Mùa hạ đầu tiên

Chương 17



Phần 17

Lần đầu tiên tôi làm bí thư của một lớp. Cũng là lần đầu tiên tôi đứng ra nắm một chức vụ nào đó trong lớp. Thử thách đầu tiên của tôi trong năm đó là cuộc thi Pano, áp phích tuyên truyền phòng chống HIV.

Với con mắt nhìn người và khả năng lên kế hoạch của mình, tôi đưa ra ngay phương án. Trích quỹ 40k mua giấy roki và màu nước. Qua xưởng gỗ của nhà bé Trúc xin nẹp và cán. Gọi thằng Danh lên vẽ vì thằng này vẽ đẹp cực, thằng Đức hỗ trợ, tôi thì như chân sai vặt.

– Lấy màu vàng cho ta V. Ku Danh ra lệnh.

– Bỏ đinh lại đây. Thằng Đức được thể.

Ba thằng hí hoáy vẽ vẽ tô tô, cưa cưa đóng đóng một buổi chiều, tác phẩm ra đời.

Sáng hôm sau thằng Danh đi sớm lên nhà tôi chở tôi mang theo bức họa. Pano của lớp tôi theo đúng khổ trường đã đưa ra, dài 1m, rộng 60, tuy không to nhưng cũng không khỏi lềnh kềnh khi 2 thằng “dắt díu” nhau trên chiếc xe đạp tàng tàng đến lớp.

Ra khỏi nhà tôi được một đoạn bỗng trời đổ mưa. Viết đến đây, nhớ lại thời điểm đó mà tôi không khỏi bật cười. Thằng Danh không mang theo áo mưa. Tôi thì lúc nào cũng có 1 cái trong giỏ xe. Không một thoáng suy nghĩ, 2 đứa đồng thanh: “Lấy áo mưa ra che tấm pano lại.” Nói xong 2 thằng tôi nhìn nhau cười rồi mau chóng bọc tấm pano lại cẩn thận, tôi cởi luôn áo khoác ngoài của tôi đưa cho thằng Danh rồi 2 đứa lại băng mưa tới trường, không sợ gì, chỉ sợ tấm pano bị ướt…

Nộp hết lên cho trường. Bước vô phòng trưng bày tác phẩm của các lớp khác, tôi đi ra nói với ku Danh lòng đầy tự tin: “Lớp mình đẹp nhất”. Mặc dù thấm một tí nước mưa làm vài mảng màu hơi bị lem đi nhưng tôi vẫn đánh giá lớp tôi đẹp nhất!

Và sự tự tin của tôi thật vô cùng chính xác. Thứ hai tuần sau, trong lễ chào cờ, lúc công bố giải pano – áp phích, lớp tôi ẵm ngay giải nhất của khối và giải nhì toàn trường, được 150k tiền thưởng. Lời hơn 100k sung quỹ.

Nói lại thì giải này chẳng lấy gì làm to tát cho lắm, nhưng đối với cá nhân tôi, một thằng lần đầu ứng cử ra làm quan, đó thật sự là một cú hích to lớn củng cố thêm lòng tự tin và minh chứng cho mấy đứa trong lớp thấy rằng, nó hoàn toàn xứng đáng với chức vụ mà nó đang nắm giữ. Hơn thế nữa, từ năm lớp 10 cho tới bây giờ, giải thưởng này là giải đầu tiên mà lớp tôi được vinh dự xướng tên trên bục.

Chuyện đoàn đội và công tác phong trào dần đi vào ổn định, tôi quay lại củng cố chuyện học hành. Dù sao cũng nắm chức to, học hành bết bác thì ai coi ra gì. Vậy là tôi có phần chăm chỉ hơn trong việc học.

