Mèo con miệt vườn

Chương 22



Phần 22

Mình xin được nói đôi lời trước khi tiếp tục câu chuyện. Thấy nhiều bạn bình luận rằng rốt cuộc thì mình đang chơi cuộc chơi của những người giàu, các bạn chơi không nổi, có bạn tỏ lòng ngưỡng mộ, có bạn châm chọc nhẹ nhàng. Nhưng mình phải đau lòng nói rằng: Sai rồi mấy bạn ơi. Thứ nhất, nếu bạn gọi mình là người giàu, thì chắc nước Việt Nam giờ ra đầu hẻm gặp tỷ phú, mức thu nhập chỉ vài ba trăm triệu/tháng thì ở Việt Nam chắc phải ít nhất chục triệu người hơn mình, đơn giản là cái tiệm bán thức ăn chăn nuôi dưới quê cũng giàu hơn mình xa lắc luôn, còn mấy người làm công thì lương hơn mình cũng chẳng thiếu, thực ra mình có số lương đó cũng nhờ chênh lệch tỷ giá thôi, chứ ngạch lương trong cơ quan mình cũng thấp tè.

Chuyện thứ 2 là nếu bạn nghĩ rằng giàu là có quyền có mấy vợ tùy thích, thì xin lỗi bạn nhìn 2 vợ chồng chủ Trung Nguyên đi rồi biết. Hai người đó tiền có ngàn tỷ nhưng cuối cùng không thể nắm tay được với nhau nữa kìa, chứ đừng nói đời tôi cô đơn nên 2 tay dắt 2 em. Chưa kể tin tức bạn 2 vợ mà xì được tới tai của những thằng muốn xử bạn, thì coi như bạn đưa lưng ra cho người ta bắn. Tất cả tổ chức, dù Việt Nam hay quốc tế, dính tin đồn ngoại tình là bay, và có hồ sơ lý lịch hẳn hoi. Tệ hơn nữa, nếu bạn tưởng rằng ra đường muốn chơi con nào cứ đè ra hiếp rồi quăng mớ tiền là xong, thì xin lỗi các bạn chưa hiểu cuộc đời rồi. Có thể bạn quăng tiền ra uy hiếp được nạn nhân, nhưng sẽ có… mấy thằng đối thủ của bạn nó xì tiền ra để… nạn nhân đi thưa bạn. Mình chẳng tin vào luật nhân quả lắm đâu, mình tin vào sự tàn khốc và xảo trá của cuộc đời, vì chính mình cũng từng vài lần dùng tới những trò này để tiễn người ta ra khỏi chỗ ngồi, hoặc ra đường hoặc vào nhà đá. Nên để nói cho chính xác làm sao mình thành công, mời bạn xem chương này.

Chuyện thứ 3 là phụ nữ. Những câu chuyện sáng tác thiếu chiều sâu và trải nghiệm cuộc đời nhiều khi làm anh em mình lệch lạc cả suy nghĩ, tưởng phụ nữ toàn thần dâm bẩm sinh, máy đụ được lập trình, cứ đưa đẩy xong là chiếm được, còn lâu á! Phụ nữ ngày nay không thiếu cơ hội để vươn lên trong xã hội, họ cũng được học hành nghiêm chỉnh và tiếp cận với thông tin trên mạng, nên bạn có hành vi quấy rối thôi thì nhiều khi bạn ghé đồn chơi với công an rồi, hay ít ra thì mặt bạn và mọi tình tiết liên quan đều sẽ… lên Facebook. Ngoài ra, phụ nữ không thiếu dân liều mạng, bạn đè người ta ra, làm ăn được hay không thì không biết, nhưng cơ may ăn dao ăn gậy cũng không thiếu đâu, ít nhất truyền thông đã dạy họ tri hô khi bị quấy rối, nên hậu quả khó lường lắm. Còn chuyện đụ xong người ta theo mình thì càng xa vời hơn, người ta sướng xong cho mình lên đồn đòi tiền xóa án, mình thấy rồi nha. Cho nên cuối cùng, tất cả phụ thuộc vào bản lĩnh đàn ông của mình thôi. Hông phải khoe đâu, hề hề!

