Mưa chiều
Chương 23
Sáng thứ 2 dậy, tôi đang ú ớ ngáp rồi đi xuống cầu thang. Thấy nhà im lặng, đoán chừng nhị vị bô lão đã đi làm. Vừa vào bếp thấy bé Thảo vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà, đang ngồi chống cằm ở bàn ăn, tôi ngạc nhiên:
“Ơ sao giờ này còn ngồi đó, bình thường em đi học sớm cơ mà? ”
“A… Ơ anh dậy rồi à? Giờ em đi này? ” – Bé Thảo giật mình, quay qua nói với tôi xong đi lên trên phòng.
“Con bé này nay làm sao vậy kìa? ” – Tôi nghi hoặc, lúc bé Thảo quay đi tôi chợt nhìn thấy cái gì đó ở đằng sau vành tai.
“Thảo, chậm đã! ” – Tôi gọi ngay.
“Sao anh? ” – Bé Thảo nhìn tôi nghi hoặc.
Tôi không nói gì, chỉ lại gần đưa tay lên trán xem thử.
“Biết ngay mà, bị từ lúc nào? ” – Tôi thở dài hỏi.
“Từ chiều hôm qua, lúc ở sân bóng đã thấy hơi mệt rồi, nhưng em nghĩ không sao nên cũng kệ. Mà sao anh biết? ” – Thảo nhìn tôi ngạc nhiên.
“Mỗi khi em sốt thì sau vành tai thường đỏ lên, hồi bé anh đã thấy mấy lần rồi, có gì đâu” – Tôi nhún vai – “Mà nay em nghỉ ở nhà đi, tí anh lên trường nói mẹ xin phép cho”
“Ơ nhưng mà chỉ sốt nhẹ, có 38 độ thôi”
“Không nhưng nhị gì hết, ở nhà là ở nhà. Giờ em mà đi ra ngoài là thể nào cũng nặng thêm, lúc đó còn mệt nữa… ” – Tôi sầm mặt nạt.
“Ơ… ”
“Quyết định thế, em lên phòng nghỉ đi. Tí anh khóa cửa ngoài luôn, em khỏi xuống cho mất công” – Tôi khoát tay rồi đi lên phòng.
Lên đến trường, điều đầu tiên tôi làm là đi gọi mẹ Hòa để báo tình hình. Chả biết sao lúc ở nhà gọi điện mãi mà không ai nghe máy, đành tặc lưỡi thôi thì lên trường nói vậy. Lên đến nơi hỏi ra thì mới biết nay mẹ Hòa đi sang bên Sở giáo dục có việc gì đó. Tôi cau mày đi lên trên lớp, không biết là trưa nay con bé kia ở nhà thì như nào.
“Mới sáng ra thằng nào chọc mày hay sao mà nhìn mày khó chịu thế? ” – Thằng Vũ hỏi khi thấy bộ mặt cau có như khỉ của tôi.
“Chẳng có gì, mày làm mấy câu hỏi Giáo dục công dân chưa, cho tao mượn” – Tôi nhún vai.
“Làm rồi mà tao để ở nhà, chiều mới học nên không mang đi. ”
“Ơ mày cũng ở bán trú, thì chiều mang lên thế quái nào được” – Tôi chưng hửng.
“Có gì đâu, trốn dễ ẹc. Nhờ thằng Hưng nói lại mấy bà bảo mẫu là nhà mình có việc, kêu mấy bả nói lại vài lời dễ nghe với ổng giám thị là qua hết” – Nó khoát tay.
“Liệu có ổn không? ” – Tôi nhíu mày nghi hoặc.
“Có gì mà không ổn, trưa tao ra ngoài chơi game hoài mày không thấy hả? ” – Nó trừng mắt.
Nó nhắc mới nhớ, hèn gì lúc đi ăn thì thấy nó. Còn đến lúc nghỉ trưa thì hôm có hôm không, nhưng tôi cũng không quá để ý tưởng nó vào sau. Ai dè ông nội này chơi trò trốn bán trú. Tôi vỗ tay cái bốp.
