Mèo con miệt vườn
Chương 17
Một trong những chân lý thường được nhắc đến trên truyen3x.xyz là…”buổi sáng là buổi làm tình sướng nhất”. Mình biết thì biết rồi, còn con mèo có biết hay không thì mình chẳng dám hỏi, nhưng mình biết 1 điều là 5h sáng thì mình hơi hé mắt do tiếng chuông báo thức từ cái điện thoại nào đó, chuông reng rồi tắt rất nhanh, và sau đó thì… môi mình bị một đôi môi từ đâu xâm chiếm, cái lưỡi nhỏ xíu luồn qua luồn lại trong miệng mình, mút lưỡi mình kêu lóc chóc. Hí mắt ra nhìn thì một mái tóc suôn huyền chảy như thác xuống ngực mình, loáng thoáng vài sợi tóc hơi xoăn lại chọc vào ngực mình gây nhột, ráng mở to con mắt ra chút xíu thì khuôn mặt nhỏ xinh của nàng lọt vào tầm mắt, nàng cũng đang… nhắm mắt hôn mình.
Nhìn ra ngoài trời thì những tia sáng đầu tiên của buổi hừng đông vừa làm nền trời sáng lên thôi, tức là chắc cỡ gần 5 giờ sáng, theo Âm Lịch thì mình vẫn đang ở mùa Đông, trục Trái Đất còn nghiêng qua bên kia nên Mặt Trời sẽ mọc trễ. Mà thôi, hãy để Mặt Trời lại với quy luật của nó, còn mình có quy luật của mình, là sáng ngủ dậy thì Mặt Trời mọc sớm hay trễ thì con cu cũng ngỏng lên, cứng như thép và duy trì trạng thái cương tới tận lúc mình đi vệ sinh xong, nhưng bây giờ thì đi gì nổi khi đã có đối tượng kích thích nằm kế bên? Hai tay mình đưa lên vuốt ve tấm thân nõn nà, ồ, nàng mặc áo lá lại rồi, phía dưới là quần lót ren mỏng tang. Chừng thấy mình đã có phản ứng, nàng ngừng hôn, nhấc đầu tách khỏi mặt mình rồi nằm duỗi dài xuống:
“Em làm anh tỉnh hả?” – Nói xong nàng cười khúc khích.
“Ừ, tỉnh rồi phát hiện mình bị cưỡng hôn, nên giờ phải đáp trả” – mình kéo nàng lại vào lòng, không hôn môi nữa mà chuyển sang má rồi liếm vành tai.
“Anh từ từ thôi đó, em muốn ngắm… a a… bình minh với… a… anh mà…” – nàng bắt đầu thở hổn hển, tay chân quơ quào vì bị kích thích vành tai.
Mình ngẩng đầu nhìn trời, bắt đầu sáng rồi, Sài Gòn sẽ có những tia nắng đầu tiên ở bến Bạch Đằng lúc 5h45 sáng, giờ này thay đồ thì chạy cũng kịp nhưng còn cơn nứng thì sao? Thôi kệ, tốc chiến tốc thắng 1 lần rồi đi chắc cũng không sao – “làm nhanh rồi đi đón bình minh nha em”.
Nàng e ấp nhìn mình rồi “dạ” một tiếng thật ngoan, tay nàng tự động vươn lên tự cởi cái áo lá ra khỏi người rồi tinh nghịch giả bộ ôm cái áo vô ngực, người cong lại như che đậy cơ thể, nhìn mình cười. Máu nóng trong người đã sôi lên, mình bỏ qua phần dạo đầu ở cổ, vốn thường làm chị em lên đỉnh, nhằm thẳng vào ngực nàng.
