Mùa nước nổi

Chương 100



Phần 100

Chị Nhài ngồi tính toán sổ sách ở bàn quầy, công việc mà dạo gần đây chị vẫn làm mỗi khi kết thúc một ngày làm việc, tính toán sổ sách để biết hôm nay bán được bao nhiêu hàng, những loại hàng gì, cộng tiền trên sổ và tiền mặt thực thu xem có trùng khớp hay không. Rồi tiếp theo là ghi danh mục những mặt hàng cần phải nhập để dăm ngày một lần lên đơn nhập hàng.

Nhài làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía Thủy Tiên đang ngồi thừ lừ trên một đống quần áo, từ sáng đến giờ, hình như Thủy Tiên chưa mở miệng nói ra một câu bình thường nào, ai hỏi cũng chỉ gật hoặc lắc, khuôn mặt thì buồn không thể tả nổi. Những người làm trong shop thì không ai dám lại gần hoặc bắt chuyện, Nhài không đến nỗi như vậy, cô thầm đoán nguyên nhân tại sao Thủy Tiên lại có khuôn mặt buồn suốt ngày hôm nay, có lẽ do giận Nghĩa. Mà cái thằng cũng lạ, đã bảo là sáng nay phải đến gặp cái Tiên đi, vậy mà mất dạng, chắc lại mải làm mà quên đi mất bổn phận rồi.

Khi tính toán xong, Nhài gấp sổ lại rồi mon men ra ngồi cạnh Thủy Tiên, cầm tay “đứa em dâu”, cô nói đỡ cho thằng em trai dại khờ của mình:

– Em còn giận thằng Nghĩa chuyện hôm qua phải không?

Thủy Tiên vẫn im lặng không nói gì, trong đầu cô giờ chẳng còn biết tin vào thứ gì trên đời này nữa.

Thấy Thủy Tiên không trả lời, Nhài cũng không lấy đó làm giận, tính Thủy Tiên cô biết, bình thường nó vui vẻ hoạt bát lắm, giờ ra thế này chắc là đang giận Nghĩa lắm đây.

Mãi một lúc sau, Thủy Tiên mới nói thật khẽ và thật chậm:

– Chị Nhài, chị hứa với em một chuyện được không?

Nhài lo lắng nhìn Thủy Tiên, lần đầu tiên thấy Thủy Tiên làm ra cái bộ mặt buồn buồn như vậy, giọng nói thì có vẻ nghiêm trọng lắm:

– Em muốn chị hứa chuyện gì?

Thủy Tiên khẽ nhích mông để mình dịch sát vào người chị Nhài một chút rồi cô chủ động với tay mình nắm lấy tay chị, mắt cô nhìn chị thật sâu:

– Từ bé em đã chỉ có một mình, không có anh chị em gì cả. Rồi khi lớn lên em cũng ít bạn lắm. Không phải đơn giản chị là chị gái của anh Nghĩa mà em quý chị đâu, em quý chị vì chị là chị thôi. Em coi chị như chị gái ruột của em. Em muốn chị hứa với em là dù cho em và anh Nghĩa có thế nào đi chăng nữa, thì chị cũng đừng bỏ em đi nhé.

Nghe giọng tự sự của Thủy Tiên, Nhài suýt nữa thì phát khóc ra. Đúng như Thủy Tiên nói, hơn ai hết Nhài là người trong cuộc, cô cảm nhận rất rõ tình cảm mà Thủy Tiên dành cho mình giống như là một đứa em gái dành cho chị ruột của mình. Trong thâm tâm, Nhài cũng dành cho Thủy Tiên tình cảm y như vậy. Hoàn toàn bỏ qua mối quan hệ trung gian là Nghĩa:

– Chị cũng coi em như em gái của mình. Em gái à! Hôm nay em lạ quá. Em làm chị lo lắng đấy.

Thủy Tiên giật mạnh vào tay chị như hối thúc chị nhận lời:

– Chị hứa với em đi.

