Mùa anh đào năm ấy

Chương 17



Phần 17

Hường mừng quýnh. Căn nhà mới mua vừa sang tay xong, chủ cũ dọn đi bữa trước bữa sau sơn lại mấy căn phòng ở dưới tầng là có khách vô luôn, có tiền lắp tiếp bồn cầu bệ rửa mặt giường ghế rồi cánh cửa nữa, cho mấy phòng ở tầng trên. Mà tiền phòng một đêm không có bao nhiêu, trăm rưỡi thôi, nhưng tiền khách chi đi chơi, ăn uống và mua sắm mới là nguồn thu lớn.

Khách Việt Nam thì chỉ cần trả tiền thôi, là hàng nặng tự khắc được chuyển về thẳng trên Sài Gòn luôn. Chưa đi chơi về tới nhà đã có quà tới luôn địa chỉ người thân trước rồi. Ví dụ đôi vợ chồng ghé quán nước chỗ bùng binh công an uống sữa sen ngon quá. Về nói với bà chủ khách sạn là bên nhà chồng bên nhà vợ trên Sài Gòn sáng hôm sau mỗi ông bà nội ngoại đều được nguyên một két sữa sen uống cho biết, gọi điện xuống cho dâu rề còn đang chơi ở dưới này khen nức nở.

Khách Tây thì tiêu dùng tại chỗ. Trả nhiều tiền để được nghe đờn ca tài tử. Chỉ hai đêm nhạc thôi mà kiếm được cả chục triệu tiền đồ nhắm và rượu bia, gấp nhiều lần khách tại chỗ hay đòi hỏi mà ít biết thưởng thức. Nhưng mà lai rai thì cũng được. Vả lại trong quán có người nước ngoài thì mấy ông say xỉn người Việt cũng không dám quậy quá.

Đôi vợ chồng người Anh dạy học ở Sài Gòn buổi tối ngồi trên lầu cao nhấm nháp bánh phồng tôm uống bia Sagota ngon quá ngày hôm sau được ghé qua lò bánh phồng tôm coi người ta hấp bột gạo với tép xay rồi cắt bánh phơi khô, bèn mua về luôn một thùng bự, cứ chiều chiều bỏ mấy cái vô lò vi sóng microwave quay 30 giây là đem ra ăn ngon lành không dầu mỡ choresterol gì hết. Vựa bia Sagota trên đó cũng sẵn, gọi là chở nguyên két tới nhà giao luôn.

Nhưng đặc biệt nhất là đôi vợ chồng Hàn Quốc bên quận Chín, có người em mở quán ăn cho người Hàn trong khu chung cư. Thấy chỗ làm rượu sake khoai tím thì mê quá, ngồi cả ngày không muốn về luôn. Đặt hàng mỗi tháng 100 chai với điều kiện nhãn hiệu phải ghi chữ Hàn theo đúng ý họ để khách người Hàn thấy quen thuộc. Gì chứ chuyện đó thì dễ quá. Sẵn Tuấn đang không biết làm sao ghi chữ Nhật lên bao bì, lại có người soạn sẵn chữ Hàn cho mình.

Và Hường với vốn tiếng Hàn qua mối quan hệ này ký được hợp đồng với mấy công ty Hàn Quốc trên Sài Gòn và Bình Dương sẽ đều đặn tuần nào cũng gửi công nhân người Hàn xuống đây nghỉ theo quy định về lao động bên nước người ta. Công ty chi trả hết từ A tới Z, nhân viên chỉ việc đưa gia đình xuống dưới này nghỉ dưỡng mà thôi. Mọi chuyện cứ như vậy từ từ mà tiến triển dần lên.

