Mùa hạ đầu tiên

Chương 6



Phần 6

– V tỉnh lại được chưa? Giọng nói vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, vừa thánh thót lại vừa nhẹ nhàng, tôi nghe đó, nhưng lại mải suy nghĩ mà quên bén đi việc trả lời.

– Ly hỏi V tỉnh lại được chưa??? Mấy tuần nay V bị sao vậy. Ghi ghi chép chép, gật gật lắc lắc như người mất hồn. Nhìn người ta vui vẻ cười đùa ở phía trên kìa!

– Nhìn lên thấy Ly đang xoay xuống hỏi tôi thật khẽ nhưng ánh mắt lại vô cùng cương nghị. “Ai? Ai đang cười đùa ở phía trên?” Tôi bâng quơ.

– Còn ai nữa??? Vẫn chưa tỉnh ra à?

Và thấy tôi vẫn chẳng có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi ấy, em tiếp:

– Lát học xong đi ăn bánh kẹp với Ly không?

– Tôi lại đơ ra… Trong đầu lại quay mòng mòng “Ly à? Khánh Ly???” – “Ừ, đi.” Tôi đồng ý vu vơ nhưng vẫn nghe thấy tiếng lòng như dịu lại. Hình như trong tất cả mọi sự đau khổ của một thằng con trai, nó sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều nếu có một người con gái bước vào và cố gắng xoa dịu nó.

Hôm đó, lần đầu tiên tôi đi chơi với riêng một người con gái. Và là một người con gái tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có lúc như thế này. Cuộc đời thật vi diệu. Vi diệu đến mức nếu bạn cần đưa ra dự đoán cho tương lai, bạn sẽ có cả ngàn trường hợp khác nhau để dự đoán. Và sự thật xảy ra thì rất nhiều khi nó nằm ngoài cả ngàn cái dự đoán đó.

– V ăn đi. Đẩy dĩa bánh đã cắt ra từng miếng nhỏ sắp thật gọn gàng, em đẩy nó về phía trước mặt tôi. Trong tất cả mọi tình huống, mình luôn phải ăn. Chỉ cần ăn no, mọi thứ sẽ được giải quyết – em vừa nói vừa khúc khích cười.

Nụ cười của em có lẽ là rất đẹp, có lẽ vậy. Nhưng với tâm trạng đang đong đầy sầu thảm, tôi dường như chả quan tâm mấy đến nụ cười đầy mê hoặc kia. Ừ Ly cũng ăn đi – tôi buồn bã trả lời.

– V có biết tại sao ăn sẽ làm tâm trạng nhẹ nhàng hơn không?

– Tại sao?

– Vì khi ăn, mình cũng sẽ ăn luôn nỗi buồn và nuốt thật sâu vào dạ dày, dạ dày sẽ tiêu hóa nó. Buồn nhiều thì ăn nhiều, buồn ít thì ăn ít, hết ngay à.

– Nhưng nếu nỗi buồn vô tận, ăn quá, no căng bụng, chết mất thì sao?

– Bởi vậy mình mới không được để nỗi buồn trong lòng, kiểu như đi ăn phải đi ít nhất 2 người, để chia sẻ nỗi buồn ra. 2 người ăn, ăn dần sẽ hết. Hôm nay chưa hết, hôm sau mình ăn nữa, ăn hết thì thôi.

– Tôi ngớ người ra. Em thật tỏ rõ khí chất của chi đội trưởng một lớp, ăn nói đối đáp đâu ra đó. Tôi chẳng buồn vặn vẹo nữa, chỉ uể oải đáp “uhm. Hy vọng ăn tầm… một tháng sẽ hết.”

– Không tới một tháng đâu. Em đáp như điều em vừa nói vô cùng chắc chắn vậy.

– Tại sao? Tôi lại hỏi bâng quơ.

– V thấy người ta xứng đáng với V hở? Phớt lờ câu hỏi của tôi, em hỏi vặn lại.

