Mối tình từ Audition
Chương 20
Xe vi vu thêm tiếng mấy nữa hai đứa mới đặt chân tới Hà Tiên, đúng cái mùi mằn mặn của biển đây rồi, chả lẫn đi đâu được. Biển Hà Tiên dạo này xuống cấp quá, vừa đục vừa dơ chứ chả còn trong và đẹp như ngày xưa. Tấp vào một quán cơm Toàn và Thắm tranh thủ ăn để đón tàu ra đảo, trong lúc ăn Thắm liên tục gắp đồ ăn cho hắn khiến hắn phải dở khóc dở cười vì nhiều quá ăn không hết. Đúng 13h Toàn và Thắm bắt đầu khởi hành đến bến tàu Super Dong để tranh thủ mua vé khởi hành và gởi xe lại, vì là ngày thường cho nên khá thoải mái chứ nếu đi vào các dịp lễ tết phải đặt vé trước may ra mới có chỗ.
Đúng 13h15 tàu khởi hành, Toàn và Thắm dạo bước trên khoang tàu ngắm nghía các thứ, hóng hớt gió biển chán chê rồi mới vào ghế mà ngồi, hơi quái lạ là lúc đứng trên khoang phần thân dưới của Toàn khá mát nhưng vào đây rồi thì lại không còn nữa. Thắm tự dưng nhìn Toàn rồi cười khúc khích, Toàn thấy thế cũng chả nói gì nhưng vì Thắm cứ cười mãi nên hắn cũng hơi khó chịu gặng hỏi “Làm gì mà cười như mắc thằng bố vậy cháu gái”.
Thắm liếc hắn nhưng vẫn còn cười “Dạ thưa chú, chú quên đóng cửa sổ kìa”.
Toàn ê chề, hóa ra lúc nãy khi đi wc hắn quên kéo xoạc mơ tuya, đã vậy còn đánh một vòng trên khoang tàu trước bao nhiêu người nữa chứ. Thắm vẫn ngồi cười mồm trêu “Chú hay quá có cái cửa sổ cũng quên đóng, ghê vậy luôn á, có cần cháu kéo lên dùm không?”.
Toàn chả sợ quê nữa đứng dậy quay mặt về phía Thắm hất hông ra đằng trước mạnh miệng “Nè kéo thử cái coi chơi”.
Thắm nhăn mặt thụi vào “chỗ ấy” của hắn một cái khá mạnh làm hắn hét toáng lên ôm lấy “thằng nhỏ”.
Khách ngồi xung quanh tập trung nhìn về phía bên này làm Thắm đỏ cả mặt, Thắm gầm gừ “Đáng đời cái tội… ”.
Toàn loạng choạng ngồi dậy gật đầu xin lỗi những người xung quanh rồi cốc đầu Thắm “Bộ muốn giết tui hả, hên là không ngay thằng nhỏ đó. Giờ cô phải chịu trách nhiệm cuộc đời tui, tới khi nào tui có con được mới thôi”.
Thắm giơ nắm đấm ra trước mặt hắn huơ huơ “Muốn thử cái nữa hả ông già mất nết?”.
Toàn lắc tay cười đáp “Chú giỡn, chú giỡn” rồi thành thật ngồi xuống ghế cạnh bên không nói gì nữa.
Thắm ngồi bên cứ lén nhìn Toàn rồi giả vờ xoay mặt chỗ khác. Toàn thấy chứ, nhưng hắn cũng thấy thích thích khi nhìn Thắm như vậy. Mãi một lúc sau hắn mới xoay mặt qua nhìn Thắm đúng ngay lúc Thắm vừa xoay sang định nhìn hắn, Toàn cười thánh thiện “Làm gì nhìn tui quài vậy cô út, bộ mặt tui bị quánh bầm hả?”.
Thắm chối biến “Ai… Ai mà thèm nhìn chú, mặt chú xấu quắc, tướng tá cũng xấu quắc ai mà thèm, Hứ”.
Toàn cười “Tui có nói tui đẹp gì đâu, tự dưng xấu đẹp gì? Kết tui rồi phải không?”.
Thắm chun mỏ “Kết cái con khỉ khô”.
Toàn cười hề hề “Ra tới đây là thành khỉ ướt hết rồi nghen cháu”.
Thắm hừ mũi “Cháu thích khô đó rồi sao” rồi lại nắm tay đưa lên trước mặt Toàn huơ huơ dọa. Toàn biết thời cơ đã đến bất chấp nắm lấy cái tay đang dọa hắn rồi nhìn thẳng vào Thắm cười hỏi “Sao rồi, tính nào về làm vợ tui đây?”.
Thắm giật mình đỏ mặt “Buông ra coi chú làm gì vậy? Ai gã cho chú mà vợ con gì”.