Có người nói, chỉ cần bạn cố gắng, thế giới sẽ ủng hộ bạn. Dường như đúng vậy thật, quy tắc luật hấp dẫn này có lẽ đang ứng vào tôi, mọi thứ đang rất ủng hộ tôi vào lúc này. Thằng Thành ngồi bên trái tôi là thằng trùm Hóa. Toán lý thì tôi chưa lo lắng bao giờ. Thằng Sen bên phải tôi chuyên Anh và cũng chịu khó học các môn sử địa. Thằng Nhân ngồi trong cùng thì vô cùng chịu khó học bài, còn về Văn Học, tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ về nó. Vậy nên điểm các môn của tôi năm đó leo lên cao chót vót mà chẳng cần phải từ bỏ thói quen học lệch.

Mọi thứ đã ổn, tôi quay lại với chiến trường tình cảm đầy bi và thảm.

Thật ra, mỗi khi nghĩ tới “lĩnh vực” này tôi lại cứ thấy chút gì đó ngán ngẩm dâng lên trong người. Đã 2 lần rồi, 2 lần tôi trao đến cho người ta những tình cảm vô cùng chân thành và sâu sắc, và cũng chừng đó lần tôi bị cho de không chút thương tiếc. Nhưng con người ta không vì những vấp ngã mà quên đi mục tiêu, không vì những lần đạp gai mà không dám bước tiếp, vậy nên, tôi tiếp tục bước.

Hôm nào đến lớp cũng vậy, cứ như một thói quen, chỉ cần thấy tôi ngồi vào ghế là Diệp tháo chiếc nhẫn ra và đưa cho tôi: “Tới V nè.”

Nhận lấy chiếc nhẫn đá từ tay Diệp nhiều lúc tôi cứ tưởng tượng nó như chiếc nhẫn cưới em trao tôi đầy ngọt ngào và say đắm.

Khi đối diện với Diệp, lắm lúc tôi bị tình cảm lấn ác hết lý trí của mình. Rất nhiều lúc tôi muốn bỏ quách cái lời thề “không yêu cho gái nó thèm” năm nào. Em nhẹ nhàng và đằm thắm, quyến rũ và dịu dàng, tươi vui và năng động khiến tôi như bị nghiêng dần, nghiêng dần về phía ấy. Và khi tôi mới chỉ nghiêng nghiêng, chưa kịp đổ thì một sự kiện mới đột ngột đến.

Với sự xuất sắc, nhiệt tình cộng thêm kỹ năng đầy mình và sự hưng phấn cao, tôi ở lớp sinh hoạt đoàn trường có những thể hiện cực kỳ tốt, cô Ngọc, với đôi mắt bí thư của các bí thư đã đưa thẳng tôi vào làm trong BCH.

BCH đoàn trường gồm 15 người. 3 người là giáo viên gồm thầy Hưng dạy thể dục, cô Quyên dạy lý và cô Ngọc làm công tác chuyên môn, nghĩa là chỉ làm đoàn thôi chứ không kiêm nhiệm như 2 thầy cô kia. 12 người còn lại chia ra mỗi khối 4 người, 2 người phụ trách khối mình buổi sáng và 2 người phụ trách khối mình buổi chiều.

Phụ trách buổi sáng của khối tôi là tôi và Giang Nam lớp 11/2, thằng này vừa làm lớp trưởng kiêm luôn bí thư lớp nó. Nó phụ trách gồm lớp nó và 11/6, 11/12. Tôi phụ trách lớp tôi và 11/8, 11/10.

Hai chữ phụ trách này đại khái là hằng tháng, tôi sẽ đi họp với BCH đoàn trường, ghi lại mọi chỉ thị cũng như hoạt động chung từ cô Ngọc, sau đó về chia sẻ, thông báo lại cho bí thư của các lớp tôi phụ trách.

Một buổi sáng đẹp trời đầu thu, tôi đi qua lớp 11/10 nói với đứa ngồi ngay cửa lớp: “Cho mình gặp bí thư với bạn ơi.”