“Thế này ngon rồi, đang lo không có cách! ”
“Hả, mày sao thế? ” – Thằng Vũ ngạc nhiên.
“À, trưa nay mày chịu khó ở lại. Để tao trốn về 1 hôm, có gì chiều tao bao mày nước” – Tôi bắt đầu quay sang dụ nó.
“Mày trốn, mày là con em giáo viên trong trường mà cũng dám trốn à? ” – Nó trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Có gì đâu, tao có lý do chính đáng cả. Cứ thế đi, tí tao nhờ thằng Hưng” – Tôi khoát tay.
“Ờ thì cũng được. Dù gì ở lại ngủ cũng khỏe, mà lại có nước uống, lại đỡ tốn tiền game. Một mũi tên trúng 3 con chim, hề hề” – Nó cười hềnh hệch.
Lắc đầu ngán ngẩm trước miệng lưỡi thằng này. Lúc sau thằng Hưng cũng lò dò đến lớp, tôi lại phải bấm bụng hứa hẹn sẽ trả tiền game 2 ngày cho nó để nó giúp tôi cúp bán trú với khuôn mặt tươi cười, trong bụng thì thầm rủa nó là thằng lợi dụng bạn bè. Quay qua quay lại cũng vèo cái xong 5 tiết. Tôi biến ngay ra khỏi lớp rồi dắt xe phi về.
Về đến nhà, tôi gõ cửa phòng bé Thảo. Đứng ngu người 1 lúc không ai mở cửa, đang thắc mắc không biết con bé này đi đâu mà gõ rát cả tay cũng không mở cửa. Thôi thay đồ đã, chứ cứ quần tây sơ mi thế này cũng mệt. Vừa mở cửa phòng thì tôi hết hồn, khi thấy bé Thảo đang cuộn tròn như một con mèo ngủ trên giường tôi, miệng vẫn hơi mỉm cười. Lắc đầu cười khổ, tôi đến sờ trán thử xem có hạ bớt sốt chưa. Vừa chạm vào thì…
“Ơ sao anh lại về giờ này? ” – Bé Thảo mở mắt ra nhìn tôi.
“Sặc, làm giật mình, hết cả hồn! ” – Tôi thót tim. Các bạn thử tưởng tượng cảnh xung quanh im lặng, 1 người đang nhắm mắt, mình thì từ từ tiến lại. Vừa chạm vào người ta thì bỗng nhiên người ta mở tròn mắt ra nhìn mình. Ôi lạy hồn…
“Sao anh lại về giờ này? ” – Bé Thảo vẫn tiếp tục hỏi.
“Mẹ nay không có trên trường nên anh không báo được, vậy nên anh cúp bán trú” – Tôi nhún vai.
“Ơ cúp có sao không? ”
“Không sao đâu, mà đây là phòng anh mà, sao em lại ở đây” – Tôi nhíu mày hỏi.
“Thì… em nằm không ngủ được nên… em sang đây. Em tưởng trưa anh không về nên… ” – Thảo cúi đầu lí nhỉ, mặt bắt đầu ửng đỏ lên.
“Thôi em nằm đi, anh xuống nấu đồ ăn cho em” – Tôi thở dài, thầm thắc mắc sao con bé này thái độ lạ lạ.
Xuống bếp lục ra cũng còn ít tía tô hôm thứ 7 nhà nhậu bê thui còn dư, gừng cũng còn 2 3 củ. Tôi mừng hết lớn. Vo gạo, bật bếp, băm thịt nấu ngay nồi cháo. Rồi đợi cháo nhừ, tôi chạy ra hiệu thuốc gần nhà mua 3 ngày thuốc cảm sốt về. Nhìn ông dược sĩ bốc cả đống thuốc, tôi choáng váng hết mặt mày. Bình thường tôi ốm thì cứ 2 viên paracetamol 500 mg mà nốc tới, nào có thấy nhiều thuốc như vậy bao giờ. Thầm tặc lưỡi uống nhiêu đây muốn bệnh tiếp cũng không bệnh nổi nữa rồi. Về nhà cắt hành rồi tía tô xong, đợi nồi cháo chín rồi tắt bếp. Liếc nhìn đồng hồ cũng là 12 rưỡi rồi. Bê tô cháo lên, thấy con bé lại nằm ngủ. Tôi cười khổ. Đang định lay nó dậy thì…
“Ông trời ơi, giờ mới để ý con nhỏ này cũng dễ thương quá” – Tôi nghĩ thầm. Lúc này Thảo đang nhắm mắt ngủ say, không biết mơ hay nghĩ gì đôi môi khẽ cười. Do sốt nên má hơi đỏ lên, trông đáng yêu cực kỳ.