Chị Nhài gật đầu, nắm lại tay em chặt hơn:

– Được rồi, chị hứa, chị hứa. Sẽ không bao giờ rời xa em dù có bất cứ chuyện gì.

Thủy Tiên mỉm một nụ cười thật khẽ, đầu tiên trong ngày hôm nay. Có lẽ giờ phút này, chị Nhài vẫn là người mà Thủy Tiên không bị mất niềm tin. Cô đứng dậy định rời đi, nhưng chưa kịp đi thì nhớ ra một chuyện gì đó cần dặn dò chị Nhài:

– Chị! Mấy hôm tới chị trông shop một mình nhé. Em phải đi xa vài ngày.

Nói xong, Thủy Tiên rảo bước đi mất, làm chị Nhài chưa định hình được chuyện gì xảy ra, chị với theo, nhưng có lẽ Thủy Tiên không nghe thấy gì:

– Thủy Tiên! Thủy Tiên! Em định đi đâu? Em định đi đâu?

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/

Trời chập choạng tối, Nghĩa đứng trước cổng nhà Thủy Tiên. Vừa rồi sau khi đi làm về, cậu có ghé qua shop nhưng chỉ gặp được chị Nhài mà không gặp được Thủy Tiên. Nghe chị kể lại về những hành động lạ của Thủy Tiên, lại nghe cô ấy bảo là đi đâu đó vài hôm. Trong lòng Nghĩa không khỏi lo lắng. Thủy Tiên đi đâu được cơ chứ, bao nhiêu năm qua có bao giờ nghe nói Thủy Tiên có họ hàng, bà con thân thích, bạn bè gì ở xa đâu. Tự dưng lại muốn đi. Chắc không phải chỉ vì giận chuyện tối hôm qua phải chờ mình mà muốn bỏ nhà đi chứ.

Tự mình mở cổng vào trong sân, ngó sang gara bên tay trái không thấy bóng chiếc xe Dylan mà Thủy Tiên vẫn hay đi đâu cả, chỉ thấy chiếc Dream chiến nằm phủ bụi thời gian trong góc và chiếc Spacy trắng của cô Cẩm Tú dựng bên cạnh mà thôi.

Nhìn sang phía vườn bên tay phải, thấy cô Cẩm Tú ngồi một mình trên chiếc xích đu. Nhìn thấy Nghĩa đến, Cẩm Tú có chút ngượng ngùng, nếu như là những ngày tháng trước kia, mỗi khi nhìn thấy Nghĩa mắt cô đều sáng lên, nhất là khi chỉ có 2 người ở nhà như thế này. Nhưng nay đã khác xưa rất nhiều rồi. Cẩm Tú chờ đợi Nghĩa hỏi trước:

– “Cô, Thủy Tiên đã về nhà chưa ạ?”, Mặc dù biết trước câu trả lời nhưng Nghĩa vẫn hỏi như vậy bởi chẳng có câu hỏi nào khác. Mối quan tâm duy nhất của cậu lúc này chính là Thủy Tiên. Chưa bao giờ Thủy Tiên lại có hành động lạ lùng như hôm nay, theo lời của chị Nhài kể lại. Ấy vậy nên Nghĩa lo lắng vô cùng.

Trong lòng Cẩm Tú không biết có nên nói chuyện hôm qua cho Nghĩa nghe không? Nói ra cũng dở mà không nói ra có lẽ càng dở hơn. Phải để cho Nghĩa biết, đặng mà có cách ứng phó, nếu không nói thì biết đâu vì chuyện này mà tình cảm của hai đứa tan vỡ, đó là điều mà Cẩm Tú sợ nhất. Cô hiểu tính con gái của mình rất rõ, nó đã yêu thì sẽ rất mãnh liệt. Mà cái gì mình càng đặt niềm tin rồi đến khi mất đi thì càng làm cho con người ta đau khổ.

– Nó chưa về, cháu có qua shop không? Có khi giờ này nó vẫn ở shop đấy.