Phần Bảy Cúc thì cuối cùng cũng tìm được kế đưa người tình trong mộng của mình đi chơi xa một chuyến. Số là bên Lai Vung có hội quán chuyên nuôi loài ốc bươu nổi tiếng của xứ này. Thật ra ốc là loài vật sống tự nhiên. Nuôi ở đây chỉ là khâu ấp trứng thôi. Mang con ốc sắp đẻ vô thau rồi cho trứng vô trong hộp ẩm rọi đèn giữ nhiệt độ thì tỷ lệ nở sẽ đều và ốc con không bị sốc khi đi vớt từ nơi này bỏ qua nơi khác. Nhà nào cũng có một cái đìa cái ao, hay mương rạch giữ nước cho vườn cây, thì bỏ cây lá mục xuống đó rồi thả ốc, tới hồi vớt lên đủ số thi bán cho thương lái mua gom, hay đóng bao đông lạnh.

Gọi là xa thôi, chứ chạy xe máy chỉ có 20km thôi. Cúc lấy cớ là cần đại diện của hội quán qua bên đó gặp người ta, và cũng chỉ có Tuấn là rành mấy cái vụ kỹ thuật nồng độ môi trường nhiệt độ máy móc chi đó, nên cần phải đi cùng. Tưởng sao, rồi tới tối kêu chở về Cao Lãnh luôn, vô nhà nghĩ tỉnh ủy, có sẵn tiêu chuần cho cán bộ đi công tác.

Hai người vô chung phòng. Hai giường, nhưng mà chỉ có một phòng. Chính xác là chỉ có Cúc đưa thẻ cán bộ ra lấy phòng thôi, còn Tuấn không có tên. Chỉ biết đứng chờ ngoài xe tới khi Cúc gọi điện thì lên thẳng trên phòng thôi, không đi qua cửa tiếp tân nên không biết gì hết. Cán bộ mà. Nên làm gì cũng kín đáo cẩn thận tránh cho quần chúng dị nghị.

Ở Việt Nam bây giờ trong giới văn phòng có mốt gọi là phụ nữ MBA. Không phải là đi học lấy cái bằng quản trị kinh doanh Master of Business Administration đâu. Mà là viết tắt của chữ Married But Available, tức là đang có chồng, nhưng các chị em vẫn so bì nhau coi ai được anh chàng nào đẹp trai hơn tán tỉnh. Dần dần rồi mốt đó lan qua giới viên chức nhà nước. Cúc lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng nghe mấy bà mấy chị kháo nhau nhiều rồi, giỡn giỡn thiệt thiệt, cho nên dắt người tình trong mộng tỉnh queo vô tới trong phòng mà không ai để ý, kể cả chính đối tượng luôn.

“Anh đi tắm đi,” Cúc nhắc.

Tấm xong, không mang sẵn đồ theo để thay, nên Tuấn lấy cái áo kimono trắng êm ái treo sẵn trong tủ ra thay. Ra ngoài phòng chọn cái giường cạnh cửa sổ. Mở hé cánh cửa châm điếu thuốc. Trong đầu vẫn đang nhẩm lại mấy kỹ thuật quan trọng để ấp trứng ốc mới học được hồi trưa.

Cúc tắm ra. Trên người mặc cái váy ngủ rất là dễ thương, mấy bữa trước đã bỏ sẵn trong cốp xe. Thản nhiên ngồi ghé lên giường Tuấn. Khoanh tròn cuộn mình vào vòng tay người đàn ông đang nằm dài. Kéo cái mền lên phủ cả hai người. Mông đít không mặc quần lót, cạ vô phần đằng trước của Tuấn, cũng không mặc gì bên dưới cái áo Kimono giờ đã lộ hết ra. Với tay cầm điếu thuốc, Cúc thử bập bập. “Để em coi tại sao mấy ông đàn ông lại ghiền thuốc hơn ghiền vợ.”

Tuấn cười. Kẹp chân vòng qua người Cúc. Rút thêm một hơn nữa rồi cẩn thận bỏ điếu thuốc xuống gạt tàn. Môi người đàn bà vương một chút vị thuốc lá thật là đậm đà dễ chịu. Bên dưới lại bỏ chân xuống, lấy tay lật ngược chân Cúc ra đằng sau khoác lên hông mình, để giống như là chàng hảng ra, mở cửa động đào ngay trước dương vật đang dòm nhó.

