Mùa nước nổi
Chương 99
Mang cái vẻ mặt ngẩn ngơ từ lúc ở cổng nhà Tuyết về đến nhà, đã gần 1 giờ sáng rồi mà thấy trong nhà điện vẫn sáng trưng, không lẽ chị Nhài thức đợi Nghĩa về. Mọi khi mỗi lần về muộn thì chị đều đi ngủ trước cơ mà.
Tự lấy chìa khóa của mình ra để mở cổng. Vào trong nhà, thấy chị buông màn đắp chăn trên cái giường của chị. Từ ngày chị bình phục, Nghĩa đã thay cái giường đôi từ hồi thuê căn nhà này thành 2 cái giường đơn, chị một cái, em một cái kê ở hai góc khác nhau. Biết chị chưa ngủ vì mắt chị vẫn mở, định hỏi chị thì chị lại hỏi trước:
– Em đi học gì mà giờ này mới về?
Nghĩa dựng cái xe máy cạnh bộ bàn ghế uống nước:
– Sao chị chưa đi ngủ? Nay em và Tuyết đi ăn ốc để chúc mừng bạn ấy tốt nghiệp đại học và mai bạn ấy đi làm rồi, không còn ở Hà Nội nữa.
Nhài lồm cồm bò dậy, cô vén màn rồi ngồi ở mép giường, hai chân đặt xuống đất, vừa quấn gọn lại mái tóc, Nhài vừa nói:
– Thế em có gặp cái Tiên không? Nó vừa ở đây về được mấy phút thì em về đấy. Rõ khổ con bé, đợi em suốt từ tối đến tận khuya mới về.
Nghĩa ngạc nhiên vô cùng:
– Sao ạ. Thủy Tiên vừa về ạ? Sao em không gặp nhỉ?
– Ừ, nó vừa về mới đây thôi.
Trong lòng Nghĩa ước tính lại thời gian, vậy rất có thể là trong lúc mình tiễn Tuyết ở cổng nhà cô ấy thì Tiên đi ra. Vậy nên hai đứa mới không chạm mặt nhau trong ngõ.
Thấy em không nói gì, chị Nhài như phân trần thay Thủy Tiên:
– Em cũng phải quan tâm đến cái Tiên một tí. Chị thấy hiếm có đứa nào được như nó, giỏi giang, tháo vát lại rất tốt tính. Nó bận bù đầu từ sáng tới tối ở shop, ấy vậy mà vẫn tranh thủ đến tận đây tìm em. Mà em về muộn cũng không điện báo cho nó một tiếng, để nó chờ. Lúc về, chị thấy cái Tiên nó buồn lắm đấy. Sáng mai chủ động gặp nó mà nói một tiếng đi.
Nghĩa phân bua giải thích:
– Em có biết là Thủy Tiên chờ em đâu mà gọi điện. Thì em vẫn quan tâm đến Thủy Tiên đấy chứ. Chỉ có điều, chị biết rồi đấy, em cũng bận nhiều việc mà. Sắp tới em tính về quê chị ạ.
Chuyện Nghĩa về quê chị Nhài không có lạ, hai chị em vẫn tâm sự với nhau suốt, cái chị băn khoăn nhất bây giờ chính là chuyện tình cảm của hai đứa em. Nghĩa thì đương nhiên rồi, còn với Tiên, qua năm tháng chị cũng đã coi nó chính là đứa em dâu của mình rồi:
– Về quê thì chị biết rồi. Nhưng việc gì cũng phải bàn với cái Tiên đi. Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn, các cụ bảo rồi. Hai đứa mặc dù chưa phải là vợ chồng chính thức nhưng cũng gần như thế rồi còn gì.