Thằng gì đó gật đầu, 30s sau, một cô bé bước ra. Tôi gần như bị choáng ngợp khi đối diện cô bé này. Mái tóc óng ả được buộc nhẹ nhàng dài quá lưng, đôi môi trái tim với nụ cười thân thiện của lần đầu gặp gỡ, sóng mũi dọc dừa nằm giữa đôi gò má cao vừa phải làm tôn thêm vẻ quý phái, đôi mắt to tròn với ánh nhìn gợn buồn cuối đuôi mắt có thể làm bất cứ ai cũng phải xao xuyến khi đối diện. Dáng người thon thả, bước chân thanh thoát, giọng nói nhẹ nhàng. Tôi chợt nhận ra, dù cho tôi có là gì đi nữa thì bản chất thật sự vẫn là một thằng V vô cùng yêu cái đẹp của năm xưa. Và thằng V của năm xưa thì vốn khù khà khù khờ. Tôi ấp úng, lắp bắp, cứng đơ người mặc cho em hỏi đi hỏi lại:

– Mình bí thư đây, có việc gì không bạn?

– …

– Nè, bạn ơi.

– À… à, bạn là Hoài Thương phải không?

– Uh. Mình là Thương. Bạn là V phụ trách đoàn lớp mình phải không?

– Uh… Mình là V đây…

– …

– …

– Sao vậy bạn, sắp hết giờ giải lao rồi.

– À… Ừ… Vậy thôi mình về lớp, để mai mình qua lại.

Nói rồi tôi lật đật quay lưng. Ngồi vào ghế, tôi vẫn không tài nào hiểu nỗi thằng V bá đạo của mọi ngày khi nãy vừa chạy đi đâu. Em đẹp thật. Nếu cần phải so sánh với ai đó, tôi thật chẳng biết đem ai ra so sánh. Vẻ đẹp của em tôi chưa bao giờ được diện kiến trước đây. Nó không đơn giản chỉ là một vẻ đẹp mà phải nói đến một cái gì đó mang tính bao hàm hơn kiểu như một tác phẩm nghệ thuật. Thu hút đến bất ngờ làm đóng băng mọi thứ, đóng băng luôn bản lĩnh của tôi. Nhưng điều quan trọng là bên vẻ đẹp ấy, sự dịu dàng, quý phái và thanh lịch của em làm tôi không trốn chạy được, tôi bị vẻ đẹp đó tóm lấy, quấn chặt và xiết lại đến nghẹt thở. Tôi quên luôn phải nói những gì khi gặp em. Tôi quên luôn sau khi nói xong còn phải qua lớp 11/8 để truyền đạt tiếp. Quá nhanh và cũng thật nguy hiểm!

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/

Tiết học cuối cùng của hôm đó tôi khẽ nói với thằng Thành:

– Lát ra về đi thám thính với ta.

– Thám thính gì mi? Lại có biến gì à?

– Không. Khi nãy ta qua lớp 11/10 để tìm bí thư lớp đó, và ta phát hiện ra một điều kinh khủng.

– Bí thư lớp đó đẹp lắm à? – Nó – thằng Thành, luôn là như vậy. Nếu tôi hiểu nó từng đường tơ kẻ tóc thì nó cũng hiểu tôi như đi guốc trong bụng, điều này làm những lúc tôi và nó nói chuyện, mấy đứa ngồi nghe lắm khi không tài nào hiểu được bọn tôi đang nói gì.

– Đẹp lắm thôi chưa đủ, ta nghĩ phải trên cả đẹp mà không tìm ra từ gì để miêu tả.

– Cái ni ta thích nè. Hehe…

Vậy là ra về, 2 thằng lấy xe thật nhanh chờ sẵn.

Đang mãi tìm kiếm mục tiêu, thằng Thành đập đập lưng tôi.

– Em kia xinh dã man con ngan mi ơi.

– Đâu, em nào? – Tôi hỏi và nhìn theo hướng tay nó chỉ.

– Đó, em đội mũ lưỡi trai đen kia kìa.

– Ôi. Hay quá Thành ơi. Bé Thương đó.