Không chờ con cu phải cứng lên. Tuấn khéo léo dùng tay nhét nó vô giữa cái lồn đang ướt nhẹp nóng hổi của người đàn bà đang chờ đợi. Gái một con có khác. Mọi thứ chưa kịp xuống nước mà lại có thêm cái độ từng trải. Mà lại không quá trải nghiệm như Hường. Đang khao khát thử cái kinh nghiệm của lần ngoại tình đầu tiên. Mới chỉ vừa bị con cu mềm nhũn đút vô thôi mà Cúc rùng mình sướng run hết cả người lên. Chính xác là cô bí thư xã run lập cập cả người dù mặt đang đỏ bừng vì nóng.

Tuấn từ từ lật người Cúc xuống, hơi hơi úp ra đằng trước. Chân bên dưới vẫn thẳng, còn chân lúc nãy gác qua người thì co lên, đầu gối tì xuống giường. Hai chân tạo ra một khe hở vừa đủ để dương vật dù mềm vẫn chui lọt khe. Ngồi lên cái chân đang duỗi ra đó, Tuấn cầm điếu thuốc lên miệng rồi nhích nhích người nhè nhẹ cho con cặc chuyển động chầm chậm. Cúc cắn răng cho khỏi rên.

Chỉ riêng chuyện ngoại tình là đã thấy sướng rồi. Lại còn lần đầu tiên được thử cái kiểu gì mà mới lạ thú vị như thế này. Bảy Cúc nhắm nghiền mắt hưởng thụ, giữ tiếng kêu ư ử trong họng, vô tình mà lại giống như cái âm thanh lòn qua lòn lại của điệu hò Đồng Tháp. Con cu đang bắt đầu bự ra dần. Tuấn xoay người Cúc thêm một chút nữa, nhưng chỉ phần dưới thôi, còn bên trên vẫn nằm nguyên như vậy. Tay thò xuống nặn bóp bầu vú đang săn cứng lên vì phê. Tay kia đè xuống lưng xuống cổ cho mông đang nhấc cao dần lên phải cong xuống.

Tư thế này làm cho dương vật chọc chọc theo quỹ đạo không lường trước bên trong âm hộ. Sướng tê tái. Cúc quờ tay ra phía sau tìm kiếm. Tuấn tóm lấy thì phát hiện ra bên dưới cánh tay có một sợi kim loại chạy dài. Wow. Hóa ra cô bí thư này không đặt vòng như phụ nữ bình thường vì sợ mập, mà chơi kiểu đặt thuốc vô nách để khi cần tháo ra cũng đơn giản nhanh chóng. Thứ này ở Việt Nam hiếm và mắc chứ không đại trà thậm chí miễn phí như đặt vòng.

Tuấn yên tâm chụp nốt cánh tay còn lại giật ngược ra sau. Cúc bây giờ đã xoay hết người úp xuống giường, hai đầu gối chống xuống chổng mông lên cho người đàn ông đâm mạnh vô. Tới đoạn cuối thì hai tay kềm giữ hai vai lại không cho trợt ra đằng trước, hứng trọn đầu dương vật thọt sâu vào giữa cổ tử cung. Nó sướng phải nói là má cha ơi chảy hết nước mắt ra vì đã. Phòng có máy lạnh nhưng mồ hôi trán cô nàng vã hết ra.

Đúng là cơ địa mỗi người mỗi khác. Tuấn cảm thấy bên dưới của Cúc hợp với cặc của mình lắm. Càng lúc khúc gân càng căng cứng lên. Bỏ tay ra cho cô nàng nằm vật xuống giường, hai chân giờ mỏi rã rời nằm xõa người ra mặc cho bên trên muốn làm gì thì làm. Tuấn vẫn giữ nguyên tốc độ ra vô, nằm úp người lên lưng Cúc. Miệng mút vô cổ. Ngón tay đưa ra đằng trước cho vô miệng cô gái giờ đang ngửa cổ ra mút chùn chụn, căng thẳng chờ đợi, ngoan ngoãn đón nhận, thòm thèm, hạnh phúc.