Xong chị thở dài, cái thở dài của chị to át cả tiếng thở dài nhè nhẹ của Nghĩa, chị nói tiếp:
– Chị cũng chẳng biết hai đứa tính toán kiểu gì? Em thì nằng nặc đòi về quê, cái Tiên thì chị biết, nó không dễ để bỏ cái shop quần áo đâu, tiền là một nhẽ, nhưng cái chính vẫn là nó hợp với việc buôn bán đó. Chưa kể nó còn có mẹ nó một mình nữa, không lẽ em bắt nó bỏ cả công việc, bỏ cả mẹ để theo em về quê hay sao? Chị thấy là em nên xem xét lại cái việc về quê đi. Mình là đàn ông, chịu hy sinh, chịu thiệt một tí vì người phụ nữ của mình cũng không có sao cả.
Lần đầu tiên chị Nhài phản biện lại ý định về quê của Nghĩa. Trước chị biết được ý định này nhưng không phản đối, bởi một lẽ lý tưởng vẫn là lý tưởng, chửa biết nó có thành sự thực hay không. Giờ đã gần kề đến ngày Nghĩa về quê rồi chị mới nói ra, mặc dù biết là Nghĩa cũng chẳng nghe đâu.
Quả đúng như vậy, khuôn mặt Nghĩa có hơi đăm chiêu, cậu ngồi ở mép giường của mình, đối diện với chị:
– Em cũng đang đau đầu về chuyện đó đây. Nhưng em nghĩ là sẽ tìm ra phương án nào đó thỏa đáng. Hy vọng Thủy Tiên vui vẻ chấp nhận. Còn chuyện về quê, em nghĩ là em sẽ không thay đổi đâu.
Vẫn chưa dừng ở đó, chị Nhài tiếp tục tìm ra lý do khác để Nghĩa suy nghĩ lại:
– Chị biết em muốn về quê để lập nghiệp, rồi còn tạo điều kiện cho người dân xóm mình làm ăn kinh tế nữa. Cái đó rất tốt. Những em cũng phải nghĩ đến bản thân mình chứ, em có thể lập nghiệp ở đây, rồi khi em có điều kiện em vẫn giúp được người dân xóm mình cơ mà…
Nghĩa giơ tay ra chặn không cho chị Nhài nói tiếp nữa:
– Chị! Để em nói. Chị biết 4 năm nay em vừa làm vừa học cũng là để thực hiện chí hướng của mình. Giờ chị bảo em bỏ để lập nghiệp trên này thì em phải bỏ phí 4 năm qua hay sao? Rồi em ở trên này em làm gì? Làm ở chợ người tiếp? Hay về làm ở shop cùng Thủy Tiên. Em là đàn ông, em không thể phụ thuộc vào phụ nữ như vậy được. Rồi lâu dần chính Thủy Tiên, gia đình Thủy Tiên sẽ đánh giá em là người như thế nào đây? Em tin vào tình yêu em dành cho Thủy Tiên sẽ vượt qua được tất cả, và nếu Thủy Tiên yêu em thực sự thì em nghĩ Hà Nội – Hưng Yên hay xa hơn nữa cũng không phải là vấn đề.
Nghe Nghĩa phân tích và cũng thổ lộ ra được suy nghĩ sâu xa thầm kín của mình, chị Nhài đã hiểu thêm phần nào về đứa em trai. Rõ ràng, “đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”, các cụ nhà ta đã nói thật cấm có sai. Nghĩa nói không sai một chút nào, hoặc ít nhất là không sai trong hoàn cảnh của Nghĩa bây giờ. Tuổi trẻ, nếu việc đơn giản nhất là không theo đuổi ước mơ hoài bão thì còn làm nên chuyện gì lớn được nữa cơ chứ.
– Chị hiểu rồi, chỉ không biết là Thủy Tiên có hiểu cho em không? Cái đó phụ thuộc phần nhiều vào chính em đấy, phải biết chia sẻ cho nó hiểu và cảm thông cho mình.
Không khí dịu đi một chút khi chị Nhài đã hiểu ra vấn đề, nhân việc này, Nghĩa cũng muốn quàng sang chuyện của chị nữa:
– Vâng ạ! Mai mốt em sẽ nói với Thủy Tiên về chuyện này. Hy vọng cô ấy hiểu. À chị, thế còn chuyện của chị thì sao?
Nhài nhướng mắt không hiểu em hỏi mình về vấn đề nào:
– Chị á? Chuyện gì?
