chồng của mẹ của mẹ tôi. Đối với người ông ngoại này tôi không lạ gì, vì mẹ thường dẫn tôi về thăm ông, và thỉnh thoảng ông cũng đến nhà tôi và mang theo rất nhiều hải sản tươi sống cho chúng tôi ăn.
Ông ngoại của tôi rất yêu mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên cũng rất tốt với tôi, cơ bản mỗi lần ông đến nhà tôi sẽ dẫn tôi đi ăn KFC, lúc đó KFC còn nổi lắm, nhiều đứa con bình thường muốn nhất là được ăn một bữa gia đình ở KFC. Vì vậy, tôi luôn có ấn tượng sâu sắc về người ông của mình.
Chỉ là mấy năm nay ông cũng có tuổi, thân thể cũng già đi rất nhiều, cũng không còn tốt như trước, dì Dĩnh cũng không cho phép ông của tôi chạy lung tung, thêm nữa khi tôi từ từ lớn lên, một số thứ trở nên nhạt nhòa đi không ít theo thời gian.
Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn yêu ông tôi rất nhiều. Ông ấy có lẽ là người quan trọng nhất trong thời thơ ấu của tôi ngoài ông tôi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông ấy, huống chi là ngày nghỉ cuối tuần, dù có lên lớp cũng phải xin nghỉ, nếu không sẽ lén trốn đi. Đời người có được bao nhiêu mười năm, thọ được bảy mươi năm là chuyện hiếm, nếu nói khó nghe chút thì ai biết được bạn còn được sống tiếp mười năm tới.
Ông ở quê, cách thành phố 2 tiếng rưỡi đồng hồ. Thành phố nơi tôi sống, mặc dù nó là một thành phố, nhưng thực sự có quy mô của một quận và có nhiều thị trấn thuộc quyền quản lý của thành phố Z. Khi mẹ con tôi đến ga đã gần chín rưỡi. Cứ như thế này thật không biết có thể kịp tới khôn. Đến lúc đó, nhất định sẽ bị dì Dĩnh mắng chết.
Trên đường đi, mặt mẹ tôi tức tối, và đúng vậy, mẹ tôi ghét nhất là đi muộn, nhất là mẹ không thể tha thứ cho bản thân nếu về muộn, nên mẹ cứ xụ mặt cả sáng, dường như ông trời con người phân tranh, bản thân tự trách bản thân đi. Với tính cách của người mẹ, điều đó quả thực không phải là không thể.
Ngồi trên xe, tôi ngáp dài chán nản, bạn bảo sao tôi không ngắm cảnh? Đường quê hai bên đường ngoài núi thì chỉ có đất ruộng, hoa màu dường như không có gì nhìn, dù có tươi mới đến mấy, một lát sau cũng sẽ chán. Thỉnh thoảng một cái ao xuất hiện làm tôi tò mò, ít nhất là để nhìn thấy vịt và ngỗng trên mặt nước vui vẻ trên đó.
Nhưng sau đó tôi mất hứng lúc đầu và phàn nàn về việc khi nào mới đến.
Chán, tôi dựa vào cửa sổ và nhìn mẹ qua khóe mắt. Nhưng đột nhiên, tôi choáng váng, tôi thấy khuôn mặt trái xoan cực kỳ xinh đẹp, trắng hồng, có thể bị bắn vỡ bởi một viên đạn, giống như một giấc mơ, lông mày cong bởi ánh trăng bạc, chiếc mũi cao và đôi môi hồng hào. Mặc dù mẹ tôi vẫn đeo chiếc kính gọng đen hằng ngày, nhưng đối với quá khứ cận cảnh, nó không ảnh hưởng đến niềm tin của tôi về vẻ đẹp lộng lẫy của mẹ tôi chút nào.
Mẹ hôm nay cũng mặc quần áo rất tươm tất, áo thun tay dài lụa mềm màu xanh nước biển đậm, màu be đuôi váy dài ngang hông hình lá sen, cùng với áo khoác nâu dài ở giữa. Tiết chế mà không mất đi sự đoan trang của mình, đặt hình dáng hoàn hảo của mẹ ẩn trong đó lộ ra một chút phần nổi của tảng băng. Thường thì vì những bộ đồ công sở của mẹ có áo nên ngực trong đỡ lộ liễu hơn mà hôm nay mẹ mất bộ đồ phụ nữ quấn. Áo khoác chỉ khoác ngoài chiếc áo phông mỏng tăng mặc nhiên lộ ra vũ khí giết người là bộ ngực khủng đang trỗi dậy của mẹ tôi. Khi nhìn nó từ một bên, nó giống như 2 ngọn núi khổng lồ đang nhô lên, không thể bình tĩnh với chiếc áo khoác của mình.