Vì xích đu thì chỉ có một cái, ngồi cùng cô cũng không có tiện nên Nghĩa đứng đối diện với cô mà nói chuyện:

– Cháu vừa ở shop, không thấy Thủy Tiên ở đấy. Nghe chị Nhài nói thì Thủy Tiên về rồi. Mà hình như là Thủy Tiên có chuyện gì đấy, có lẽ hôm qua cô ấy giận cháu vì cháu về muộn. Nghe chị Nhài nói lại là Thủy Tiên bảo sẽ đi đâu đó mấy hôm. Cháu lo lắm, không biết Thủy Tiên có chuyện gì không?

Nghe đến đây, Cẩm Tú bàng hoàng lo lắng, cô đứng dậy đi đi lại lại, vẫn cứ tưởng là dăm ba bữa nguôi nguôi cô sẽ đầu đuôi mà kể lại sự việc cho con nghe. Ai dè, nó giận quá mà tính chuyện bỏ nhà đi.

– Cháu gọi điện cho nó chưa?

– Cháu gọi rồi, mấy chục cuộc mà Thủy Tiên không nghe máy.

Đến nước này, Cẩm Tú đành phải kể ra sự việc, không thể giấu Nghĩa được nữa rồi:

– Nghĩa!!! Chuyện này có liên quan đến… chuyện của cô… và… cháu.

Chữ “cô và cháu”, Cẩm Tú nói thật khẽ như thở, không dám nói to giống như phần đầu của câu nói. Nghĩa hiểu “chuyện cô và cháu” là chuyện gì, còn chuyện gì khác ngoài chuyện hai người đã từng địt nhau phằm phằm cơ chứ. Giờ chẳng thể nhớ nổi hai người đã làm tình với nhau bao nhiêu lần rồi nữa. Chỉ có 3 – 4 tháng giời, nhưng cứ một hai hôm lại làm với nhau một phát, đấy, cứ vậy mà nhân ra.

Nghĩa bàng hoàng lắp bắp:

– Thủy… Thủy… Tiên… biết… biết rồi ạ? Sao mà… biết… biết được?

Cẩm Tú ngồi lại xuống xích đu rồi vắn tắt kể lại sự việc tối hôm qua cho Nghĩa biết. Tất nhiên chỉ vắn tắt mang tính đại khái thôi. Cô không dám kể từng câu từng chữ trong lúc thủ dâm mình đã nói những gì.

Nghĩa đưa tay lên xoa xoa mặt cho máu lưu thông lên não sau khi nghe cô Cẩm Tú kể xong:

– Giờ cháu phải đi tìm Thủy Tiên đây. Cháu lo lắng Thủy Tiên sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Cẩm Tú cũng đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt:

– Ừ, cô cũng đi tìm. Không biết con bé có nghĩ dại dột gì mà lại làm giống như lần trước không?

Cả hai không ai dám nói trực tiếp ra, nhưng có lẽ trong đầu cả hai người đều đang nghĩ đến chuyện ngày xưa, chuyện “Thủy Tiên nhảy cầu tự vẫn”.

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/

Nghĩa phóng xe một mạch thật nhanh nhằm hướng cầu Long Biên mà tới. Đây là địa chỉ đầu tiên mà cậu nghĩ tới trong lúc này. Quả thực Nghĩa rất sợ và lo cho Thủy Tiên, với việc cô ấy biết mình và cô Cẩm Tú đã có quan hệ nam nữ, rất có thể Thủy Tiên sẽ một lần nữa nhảy cầu tự vẫn.

Ánh nắng cuối cùng của ban ngày đã không còn, trời vẫn chưa tối hẳn, ở trạng thái mà người ta gọi là nhá nhem. Lúc này cầu Long Biên đông người lắm, hướng từ bên nội thành sang ngoại thành lại càng đông hơn bởi sau một ngày làm việc bên này, người dân lại kéo nhau trở về với tổ ấm của mình ở bên kia bờ sông.

Vì xe máy không thể lưu thông trên cầu Long Biên nên Nghĩa phải gửi xe ở đầu cầu rồi chạy bộ theo lan can nhỏ dọc theo cầu để ra giữa cầu. Rất có thể Thủy Tiên đang ở đó.