– Chuyện chị và anh Tiến ấy. Em thấy hai người cũng nên tính chuyện lâu dài đi.
Ánh mắt Nhài hơi cụp xuống, cô chui vào trong màn rồi dắt lại cẩn thận cho muỗi khỏi vào, kéo tấm chăn lên ngang ngực, Nhài nhìn lên mái nhà, có lẽ cô muốn mắt mình vượt ra khỏi không gian trong căn nhà này để bay lên bầu trời xa xa, bay tít về phương Tây, nơi con gái cô vẫn còn ở đó:
– Chị vẫn chưa gặp lại Pha Lê. Thôi, ngủ đi em, muộn rồi.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/
Lại nói về cái người phóng xe thật nhanh rời khỏi con ngõ nhỏ lúc nhìn thấy Tuyết “tiểu thư” hôn trộm Nghĩa một cái dưới bóng đèn đường, người đó không ai khác chính là Thủy Tiên. Hôm nay cô biết người yêu mình đi học thêm cùng với chị Tuyết, nếu như những buổi học khác chỉ độ hơn 10h là về đến nhà vì lớp học tan lúc 10 giờ, bao nhiêu năm nay vẫn thế. Cô nán chờ để gặp người yêu mình dăm ba phút thôi cũng được, yêu anh, nhưng mỗi người mỗi việc, sống chung cùng thành phố đấy nhưng hai đứa cũng ít có thời gian bên nhau, tranh thủ được phút nào hay phút ấy.
Nhưng càng chờ càng không thấy anh về, linh tính của người phụ nữ đang yêu lúc nào cũng nhạy bén, cô nóng lòng không biết chuyện gì đang diễn ra giữa hai người. 11h không thấy anh về, 11h30 vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu, 12h vẫn chỉ có hai chị em gái nói chuyện suông với nhau. Đến 12h30 thì Thủy Tiên không còn chịu hơn được nữa, cô không dám ở lại đợi thêm bởi lòng nóng như lửa đốt, sợ lại làm chị Nhài hiểu lầm gì đó nên ra về, hay chính xác hơn là muốn tìm không khí thoáng đãng bên ngoài để xoa dịu tâm can mình.
Lúc vừa ra khỏi cổng nhà một đoạn, cô nhìn thấy xe và bóng của Nghĩa ở chỗ ngã ba, nhưng không phải rẽ về phía nhà mà lại rẽ sang nhánh khác của ngõ. Thủy Tiên bám theo và chứng kiến một việc mà làm tim cô đau đớn. Nếu nghe người khác kể lại có lẽ Thủy Tiên không tin đâu, cô không tin anh Nghĩa lại phản bội mình mà đến với chị Tuyết, một người chị mà cô vẫn cố gắng để tin tưởng rằng chị đối với người yêu mình chỉ là hai người bạn thuần túy.
Nhưng sự việc ba năm rõ mười, cô đứng cũng không xa lắm, mặc dù đêm nhưng ánh đèn đường rọi xuống rõ mồn một, Thủy Tiên thấy rõ hai người đã hôn nhau. Thử hỏi có người bạn bình thường nào lại đi hôn môi nhau như vậy không cơ chứ. Không thể nhầm được, vậy là anh Nghĩa đã giấu mình, đã bắt cá hai tay khi cùng một lúc có quan hệ tình cảm với cả hai cô gái.
Mọi thứ trở nên hỗn độn trong đầu Thủy Tiên, cái cảm giác bị phản bội, bị mất niềm tin nó ghê gớm vô cùng, nhất là đối với một cô gái trẻ, lần đầu tiên biết yêu và trao hết tất cả mọi thứ của mình cho người yêu nó lại càng ghê gớm hơn.