Thôi trở lại vấn đề, sáng hôm sau, mình ra khỏi nhà ngồi quán hủ tíu rồi bấm điện thoại gọi ngay cho con mèo. Chuông reo gần hết thời gian chờ thì nàng mới bắt máy, dạo này thường vậy, vì nàng chăm con nên hay bỏ điện thoại ở 1 xó, cần thì dòm, không thì thôi. Nàng nghỉ luôn việc ở chỗ đang làm sau khi sinh nên đảm bảo chẳng có việc gì réo, nhưng mà mình thì lo sốt vó, sợ hôm qua 2 con đánh lộn bên nhà rồi á chứ, mà nhìn con cọp thì đâu có dám hỏi.

“Alo, anh hả?” – Nàng nói đúng mấy câu đó rồi dừng. Một tín hiệu bất thường, vì trước giờ nàng chỉ “alo”, không bao giờ nói thêm vì sợ bị con cọp lấy máy mình gọi vô số nàng.

“Hôm qua em gặp C?” – Mình cũng ngạc nhiên là mình có thể giữ bình tĩnh.

“Dạ, chị vô nhà chơi anh” – một trong những chiêu mà nàng hay dùng để làm mình điên lên, nghĩa là cứ nhẫn nha, hỏi gì trả lời nấy. Lấy nhau cũng lấy rồi, con cũng sinh rồi, nên rành quá rồi, thấy vậy thì mình ngộ ra ít nhất nàng vẫn bình an và khỏe mạnh.

“Em có sao không? Có cãi nhau gì không?” – Giọng mình cũng đều lại.

“Hông anh, vợ anh…” – mình cắt ngang – “HỪM”.

“… à, chị C. Hiền lắm, chị vô nhìn đứa nhỏ, rồi xin bồng, em hông cho thì chị ngồi chơi, rồi chị nựng con bé, xong hỏi thăm em, rồi xin bồng bé, em đưa qua, xong chị trả con cho em rồi về, hẹn bữa nào mời em đi chơi” – nàng nói ngắn gọn.

“Em ở đâu?” – Mình hỏi câu cuối.

“Em về dưới Bến Tre rồi anh, anh rảnh xuống thăm em nha. Hihi!” – Còn cười được là nhẹ người rồi.

Chiều đi làm về, mình cố ý mua bó hồng thiệt to cho nàng cọp, bà 2 của mình rất thích hoa, và thích hơn tất cả các loại quà tặng khác, thường ngày mình hay càm ràm là bó hoa tiền triệu, để dành mua gì đó xài lâu có hơn không, và luôn là cự nự nhau om sòm đã thì thôi, nhưng mà giờ thì đâu dám cãi, bà bảo gì nghe nấy!

Nàng thấy bó bông thì cười tươi ôm lấy, hôn chồng, bồng thằng nhỏ kêu hun ba, báo hại phải chơi với nó thêm 1 tiếng đồng hồ nữa mới chịu đi kiếm người khác chơi. Tới khuya, nàng vẫn ôm mình như thường lệ, và khi mình hôn cổ nàng theo thói quen thì nàng đẩy ra, nói:

“Anh, em với con N. Ai đẹp hơn?”.

Mẹ, đúng là biết giày vò, mình tỉnh bơ đáp lại:

“Em đẹp hơn”.

“Vậy sao anh có em rồi còn thêm nó?”.

“Vì con nhỏ có những cái mà em không có, nó nấu ăn ngon, chủ động làm việc nhà, lúc nào cũng chờ anh tới là cơm nóng canh sốt đúng ý anh, những cái trước giờ em kêu là của mấy con nhà quê thì con nhỏ có hết đó” – cũng chả ngại ngùng gì, mình tuôn 1 tràng.