Thấy vậy. Tuấn nhịp chậm lại rồi từ từ nằm dài ra, vẫp úp người lên lưng Cúc. Chân duỗi lên chân cảm nhận hết da thịt của nhau từ trên cổ xuống tới gót. Cúc cho từng ngón tay người tình vô miệng mút mút như lời cảm ơn đã đưa mình vào một khung trời mới lạ nhỏ lớn giờ mới lần đầu tiên được thưởng thức. Ai đời mà lấy chồng đẻ con bao nhiêu lâu rồi giờ mới biết thế nào là lên đỉnh. Thật là không bõ công tính toán sắp xếp rồi tới phút cuối còn dày mặt trao thân.

“Mình đi ra ngoài đi.” Hồi lâu sau Tuấn hôn lên má Cúc rồi nói khẽ vô tai.

“Dạ.” Cô bí thư ngoan ngoãn chạy vô nhà tắm mở túi lấy ra bộ đồ khác cũng đã chuẩn bị sẵn, không giống dáng vẻ cán bộ hồi ban ngày. Ngồi sau xe cho người tình chở đi giữa mùi sen thơm ngát ngang qua thư viện tỉnh, Cúc ôm chặt lấy cái bụng mỡ mỡ nhưng mà chắc chắn của Tuấn, ép người vô cảm nhận cho hết cái hương vị tình yêu hoàn toàn mới lạ nơi chốn một thời từng đi học trường đảng và hẹn hò với chồng sắp cưới.

Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-anh-dao-nam-ay/

Tuấn quẹo vô con đường nhỏ chạy dọc bờ kênh rồi dừng xe trước tiệm đàn Vĩnh Bảo. À. Đây là vị nhạc sư nổi tiếng của xứ Đồngtháp, năm nay ngoài 100 tuổi mà hôm bữa truyền hình tỉnh làm nguyên một chương trình giới thiệu. “Tiện anh thăm thầy luôn, và mua cây đàn kìm làm phần thưởng cho mấy đứa nhỏ.”

Không ngờ trong nhà có ông bí thư tỉnh ủy nhiệm kỳ trước ghé thăm cụ nhạc sư mới phẫu thuật ở bệnh viện về. “Bảy hả con. Ba má mạnh giỏi không?”

“Dạ thưa chú Sáu tía má con vẫn khỏe.” Cúc đáp mà thấy hãnh diện vì nhờ đi với Tuấn mà vai vế bữa nay được thay đổi hẳn. Thường ngày đối với bí thư tình mình chỉ là một chi bộ xã nhỏ xíu phải qua mấy lớp lãnh đạo mới đề đạt lên được tới cấp ủy. Giờ ông Sáu không còn làm bí thư tỉnh nữa mà lên trung ương làm thứ trưởng bộ nông nghiệp chờ về hưu, nhưng ảnh hưởng ở dưới này vẫn còn nhiều.

Cả hai bên mau chóng rút lui để cho cụ nhạc sư nghỉ ngơi. Tò mò với chuyện Tuấn mua đàn về cho hội quán mà ông Sáu rủ hai người về quán cháo kế nhà ông ăn khuya rồi nói chuyện luôn. Ông cán bộ đi hết từ ngạc nhiên này tới thán phục khác về cái chuyện mà Tuấn gọi là chương trình kế hoạch nhỏ cho các em thiếu nhi. Bảy Cúc ngồi nghe hết nhìn người tình đầy thán phục lại quay qua sung sướng đón nhận ánh mắt khuyến khích của lãnh đạo chứng tỏ mình đã đi đúng hướng.