Chiếc xe Dylan lao vun vút đi như đang trong một cuộc đua xe nào đó, gió đêm bạt làm tóc Thủy Tiên bay ngược ra đằng sau, cô hơi nheo mắt nhìn đường nhưng thực ra cô có để ý gì đâu, trong đầu cô đang quay cuồng với bao ý nghĩ dại dột. Có những đoạn, cô chỉ mong vô tình ở đâu đó có một chiếc xe lao ra rồi tông thẳng vào cô, để chỉ độ trong tích tắc thôi là cô sẽ không còn biết gì nữa. Thà không biết gì nữa còn hơn là có ý thức để chịu đựng nỗi đau này. “Anh Nghĩa ơi! Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Em đã làm gì mà anh lại phản bội tình yêu của em dành cho em. Thủy Tiên em đã yêu là sẽ sống chết vì tình yêu của mình. Nhưng tại sao anh lại như vậy cơ chứ”.
Nước trong đôi mắt nheo nheo rơi ra khỏi khóe mi, bị gió ngược thổi bay vụt ra đằng sau khi nó chưa kịp lăn xuống gò má.
Cũng may giời thương cộng với đêm rồi nên ít người qua lại, Thủy Tiên cũng về được đến nhà bình an. Đứng trước cổng nhà, cô hít một hơi thật sâu, thật sâu vào trong lồng ngực. Nếu như là cô của cách đây 4 năm, thì có lẽ giờ này cô đã đứng trên cầu Long Biên rồi, và biết đâu đấy, sẽ lại có một vụ nhảy cầu thứ 2 không biết chừng. Nhưng Thủy Tiên bây giờ cũng đã khác. Hai mươi mốt tuổi, với đàn bà cô không gọi là trẻ nữa, bạn bè đồng trang lứa đã nhiều đứa lấy chồng sinh con làm mẹ cả rồi, Thủy Tiên không còn dại dột, bốc đồng mà tự cướp đi mạng sống của chính mình như cái tuổi nông nổi ngày xưa.
Giờ đây, cô chỉ muốn được cuộn tròn trong chiếc chăn trên giường mình, để một mình gặm nhấm nỗi đau này mà thôi. Cả thế giới dường như đã quay lưng lại với mình, không còn ai cả. Những ai từng thất tình mới cảm, mới thấu nỗi cô đơn, hiu quạnh.
Thủy Tiên tự mình mở cổng rồi dắt xe vào nhà, cô không nổ máy bởi sợ đánh thức giấc ngủ của mẹ, cũng gần 1 giờ đêm rồi, còn sớm sủa gì nữa đâu. Nếu bình thường giờ này cô không về nhà thì mẹ hiểu là cô ngủ qua đêm nhà Nghĩa, nên chắc mẹ chẳng chờ cô về.
Thủy Tiên liếc sang khu vườn bên tay phải, ánh đèn dưới đất phản chiếu lên làm cho những bông hoa trở nên lung linh huyền ảo đẹp đến kỳ lạ, ấy là đối với tâm trạng lúc bình thường, nhưng người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Vẫn những bông hoa hồng nhạt ấy, vẫn những bông cẩm tú cầu xanh ấy, vẫn những đóa hoa hướng dương ấy, nhưng sao hôm nay trông chúng như những con thú gớm ghiếc đủ hình thù đang nhe nanh nhe vuốt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khẽ khàng dùng chìa khóa riêng của mình để mở cánh cửa gỗ, Thủy Tiên lách mình vào bên trong. Tầng 1 tối om. Thủy Tiên cũng không bật đèn, cô mò mẫm bám theo cầu thang để lên tầng 3, là phòng của cô.
Nhưng khi đi ngang qua tầng 2, chỗ phòng của mẹ, ánh đèn điện bên trong chiếu ra một đường kẻ trắng qua khe hở nhỏ của cánh cửa. Bình thường, khi đi ngủ mẹ vẫn đóng kỹ cửa, thậm chí còn chốt trong để tạo không gian riêng tư. Nhưng hôm nay mẹ không đóng kĩ do sơ suất, hoặc cũng có thể mẹ nghĩ rằng cô không về nhà nên không đóng kín thôi.