Nàng có vẻ sốc với những điều mình vừa nói. Trước giờ nàng luôn nghĩ rằng nàng là 1 người vợ hiện đại, nên làm việc nhà thì đùn đẩy, nấu ăn thì cho có, còn lại toàn tập trung đi lòng vòng ngoài đường mà tham gia mấy chuyện tào lao với đám bạn “đầu tư”, nghĩ rằng chồng luôn có nghĩa vụ thương mình vì mình đẹp, mình hiện đại. Thiệt tình mấy cái đó làm chị em dễ mất chồng lắm nha.

“Anh… em trong mắt anh tệ vậy à?” – Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt mình hỏi.

“Em tự biết lấy, em có bao giờ chủ động dọn cái phòng mình cho đàng hoàng hông? Con nhỏ chưa bao giờ để cái nhà bên đó dơ được 1 ngày”.

“Em biết rồi, em sẽ sửa. Anh, anh nuôi nó tới khi nào?” – Nàng thở dài.

“Con anh đó em, bà 3 đó em, khi nào là cái gì?”.

“Anh khòng sợ em ra ngoài kiếm người khác à?”.

“Em kiếm đi, người tử tế dọn nhà cho em, nấu ăn cho em, nuôi em, nuôi luôn má em, cho tiền em mua đất dưới quê cũng không đòi chia tài sản, em kiếm ra đi rồi ly dị” – mình cười hô hố.

Bạn nào nói mình nổ thì cứ việc, nhưng mà mình tự dọn nhà từ hồi 13 tuổi, ba mẹ dạy quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặt đồ (cả giặt tay), ủi đồ, mình làm được hết. Sau này trong 1 lần cãi lộn, mẹ mình quát: “Hông có tui coi thằng đó chết đói không” nên từ đó mình tập nấu ăn, đi đâu ăn gì thấy ngon đều về nhà nghĩ cách nấu thử, không ngon đặc sắc nhưng đảm bảo hơn xa mấy nhà chỉ có thịt kho, cá hấp… Danh mục những món mình nấu trong vòng 60 phút trọn vẹn từ sơ chế tới ra dĩa có thể kể đến thịt xá xíu, phá lấu heo bò gà, bún gạo xào Quảng Đông, cơm chiên Dương Châu, nui xào bò trứng, cơm gà Quảng Nam, gà chiên nước mắm, cháo cá lóc, tàu hũ Đông Giang, mực nhồi thịt sốt cà, ragu lưỡi heo, vịt nấu chao, thịt heo hấp chao đỏ… nên tuyệt đối mình không có màn mong ngóng vợ về khi vợ về quê hay đi chơi. Đi thoải mái, anh ở nhà 1 mình còn sướng hơn, đảm bảo nhà cửa… ngon lành hơn lúc em có ở nhà!

Chừng thấy nhử mình không ăn thua, bà 2 đành phải tự cải thiện bản thân thôi. Nên các bạn hiểu được tại sao mình thản nhiên cương với nàng cọp chưa? Vợ mà không quản lý được cái nhà thì xong mẹ nó rồi, khỏi làm vợ, chắc chắn mất chồng, gân cổ lên thể hiện mình là người phụ nữ hiện đại thì cũng gào lên với 4 bức tường, hay với cái bục thẩm phán trong tòa án dân sự! Còn ai mà tuyên bố mình kiếm tiền giỏi nên chồng sợ mình thì gia đình đó lộn mẹ nó đầu xuống đất rồi, coi chừng chị em lấy lộn… vợ đó, chẳng qua nó có bộ ấm chén, khác người chút đỉnh thôi.

Chừng 1 tuần sau thì mình vui vẻ cáo từ ba mẹ đi… công tác ở Tiền Giang, còn với vợ thì cũng báo đi công tác, nhưng tối về nhà mèo ngủ. Nàng chỉ gật gù, rồi lần đầu tiên trong 3 năm lấy nhau, nàng lôi vali mình ra soạn, hừm, có tiến bộ.

“Mai anh đi làm ở Chợ Gạo, tối về em ở 3 đêm” – mình thoải mái nằm ra giường, 1 tay giữ điện thoại, tay kia ôm… con cọp.

