Mưa chiều

Chương 22



Phần 22

Cả đám ăn mừng xong cũng về lại sân để ổn định. Đi ngang qua mấy ông mãnh 12A5 nhìn tôi gườm gườm. Tôi cũng nhún vai mặc kệ. Thầy Hùng thổi còi tiếp tục trận đấu. Bây giờ bên tôi đã co về phòng thủ thực sự, sau bàn thắng nâng tỉ số, dường như tinh thần đối phương đã xuống mức thấp nhất. Cũng chuyền rồi phối hợp nhưng cũng không thể tạo được gợn sóng gì cho khung thành.

10 Rưỡi sáng thứ 7, dưới cái nắng gay gắt như đổ lửa. Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cùng tiếng la khủng bố của khán giả. Chúng tôi như những chiến binh kiêu hãnh trở về trong sự tung hô. Tôi liếc nhìn về góc cũ, rồi lại thất vọng khi không thấy còn ai ở đó. Tôi chán nản ngồi xuống, niềm vui chiến thắng bỗng nhiên cũng lặn mất hút.

“Sao thắng mà chán nản vậy mày? ” – Thắng Đức hỏi khi thấy bộ mặt sầu đời của tôi.

“Mệt thôi, mai mấy giờ đá”

“Đá với 10A6, đội đó nãy cũng thua 11A2 nên không còn cơ hội vào vòng kế. Chiều mai 2h đá” – Thằng Đức xoa cằm nói.

“Ờ thế tao về đây” – Tôi nói xong đứng dậy, đeo 1 bên balo lên rồi lết về.

“Ơ cái thằng này, không đi ăn mừng à? ” – Thằng Đức kinh ngạc.

“Không, tao mệt, thế nhé! ”

“Ơ mà… ế về thật à? ” – Nó gọi với theo.

Tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà quay lại nói tiếp với nó. Bé Thảo lúc này cũng chạy lại hỏi.

“Anh, sao thế, không đi chơi với cả lớp à? ”

“Không, anh mệt, giờ anh về đây, tí em nói thằng Đức chở em về nhé”

“Ơ anh sao thế? ” – Bé Thảo ngạc nhiên.

“Thì anh mệt nên về nghỉ thôi, có gì đâu” – Tôi cáu.

“Linh nói xin lỗi anh, vì nhà cô ấy có việc nên phải về sớm” – Thảo lí nhí nói.

“Ừm anh biết rồi” – Tôi lạnh nhạt trả lời, lòng thì bực mình. Thầm nghĩ nhà đã lắm việc thế thì ở nhà phứt đi, mò lên đây chi cho tốn công.

“Thôi anh về thì em về luôn, anh lấy xe đi, em lại lấy đồ cái” – Nói xong bé Thảo ù té chạy đi.

Lấy xe xong về đến nhà cũng gần 12 giờ. Tôi chui vào nhà tắm xả nước ào ào. Tắm xong nằm vật ra giường mà ngủ. Cũng không còn biết trời trăng mây gió gì, tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều. Cầm điện thoại lên xem giờ, lại thấy có tin nhắn. Vẫn là cái số tuần trước nhắn cho tôi, tin nhắn cũng tương tự.

“Chúc mừng chiến thắng nhé… ”

Tôi nhíu mày nhắn lại.

“Ai vậy? Chẳng lẽ chơi trò dấu mặt này vui lắm hả? Nếu vui thì cứ tiếp đi” – Xong rồi tôi bấm gửi, cũng quăng nó qua một góc rồi xuống nhà xem có gì phụ giúp không. Để rồi sau đó lại bị đuổi thằng lên trên phòng vì bé Thảo đang lau nhà mà tôi lại lò dò đi xuống dẫm hết lên nhà nó mới lau.

Lên phòng, cầm điện thoại lên, vẫn không có hồi âm. Tôi cũng không trông mong gì hơn, đành vứt nó xuống rồi lại ôm truyện tiếp tục luyện. Cơm nước xong xuôi, tôi xách xe đi ra ngoài dạo, cũng đang thắc mắc sao nó không đòi đi theo cùng như mọi lần.