Toàn khoái chí đáp “À ngày xưa chú làm tư vấn, còn bây giờ chú đang thất nghiệp. Hồi sáng cháu nói chú tỏ tình với cháu là được mà”.
Thắm mắc cỡ vùng vằng “Chú thôi đi được không?”.
Toàn vẫn nắm chặt tay Thắm diễn “Thì chú có còn làm đâu mà thôi việc”.
Thắm trợn mắt nhìn Toàn “Chú bỏ tay cháu ra chưa?”.
Toàn siết chặt hơn cười “Lỡ yêu rồi bỏ không được”.
Thắm há hốc mồm mặt đỏ hoe nhìn hắn, còn chưa đợi Thắm hoàn hồn Toàn đã xài luôn ultimate kéo Thắm lại ngồi luôn trên đùi hắn rồi ôm chầm lấy Thắm. Thắm giãy dụa nhè nhẹ một chút rồi cũng yên lòng ngồi trong lòng hắn. May là lúc này những người ngồi quanh hắn và Thắm không có, nếu có thì chắc độn thổ mất.
Cả hai người ngồi im không nói gì, Thắm có vẻ run run. Một lúc sau Toàn mới lên tiếng “Từ lúc, gặp cháu tới giờ chú đã biết trước là cháu sẽ có liên quan tới chị Lan rồi. Nhưng mà chú không ngờ lại quan hệ mật thiết tới vậy. Nè nói cho chú biết có phải chỉ có một mình cháu nhắn tin với chú lúc còn nhảy audition ngày xưa không?”.
Thắm suy nghĩ gì đó rồi gật đầu lí nhí “Dạ”.
Toàn tiếp lời “Chú nghi ngay từ lúc gặp chị Lan rồi mà, cách nói chuyện hoàn toàn khác nhau. Từ lúc gặp cháu ở Tp HCM là chú nghi nghi rồi, sau này nghe cháu và bà Ngọc kể lại thì tui chắc cú là cô rồi chứ không ai hết. Với lại từ lúc nói xong mọi chuyện với chị Lan rồi chú mới biết. Thì ra chú lỡ yêu cháu mất rồi”.
Thắm không nói gì rồi bỗng dưng bật khóc ôm lấy hắn. Toàn xoa lưng vỗ về Thắm rồi cười “Sao bây giờ cô tính sao với tui đây?”.
Thắm phùng má vừa khóc vừa nói nhìn dễ thương cực “Hức, cháu không biết chú phải chịu trách nhiệm những gì chú nói đó”.
Toàn cười hôn lên trán Thắm “Rồi rồi, ô kê cô út”.
Thắm đưa ngón tay lên miệng Toàn nói “Không kêu vậy nữa, mai mốt kêu tui là bà xã”.
Toàn gãi đầu cười méo xẹo “Thôi kỳ lắm kêu cái khác đi được hông”.
Thắm chau mày “Sao kêu bà Lan là bà xã được mà kêu tui không được? Còn tình cảm với bả phải không”.
Toàn vuốt mặt “Trời đất, thôi xưng anh em hay gì đó được rồi”.
Thắm nũng nịu “Không kêu bà xã mới được, hông mấy tui nghỉ chơi với mấy người luôn”.
Toàn bật cười “Rồi bà xã, bà xã. Vừa lòng bà chưa Bà Út Xã?”.
Thắm cười ôm lấy hắn, cả hai cứ ngồi đó tỉ tê mặc kệ thời gian trôi.
“Biệt Thự” của gia đình Thắm nằm ở thị trấn Dương Đông, mặt sau nhà đi vài mét nữa là ra tới bãi tắm. Thoáng nhìn thôi Toàn đã xanh mặt, Thắm thì cứ kè kè đi bên hắn như sợ lạc mất vậy. Bước đến trước cửa mồ hôi Toàn đã ướt nhẹp lưng áo, biết thế không ở ké rồi áp lực quá, Toàn cười méo xẹo quay sang nhìn Thắm “Không mấy cho tui ở ngoài đi được không?”.
Thắm chau mày quát “Giỡn mặt với tui hả? Tự dưng đòi ở ngoài, có nhà không ở”.
Toàn cười méo xẹo mồ hôi vã ra hết, tay vẫn không dám bấm chuông cửa. Thắm thở dài đẩy hắn qua một bên nhón lên bấm chuông cửa hai cái. Một lát sau, từ trong nhà một bóng người đi ra nhìn khá quen thuộc đúng là chị Lan. Vừa nhìn thấy Toàn, Lan sững người rồi cũng tươi cười bước đến chào hắn, Toàn cười gật đầu chào lại Lan. Lan nhìn Thắm cười hiền hậu xoa đầu “Mấy bữa trước rủ ra chơi thì không chịu, bây giờ dắt trai ra đây, cô út dữ quá”.