“Anh đi chị biết hông anh?” – Con mèo bữa nay đổi tính.

“Biết” – con cọp nói vọng vô điện thoại.

“Nghe chưa? Mai có gì ngon hông?” – Mình tranh thủ.

“Anh ăn gì em chuẩn bị? Nhà mới bắt ốc bươu dưới mương, mai em nướng tiêu nha, tôm thẻ, nấm mối, tàu hũ, em làm tàu hủ nướng giấy bạc luôn nha” – chỉ có con mèo mới qua mặt mình mảng nấu ăn được.

“Ngon đó. Bé Vy cần gì không?” – Mình hỏi đểu… con cọp. Cọp cần gì toàn bắt mình chở đi mua.

“Dạ thôi, dưới này có shop Mẹ và Bé rồi mà, em tự lo được” – nàng cười khúc khích trong điện thoại.

“Ờ, mai gặp” – rồi mình cúp máy.

Còn bà 2 thì có vẻ bồn chồn dữ dội, cứ lăn qua lăn lại rồi lại ngước lên nhìn mình. Mình nhìn 1 hồi chẳng thấy nói gì, tự nhắm mắt ngủ luôn. Đang thiu thiu ngủ thì nghe giọng vợ như vọng về từ 1 nơi nào xa lắm:

“Anh đi rồi có quên mẹ con em hông?”.

Mình mở mắt ra, nhìn nàng rồi cau mặt lại: “Anh sẽ không bao giờ quên em, nhưng em muốn anh thương em như ngày mình yêu, thì em cần trở về đúng với vị trí của em”.

“Anh muốn em giống nó?”.

“Anh muốn em giống vợ, chứ không giống “nhà đầu tư”, em làm vợ cho ra vợ thôi, giống mẹ em chăm sóc anh lúc anh ở nhà á” – “nhà đầu tư” là một danh từ mỉa mai mà mình dành cho mấy thằng ngu đi chơi Forex, cổ phiếu, trái phiếu… mà ĐẾCH BIẾT CON MẸ GÌ hay biết lõm bõm dăm ba chữ.

“Em sẽ ráng, nhưng anh nhớ là em vẫn là vợ anh” – nàng nhắc nhở.

“Ờ, anh chưa bao giờ quên mẹ con em mà, có gì cần anh làm trước khi đi hông” – mình tỉnh bơ.

Bạn thấy chưa, không phải tiền, không phải quyền có thể trấn áp được phụ nữ, dù họ có cần tiền của bạn, thì họ cũng sẽ vì tiền mà bỏ bạn khi họ đủ tiền, hay tìm được… người nhiều tiền hơn. Nên mình xin chia sẻ bí quyết của mình để có cả vợ lẫn mèo, là mình ngồi phân tích điểm mạnh và yếu của đối tượng, rồi đánh vào đúng chỗ đó, và nhấn chỗ đó thôi, nhấn vừa đủ để nàng biết là nàng thiếu, nhưng nhấn đau quá thì dễ bị cắn trả lắm nha. Bên cạnh đó, bạn vẫn phải làm tròn bổn phận làm chồng làm cha, để người ta hông có chỗ chỉ trích mình. Chiêu này mình nghĩ nhiều bạn khó làm, vì hông phải anh nào cũng… đảm đang được như mình. Hề hề!

Sáng hôm sau, trong cái lạnh cuối đông không bằng những năm trước, nàng cọp bồng thằng con trai ra tiễn mình đi, nhất quyết bắt mình bồng con xuống lầu, rồi khi gỡ tay con ra khỏi tay mình, nàng nói: “Con thương ba hông? Thương thì để ba đi đi, ba đi gặp dì rồi ba về”.

Mình ghét nhất là lấy con ra làm vũ khí choảng nhau, nhưng ba mẹ mình ngồi trong nhà đang nhìn ra nên mình im lặng, ráng nghĩ thiệt nhanh rồi ôm thằng con lại, cạ râu vô má nó rồi nói nhỏ: “Ba thương con của ba nhiều, ba đi mấy bữa về đem em cho con”. Thằng nhỏ chả hiểu gì, thấy ba cười thì toét miệng cười theo, kêu “ba… ba…” bập bẹ. Mình bẹo má nó cái nữa rồi quay ra xe. Hừ, vài chiêu mèo quào cỡ đó mà hù được anh thì hơi kỳ rồi.