“A… anh ơi… anh liếm em… thích lắm… ơ ơ… nữa đi anh… em cho anh… á… nhẹ thôi anh… anh làm em đi… ư ư…” – nàng nức nở ôm lấy mình, rồi chợt đẩy mình lăn nửa vòng, đổi thành trai dưới gái trên. Nàng bỗng quỳ lên giường, nhìn mình cười e thẹn, rồi dưới ánh sáng lờ mờ của buổi ban mai, nàng múa, khoe trọn vẹn cơ thể mảnh khảnh của mình cho mình xem theo một tư thế Ballet nào đó, hai cánh tay vươn ra như cánh chim, thân hình nàng rướn lên, mặt ngẩng cao, nhìn nàng như một giọt sương bay lên giữa nền trời bao la. Khung cảnh vừa thuần khiết, vừa gợi lên một cảm giác xác thịt khó tả, nửa như muốn thưởng thức giọt sương, nửa lại muốn giọt sương này hãy bay mãi, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nàng chợt cười khì một tiếng rồi đổi tư thế, chỉ thấy nàng nằm dài ra như kiểu thiên nga gãy cánh, nhưng con thiên nga này… gãy cánh đúng chỗ lắm, miệng nàng áp ngay con cu mình, thừa cơ ngậm vô mút mát.
“… chụt choạt… anh thích hông… em lâu lắm rồi mới tập… chụt chụt” – nàng vừa liếm cu vừa hỏi.
“Tuyệt… hà hà… em làm gì cũng tuyệt” – mình vừa thở vừa nói, cô nàng đã bắt đầu tự biết chủ động gợi tình rồi, và trong tình dục không gì sướng hơn 2 đứa chủ động với nhau, còn mấy tư thế hay bài bản gì đó hãy cho qua 1 bên, nhớ thì lôi ra xài, quên thì bỏ xó luôn.
Nền trời đã chuyển sang màu xanh ngọc, còn 2 đứa đã chuyển sang phần cuối của cuộc làm tình. Nàng chủ động yêu cầu “anh làm em sướng đi anh” nên mình ngồi dựa vào thành giường, cu ngóc xéo 45 độ, hai chân bẹt ra thiệt rộng rồi đưa nàng trong tư thế quỳ sấp vào giữa, áp 2 bộ phận sinh dục lại với nhau. Tư thế này nhìn thì hơi giống Doggy, kể cả phim sex cũng chưa từng thấy ai thực hiện, vợ chồng mình tự làm rồi gọi nó là Bắn Tên Lửa, vì thân hình cô gái như một trái tên lửa được nạp nhiên liệu từ… con cu, rồi một lát sẽ… bắn. Nàng có vẻ thắc mắc về tư thế này nên ngọ nguậy canh chỉnh, mình cười khẽ, đưa cu cạ vài phát tìm chính xác 2 môi nhỏ rồi bất ngờ nắm hông nàng, dập về phía sau 1 cú thật lực. Nàng đang quỳ, nhưng thật ra là quỳ xéo cho âm đạo thẳng đường với con cu nên cú này cho con cu chạy thẳng vào âm đạo với tốc lực tối đa.
“Á” – nàng hét một tiếng thất thanh, rồi sau đó là một tràng “Á… Á…” thật dài, lợi hại của tư thế này là sướng ngang với cưỡi ngựa, và tần suất thì bằng với Doggy.
“Em sướng… hộc hộc… không em?” – Mình vừa kiểm soát nhịp thở, vừa nắm hông nàng đẩy nhanh.
“Á Á… Á… anh… từ từ… anh ơi… Á Á…” – nàng rên la thiệt lớn, giọng nàng vốn khá nhỏ mà giờ thì gần như vang khắp phòng.
Chừng 5 phút sau, mình cho giảm nhịp đẩy đưa lại, nàng đã gần xỉu tới nơi, nhưng tư thế này là bạn nữ đã quỳ rồi, nên chỉ cần tay bạn nam đỡ phần hông thì cho dù có bất tỉnh vì sướng thì cũng chẳng thay đổi được những cú dập sâu tới tận tử cung.
“Anh… anh… em sướng… em chết mất… anh ơi, anh ra đi anh… hộc hộc” – nàng đã mụ mị cả đầu óc, chỉ còn thều thào vài tiếng được mất không rõ.