– Bị bất ngờ, tôi ấp úng “ờ… thì…”

– Chuyện V thích Trâm ai cũng biết, chắc chắn, hơn ai hết, Trâm cũng biết điều đó. Nhưng Trâm đã đáp lại V những gì? Suốt 2 tuần qua, thấy V buồn bã, V lơ lửng như vậy, Trâm có đến chia sẻ gì với V không, có an ủi V một lời nào không? Có…

– Trâm có lỗi gì đâu mà phải đến xin lỗi… Tôi yếu đuối ngắt lời…

– Sao lại không? V nghĩ Trâm và V chưa là gì của nhau nên Trâm không có lỗi? V ơi là V, có những điều đâu cần thế giới phải công nhận thì nó mới là chính nó. Đó là chưa nói, chắc V không biết, chứ với tụi bạn thân của Trâm, lúc nào Trâm cũng coi V là một cái gì đó thuộc về bạn ấy và luôn thể hiện nó ra. Vậy mà bây giờ, đùng một cái…

Thấy tôi cắn dở miếng bánh chẳng buồn nhai, em như chợt nhận ra những điều em vừa nói, có thể với mục đích muốn an ủi tôi, nhưng thật ra nó đang phản tác dụng, em ấp úng dừng lại. Không gian chợt trở nên trầm lắng. Chỉ còn tiếng bếp than nướng bánh của bác chủ quán vang lên những tiếng kêu tí tách, nhẹ nhàng, dồn dập…

Cô gái ơi! Tôi thật biết ơn cô lắm! Vì khi tôi cần một nơi để chia sẻ, để khuây khỏa, cô đã đến, ẩn sau ánh mắt cương nghị, ẩn sau giọng nói quả quyết là một tâm hồn thật ấm áp. Vì vậy, cô không cần phải luôn đúng. Bởi vì chỉ riêng sự hiện diện của cô ở đây thôi, với tôi, nó đã là quá đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/

Tối hôm đó, hai đứa chúng tôi đi song song với nhau trên con đường về. Tôi vẫn muốn thể hiện dù trong trường hợp nào đi nữa, tôi vẫn là một thằng con trai đầy lịch sự và ga – lăng nên cùng đạp xe đưa Ly về tới cổng. Con đường về nhà Ly là con đường mà tôi đã đi cả ngàn lần có lẽ… Con đường đó, hàng cây đó… vô cùng quen thuộc. Tôi cứ ngỡ Ly dẫn tôi đến nhà Trâm để làm điều gì đó mong muốn tìm lại sự công bằng cho tôi nhưng hóa ra lo xa quá. Nhà Ly cách nhà Trâm tầm 5ph đi bộ. Mà cũng có lẽ vì điều này nên Ly biết hết mọi chuyện của Trâm, tôi và ai kia.

Tiễn Ly rồi, quay đầu nhìn lại, ánh đèn, hàng cây, con phố… Lạ tự nhiên quen, quen rồi xa lạ… Tất cả mỏng manh như đom đóm trong đêm dài dằng dặc, làm sao lấy ngọn đèn nhỏ nhoi mong muốn thắp sáng cả thế giới, dù chỉ là thế giới của một người… Tôi nhẹ nhàng nhấn bàn đạp. Tất cả cứ lui dần về phía sau…

Em có vui khi về qua lối ấy…

Góc phố buồn lặng lẽ những hàng cây…

Không có anh đôi vai gầy đỡ mỏi…

Em nhẹ nhàng sánh bước cùng ai…

Anh hiểu rồi, như vậy, ngày mai…

Trái tim em không còn tên anh nữa…

Mộng ước xưa chỉ còn một nửa…

Cơ hội nào cho khát vọng màu xanh…

Cảm ơn người đã đến sau anh…

Đưa em đến bến bờ vui hạnh phúc…

Tận lòng mình người ơi anh chúc…

Suối ngọt ngào chảy mãi suốt trăm năm…

Không biết khi chúng ta buồn, ăn thật nhiều có làm vơi đi nỗi buồn như lời Ly nói không, chỉ biết tối hôm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ ngày nói chuyện với thằng Giang.

Tính tôi vốn thoải mái. Vào thời điểm đó, trong đầu tôi chưa bao giờ xuất hiện suy nghĩ kiểu như ghét một ai. Chỉ đơn giản chơi được thì chơi, không chơi được thì thôi, chả ghét gì. Và đặc biệt đối với một người con gái thì tôi lại càng không để chữ “ghét” đó nó len lỏi vào tâm trí làm tôi bận tâm. Vậy nên tình cảm của tôi dành cho Trâm chỉ đơn giản tụt lại mức bạn bè chứ cũng không đến mức tồi tệ gì cho lắm.