Tối, mình về lại nhà mèo. Băng qua bụi tre, mình tính nhẹ chân làm nàng bất ngờ nhưng 2 con chó nhảy ra mừng làm mình tổ trác. Mẹ nàng đang ngồi hóng gió ở nhà trên, mình tiến lại chào:

“Con chào… cô”.

“Ừ, con vô nhà đi” – bà gật đầu nhè nhẹ, rồi lúc mình quay đi, bà bỗng nói – “cô hy vọng không bị ở nhà lần sau nữa”.

Mình dạ một tiếng, lòng thoáng nặng nề, làm quái gì có lần sau nữa, chắc là nàng không kể chứ kể xong thì bà nội nàng cũng chả dám mong có lần sau. Nàng đang ở trong phòng thay tã cho con bé, vừa thay vừa nựng con: “Con ngoan… mẹ thương con… ba con sắp về rồi…”. Thấy mình mở cửa phòng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, mắt ánh lên niềm vui rồi bồng đứa nhỏ lên – “ba nè con, ba về nè”.

“E… e…” – con bé quơ quơ tay vô mặt mình đòi ôm, và lần đầu sau gần 2 tuần lễ, mình được ôm con gái. Cảm giác thực sự lạ lắm, sau 2 tuần lễ nhưng chỉ cần chạm tay vào con là mình cảm nhận được ngay tình máu mủ, con bé tròn xoe mắt nhìn mình rồi quơ tay chạm vô má mình, chừng cảm thấy hơi ấm thì thích chí cười lên, kêu “e… e…”.

“Con của ba, ba về với con nè” – mình thủ thỉ với con bé, xong hôn thiệt kêu vô má nó rồi cạ cạ. Con bé thích chí cười lên nắc nẻ.

“Em đi dọn cơm” – nàng nói rồi bước ra khỏi phòng, còn mình thì ngồi xuống chơi với con.

Chừng nửa tiếng sau, nàng quay lại gọi mình xuống ăn cơm, và thêm 1 bất ngờ nữa khi nàng nói cơm nhà thôi, và chỉ có chưa tới 1 ngày chuẩn bị, mà bữa cơm tận 8 món, từ món đơn giản ăn lấy no là thịt kho tiêu tới món cực kỳ cầu kỳ như chả phụng, đảm bảo không mua ở ngoài vì ở ngoài làm gì có mà mua. Nàng thấy mình trố mắt ra thì cười híp mắt: “Em mới tập làm, anh ăn thử nha”. Mình quay mặt ra sau nhìn cô Tư đang đứng chờ, cô chỉ chỉ vào nàng, xong giơ ngón cái lên, vậy là bữa này nàng làm thiệt.

Đó, làm vợ là phải vậy, cơm ngon canh ngọt là chồng thương, mà lỡ có nghèo, 2 đứa phải đi làm, thì cũng ráng cho nó chút cơm canh nghiêm chỉnh, chẳng cần cầu kỳ sang trọng gì đâu, như món ốc bươu nướng tiêu, chỉ là ốc bươu từ dưới ao bắt lên, ngâm nước làm sạch ướp miếng nước mắm có tiêu rồi nướng lửa than là ngon bá cháy rồi. Món Việt Nam luôn luôn rẻ tiền, nhưng lại ăn đứt tỷ món mệnh danh “ngon nhứt” ở bên Tây à nghen.