Thấy cũng không muốn hành hạ gì nàng nữa, nhưng mà đổi tư thế thì chẳng có tư thế nào sướng bằng tư thế này, nên mình lại nâng hông nàng lên rồi dập tiếp, nàng đã hét khàn giọng, nên chỉ còn những tiếng rên nhỏ, thỉnh thoảng lại chen vào tiếng xuýt xoa khi tử cung nàng bị công phá. Mình cũng ráng tập trung cảm giác ở đầu cu để ra nhanh, nàng sắp không chịu nổi rồi. Cuối cùng sau chừng 5 phút nữa, mình xuất tinh, tinh trùng buổi sáng đã nhiều, nay mình lại bị kích tình bởi người yêu nên nhiều như nước lũ, tràn sâu vào âm đạo nàng. Trái ngược với những lần chống cự, khóc lóc trước đó, nàng ráng khép chân lại, thân người nằm song song với mặt giường để tinh trùng không trào ra ngoài.
“Anh” – nàng mệt mỏi nhìn mình, môi nhoẻn nụ cười – “em muốn sinh con, em sẽ là vợ anh”.
Một thoáng xúc động trào lên trong mình, mặc kệ cơn mệt mỏi sau khi chạy nước rút, mình bò xuống ôm chặt nàng – “em nói thật chứ”.
“Từ nay, em là vợ anh, dù không được công nhận, em theo anh dù sướng hay khổ, chỉ mong anh đừng hắt hủi em” – nàng nói nhỏ, rồi sau đó là một nụ hôn thật dài, minh chứng cho một mốc son trong cuộc đời 2 đứa.
“Em còn sức đi coi bình minh không?” – Dù làm tình xong thì chỉ muốn nằm, nhưng sự hưng phấn khi có nàng làm mình muốn ngày cuối cùng bên nhau trong năm nay có nhiều hoạt động ý nghĩa.
“Em đi được, mình chuẩn bị đi anh”.
Nền trời đã chuyển sang màu trắng, le lói những tia nắng cuối Đông, Mặt Trời đã ló dạng nơi xa, nhưng mà chạy mau thì còn kịp. Mình vừa mặc quần áo vừa trầm ngâm, có 2 chỗ ngắm bình minh tuyệt đẹp mà mình biết, bến Bạch Đằng thì ai cũng biết rồi, chỗ thì đẹp nhưng nhà hàng sát bờ sông thì chỉ có cái khu phức hợp xe bus đường sông, nhìn ngoài thì đẹp nhưng bàn ghế san sát, khách ngồi nhiều thành phần tạp nham. Mấy nhà hàng Majestic, Renaissance, Liberty Riverside thì tầm nhìn cách 1 con đường Tôn Đứt Phanh, ý lộn Đức Thắng, không lý tưởng. Chỗ thứ 2 thì ngay bên kia cầu Khánh Hội, trên tàu nhà hàng Elisa, chỗ tuyệt nhưng thức ăn đúng nghĩa là chém không cầm máu nổi, nhưng mà một ngày đáng nhớ như vầy thì tiền bạc nghĩa gì.
“Anh, đi thôi” – giọng nàng vang lên từ phía sau, mình quay lại và lại… đờ ra. Cái đầm ôm Gucci làm tôn lên nét mảnh mai của cơ thể, nhưng lại che đi vẻ gầy guộc của nàng. Khuôn mặt không còn đánh phấn trắng, mà chuyển qua phấn nâu, làm cho vẻ đẹp của nàng không còn là Á Đông nữa mà pha chút nét Tây quyến rũ, cộng thêm làn da mướt rượt sau 1 ngày được bơm mấy đợt tinh trùng, nàng đúng là đã biến hóa thành thiếu phụ chứ chẳng còn nét thiếu nữ nào nữa.
“Em đẹp quá, anh yêu em” – mình buột miệng.
“Hì, khen em hoài, sau này em xấu còn yêu em hông?” – Nàng chúm môi duyên dáng.
“Em xấu thì anh bơm vô cho em đẹp” – mình cười đểu.
“Toàn làm em to bụng rồi xấu hơn thì có. Đi lẹ anh” – ra tới thang máy rồi mà còn hối à.