Người người vẫn hối hả đạp xe đi, họ chỉ liếc nhìn một người thanh niên mặc quần áo lao động đang chạy hết tốc lực về phía giữa cầu, có người đoán là có chuyện gì đó, có người lại chỉ cho rằng đơn giản là cậu thanh niên ấy đang tập thể dục thôi. Nhưng nếu ai đó nhìn kỹ nét mặt của Nghĩa lúc này có thể nhận thấy, không ai chạy thể dục mà khuôn mặt hết sức khổ sở, nặng nét lo âu như vậy được.

Nghĩa chạy được gần 1 cây số thì cũng gần ra đến giữa cầu, cậu dừng lại thở dốc và cũng là để nhìn cho kỹ xem có Thủy Tiên ở trên cầu hay không. Ở tít đằng xa, chỗ giữa dòng nước đúng là có một người đang đứng ở đó, hay tay bám vào lan can cầu. Chưa thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn dáng thì Nghĩa có thể khẳng định đấy là Thủy Tiên chứ không phải là người nào đó khác.

Cậu lại chạy, chạy với tốc độ và sức lực tối đa như một vận động viên bước vào đoạn nước rút. Khi chỉ còn cách chỗ Thủy Tiên đứng khoảng 50 chục mét, đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thủy Tiên ở đó, Nghĩa yên tâm hơn phần nào vì mình vẫn còn kịp. Nếu giờ chẳng may Thủy Tiên có nhảy xuống thì cậu vẫn có thể lao theo được.

Rồi Nghĩa cúi người xuống đất thở lấy thở để khi chỉ còn cách Thủy Tiên có một cánh tay.

Thủy Tiên vẫn bình thản bám vào lan can nhìn xuống dòng nước bên dưới đang cuồn cuộn chảy, phù sa đỏ ngầu. Nước sông đập vào các mố cầu tạo thành những vòng xoáy nhỏ, dòng xoáy này mất đi lại lập tức có dòng xoáy khác thay thế, nó cứ tạo hình như vậy như muốn nói với người nhìn ở trên cầu, “hãy xuống đây đi, xuống đây, ở đây vui lắm, không buồn không khổ như trên ấy đâu”.

Cứ im lặng như vậy mà nhìn dòng nước một hồi lâu. Nghĩa cũng đã không còn thở dốc nữa, thời gian im lặng đủ để cho cậu lấy lại hơi, cũng bám vào lan can cầu giống như Thủy Tiên mà nhìn xuống dòng nước xoáy. Hai đứa, một nam một nữ cứ im lặng như vậy mà nhìn con Sông Hồng cho đến khi không còn ánh sáng của trời nữa, chỉ còn ánh sáng của những bóng điện treo trên những thanh sắt hộp to đùng phía trên cao thì Thủy Tiên mới mở lời nói trước:

– Anh sợ em lại nhảy xuống sông một lần nữa à?

Nghĩa im lặng không dám trả lời, bởi thực sự trong lòng cậu đang nghĩ như vậy.

Thấy Nghĩa không trả lời, Thủy Tiên lại nói tiếp:

– Em có còn là cô bé ngổ ngáo ngày nào chỉ vì giận mẹ mà nhảy cầu tự vẫn nữa đâu.

Nghĩa vẫn im lặng không nói. Thủy Tiên lại tự sự tiếp:

– Thế nếu giờ em nhảy xuống anh có cứu em không?

– “Có, nhưng cả hai sẽ chết”, Nghĩa đặt bàn tay mình lên tay Thủy Tiên, bàn tay búp măng của Thủy Tiên lạnh cóng, lạnh như một viên đá, nó phản ánh nội tâm của cô thì phải.

Thủy Tiên vẫn không quay mặt sang nhìn Nghĩa, cô nhìn về xa xăm, nơi phía thượng nguồn. Nhưng miệng cô nói rất to, rất rõ, giọng căng lên như muốn trút bỏ nỗi uất hận trong lòng:

– Tại sao hồi ấy anh lại cứu em. Sao anh không để em chết đi. Anh cứu em lên rồi mà tại sao lại làm cho em chết một lần nữa? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao những người em yêu thương nhất là đồng loạt phản bội và lừa dối em. Em có tội tình gì cơ chứ?