Khuya, con bé bữa nay có cả ba lẫn mẹ chơi chung, mừng quá cứ hết quay qua đòi ba ôm tới quay lại đòi mẹ bồng, cuối cùng mệt quá ngủ luôn. Nàng bồng con bỏ vào nôi rồi quay lại ghế ngồi chải đầu. Căn phòng tắt hết đèn, chỉ còn ngọn đèn vàng trên đầu gương, nàng cứ vừa chải đầu vừa tủm tỉm cười, mình nhìn nàng, phụ nữ sau sinh mà vẫn mi nhon luôn chứ chẳng phải thon gọn nữa, nàng đã có thêm chút thịt sau khi đứa nhỏ chào đời, khuôn mặt nàng tròn ra một vòng, mái tóc sinh xong đã không còn rụng nhiều nữa, bắt đầu lấy lại độ dày, tay chân nàng cũng đã bắt đầu có thịt chứ không chỉ da bọc xương như ngày trước. Chừng thấy mình nhìn mê mải, nàng khúc khích cười, rồi bỏ cây lược xuống, quay lại hất mái tóc qua 1 bên, nghiêng đầu nhìn mình hỏi:

“Em đẹp không?”.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình nàng như một con búp bê sứ, mỏng manh và thanh khiết. Mình đứng lên tiến lại gần, nàng không còn đẩy mình ra như ngày đầu về đây, cũng không động tình như một con mèo cái lâu ngày không có đàn ông. Nàng vừa e thẹn kín đáo, vừa lả lơi mời gọi, cặp mắt với hàng lông mày vừa mỏng vừa dài, nheo nheo lại làm thần hồn mình điên đảo, cái áo ngủ bằng lụa trắng kéo cao tới cổ, ôm thân người vừa phải làm bật lên dáng thon thả, màu vải trắng nhưng chất vải thì thưa, lấp ló làn da trắng không thua gì vải. Mình bước lại, bàn tay đặt lên vai nàng, còn nàng thì vẫn ngồi trên cái ghế trang điểm, chỉ khẽ nghiêng một chút nép vào người mình, bàn tay nàng như có như không vịn vào tay mình.

“Anh… em đẹp không?” – Nàng dài giọng ra, uống lưỡi khúc cuối.

“Em lúc nào cũng đẹp, vợ của anh” – mình cúi xuống nhìn nàng.

“Đẹp thì… anh làm gì nè?” – Nàng vuốt nhẹ tay mình, quay mặt đi.

Con mèo này thành con hồ ly tinh chứ mèo gì nữa, quyến rũ tận xương à. Mình quơ tay 1 cái, nàng đã nằm gọn trong tay mình, giương mắt nhìn mình như thắc mắc số phận nàng sẽ ra sao. Mình bồng nàng theo chiều ngang, cúi xuống hôn lên môi nàng, bước chậm về phía giường, cảm giác như mình đang kéo một cô tiên trên trời xuống vũng sình sa đọa dưới trần, tay thì chỉ quấn quanh nàng, cảm giác như ôm một báu vật, không muốn làm dơ nó, nên mình không có màn sờ mó như thường ngày. Mình quỳ lên giường, cong chân cho dép rớt xuống, tiện tay cởi dép nàng bỏ xuống đất, môi hai đứa vẫn gắn chặt.

“Anh… em cho anh tất cả” – nàng nghiêng đầu qua thì thào vô tai mình.

“Sao em lại nói câu này?” – Mình nghiêng đầu, liếm vào hõm cổ nàng.

“Chị C. Nói em cũng coi như là vợ rồi, không phải tình nhân, nên em là vợ thì em cho anh tất cả” – nàng vừa thở vừa nói, rồi lật người níu lấy mình – “em đã cho anh thân xác em, giờ linh hồn em sẽ thuộc về anh, mình anh thôi”.