Thắm chu mỏ “Trai cái đầu chị, ông này mà trai cái gì”.
Lan nghe Thắm nói thế bật cười, Toàn nhột nhột chen vào “Ê, sao biết tui không phải là trai?”.
Thắm lè lưỡi “Thì chú già rồi không còn là trai nữa”.
Lan vẫn còn cười nắm tay Toàn kéo “Thôi vào nhà đi, đứng ngoài đây làm gì?”.
Toàn bất ngờ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, Thắm thấy vậy lườm Toàn một cái miệng lẩm bẩm “Lát biết tay tui… ”.
Căn nhà ở đây có kiến trúc na ná cái nhà ở Cần Thơ của gia đình Lan và Thắm. Tuy nhiên nó rộng hơn hẳn. Nhà có 2 lầu và một cái sân thượng, 6 phòng (ôi đme xây lắm phòng thế không biết). Toàn ở phòng cuối dãy tầng 1, quăng cái balô vào góc phòng hắn lê thân lên sân thượng hóng gió biển. Bây giờ đã sắp chiều rồi, mặt trời cũng sắp “lặn” xuống biển, ‘thôi lỡ rồi ngồi chờ xem hoàng hôn luôn vậy’ Toàn thầm nghĩ rồi ngồi lên lan can mắt lim dim nhìn xa xăm về cái bóng tròn đỏ hỏn giữa cái nắng dìu dịu của chiều, gió biển thổi vào mặt mát rượi làm hắn nghĩ xa xăm. Đang thẩn thờ thì bỗng có ai đó từ ngoài sau choàng tay ra ôm chầm lấy hắn, theo phản ứng hắn gạt tay ra xoay lại thì, oạch một cái tiếng con gái vang lên “Ui da, làm gì hung dữ vậy”.
Toàn ngớ người “Chị Lan chị làm gì ở đây vậy”.
Lan phủi đít ngồi dậy mặt cau có nhìn hắn “Xùy, chị cái gì kêu tên được rồi, làm người ta té đau muốn chết”.
Toàn cười kéo tay Lan dậy cười nói “Em có biết đâu, tại chị làm em bất ngờ mà”.
Bỗng có tiếng của Thắm “E hèm, có tui nghe chưa”.
Rồi Thắm bước tới véo hông Toàn một cái đau điếng “Hừ, có vợ rồi còn tính hốt luôn chị vợ hả, ngứa mình phải không”.
Toàn xua tay “Ui da, đâu có đâu cô út, hiểu lầm thôi mà”.
Lan ranh ma “Đúng rồi chị với ông xã có làm gì đâu, ôm có một cái thôi hà”.
Toàn trợn mắt nhìn Lan “Chị nói gì vậy, ôm gì”.
Thắm nghiến răng “Hay lắm, ôm đồ hén”.
Lan cười lớn hơn, Toàn méo xẹo mặt, hắn bó tay với hai chị em nhà này rồi. Hắn bước tới ôm chầm lấy Thắm rồi lên tiếng “Rồi vậy được chưa? Muốn hun luôn không”.
Thắm lớ ngớ đẩy hắn ra nhưng không đủ sức đành chịu trận “Chú làm gì vậy tránh ra coi, có bà Lan đứng nhìn kìa”.
Đợi Thắm không còn giãy dụa nữa Toàn mới buông Thắm ra, mặt Thắm đỏ hoe miệng lí nhí “Chú này làm gì kỳ muốn chết”.
Lan cười mỉm rồi nói với hai người “Thôi, lỡ lên đây rồi cùng ngắm hoàng hôn đi”.
Toàn và Thắm gật đầu, bóng lưng ba người trải dài trên sân thượng, tay người này chống lên lan can, người khác lại buông thõng, người lại bấu lấy rồi cứ thế cả ba con người ấy hướng mắt về phía mặt trời cho đến khi bóng tối hòa dần vào với bóng của chính họ.
Cơm chiều xong cả ba người ngồi nói chuyện với nhau. Toàn thắc mắc “Ủa hai bác đâu sao chiều giờ không thấy”.
Lan đáp lời “À hai anh chị đi Party ở nhà người quen rồi”.
Thắm liếng thoắng “Sướng ghê tối ngày du lịch với Party”.
Toàn phì cười nghĩ thầm ‘chứ không phải cô cũng vậy sao’. Hai chị em nói đủ thứ trên trời dưới đất làm Toàn muốn xoay mòng mòng cái đầu theo. Thấy vậy hắn đi ra trước nhà tản bộ vòng vòng để dễ xuống cơm, vừa đi được tầm 5 phút thì có tiếng kèn xe hơi trước cổng. Toàn bước đến mở cửa thì có tiếng đàn ông hỏi:
“Cậu là ai mà sao vô nhà tôi?”.