Điều hiếm gặp nhất là mẹ tôi thực sự mang tất chân ngày hôm nay. Phải biết rằng mẹ thường không mang tất, trừ khi tham dự một số dịp quan trọng hoặc tham gia một số bài phát biểu, vì cần nên phải mang tất chân, nếu không thì hiếm khi thấy mẹ tôi xỏ tất một lần. Tôi không ngờ rằng tôi sẽ có cơ hội rửa mắt ngày hôm nay cho đôi mắt.
Một đôi chân đàn hồi trong thon thả và gợi cảm hơn dưới sự bao bọc của đôi tất màu da. Chỉ tiếc rằng mẹ tôi không đi giày cao gót, mà là một đôi bốt cao gót màu đen bình thường. May mắn thay, mẹ tôi không đi giày cao gót, nếu không với định lực của mình, tôi không thể không vồ vập đôi tất và giày cao gót của mẹ, đùa nghịch thật đã.
Đặc biệt là khi tôi nghĩ đến cảnh mẹ tôi đi tất chân và đi giày cao gót, nghiêng đầu một cách quyến rũ. Phần dưới của tôi đột nhiên dựng lên, một căn lều nhỏ đc dựng lên. Để mẹ không phát hiện, tôi chỉ có thể cố gắng quay mặt đi và cố gắng không tưởng tượng. Không thể nào, mẹ tôi mang tất chân thật hấp dẫn. Nếu một ngày mẹ tôi mặc tất cả các loại quần áo và đồ sexy như vậy làm tình với tôi, điều đó sẽ tốt biết bao…
Bất ngờ, chiếc xe buýt nhỏ đang ổn định ban đầu đột ngột phanh gấp, quán tính mạnh khiến những người trên xe đầu phải ngã ngửa. Không giữ được trọng tâm của cơ thể, tất cả đều đổ về phía trước. Tôi và mẹ cũng không đc tha, đập trán và ghế trước. Khi tỉnh táo lại, ai cũng mong chờ, muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra đoạn đường phía trước bị sụt lún, đội kỹ sư cũng vừa tới, không kịp đặt lệnh cấm lưu trong biển báo nên một số tài xế không kịp giảm tốc độ khiến một người phanh gấp, nhưng rất may không xảy ra và chạm từ phía sau. Nếu không, vấn đề sẽ lớn hơn. Ngay sau đó cảnh sát giao thông cũng có mặt tại hiện trường và phân luồng giao thông qua một bên.
Mọi người nghĩ rằng sẽ có một chút màu sắc gì đó xảy ra trong tai nạn trong phần này? Đừng gấp, từ từ tới.
Lần này lại bị delay gần nửa tiếng đồng hồ, thực sự bây giờ hoàn toàn không thể bắt kịp. Thế là mẹ cũng nguôi ngoai. Vì biết rằng sẽ không thể bắt kịp, nên cũng không phải lo lắng về điều đó, và đây có thể là một lời mượn cớ tuyệt vời, tôi đoán mẹ tôi đang nghĩ đến việc sử dụng tình tiết nhỏ này để đối phó với dì Dĩnh.
Nhưng thực sự tôi cũng đoán đúng, điều mà mẹ tôi đang nghĩ lúc này thực sự là suy nghĩ xem có nên sử dụng lý do này để đối phó với việc đã đến muộn này không. Thật tiếc vì tôi không thể biết mẹ tôi thực sự nghĩ gì, nếu không tôi chắc chắn sẽ trôm vui vẻ, không ngờ rằng hiệu trưởng của một trường trung học cơ sở số 1 trang nghiêm, một người mẹ có vai trò mẫu mực trong giáo dục, lại dùng những lý do chuẩn bị trước để lừa mọi người.
Cùng thời gian trôi qua, mặc dù thời gian trên xe rất khó khăn, nhưng nếu có một người đẹp vừa lòng ở bên, tôi không nghĩ rằng bất kỳ đàn ông nào sẽ cảm thấy thời gian đó không khó khăn. Mà tôi, cảm thấy như đang ở thời điểm là người hạnh phúc, có nét chín chắn xinh đẹp, phong độ ngời ngời nhưng mẹ vô cùng bảo thủ, khó để diễn tả mùi vị lạ lùng này, khiến tôi như có hàng vạn con kiến đang bò vào tim, rõ là ngứa nhưng không sợ đang hoạt động.