– Vậy hả. Hèn gì. Đúng món quá của tạo hóa. – Thằng này tỏ vẻ cảm thán trước cái đẹp.

Hai đứa tôi đứng nép sau gốc cây dâu trước trường im lặng quan sát.

Em dắt chiếc xe đờ – mi màu bạc ra, vén tà áo dài, nhẹ nhàng ngồi lên hướng về phía bọn tôi đang đứng. Đợi em qua khỏi một đoạn, tôi nhấn bàn đạp theo sau. Rẽ phải ra Lê Đại Hành, tới 1 cái bùng binh, đi thẳng, rồi rẽ trái. Em đột ngột dừng lại khiến tôi với ku Thành phanh cắm đầu.

– Chắc tới rồi. – Thằng Thành hân hoan.

– Để xem nào. Chắc chưa đâu. Mi xem kìa.

Em bật chân chống xe xuống, tiến lại một bé gái tầm 4, 5 tuổi gì đó cười thật tươi, chơi với cô bé đó một lúc, nói gì đó với mẹ của bé gái, rồi quay lại xe, tiếp tục đi.

Tôi với ku Thành lại nhích bàn đạp. Rẽ phải, rồi rẽ trái vào khu chung cư. Em dừng lại phía đối diện khu chung cư đó. Cánh cổng màu tím, em dắt xe vào rồi quay ra đóng cổng.

– Vậy là ok rồi. – Tôi lên tiếng đánh giá thành tích.

– Mà nãy giờ tìm nhà bé Thương làm chi mi?

– Tôi đơ mất mấy giây vì câu hỏi này nó khá triết lý. Mở máy cho đầu óc vận hành một lúc rồi nặn ra câu trả lời: “Trước tiên phải biết được nhà của đối tượng đã, vì từ đó sẽ đánh giá được nhiều điều, sau đó, kế hoạch tán tỉnh sẽ cụ thể và phù hợp hơn.”

– Chứ mi nói không yêu cho gái nó thèm mà, sao giờ lại tán tỉnh nữa.

– Tôi lại đơ ra mất 5s: “Ta nhận ra rồi. Việc gái nó thèm mình và mình thèm gái cơ bản nó không liên quan với nhau.”

– Thằng Thành gật gù ra chiều cảm khái: “Uhm. Và nếu đứa mình ‘thèm’ nó cũng ‘thèm’ mình thì tốt quá.”

Thằng Thành nói cho tôi nghe mà cũng như cho chính bản thân nó nghe. Năm lớp 9, khi sắp chia tay mái trường 4 năm gắn bó, nó thích 1 người con gái…

Sân trường xưa anh gửi em lời hứa…

Để đêm về thao thức những mộng mơ…

Sân trường xưa ai nghiêng tà áo lụa…

Để anh về cảm xúc viết nên thơ…

Sân trường nay anh tìm lại lời hứa…

Bỗng thấy em trong kỷ niệm chôn vùi…

Sân trường nay lá bàng không xanh nữa…

Đón thu về trong bát ngát đơn côi…

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/

Chiếc là bàng anh trao em vẫn giữ…

Để nhớ về lời hứa của anh em…

Chiếc là bàng chuyển sang màu nâu đỏ…

Nhưng xuân về lá vẫn cứ xanh thêm…

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/

Khi hai người cùng hướng về một phía…

Lá dù vàng vẫn thấy nó màu xanh…

Khi hai người cũng nghĩ về một cội…

Tình vẫn mãi cho dù tình mong manh…

Yêu và được yêu, đó là hạnh phúc! Nhưng niềm hạnh phúc đó chỉ trọn vẹn khi ta cho đi và nhận lại điều đó ở cùng một người. Thằng Thành đã tặng cho người đó một chiếc lá bàng đỏ thắm màu phượng Vỹ. Nhưng có lẽ những năm cấp 2 còn quá nhỏ để nó hiểu rằng, khi phượng Vỹ nở rộ thì lời chia tay cũng đến…

Chương trước Chương tiếp
Loading...