Một câu chuyện…

Chương 11



Một câu chuyện… không đầu… không cuối…

Hải hơi đưa mắt nhìn qua Hoài ở phía bàn đối diện, trong ánh đèn mờ ảo của cái quán café sang trọng này Hoài càng có vẻ liêu trai. Nét liêu trai khiến anh ngỡ ngàng và ấn tượng ngay lần đầu gặp nhau.

Đó là một lần anh đến nhà một thằng bạn thăm mẹ nó bị bệnh, gặp Hoài là bạn của cô em gái cũng đến thăm. Năm đó Hoài là cô sinh viên đại học năm cuối, còn Hải cũng đã đi làm được một thời gian. Từ lần gặp nhau đầu tiên đến cái nắm tay đầu tiên cũng mất cả năm trời.

Anh lặng lẽ nhìn quanh quán, quán một đêm mưa vắng vẻ, tiếng guitar ấm áp những khúc nhạc buồn rũ rượi. Anh chợt thấy tội nghiệp mình, người ta chơi đàn hay thế, còn mình mãi cũng chỉ lẩn quẩn những khúc nhạc nhàm chán, chỉ đủ tán gái! Hoài yêu anh có thể cũng do nhiều lần ngồi nghe anh chơi guitar, những bản nhạc nhàm chán của dân chơi guitar như For Elise, Romance de l’mour, Natalia… dù sao cũng quá đủ để lay động trái tim của những cô bé mới lớn, như Hoài, hay như Dung trước kia.

Thoạt đầu anh không biết Hoài hẹn anh đến quán cafe này để nghe nàng đề nghị chia tay. Chia tay và không cần một lý do chính đáng. Mà có lý do nào là chính đáng khi một người bỗng dưng không còn muốn gắn bó với một người khác.

– Mình chia tay nhé anh.

Hải ngẩn người mất mấy giây. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó chợt đầy ắp kỷ niệm của mấy năm yêu nhau. Ký ức nghẹt thở trong hồn, và anh cần một ly nước đầy để nuốt trôi cảm giác ngẹn ứ nơi cổ.

Hoài hiểu anh rất rõ. Lời chia tay sẽ nhẹ hẫng, và sẽ không hề có một câu hỏi tại sao nào. Nàng biết chất đàn ông của Hải không bao giờ cho phép anh đặt một câu hỏi mà anh không cần hiểu. Anh không cần hiểu. Anh luôn chấp nhận thất bại hay thua cuộc một cách đầy cao ngạo. Chỉ có điều nỗi buồn là không dễ chịu. Nỗi buồn chất chứa niềm đau.

Nỗi đau như có hình hài, nỗi đau mang hình hài một bàn tay bé nhỏ mà lạnh ngắt bóp lấy lồng ngực đau nhói. Anh lặng lẽ thở ra. Cái cảm giác mơ hồ rồi đã thành hiện thực. Cái cảm giác buồn bã mà anh chưa từng muốn đối mặt đã thành hiện thức.

Trong suốt thời gian yêu nhau anh đã mơ hồ nhận thấy Hoài không thuộc về mình, không thuộc về thế giới của anh. Nàng thuộc về một vùng ánh sáng khác, nơi đó không có anh. Và thế giới của anh chật quá, không đủ chỗ cho nàng.

Người con gái xinh đẹp đã không còn muốn sống một cách bình lặng, trong một tình yêu bình lặng, và một tương lai cũng bình lặng. Sắc đẹp phải được nâng niu, chăm sóc bằng một cuộc sống ở đẳng cấp khác.

Cuộc sống hiện đại đã thay đổi nhanh quá, chỉ mới mấy năm thôi mà những giá trị tưởng vĩnh hằng trong tình yêu, trong cuộc sống cũng đã kịp tô son để mang một hình ảnh khác.

Anh thấy lòng trống rỗng. Dường như không còn cảm giác, dường như thất tình lục dục chợt tan như hư không. Cái cảm giác trống rống khiến lòng buộc phải sập cửa, như cái máy tính gặp lỗi bị treo, không còn tiếp nhận được gì, không còn xử lý được gì.

Anh thấy mình ngu ngốc kinh khủng, nhưng lại mỉm cười, cái cười phô bày hoàn toàn cảm giác ngu ngốc của anh. Cái cười của một người bị thất bại mà không hiểu vì sao.

Hoài ngồi yên lặng, ôm cái túi trong lòng, dáng vẻ không mấy kiên nhẫn, không mấy thoải mái. Cô nhìn mãi ly ca cao trước mặt và không hề ngước lên nhìn anh lấy một lần.

Cũng phải, thoải mái sao được khi buổi gặp nhau này là để nói lời chia tay. Cho dù lời chia tay chỉ có ý nghĩa thủ tục sau một cuộc tình vô vị đằng đẵng mấy năm trời.

Cuộc tình vô vị quá. Yêu nhau, gặp nhau, ngồi với nhau cũng không có nhiều chuyện để kể. Uống cafe, ăn tối, rồi có khi về nhà nàng, có khi về nhà anh, làm tình mệt nhoài, rồi ôm nhau ngủ.

