Một câu chuyện…

Chương 10



Phần 10

Vừa tắt điện thoại, Hải nghe có tiếng gõ cửa. Chị Hoa? Anh bước ra mở cửa, quả nhiên là chị. Có lẽ chị về phòng thay đồ ngủ rồi mới sang đây, áo ngủ nhẹ nhàng, tóc quấn cao được bọc trong cái khăn nhỏ, chai rượu vang Đà lạt và cái ly cao cẳng trên tay. Giọng chị bâng quơ:

– Hải có tính chuyện đặt một cây piano trong nhà mới của chị không?

Anh nhìn chị, gật đầu. Chị rót một ly đầy đưa cho Hải, cái thứ rượu vang không ra rượu vang, sake không ra sake đêm nay tự nhiên thật tuyệt vời. Anh chưa quen với chuyện từ chối lời mời rượu của một người đàn bà.

Anh lùi bước cho chị bước vào, cánh cửa tự động khép lại nhẹ nhàng. Hải uống cạn ly rượu, nghe vị ngọt còn lưu luyến trong miệng, bất giác anh lại thèm một ly nữa, cái thói uống rượu mấy ly liên tục lại trở về theo thói quen. Anh đưa ly qua cho chị rót tiếp, chai rượu nhanh chóng vơi đi một nửa.

Chị Hoa tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế mây kê sát cửa sổ, từ đây nhìn ra chỉ thấy khu vườn loang loáng sương đêm bên ngoài, thảm hoa sặc sỡ ban ngày giờ sẫm màu trong đêm tối.

Hải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ly rượu cạn queo trên tay, chị Hoa thấy vậy hơi mỉm cười và đưa chai rượu cho Hải, anh cầm lấy rót đầy rồi đưa ly cho chị, chị nhấm nháp, im lặng.

Hải lấy cái ly uống nước trên bàn, rót rượu cho mình, rồi cũng nhấm nháp. Cảm giác váng vất bắt đầu từ hơi thở nong nóng. Trong đêm tối hương rượu thơm lừng tỏa khắp căn phòng nhỏ. Anh vừa nhấm nháp vừa ngắm chị, người đàn bà sang trọng đang thưởng thức mùi vị của thứ rượu rẻ tiền mà phong thái vẫn đầy nét sang trọng. Anh mỉm cười nhè nhẹ. Bất cứ lúc nào ngắm một người phụ nữ uống rượu anh vẫn thấy lòng mình lâng lâng, cái cảm giác vui tươi gần gũi.

Chị Hoa cũng cười, cái cười hơi ngập ngừng, e lệ như một người con gái mới lớn chợt thấy mình bị ai đó bắt gặp lúc đang làm điều gì thật ngu ngốc.

Chị cúi xuống nói nhỏ:

– Hải à, chị muốn đề nghị một ý tưởng này.

Hải gật đầu:

– Về chuyện thiết kế?

– Ùm, chị muốn căn phòng khách thật lãng mạn, nhưng kín đáo một chút, có thể ở trong đó vừa làm tình vừa ngắm khung cảnh bên ngoài, được không?

Hải không tỏ ra bất ngờ, ngay khi đi thăm khu đất để lên ý tưởng thiết kế anh đã nghĩ đến điều này. Hải nhìn xa ra khung cửa sổ để hình dung rõ hơn những đường nét của căn phòng, cửa sổ kính lớn, rèm cửa nhẹ nhàng, lay động bởi cơn gió từ bên ngoài lùa vào, bộ bàn kê sát cửa hơi thấp xuống, và trải thảm.

Hồi lâu anh mới lên tiếng:

– Căn phòng không cần rộng lắm, nhưng màu sắc, đường nét và nội thất trang nhã, phòng pha trộn ít màu sắc nhưng nhiều sắc độ, có thể dùng màu trắng xám, cây đàn cũng màu trắng.

– Hoa được cắm khắp nơi, và ban đêm có thể dùng nến…

– Không, ban đêm chị sẽ tắt đèn. Ánh sáng trăng cũng đủ rồi, khung cảnh sẽ rất thần thoại, liêu trai.

Liêu trai. Có một người con gái rất liêu trai đã đi qua đời mình, và không bao giờ trở lại.