Hôm sau đến lớp, nụ cười dần xuất hiện lại trên môi, tôi bắt đầu tập phớt lờ đi ai đó ở tất cả những buổi học thêm. Cũng từ hôm đó, tôi và Ly bắt đầu thân hơn.

Đúng như lời Ly nói, em cùng tôi đi ăn cho đến khi nào tôi xác nhận là hết buồn mới thôi. Nhưng cũng không đúng như lời em nói, khi tôi đã xác nhận là nỗi buồn không còn, chúng tôi vẫn có những buổi đi ăn chung đầy vui vẻ. Tôi nhận ra ở Ly một sự tinh tế trong tâm hồn, sự nhạy bén trong cách giải quyết những vấn đề xung quanh, một bầu nhiệt huyết, yêu đời luôn căng tràn trong lồng ngực. Và bên cạnh đó là sự phớt lờ đến mức dửng dưng với miệng lưỡi của thế gian.

Dường như khi tiếp xúc với Ly một cách sâu sắc hơn, con người tôi cũng dần thay đổi. Tôi bắt đầu yêu những hoạt động đoàn đội hơn, bắt đầu năng nổ và nhiệt tình hơn trong các hoạt động của lớp, của trường. Đôi khi tôi cũng thoáng hỏi mình rằng tôi thay đổi như vậy vì con người tôi vốn hướng ngoại, yêu thích những hoạt động cộng đồng hay chỉ đơn giản vì nơi đó có một người đã đến và… “ăn” giúp tôi một nửa nỗi buồn to lớn kia?!

Tôi còn nhớ, năm đó, vì nhận lời thách đấu của em mà lần đầu tiên trong đời tôi bước lên sân khấu ở một cuộc thi thanh lịch. Với hơn 18 cặp đôi dự thi đến từ khối 8 và khối 9, tôi chỉ tiến đến vòng loại cuối cùng khi còn 5 cặp đôi rồi nhận được giải khuyến khích an ủi. Còn em thì xuất sắc giành lấy giải nhì của trường. (Tấm ảnh năm đó đến bây giờ tôi vẫn giữ. Nhiều khi mở ra xem lại, lắm lúc bật cười với chính mình khi một thằng không biết gì về võ vẻ như tôi lại đăng ký thi tiết mục tài năng múa võ trên nền bài Dòng Máu Lạc Hồng do bạn nữ thể hiện… Value).

Kết quả – tôi là người thua trong cuộc đấu “bé khỏe, bé đẹp, bé duyên dáng” đó. Kẻ thua cuộc thì phải chịu người thắng cuộc một điều kiện. Và điều kiện mà em đưa ra thật khiến tôi giật nảy:

– V về xin ba mẹ đi, học thêm môn Lý với Ly.

Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-ha-dau-tien/

Ôi! Cái này mà em cũng gọi nó là điều kiện được sao? Học thêm một môn nữa, và chung với em. Mà lý thì tôi thiếu điều đi dạy người khác chứ có tệ gì đâu mà phải đi học thêm?! Nhưng đã giao kèo thì phải thực hiện. Hơn nữa điều kiện này với tôi thật ra cũng không khó là mấy, bởi ba tôi vốn vô cùng thoải mái nếu tôi xin gì đó liên quan đến việc học. Năm nay lại cuối cấp nên sau khi tôi bóng gió nói “có khi năm nay thi tốt nghiệp có môn lý, không biết có nên đi học thêm không ba ơi?” Vậy là tôi được hưởng thêm một suất học bổng 100k/1 tháng cho môn lý “theo điều kiện” này.

Từ đó, tôi và em bắt đầu gần gũi nhau nhiều hơn, thân một cách trên bạn bình thường. Không hiểu lúc đó có phải do cú sốc về cuộc tình của tôi và Trâm còn dư âm hay không mà khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình dường như bị đơ về cảm xúc. Vì thật sự mà nói, dù thân như vậy nhưng trong tận sâu tâm khảm của tôi vẫn chỉ xem em là một người bạn thân, em đã đến để giúp tôi chia sẻ đi những buồn chán của mối tình dang dở kia, và khi mối tình kia không còn gây ra trong lòng tôi những vướng bận nữa thì tôi và em lại nhờ nó mà trở nên thân thiết đến lạ thường.