Chiếc Vespa sau 1 đêm nghỉ dưỡng đã mát lạnh trở lại, máy xe nổ êm ả đưa lối cho 2 vợ chồng ra bến Nhà Rồng. Nàng ngồi 1 bên, tay ôm eo mình tình tứ, thỉnh thoảng chồm lên thì thào vào tai mình vài câu mà nàng không muốn nói lớn. Đường buổi sáng ngày 28 Tết đã đông nghẹt, gần như mỗi con đường đều có tiểu cảnh nên đám thanh niên thiếu nữ mê chụp hình đã đi đầy trên mấy con đường, xe chưa đông lắm nhưng không khí háo hức ngày Tết thì gần như chạm được luôn rồi. Quả nhiên như mình dự đoán, khu Sài Gòn Water Bus đông nghẹt, lớp xếp hàng chụp hình, lớp vô uống nước ăn sáng, 2 đứa mà ngồi đây thì đảm bảo 15 phút là tin truyền về tới tai con cọp, bù lại, phía bên bến Nhà Rồng vắng hơn, giá cả làm chùn chân đa số người ghé thăm mà. Xe vào bãi đậu xe, nhân viên nhiệt tình hướng dẫn 2 đứa lên tàu:
“Anh chị dùng bữa sáng hay dùng nước? Khu vực nhà hàng hiện đang mở cửa ở tầng thượng, tầm nhìn rất đẹp”.
Nàng “wow” một tiếng nhỏ khi đi hết cầu thang, quả là một ngày tuyệt vời để ngắm bình minh, trời trong, ít mây, và vầng Thái Dương vàng rực đã nhô lên khỏi đường chân trời trọn vẹn, nắng vàng đã trải khắp khu tầng thượng nhưng lại không gay gắt như những ngày anh em xông pha kiếm cơm trong năm, không khí còn chút se lạnh của mùa Đông, càng làm những đôi tình nhân xích lại gần nhau hơn.
Hai đứa lựa một bàn sát lan can, may quá sáng sớm khu nhà hàng không đông lắm, mới chừng 10 bàn ngồi rải rác, khoảng 2 – 3 bàn là gia đình, còn lại là cặp đôi nên mạnh ai nhìn bàn mình, mình cũng ráng… nhiều chuyện, giương mắt quay 1 vòng, chà, toàn ông già với mấy em đáng tuổi con không. Nhìn thì tưởng cha con, mà lâu lâu thấy môi em kề má anh thì coi bộ mảng SGBB sôi động trở lại rồi. Nàng gọi món xong thấy mình quay ngang quay ngửa thì nhéo một cái rõ đau rồi kề tai mình: “Anh thấy gái là tươm tướp à nha, vậy mà kêu là chỉ có em”.
“Bậy nè, thấy mấy bàn đó hông…” – mình chỉ cho nàng mấy điểm quan sát được.
“Hừ, đàn ông mấy người toàn thấy đen tối thôi, phụ nữ đúng là đau khổ mới sa vô tay mấy người” – Nàng lại gắt lên 1 tiếng rồi cắn lỗ tai mình.
“Đâu mà, anh nhìn là để thấy… nhiều người giống anh cho đỡ tủi” – mình bẹo má nàng.
Bữa sáng được dọn ra, hai đứa đều có thói quen “ăn thì không nói, mà nói thì không ăn” nên đều im lặng, tập trung thưởng thức. Chừng 20 phút sau, mình vui vẻ vét lòng đỏ opla trong dĩa bằng miếng vụn bánh mì, còn nàng vẫn còn loay hoay với nửa tô miến gà.
“Ăn xong rồi em muốn đi đâu?” – Mình cầm ly nước cam lên nhấp 1 ngụm, hỏi.
“Ừm… hay anh chở em ra bến xe rồi về nhà đi, gần Tết rồi” – nàng nhìn xa xăm ra sông.
“Chiều rồi về, anh dẫn em đi chụp hình nha, hay đi dạo mấy trung tâm thương mại, hay vô khu Chợ Lớn coi chợ Tết?”.
“Em thấy cũng nên trả anh về với gia đình rồi” – nàng quay lại nhìn mình, chừng thấy mặt mình nhăn lại, nàng cười – “hoa mỹ mấy rồi cũng phải về với thực tại anh à”.