Hải bước lại cửa sổ nhìn ra trời đêm nhạt ánh trăng bên ngoài. Một góc hồ ẩn hiện trong rừng cây, tối tăm, nặng nề.

Chị Hoa cũng đứng lên đi đến phía Hải,mùi nước hoa phảng phất liêu trai. Lại liêu trai. Nhưng là sự liêu trai đầy nguy hiểm, đầy kỷ niệm, dẫu kỷ niệm chỉ mới vừa đi qua. Sự động chạm rất nhẹ mà hừng hực lửa nóng, cảm giác mềm mại của bộ ngực căng đầy nơi cánh tay Hải. Anh lặng người đi trong nỗi nhớ. Nỗi nhớ kỳ lạ, đứng bên một người đàn bà đầy gợi cảm lại se sắt nhớ một người đàn bà khác. Anh cúi đầu nhắm nghiền mắt lại, hơi thở nặng nề, cảm giác toàn thân trống rỗng.

– Hải sao vậy?

Câu hỏi nhẹ như tiếng gió thoảng rất xa ngoài kia vọng vào. Hải lắc đầu, vẫn nhắm nghiền mắt lại. Chới với giữa đêm đen sau đôi mi khép kín. Mùi hương nước hoa vẫn xoắn xuýt say mê. Bộ ngực căng dầy vẫn chạm nhẹ bên cánh tay để trần của Hải.

– Cho dẫu căn phòng đó có lãng mạn thế nào, ấm áp thế nào, chị cũng đừng làm tình và ngắm những đêm đen nặng nề như thế này – Giọng Hải lạc đi, thốt lên lạc lõng – Những ký ức đen tối này sẽ khiến đời sống tình cảm của chị bị ám ảnh, bới những nỗi buồn, cô đơn, lạc bước…

Chị Hoa ngỡ ngàng nhìn Hải, ngơ ngác bởi những câu nói lộn xộn, đầy ẩn ý của anh. Ánh mắt chị hóa mông lung. Ly rượu sóng sánh tỏa hương giữa căn phòng thơm lạ lùng.

Chị đặt ly rượu lên bệ cửa sổ, rồi nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cái ôm nhẹ nhàng nhưng bộ ngực chạm khẽ lưng anh đầy quyến rũ. Hải chậm chạp quay lại trong vòng tay không chịu rời ra của chị. Anh cúi xuống nhìn sâu vào mắt chị, giọng nói trở nên nhừa nhựa bởi tác động của mấy ly rượu:

– Ngoài kia đêm đen cô đơn lắm, chị thấy không, trăng sao lặn rồi, gió cũng về mấy phương xa lắc, chỉ còn lũ mây xám lạc nhà đi hoang.

Chị Hoa âu yếm nhìn Hải, ánh mắt chị ẩn hiện cái cười bao dung:

– Làm thơ nữa đi em, sau một cuộc tình tâm hồn người nào cũng quá mong manh.

Hải hít một hơi thở thật sâu, và bất giác đưa tay lên, kéo nhẹ cổ áo chị ra, nhìn xuống bộ ngực căng đầy vẫn đang ép sát vào người mình nãy giờ. Chị Hoa đứng yên cho Hải lặng lẽ ngắm ngực mình, bộ ngực kiêu hãnh của một người đàn bà đã qua thời thanh xuân quá xa, vẫn đầy quyến rũ, khiến một người đàn ông vẫn ngắm nhìn trân trối, say mê.

Rất lâu sau, Hải mới khép lại vạt áo cho chị, thở dài trống rỗng. Lần đầu tiên trong đời anh ngắm ngực một người đàn bà chỉ vì vẻ đẹp quyến rũ nồng nàn, mà không hề vương chút dục vọng nào. Và người đàn bà đó cũng lặng yên khoe vẻ đẹp vô tình của mình một cách dịu dàng, đầy bao dung. Sự bao dung khiến đàn ông dễ chết đắm đuối. Chỉ khác gã đàn ông đối diện đang bị cơn say càng ngày càng ngấm, khiến gã không đứng nổi nữa, gã tuột xuống, quỵ xuống, ngồi gục nơi chân tường, ngả đầu sang một bên, ngủ vùi, như một đứa trẻ thơ.