Tôi muốn nhấn mạnh hai chữ “thân thiết” này, vì cái sự “thân” nó đến mức, có lúc, trong giờ học anh, ngồi rảnh rỗi, tôi thấy mái tóc của em trước mắt vô cùng óng ả và mềm mượt, bất chợt tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đó mà quên mất điều này vô cùng đặc biệt đối với các bạn gái. Ấy vậy mà em cũng chẳng trách móc gì tôi, chỉ quay lại cười và nói nhỏ “Ly mới dập tóc đó, V thấy đẹp không?”

Còn tôi thì lại vô tư “Uh, tóc Ly mượt thật. Thấy là cứ muốn vuốt à.”

– Thì có ai không cho đâu. V cứ vuốt đi.

Được nước làm tới, cứ một lát, rảnh tay là tôi vuốt nhẹ vài cái. Em thì cứ lắc lắc như trêu tôi, rồi dựa hẳn vào bàn như để tôi dễ vuốt hơn. Và điều này lọt vào mắt cô Thoa. Chẳng thà cô la hay phạt gì đó cũng được, đằng này cô lại cà khịa thêm vô “tóc bé Ly mượt không mà em vuốt hoài vậy V?” Tôi nghe xong quê muốn độn thổ và cạch luôn, không dám vuốt mái tóc ấy thêm một lần nào nữa. Còn em thì chẳng tỏ vẻ gì ngại ngùng. Lẽ nào khí chất của một chi đội trưởng nó đến như vậy sao ta?!

Cho đến bây giờ, khi có thời gian ngồi tơ tưởng lại những câu chuyện của ngày xưa, tôi thật cũng chẳng thể định nghĩa được tình cảm giữa tôi và em vào thời điểm ấy, ở cả vị trí của em lẫn tôi, đã xem nó là gì? Chỉ nhớ trong buổi liên hoan chia tay lớp học lý năm đó, tôi với em đã cùng nhau hát song ca bài “Vầng Trăng Khóc” của Nhật Tinh Anh và Khánh Ngọc. Với riêng tôi, chỉ đơn giản là góp một giọng ca khi em rủ hát chung chứ thật ra về khoản ca hát tôi dở tệ. Nhưng dường như lời bài hát cũng chính là lời mà em muốn nhắn nhủ đến tôi, điều mà lúc đó tôi đã không hề nhận ra. Mãi sau này, khi đã học đại học, tôi tình cờ ngồi cafe với một người bạn gần nhà Ly mới biết được rằng, năm ấy, ba Ly vì cờ bạc, gia đình đã phải bán nhà đến một nơi khác. Và sau khi kết thúc năm lớp 9, cho đến tận gần 10 năm sau, nghĩa là khi tôi đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, tôi vẫn không một lần nào gặp lại em dù đã nhiều lần cố gắng đi ngang qua căn nhà đó để trông chờ một điều gì… Tất cả chỉ còn lại là những tấm ảnh của buổi liên hoan lớp học lý năm đó, trong đó, có 1 tấm, đầu em khẽ tựa vào đầu tôi, tay em khẽ chạm lấy tay tôi, như nhắn nhủ, như thì thầm “thì thôi anh, đừng mong nhớ, đừng thương tiếc chi thêm đau buồn…” “tiếc cho tôi, tiếc cho người… và cho bao yêu thương đã trao…”

Hình ảnh của em trong tôi như một đoạn ký ức lung linh và màu nhiệm. Em đến, mang lại cho tôi thật nhiều những niềm vui, những kỷ niệm đẹp, những trong sáng hồn nhiên đầy tinh nghịch của tuổi học trò. Cho tôi yêu hơn công việc đoàn đội, cho tôi biết phớt lờ đi dư luận mà tin vào chính mình. Và từ hôm ấy, một kẻ đội trời đạp đất ra đời. Bản lĩnh, mạnh mẽ, đầy toan tính, đầy sáng suốt và cực kỳ quyết đoán chính thức xuất hiện!

Chương trước Chương tiếp
Loading...