“Trên Sài Gòn thì kế hoạch nhỏ mới là lượm giấy vụn chai lọ bán kiếm tiền. Chứ còn dưới quê mà làm vậy sao được. Các em nhỏ chiết cây chanh vừa hiểu thêm từ bài học môn sinh vật, vừa trau dồi kỹ năng sống trong nền kinh tế nông nghiệp, lại ̣đan giỏ trồng để bán cho du khách trên Sài Gòn xuống mua trồng trên ban công chờ chín hái vô ăn. Kế hoạch nhỏ là vì nó quá nhỏ nhoi chưa đủ để thành một dự án khởi nghiệp, nhưng đã tạo cho em bé cơ hội được học cách kiếm tiền chân chính sau này.” Thấy ông Sáu gật gù, Tuấn hứng khởi nói tiếp. “Vậy là em thì chiết chanh, em lại ươm cây cóc lùn, hay các loại hoa. Rồi như bây giờ người ta có mốt trồng sen ̣đá, thì thanh long ép trong lọ cũng đâu có thua kém gì, hay cây lô hội, rồi dứa phong thủy nữa. Tình yêu quê hương đất nước bắt đầu từ sự trân quý từng cây vườn cỏ dại trước cửa nhà.” Biết ông bí thư vốn là kiến trúc sư, Tuấn chuyển sang câu chuyện về quy hoạch và phát triển nông thôn mới. “Bờ rào đâu nhất thiết cứ phải mang cây trên Sài Gòn về trồng, mà mỗi loài rau tập tàng đều có nét đẹp riêng. Đó, như cây nhãn lồng, hay kể cả mồng tơi cũng được, ăn thua là người chủ nhà có biết cắt tỉa sao cho luôn đẹp luôn ra hoa hay không. Rồi cải cúc, mà như bài hát về các loài hoa ngoài Hà Nội cũng phải dành phần trang trọng nhất cho những vạt hoa cải vàng trước Tết ven sông.”

Cứ vậy từ chuyện chơi chuyển sang chuyện công viêc. Ông Sáu quay qua hỏi Cúc coi có kế hoạch tổ chức lễ ra mắt hội quán chưa, rồi gọi điện cho ai đó bên văn phòng tỉnh ùy đặt hẹn cho Cúc sớm mơi qua gặp bí thư mới từ Sài Gòn luân chuyển về mời tới dự. Rồi biểu làm thêm dự án để được công nhận nông thôn mới nữa. Là một cái danh hiệu nhưng kèm theo là công trình mở rộng đường do bên sở giao thông và xây dựng giải ngân. Bên ủy ban mà biết được Cúc đã mở đường cho họ làm ăn như vầy chắc chắn sẽ còn thêm phục sát đất người cán bộ đi lên từ phong trào nhưng đem lại lợi ích kinh tế thực sự cho địa phương. Cứ vậy mà câu chuyện cứ mở ra không hết. Nhưng Tuấn chủ động kêu buồn ngủ để cho ông cán bộ cũng tới giờ rút lui rồi. Và còn phải chiến tiếp hiệp hai với em bí thư nóng bỏng đang chờ đợi kia chứ.

“Trời ơi. Anh siêu nhân quá.” Cúc ngồi đằng sau ôm cứng lấy người tình. Tay bạo dạn để ra đằng trước ngay bên dưới xoa xoa vô chỗ cồm cộm khiến dương vật Tuấn ngóc dậy lệch qua một bên. Cũng hên là Tuấn có thói quen mặc quần sịp thì lật ngược nó lên trên nên đâm xeo xéo chứ không thẳng xuống dưới chắc khó chịu ngồi không nổi. Dân tình dưới miền Tây thường ngủ sớm nên quán xá vẩn còn nhưng ngoài đường vắng vẻ mặc cho đôi tình nhân tận hưởng.

Lên tới trên phòng thì Cúc mau lẹ lột hết đồ ra, tắt đèn toan chui vô giường nằm chờ đợi. Nhưng Tuấn lôi ngược trở ra, dẫn vô bồn tắm mở nước rồi đổ dầu xả. Không mở đèn trong nhà tắm mà mở cửa để ánh đèn ngủ mờ mờ bên ngoài hắt vô. Một cảm giác vô cùng lạ ập tới với Cúc. Dĩ nhiên là ở nhà không có bồn tắm, nhưng thỉnh thoảng đi công tác cũng thấy, và xài thử. Nhưng ngâm bồn cùng một người đàn ông thì thực sự là lần đầu tiên trong đời.