Mình nhìn em lần nữa, dù đã ăn nằm với nhau, cũng đã có một minh chứng cho mối liên hệ giữa 2 đứa, thì mình vẫn thấy nàng mong manh, thanh khiết và dường như chẳng thuộc về mình, nhưng đêm nay, bởi những câu nói của nàng, tất cả thanh khiết đó nhưng rời khỏi cơ thể nàng, lộ ra một lớp vỏ mới mang tên “quyến rũ”. Chừng thấy vẫn chưa làm cho mình bị hớp hồn, nàng chuyển sang chủ động câu dẫn. Chỉ thấy nàng chủ động đưa tay ra sau cổ gỡ một cái, rồi cái áo như một tấm vải trùm, dần dần tuột xuống, nàng không còn giữ lại cho mình cởi từng phần nữa, chỉ thấy nàng đứng lên một cái, và cái áo rớt xuống, phô bày trọng vẹn cơ thể nàng. Dù đã qua một lần sinh nở, nhưng bụng của nàng chỉ có đúng một lằn rạn mờ mờ, phải nhìn kỹ lắm mới thấy, còn lại nàng vẫn là nàng, với vẻ đầy đặn của gái một con làm cho người ta điên đảo. Nàng chủ động nhào vào lòng mình, đẩy mình vào đầu giường rồi ôm siết lấy mình, ngước đầu lên nhìn và nói: “Anh, yêu em đi anh”.

Không cần những từ dâm dục hay câu nói tục tĩu, nàng dư sức làm mình hóa thú. Mình siết nàng vào lòng, hôn lên xương quai xanh nàng, vừa hôn vừa cắn, tiếng mình vừa ngoạm vừa đánh lưỡi vào hai bên xương quay xanh nàng như tiếng của linh cẩu vừa hạ được mồi ngon, ăn hết cả thịt gặm luôn cả xương, hòa cũng tiếng rên nhè nhẹ của nàng “hơ… hơ… anh ơi em thích quá”, tạo nên một bản tình ca sống động giữa đêm. Chừng thấy mình liếm dữ quá, nàng vừa rên vừa ráng nhích người lên trong vòng tay mình, tới khi ngực nàng đã ngang tầm môi mình thì nàng dừng lại, chủ động ấn đầu mình vô – “anh ơi, vú gái sau sinh… hơ hơ… anh đừng chê em nha… hơ hơ… Á”, nàng hét lên khi ngực bị mình ngoạm lấy, mút mạnh.

“Anh ơi… ư ư… em cho anh hết… ơ ơ… anh làm nhẹ thôi… em thương anh… Á Á… sướng… em thèm anh… ơ ơ” – nàng vừa thở vừa nói.

Lúc này nói cái gì cũng là thừa, ngực nàng sau khi sinh tự nhiên lớn lên 1 vòng, có dáng dấp của bầu sữa, con bé bú lần cuối đã 4 tiếng nên sữa đảm bảo có. Mình rút kinh nghiệm từ những lần mút ké sữa của thằng nhóc, ngậm đầu ti nàng rồi mút mạnh, sữa tuôn vào miệng mình, còn nàng rít lên: “Anh, sữa của con… á… anh đừng uống mà… á…”. Mình làm lơ, tính hút nữa thì nàng giật mạnh cho bầu vú ra khỏi miệng mình rồi mặc cho cơn đau vì răng mình cạ, nàng năn nỉ: “Anh, em không có nhiều sữa, con nó còn nhiêu đó, anh thương con…”.

“Anh xin lỗi, tại anh thèm em quá” – mình thấy nàng làm căng đâm hoảng.

“Em hông tiếc gì với anh đâu, nhưng dạo này con thèm sữa lắm, em thì lại không nhiều sữa…” – nàng toan nói tiếp thì mình bịt miệng nàng bằng một nu hôn – “anh biết rồi, anh hông làm nữa”. Nàng có vẻ yên tâm, chuyển qua kê vú bên kia cho mình mút. Mút chán chê rồi mình quay người nàng lại ôm vào lòng: “Em ngoan của anh, khổ cho em rồi”.

“Em yêu anh, em sẽ làm tất cả, chỉ cần anh đừng bỏ mẹ con em” – nàng vừa mân mê con cu đã cương hơi hơi vừa nói, rồi nàng tính bò xuống bú cu thì mình giữ lại, chơi lâu lâu chút cho vui.