Dọc theo đường đi, mẹ con tôi nói chuyện cười đùa, may mà vẻ đẹp của mẹ tôi thì người khác không biết, nếu không tôi nhất định sẽ ghen tị. Những người đàn ông khác trên xe có thể ngồi trò chuyện với một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp như vậy. Kể từ khi tôi nói ra tiếng lòng của mình, nối quan hệ của tôi và mẹ không chỉ trở lại như trước, mà thậm chí còn trở nên thân thiết hơn. Giống như giữa chúng tôi có một bầu không khí khó tả, và mỗi người đều có một bí mật nhỏ không thể nói ra. Tuy nhiên, bí mật này giống như xiềng xích của số phận, buộc chặt hai mẹ con tôi lại với nhau. Trước khi tôi nhận ra, đã 2 giờ trôi qua, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và khung cảnh xung quanh tôi rất quen thuộc. Tôi đã đến đây một vài lần và có một chút ấn tượng về nó, vì vậy tôi biết là đến rồi.
“Mẹ ơi, chắc sắp tới rồi”, dù sao thì cũng đã vài năm rồi, và ấn tượng của tôi không phải sâu sắc, vì vậy tôi xác nhận với mẹ tôi một lần nữa.
“Ừ, sẽ có một con đường rất xấu sau khi băng qua ngọn núi này, đi qua đoạn đường này là tới rồi”.
Đây là quê hương của mẹ, nên mẹ tự nhiên rất quen thuộc, thế nên mẹ chỉ cần nhìn qua là biết chúng tôi đang ở đâu.
Sau một lúc, cơ thể thực sự bắt đầu run rẩy, lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, tôi ngồi trong xe sắp nôn tới nơi, mẹ nó chứ, sao lại có một đường xấu như vậy. Tôi cảm thấy như ruột tôi đang cuộn lại, sáng nay ăn 2 cái bánh bao, lúc này đang ở trong dạ dày tôi lăn lộn.
Một làn sóng ác liệt tràn ngập trái tim tôi, và cảm giác buồn nôn mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy không biết từ tôi vốn không bị say tàu xe, nhưng thật khó để không bị chóng mặt trên con đường này.
Vào lúc này, khi tôi đang khổ sở, một cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay tôi truyền đến, tôi không thể nói ra cảm giác đó, trơn trơn, mềm mại và cực kỳ đàn hồi, rất thoải mái khi chạm vào khiến tôi không thể không véo nó thêm vài lần…
“Ưm…”
Một tiếng rên rỉ phát ra từ bên cạnh khiến tôi không khỏi nhìn nghiêng. Tôi chỉ nhắm mắt lại vì chấn động quá nghiêm trọng, không ngờ lúc tôi mở ra xem thì thấy bàn tay của mình đang đặt trên ngực của mẹ, tôi bị sốc vì cảnh tượng khiến tôi sững sờ trong vài giây.
Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Đúng rồi, tôi không nắm vững tay vịn bên cạnh ghế khi cơ thể lắc lư, mất trọng tâm, và vô thức nắm lấy thứ gì đó một cách ngẫu nhiên.
Không ngờ, thứ nắm được lại là ngực mẹ. Điều thần kỳ nhất là ngực của mẹ tôi có thể cung cấp cho tôi sức chống, nó cũng phải hùng vĩ như thế nào để có thể làm được điều đó.
“A, mẹ, con… con không cố ý đâu.”
Ngay lập tức, bàn tay đang nắm lấy ngực mẹ buông ra, vừa nãy chỉ là sơ ý, nếu tôi nắm lấy lần nữa thì sẽ thực sự là lưu manh rồi, và tôi không thể đảm bảo rằng mẹ tôi sẽ không phát hiện. Thật đáng tiếc, mặc dù loại cảm giác đó đơn giản là không có gì để nói, nhưng là muốn trắng trợn gạ gẫm mẹ, tôi còn chưa có dũng khí, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay. Mẹ không nói gì, mà quay mặt sang chỗ khác, nhưng điều tôi không để ý là khi nhìn ra cửa sổ, mẹ tôi hai má ửng hồng quyến rũ.
Thấy vậy, tôi cứ nghĩ mẹ có phải là giận mình, vất vả lắm mới khiến quan hệ 2 mẹ con ôn hòa hơn một chút, nếu mà quay trở lại điểm xuất phát, tôi thực sự nhảy xuống sông mất.
Mà ngực mẹ mềm lắm, thật sự không biết bao giờ mới có thể dám chơi đùa với thân hình bụ bẫm của mẹ.
Loại ý tưởng này đã bị giết ngay khi nó xuất hiện, đây là mẹ tôi, mẹ ruột của tôi, làm sao tôi có thể có những suy nghĩ xấu xa như vậy.