Tôi đang chăm chú nhìn thì Thảo bỗng mở mắt ra, rồi cứ thế 2 người chỉ im lặng nhìn nhau. Một khoảng lặng yên giữa 2 người, chỉ còn lại là 2 ánh mắt đang nhìn thẳng. Thảo nằm cuộn tròn trong chăn, như một con mèo đáng yêu. Tay tôi thì đang trong tư thế đưa ra, chuẩn bị chạm vào người… Yên lặng cũng phải hơn 20 giây. Lúc này tôi mới giật mình.
“Anh nấu cháo xong rồi, em ăn đi cho nóng, xong còn uống thuốc” – Tôi bối rối nói.
“Dạ… ” – Thảo cũng lí nhí vâng dạ.
Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi. Do không khí ngượng ngùng ban nãy, nên giữa 2 đứa hiện tại vẫn chỉ là sự im lặng. Thảo chỉ cúi đầu ăn rồi sau đó uống thuốc tôi đưa, tôi thì ngồi nghịch vu vơ cây sáo. Thảo ăn xong, tôi cũng chỉ lẳng lặng mang chén li xuống rửa dọn. Thầm nhớ lại tình cảnh ban nãy, rồi tự cười khổ, không hiểu mình đang nghĩ cái gì.
Dọn dẹp xong xuôi, nhìn lên đồng hồ. Tôi tá hỏa tam tinh khi thấy gần 1h, phi ngay lên trên phòng lấy quần áo để thay rồi chuẩn bị đi học. Lúc này lên thấy Thảo vẫn đang nằm ôm gối, đôi mắt hoe hoe đỏ. Tôi vơ đại quần áo chui tọt vào nhà tắm. Lúc sau ra, tôi lại gần mới gãi gãi đầu nói.
“Em ở nhà nghỉ đi, anh đi học đây. Chiều anh về sớm! ” – Tôi nói xong mới toát mồ hôi. Đi học thì đi học cần gì nói dài dòng như vậy. Nói như kiểu chồng dặn vợ ở nhà ngoan ngoãn, đợi chồng đi làm về không bằng…
“Dạ… ”
Tôi vừa quay đi, thì cảm giác có một bàn tay mềm mại đang khẽ níu lấy tôi. Tôi giật mình, chưa kịp quay lại thì…
“Anh… ”
“Hả? ”
“Ừm… anh sẽ mãi là anh của em chứ? ” – Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng đó, nhưng sao tôi nghe lại cảm giác có sự cay đắng chua chát trong lời nói.
“Tất nhiên rồi, em nghĩ gì vậy nhóc! ” – Tôi quay lại cười, đưa tay búng nhẹ vào trán Thảo.
“Người ta đang ốm mà còn bắt nạt. ” – Thảo xoa xoa trán bĩu môi nói.
“Thôi, em nghỉ đi, anh đi đây… ” – Tôi đưa tay vỗ vỗ đầu nó.
“Dạ… ”
Tôi quay người ra khỏi phòng. Cũng thầm thở phào vì không có chuyện gì xảy ra. Mãi cho tới tận năm 2014, nghĩa là 8 năm sau, tôi mới hiểu được ra ngày đó cô gái nhỏ bé này đã đau khổ như nào khi nghe thấy câu nói vô tình của tôi. Nhưng sự đời thì… cũng không thể nào mà lường được.