Mình cầm con cu, tranh thủ sục cho nó lên chút rồi nhấc 2 chân nàng lên, để xuống canh qua canh lại rồi đẩy xuống con cu đang chờ phía dưới. Âm đạo nàng thường ngày khá khô nhưng bữa nay nàng đặc biệt động tình nên nãy giờ mình kích thích cũng ướt phần nào, nàng ngửa cổ “A…” thiệt dài vì sướng, mình cũng thấy tê tái con cu, bèn nắm 2 chân nàng banh ra rồi bợ 2 đùi nàng, nhấc lên xong thả rớt tự do xuống.

“Á… Á… sâu quá… Á… em thốn… Á… em chết… Á… chết mất… Á… Á… anh ơi… Á… anh chơi… em sướng… Á…” – thấy nàng gần ngất xỉu, mình thả nàng xuống nệm rồi đẩy nàng chuồi tới trước, nàng có vẻ lạc thần rồi nên chỉ xuôi theo, mình nắm 2 chân nàng rồi tự gập lại, nâng mông nàng lên đâm vào.

“Hư hư… sướng quá… hư… anh ơi… Á… nhẹ thôi… ơ ơ… anh ơi em ra… hức… sâu quá… ra rồi… ớ ớ… anh ra đi” – mình cũng chẳng cần để ý gì nữa, gồng người đẩy nhanh chừng 20 phát rồi xịt mạnh vào âm đạo nàng.

“Anh… em yêu anh… anh xịt đi… em không có tránh thai đâu” – nàng vừa co giật vừa nói nhỏ.

Thương nàng quá, thân gầy guộc mà hết sóng gió này tới ba đào kia, mình ôm nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên rồi nói:

“Em à, đừng buồn nha, tử cung em bể rồi, em không có thai được nữa đâu”.

“Anh?” – Nàng trợn mắt lên, níu cứng mình – “anh ơi, anh nói thiệt hả anh? Trời ơi…”.

“Nghe nè em, mình có bé Vy đủ rồi, em không cần phải sanh con trai đâu, anh hứa là con bé anh sẽ thương như thằng Phong” – mình hôn lên mắt nàng, ngăn dòng lệ ứa ra.

“Em… em hông biết nữa, em muốn… hức… có đứa con trai, nhìn nó… hức hức… em nhớ anh” – nàng thút thít.

“Em nhìn anh mà nhớ nè, giờ em muốn gặp anh là mạnh dạn gặp nha” – mình cười hì hì.

“Em… em còn sợ… chị nói vậy nhưng em lo” – nàng đã nở nụ cười.

“C. Nói gì?” – Mình cũng tò mò, nên tạm dừng mấy màn âu yếm, ôm nàng vô hỏi.

“Chị nhìn con em, rồi thở dài, rồi đứng khóc 1 hồi, xong chị nói… ừm… nói sao em sinh con cho thằng phản bội đó, hỏi em có đáng không? Em nói em không hối hận, chị bồng đứa nhỏ rồi nói vậy em là vợ rồi, không phải tình nhân nữa.” – Nàng kể lại.

Mình rùng cả mình, nói thì nhẹ nhàng vậy nhưng mình vẫn nghe ra lúc đó C. Đấu tranh tâm lý rất dữ, hên là nàng không lên cơn điên, chứ nàng làm bậy thì mình dám ôm xác 2 nàng khóc lắm. Ráng giữ bình tinh, mình tựa đầu và vai nàng: “Sau này em tôn trọng C. Chút, đừng làm chị buồn”.

“Dạ, em hứa, anh ơi em biết em là bà 3 mà” – nàng nói ngọt ngào.

“Còn vụ thay nhau quản anh là sao?”

“Hừ, là anh tuyệt đối không có thêm ai nữa nha, không thì 2 đứa em sẽ giết anh rồi tự tử” – mèo con như hóa thành linh miêu, 2 mắt sáng rực, móng tay cào vô lưng mình – “anh không ở nhà thì qua đây, em sẽ báo chị”.

Con mẹ nó! Rốt cuộc thì vẫn ở tù, chẳng qua tù này rộng hơn tù người ta, còn cai ngục tăng từ 1 lên 2 thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...