Chị Hoa cũng ngồi xuống cạnh anh, chai rượu còn lại chút ít, chị ngửa cổ uống cạn. Chị lấy cái mền trên giường xuống, choàng đắp cho hai người.

Đêm nay có hai kẻ cô đơn ngật ngưỡng cơn say, không thèm chăn ấm nệm êm, chỉ dựa tường ngủ ngồi, hệt như có lần nào đó xa xôi trong ký ức, xa xôi lắm, lần đầu biết suy tư, biết thảng thốt nhận ra những được mất như hư không, như những vết chân nhòa trên bãi cát xa, đìu hiu tít tắp, hoang vu như một kiếp người…

Ba ngày sau khi từ Đà lạt về Hải mới mò vào công ty với cái mặt khờ câm, râu ria lởm chởm.

Tổng giám đốc đi vắng chưa vào, anh gọi Trưởng phòng thiết kế vào phòng họp để bàn giao công việc thiết kế chi tiết cho ngôi nhà của chị Hoa.

Đây không phải lần đầu làm việc với Hải về cách triển khai ý tưởng, tuy nhiên tay trưởng phòng thiết kế có chút chịu không nổi nên làu bàu:

– Nhà mà thiết kế kiểu này chỉ có nước tiệc tùng cả ngày chứ nghỉ dưỡng quái gì.

Hải nhướn mắt:

– Ai nói mày đây là nhà nghỉ dưỡng?

Anh chàng trưởng phòng cũng nhướn mắt nhìn Hải, lắc đầu, vẻ không hiểu.

Hải bật cười:

– Ý tưởng ban đầu chỉ là tạo nên một không gian có tính thơ mộng, lãng mạn. Vậy thôi, phần còn lại tùy vào trí tưởng tượng của mỗi người.

Anh dừng lại một chút để anh chàng trưởng phòng theo kịp ý mình, rồi mới nói tiếp:

– Mày cứ nghĩ là sẽ dắt người yêu lên đây mỗi cuối tuần, rồi cứ vậy mà làm tới. À thêm nữa, đây là điểm người ta đến mỗi tuần, chứ không phải cả năm mới đến một lần. Hai mục đích khác nhau.

Trưởng phòng gật đầu:

– Hiểu rồi. Có gì thắc mắc sẽ hỏi sau.

Hải lắc đầu:

– Trong vòng tuần tới không liên lạc được đâu, tao xin nghỉ phép.

– Cũng không sao, tụi này sẽ hỏi chị Ngọc.

Hải về phòng mình rà soát lại mọi việc để chuẩn bị nghỉ phép. Mấy ngày vừa qua vùi đầu vào công việc để quên đi phần nào những cảm giác nặng nề, tuy nhiên điều đó cũng làm anh cảm thấy mình đang vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng.

Mình cần được nghỉ ngơi, đi đâu đó, câu cá, bơi lội, nghe nhạc, nằm ườn ra lười lĩnh… và nhất là đừng có ai quấy rầy.

Nấn ná đến chiều anh mới quyết định gọi cho chị Ngọc. Sau một hồi khá lâu chị Ngọc mới bắt máy, trong điện thoại hơi ồn ào như tiếng gió:

– Hải về SG rồi à?

– Dạ, em bàn giao công việc cho anh em ở công ty rồi, em tính xin nghỉ phép một tuần.

– Đi đâu? Một lúc sau chị Ngọc mới hỏi lại, giọng chị cố thản nhiên.

– Em cũng chưa biết nữa, chắc xuống biển vài ngày, rồi lại lên rừng… Hải cũng ra vẻ tự nhiên.

Mà quả thật anh vẫn chưa quyết định nên đi đâu, chỉ để xả stress thôi, mọi chuyện cũng không cần chọn lựa nhiều quá. Nhiều lần chọn lựa trong đời rốt cuộc cũng không được gì.

– Chị đang ngồi câu cá một mình ở Ao Đôi, Hải tới đi.

Trời đất, tự nhiên lại nổi cơn lãng mạn vầy nè. Anh cười nhẹ:

– OK, khoảng 30 phút nữa em tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...