Cuộc tình vô vị, hay cuộc đời vô vị? Hoài thấy tụi bạn mình có những cuộc tình đáng ước ao biết bao. Tụi nó được đưa đi chơi đủ chỗ, được mua sắm đã ghiền, được lên những chiếc xe kín nắng kín mưa… Tụi nó lúc nào cũng đủ thứ chuyện tự hào để kể về bạn tình của mình. Ngay cả những cuộc làm tình điên loạn nhất tụi nó cũng hơn đứt mình.

Yêu anh, Hoài cảm thấy mình già đi hàng chục tuổi với anh.

Hoài thở ra nhè nhẹ. Nàng cũng cảm thấy có chút bất nhẫn khi hẹn anh đến để nói lời chia tay. Nàng biết tính anh, chẳng bao giờ anh biết hỏi lại điều gì. Đối với bất cứ mọi vấn đề trong cuộc sống xảy đến với anh, anh chỉ tiếp nhận thông tin, cố gắng tìm hiều, tìm hiểu không được thì chôn lại đó, đến lúc nào quên thì thôi, còn không quên được thì cứ để đó ưu tư. Thôi thì mọi chuyện rồi cũng phải đến hôm nay, trước mắt lời chia tay sẽ không quá nặng nề.

Ánh đèn ảm đạm trong quán thật hợp với cơn mưa đêm này. Nếu không có lời chia tay, hai đứa sẽ lại cùng nhau ghé vào nhà anh, và lại cùng nhau nằm nghe mưa đổ, và lại nồng nàn yêu nhau. Đến khi mệt nhoài nằm nép vào nhau.
Hoài len lén nhìn anh. Anh vẫn ngồi lặng lẽ, mông lung nhìn ra con phố nhòe nhoẹt nước mưa bên ngoài, những ngón tay xoay nhẹ ly cafe sữa trước mặt. Anh có thói quen uống cafe thêm một chút rượu rhum, mùi rhum nồng nồng trong hương cafe cho đến lúc này vẫn quyến rũ nàng.

Nàng chợt tự hỏi không biết những người đàn ông sau này trong đời nàng sẽ có nụ hôn mùi gì. Cái ý tưởng bất chợt làm nàng khẽ bật cười.

Anh đưa mắt nhìn qua, ánh mắt anh cũng có vẻ hơi cười. Nàng hiểu trong lòng anh đang giông tố thế nào, cho dẫu anh vẫn tỏ ra bình thản. Nhưng nàng hiểu, chỉ cần nàng đứng dậy đi ra, anh sẽ khác hẳn. Anh sẽ khác hẳn khi không có ai chứng kiến sự suy sụp của anh. Nàng còn ngồi, sự kiêu hãnh vẫn giúp anh bình thản. Thậm chí anh vẫn có thể cười nhẹ, và cất giọng trầm trầm:

– Anh đưa em về nhé.

Hoài lắc đầu:

– Dạ thôi, em về một mình cũng được. Anh cứ ngồi chơi.

Hải gật đầu. Hoài đứng lên nhìn sâu vào mắt anh và nói giọng nhẹ tênh:

– Em tin rằng anh sẽ sống tốt khi không có em.

– Anh cũng tin vậy – Hải gật đầu – Anh cũng chúc em hạnh phúc.

Hoài ra đi, nhẹ nhàng như lúc đến. Thời gian nàng ngồi xuống và đứng lên không đủ để anh nhấp nháp hết ly cafe nhỏ. Sự hiện diện vừa qua tại đây của Hoài chợt mơ hồ, dường như nàng chưa đến, dường như nàng chưa bao giờ nói lời chia tay đó, lời chia tay sau một cuộc tình tưởng trăm năm sao mà nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.

Anh yêu Hoài. Tình yêu của một người biết mình hết tuổi rong chơi. Tình yêu của một kẻ biết ngồi xuống sau những ngày dài mỏi mệt, ngồi lại, lên một kế hoạch nghiêm túc cho đời mình, cho một người con gái nữa trong đời mình.

Sự kết thúc hụt hẫng vô ngần, tựa như có ai đó vừa nâng bổng mình lên, quăng ngược về thời gian năm bảy năm về trước, hoang mang, cô độc, thậm chí còn không biết hỏi mình là ai, mình đang làm gì…

Anh đốt điếu thuốc cuối cùng trong gói. Nhả hơi khói dài mờ mịt. Sự trống rỗng càng nặng nề khó chịu. Khói thuốc nhạt thếch không còn mùi vị.

Anh cũng đứng lên. Về thôi. Tuổi này, tình trạng này, đêm nay, thì về nhà chắc không phải là tốt nhất. Nhưng anh vừa nhận ra mình đã quên mất thói đi hoang rồi.

Về thôi, căn phòng trọ còn hơn nửa chai rượu mạnh, ngày mai là cuối tuần, đêm nay có thể say. Trong cơn say có thể đóng cửa miệt mài guitar tới sáng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...