Tại thời điểm này, mặc dù quan niệm của tôi đã thay đổi nhiều, nhưng tôi không đủ mạnh dạn để đến bước thèm muốn cơ thể của mẹ tôi, trong lòng tôi mẹ vẫn là tối cao, tôi nào dám đắc tội mẹ chứ.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên có tiếng “cạch” một tiếng, thân xe phía trước lao xuống, như là bị rơi xuống một cái hố lớn khiến những người ngồi trên xe cảm thấy quay cuồng, và tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ, tôi đau đớn cảm thấy nước trong dạ dày trào lên cổ họng một cách cay đắng, bị tôi cố gắng nuốt ngược lại, tuy không nôn ra ngoài, nhưng khiến cổ họng tôi nóng rát rất khó chịu.
Sau khi thân xe ổn định, tôi nhận ra với nhận thức muộn màng rằng dường như có thứ gì đó đang đè lên đáy quần của tôi, khiến con cặc bự trong quần khó chịu lắm. Vì vậy, để tìm hiểu tình hình, tôi lại mở mắt và nhìn xuống.
Mẹ kiếp, bạn đoán xem tôi đã thấy gì?
Mặt mẹ vùi vào giữa 2 chân tôi, chết mất, không biết con cặc của tôi đã cương cứng từ lúc nào, dựng 1 cái lều nhỏ. Ngay lập tức, tôi lúng túng, không biết phải làm thế nào.
Cứng quá… cái gì thế?
Lúc này mẹ cũng có vẻ cảm nhận được xe chay qua hố lớn, không bị rung lắc nhiều, dần dần sau khi hồi phục, mẹ tôi nhận ra rằng dường như bà đã đụng phải 1 cái gì đó cứng cứng. Khi bà ấy nhìn lên, những gì nhìn thấy là một chiếc quần jean ống côn, và chiếc quần này rất quen thuộc.
Đây không phải là quần jeans mà mua cho Tiểu Phong sao? Lẽ nào…
Trần Thục Nhàn không dám tưởng tượng nữa, nhưng sự thật đang ở trước mắt, và cô phải đối mặt với nó. Nhìn vào căn lều nhỏ trước mặt, với tư cách là một người khách đến thăm, chắc chắn cô biết nó là gì.
Ngay lập tức, mặt đỏ vừa nổi lên vì bị con trái túm lấy ngực mình, chưa kịp rút lui thì đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ mà đỏ tiếp, còn đỏ hơn trước, có hễ nói là đỏ bừng hai má, trong lòng tự nghĩ, đứa trẻ này, ngồi xe hơi mà cũng cương cứng, thật sự là…
Nếu lúc này mà nghe thấy giọng nói của mẹ thì chắc chắn tôi sẽ phản bác lại, làm ơn đi mẹ, con không muốn đâu. Ai bảo mẹ vú to hơn nữa xúc cảm tốt như thế, con vẫn còn là một cậu bé đang trong thời kỳ phát triển đầy máu lửa, có thể kiềm chế không chảy máu cam đã vượt quá sức chịu đựng của con rồi…
Nhưng cái thứ đồ này của Tiểu Phong thật sự rất lớn, thật sự không biết vợ tương lai của nó làm sao có thể chịu đựng được. Mặc dù mẹ tôi chỉ và chạm nhẹ vào con cặc đang cương cứng của tôi nhưng mẹ vẫn còn có thể mơ hồ cảm nhận được kích thước tuyệt vời đó, chỉ dựa trên bộ phận mà cô cảm thấy, đã không thể so sánh với chồng cô. Đứa trẻ này đã phát dục như thế nào thế? Đúng Trần Thục Nhàn chợt nhớ đến cái đêm mà cô bị một vật thể hình cây gậy hùng vĩ đâm vào người trong cuộc tình đầy biến động của mình. Vào trong cái âm đạo bé nhỏ, lúc đó hạ thể của bản thân như bị xé toạc ra, cái lỗ nhỏ bí bách hơn. Miệng bị cưỡng bức mở ra, cho cô cảm giác sung mãn vô cùng, bị dục vọng tràn ngập, đó là bởi vì cơn đau trở lại trong chốc lát, và nó đã để lại một kỷ niệm rất sâu sắc cho cô. Vốn dĩ Trần Thục Nhàn đã định chôn chặt trong lòng mãi mãi, nhưng cô không ngờ rằng mình lại tái phạm chạm vào con cặc của tôi, dù có 2 lớp vải nhưng vẫn gợi lại kỷ niệm mà cô đã giấu kín trong lòng, cái này khiến Trần Thục Nhàn bật dậy như một con thỏ sợ hãi.
Tôi thấy mẹ ngượng ngùng nói với tôi: “Xe đã qua ổ gà này rồi, mẹ nghĩ là hẳn sắp tới rồi, mẹ lên phía trên nhìn xem, con cũng chuẩn bị cho tốt rồi xuống xe thôi”, nói xong, bước xuống xe như chạy trốn tới trước mặt ở bên canh người lái xe.
“À… ồ… con biết rồi”.