Tuấn ngồi dựa vô cái mé lài lài của bồn tắm rồi châm điếu thuốc. Tay còn lại xoa xoa bầu ngực đang phập phùng của người đàn bàn ngồi dựa lưng vô mình, ngoan ngoãn nép mặt vào vai. Lần hồi rồi ngón tay đi xuống bên dưới, chạy qua đám lông mà tới bây giờ Tuấn mới chú ý là đã được cắt ngắn. Cúc ngượng nghịu co chân lên. Tại nghe mấy bà nạ dòng bên ủy ban kháo nhau là đàn ông thích đàn bà lông lá nhiều quá. Nách thì nhổ sạch hết được, còn dưới đó thì chỉ cắt ngắn bớt đi được thôi. Cúc mà biết trên Sài Gòn giờ có dịch vụ tẩy lông bằng máy laser thì chắc cũng đã lên làm liền rồi.

Ngâm nước nóng, sờ xoạng nhau, rồi trao đổi công việc, thật là một trải nghiệm hiếm gặp. Cơ thể được nước nóng kích thích tối đa, khiến cho các dây thần kinh não hoạt động hết mức. Tại vậy mà hồi xưa nghị viện Hi Lạp cổ đại thường bàn chính trị trong nhà tắm hơi hơn là trong phòng họp. Mà chẳng phải bàn chuyện phát triển thôn xóm không phải là chính trị sao. Cúc trình bày coi ai đang phụ trách mảng gì, còn Tuấn thì chỉ cô nàng giao việc gì cho ai. Tội mẹ gì phải làm hết cho chúng nó hưởng chứ. Mình chỉ cần nắm mối quan hệ với trên tỉnh thôi, rồi điều mấy thằng chủ tịch phó chủ tịch ủy ban chạy đi, giao cấp dưới soạn kế hoạch trình mình duyệt. Tụi nó muốn ăn uống gì thì cũng phải mình gật đầu mới được.

Cúc cười rúc rích sung sướng. Nghĩ thầm. Thiệt đúng là đàn bà cần phải lấy thằng chồng hơn mình một cái đầu chứ không phải cứ chờ mình sắp đặt sẵn hết cho. Mà anh Tuấn thì hơn mình nhiều chục cái đầu, cho nên cần phải có cả chục con vợ chạy cờ là đúng rồi. Nhưng mà ngay tại lúc này thì toàn bộ cái đầu bên dưới của ảnh đang nằm trọn trong lòng bàn tay mình. Từ lúc nào Cúc đã vòng tay ra đằng sau sờ thằng bé mềm mềm mà hồi chiều đã làm cho mình sướng không thể tả nổi.

Tự nhiên Cúc muốn quay lại. Rồi luồn hai chân xuống bên dưới mông người tình nâng thằng bé đó lên. Đúng ngang tầm miệng. Chưa bao giờ làm. Nhưng bây giờ tự nhiên lại muốn bú cặc người tình. Mắc cười. Mấy bà ngoài chợ hay chửi nhau đồ này đồ kia bú cặc. Nó sướng thấy mẹ đi chứ xấu xa gì mà chửi nhau ta. Cúc mút cu Tuấn mà sướng đê mê lúc đầu cu chạm vô vòm họng phía trên, nhột nhột, đã đã. Rồi nhứt là lúc cho lưỡi vô giữa cái đám da quy đầu lùng nhùng, chọt tuốt vô bên trong. Tay mân mê hòn dái. Phải nói là đã làm tình cả trăm ngàn lần gì đó nhưng đây mới là lần đầu tiên Cúc nhìn rõ cái bộ phận sinh dục của người đàn ông tới như vậy. Tay chạm vô. Lưỡi sờ vô. Mũi hít vô. Đê mê. Sung sướng.

Tuấn cũng không ngờ là cái vụ tắm táp của mình lại làm cho người đàn bà này bị kích thích tới như vậy. Nhưng buồn ngủ rồi. Chờ sáng mai dậy tính tiếp. Nghĩ là làm. Tuấn đứng dậy cùng Cúc xối nước lau người rồi đôi tình nhân dìu nhau vô giường thiếp vào giấc ngủ êm ái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...