Chiều hôm sau như dự đoán trước. 10A6 đá còn chán hơn 11A2, nên lớp tôi nhẹ nhàng vượt qua sau khi ghi 3 bàn rồi cũng hết ham đá. Đứng đầu vị trí bảng E, đang đợi chờ đối của mình trận tứ kết là 10A4 hay 12A8 của bảng F. Tụi nó thì ở lại xem, còn tôi thì lại biến về… ở ẩn. Lý do là từ lúc tôi lên sân thì không thấy cô gái với đôi mắt u buồn như mọi khi. Thất vọng, buồn bực, chán nản cùng với cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Vào sân tôi cũng đá qua loa, cướp được bóng rồi chuyền lên, cũng không cần biết mình chuyền cho ai. Và kết quả của sự mất tập trung đó, đội 10A6 cũng ghi được 1 bàn. Kết thúc trận với tỷ số 3 – 1.

Thứ 2 lên lớp, không khí còn khủng bố hơn tuần trước. Tôi vừa vào đến lớp thì thằng Lộc đen nhảy bổ ra.

“Anh hùng của chúng ta đã đến, hề hề tụi nó đang đợi mày kìa”

“Hả? Đợi tao? Làm gì? ” – Tôi ngạc nhiên.

“Thì trận hôm qua tụi nó thấy mày đá chán quá, tưởng mày chấn thương gì nên dấu. Lúc sau thì mày lặn về mất nên không ai hỏi được, giờ tụi nó chờ để hỏi chứ sao” – Nó nhún vai.

“Chấn thương quái gì? Tao mệt thôi” – Tôi cau có về chỗ, đi ngang qua em Thùy thì em ấy lại nhìn tôi cười. Tôi cũng gật đầu lạnh nhạt chào lại.

Đang ngồi đấu láo với cả đám thì thằng Thánh Nấm qua hỏi.

“Học Lý chưa mày? ”

“Ờ thì chưa… Mà sao nay mày lại sang kiểm tra thế” – Tôi trố mắt hỏi nó, nhớ rõ ràng là đã giao kèo đàng hoàng, sao nay nó mò sang đây chi vậy.

“Tao cũng không có hứng, chỉ qua nói mày là ôn đi, chiều kiểm tra 15 phút” – Nó nhún vai.

“Ừ không có hứng thì tha tao đi” – Tôi khoát tay, lúc sau mới giật mình toát mồ hôi – “Ế nó mới nói gì thế, chiều kiểm tra Lý à? ”

“Ừm tuần trước ổng có dặn, mà lúc đó mày đang lơ mơ gì đó nên không để ý” – Thằng Vũ gật gù.

“Chết mẹ, học bài gấp, sao mày không nói sớm? ” – Tôi vã cả mồ hôi, rồi nhớ lại lúc đó đang lơ ngơ nhớ đến nụ cười em Thùy nên chả biết được là ông thầy dặn gì, giờ thì hay rồi…

“Ông nói làm bài tập thôi, có kiểm lý thuyết đâu” – Nó khoát tay.

“Bài tập còn chết hơn” – Tôi ảo não.

(Nói đi cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao lúc đó tôi học Lý cực kỳ kém. Như Toán với Hóa thì công thức tôi biến ảo đủ kiểu cũng được, rồi bài tập thì 3 4 dạng lồng ghép tôi cũng không ngán. Cơ mà Lý thì… 1 bài 1 công thức, áp dụng vào là ra đáp số, vậy mà tôi cũng bó tay… Giờ nghĩ lại vẫn thấy lạ)

Nguyên buổi sáng tôi ngồi học đống công thức rồi lật tới lật lui quyển bài tập để xem cách áp dụng. Lúc sau mới yên tâm phần nào. Đang đinh ninh kết quả kiểm tra cũng không tệ lắm, thì đầu giờ chiều thầy Phúc phán xanh rờn.

“Mừng thành tích của đội bóng đá nên hôm nay tôi không kiểm tra, mà thay vào đó sẽ là thứ 4”

Cả lớp thì đập bàn hú hét ăn mừng ăn mừng, tôi cũng đập bàn nhưng không phải ăn mừng mà là chửi…

“Bố tiên sư, vừa mới học xong thì không kiểm, thứ 4 lại phải học tiếp. Sao số tôi càng ngày càng rệp thế này… ”

Chương trước Chương tiếp
Loading...