Trong mắt Thủy Tiên tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào. Giả dụ như bây giờ cô có thể khóc được, biết đâu cô sẽ nhẹ nhõm hơn. Nhưng đôi mắt vẫn khô.

Nghĩa chỉ còn biết lắp bắp, bởi chuyện giữa cậu và mẹ của Thủy Tiên không phải chỉ một hai lời là có thể nói cho Thủy Tiên hiểu được:

– Anh… anh… anh… xin lỗi…

Nhưng có lẽ Thủy Tiên không quan tâm tới lời xin lỗi của Nghĩa, cô lại tự sự ra những điều mà bấy lâu nay cô suy nghĩ, xâu chuỗi lại các sự việc để đưa ra kết luận:

– Em ít học, không bằng người ta. Em không biết thế nào là kinh tế học, thế nào là quản trị doanh nghiệp, em chỉ buôn cái này, bán cái nọ thôi. Em là con gái nhưng em chủ động tỏ tình với anh và trao cho anh hết. Có phải như vậy anh không coi trọng em. Anh coi em chỉ là món đồ chơi của anh thôi? Rồi đến khi anh không cần nữa thì sẵn sàng rời xa em phải không?

Nghĩa định cướp lời Thủy Tiên:

– Anh… không phải… như vậy… nghe anh…

Nhưng Thủy Tiên vẫn nói không ngừng không nghỉ, không cho Nghĩa có cơ hội chen vào:

– Em có tiếc anh thứ gì đâu? Chỉ cần anh nói một tiếng thì thế nào em cũng chiều anh được. Vậy mà tại sao? Tại sao anh còn tìm đến người đàn bà khác. Mà người đó tại sao không phải là ai khác mà phải là chính mẹ của em. Anh ác với em quá!

– Anh…

– Anh định về quê lập nghiệp phải không? Anh sẵn sàng bỏ em một mình trên này phải không? Có bao giờ anh nghĩ xem em nghĩ gì không? Em mong muốn gì không? Hay anh chỉ chăm chăm cho cái hoài bão của mình mà không bao giờ nghĩ đến em. Anh ích kỷ lắm. Nếu anh hỏi em có theo anh về quê không? Em trả lời anh luôn là em Không Thể. Về quê anh em biết làm gì đây? Cây em không biết trồng, cơm em không biết nấu, kinh tế học em không biết, quản trị doanh nghiệp em cũng không biết. Em sẽ sống thế nào? Em còn mẹ em nữa, em có thể bỏ mẹ em một mình ở trên này hay sao?

– Thủy Tiên… Em phải nghe anh nói đã.

Thủy Tiên giờ mới quay sang Nghĩa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Nghĩa, nhìn chằm chằm như cái nhìn lần cuối cùng vậy:

– Em không muốn nghe, mắt em nhìn thấy, tai em nghe thấy. Như vậy là quá đủ rồi. Em mệt mỏi lắm rồi. Em không muốn cố nữa đâu. Buông tha cho em đi.

Nói xong Thủy Tiên vòng qua người Nghĩa đi thẳng một mạch về phía đầu cầu bên thành phố.

Nghĩa định đuổi theo:

– Thủy Tiên! Thủy Tiên!

Thì Thủy Tiên đứng lại, cô không quay đầu mà nói rất to:

– Anh không được đi theo em. Nếu anh đi 1 bước em sẽ nhảy xuống sông!

Lời nói chắc nịch của Thủy Tiên không phải chuyện đùa, mà với bản tính của cô, chuyện cô nói nhất định cô sẽ làm được.

Nghĩa không dám trái lời, chôn chân một chỗ nhìn tấm lưng Thủy Tiên dần dần rời xa cậu, xa dần đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Trời tối hẳn rồi đấy!

Chương trước Chương tiếp
Loading...