“Vậy thì thực tại là em đã đồng ý làm bà 3 của anh” – mình nghiêm giọng, mặt nàng khi nghe tới chữ “bà 3” cũng nhăn lại – “và đây là thời gian mình còn ở với nhau lâu được, chứ qua Tết, anh khó bên em hơn”.
“Em biết, định mệnh của 2 đứa là vậy, anh còn nhớ tới em là được” – nàng nói nhẹ nhàng, thoảng nỗi buồn xa xăm rồi lại nhìn mình cười – “anh còn tới với em hông?”.
“Qua Tết em lên Sài Gòn đi, mẹ em ổn định rồi, em còn một tương lai phía trước, em lo thi cho xong học phần rồi lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, bắt đầu đi làm đi, đừng ở dưới đó nữa. Khu đó chỉ hợp để tĩnh dưỡng chứ không phải chôn cuộc đời sau bụi tre đâu” – mình vạch sẵn kế hoạch cho nàng.
“Anh, để em suy nghĩ, chưa Tết mà” – nàng thừ người ra, chừng thấy mặt mình trợn ngược lên thì chợt hiểu – “em quên mất, 1 tuần nữa là đi làm lại hết rồi, ừ thì, em lên làm gì lặt vặt rồi đi học hen”.
“Anh sẽ tìm nhà cho em, ở đâu gần chỗ anh làm để anh qua cho dễ, còn em thi xong 2 môn kia thì em đi học Anh Văn khẩn cấp, khi nào lãnh bằng rồi cần tiếng Anh để vô chỗ ngon, chứ đứng bán thuốc thì chán thấy bà nội, thu nhập còn tệ hơn đi làm. Còn rảnh nữa thì tối đi học múa lại đi”.
“Hứ, em mà ở gần anh thì chắc ngày nào anh cũng mò qua” – nàng le lưỡi nhìn mình.
“Ờ, trưa anh rảnh thì qua em ăn cơm, xong… ăn em, chiều về đi làm tiếp” – mình nhếch mép, chứ làm vợ ngoài chăm lo chồng ăn uống còn mỗi chuyện chăm lo thằng em của chồng chứ chuyện gì.
“Anh này, toàn bắt em làm… làm mấy chuyện xấu hổ” – nàng vùng vằng, nhưng để ý kỹ thì sẽ thấy một nụ cười hạnh phúc thoáng qua môi.
“Ừ, xấu hổ, nhưng mà thích hông?”.
“… thích” – mặt nàng lại đỏ lựng lên.
Kết thúc bữa ăn, mặc cho nàng đòi về, mình vẫn lôi tuột nàng đi dạo, Tết mà, ngửi không khí thôi cũng thèm, mà trong năm thì có bỏ núi vàng núi bạc ra cũng chẳng có mà ngửi. Nàng thì cũng như bao nhiêu phụ nữ khác, thấy món gì cũng lựa, lựa xong… để lại, nhiều lúc mình bực quá lôi đi tính tiền luôn, mặc cho nàng la làng là hông muốn. Kệ, hông muốn bữa sau cũng mặc à.
Chiều hôm đó, 2 đứa bịn rịn tiễn chân nhau ở nhà xe, nàng đổi sang quần jean áo thun gọn nhẹ, không còn là tiểu thư kiêu kỳ hay phu nhân sang trọng nữa, “vẻ đẹp của em nay chỉ thuộc về anh” – nàng ôm lấy mình, thì thào thật nhỏ rồi hôn má mình một cái nhanh, quay người leo lên xe khách đã bấm còi chờ sẵn. Hãng xe này cũng là nơi mình thường tiễn vợ mình về quê, từ ngày 2 đứa yêu nhau đến tận bây giờ, nay mình lại phải tiễn thêm 1 người, người đi trước tiễn biệt mà vẫn vui, vì dù sao cũng sẽ gặp lại, người đi hôm nay tiễn biệt sao lòng bâng khuâng lạ… gặp lại rồi liệu sẽ ra sao?