Cũng định đi thẳng lên tầng 3, nhưng chân Thủy Tiên khựng lại vì tiếng động từ trong phòng mẹ hắt ra, đó là tiếng rên rỉ của người phụ nữ đang làm tình, tiếng “ưm ưm ưm, ư ư ư ư ư ư ư ư”, rồi tiếng “ọc ọc ọc ọc” nữa. Là người phụ nữ đã từng làm tình nhiều lần, Thủy Tiên biết tiếng đó là tiếng gì. “Không lẽ mẹ dẫn ai về nhà làm tình?”, Thủy Tiên tự đặt ra câu hỏi cho mình như vậy.
Rồi cô ghé mắt vào xem người đàn ông mẹ dẫn về là ai, sao trước giờ không nghe mẹ nói về chuyện này. Với cô chuyện đó cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cả, mẹ đơn thân lẻ bóng hàng bao nhiêu năm nay để nuôi cô khôn lớn đến như này. Giờ đây nếu mẹ có bạn trai, thậm chí là đi bước nữa cô sẽ là người đầu tiên giơ cả hai tay hai chân lên mà ủng hộ. Cùng là phụ nữ với nhau, cô biết tuổi của mẹ nhu cầu đòi hỏi sinh lý vẫn còn, thậm chí là trong giai đoạn mãnh liệt nữa là đằng khác. Đến như bản thân cô, ba ngày mà không làm tình cái nào là người bứt rứt khó chịu lắm. Đằng này mẹ hết ngày này qua tháng nọ cứ lủi thủi một mình.
Thủy Tiên muốn biết người đàn ông đó là ai?
Tiếng rên rỉ của mẹ, tiếng ‘ọc ọc’ vẫn cứ liên tục phát ra. Khi nhìn vào chiếc giường có ga trắng muốt của mẹ. Thủy Tiên thở phào không biết là vì thất vọng hay bớt lo lắng, bởi chỉ có một mình mẹ ở trên đó, không có người đàn ông nào cả. Mẹ mặc chiếc váy dài liền thân màu hoa cà, đôi mắt mẹ nhắm nghiền nhưng một tay mẹ tự bóp vú mình ở bên ngoài chiếc váy, tay còn lại, mẹ đút vào trong bướm và di chuyển ra vào, tiếng ‘ọc ọc’ là từ đây mà phát ra, chiếc váy được kéo lên ngang bụng nên cô nhìn thấy rõ. Mẹ thủ dâm.
Thủy Tiên thôi không nhìn nữa, cô thấy thương mẹ quá, rất thương mẹ. Mẹ đẹp, đẹp hơn cả cô, đẹp nhất cả khu phố này, đẹp nhất trong đám tiểu thương hàng trăm người ở chợ Đồng Xuân. Lại hiền thục, nữ tính, nhu mì. Người như mẹ xứng đáng có một người đàn ông ở bên cạnh. Nhưng ở trong kia, người phụ nữ đẹp ấy lại phải tự thủ dâm một mình, chỉ điều đó thôi cũng đủ để thấy mẹ đáng thương như thế nào.
Chẳng giúp gì được mẹ, Thủy Tiên đành lặng im cho mẹ tận hưởng nốt niềm vui nho nhỏ của riêng mình. Cô cất bước đi tiếp lên bậc cầu thang. Nhưng khi chân cô chưa chạm vào bậc đầu tiên của cầu thang lên tầng 3 thì khựng lại, bởi tiếng mẹ phát ra từ bên trong đập vào tai cô rõ mồn một:
– ‘Ư ư ư, Nghĩa ơi địt Tú đi. Địt Tú mạnh vào. Uhm uhm uhm uhm. Tú sướng lắm, buồi Nghĩa to địt vào lồn Tú sướng lắm. Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Nhanh lên Nghĩa, Tú sắp sướng rồi… Địt nữa đi. Địt giống như cái lần đầu tiên Nghĩa địt Tú trong khách sạn ấy… AAAAAAA. Mạnh lên đi Nghĩa, lồn Tú đang nứng lắm… Địt Tú giống cái lần ở bên hông nhà đi Nghĩa… aaaaaaa… nhanh lên… không cái Tiên nó xuống bây giờ… AAAAAAA.
Tiếng rên của mẹ như sét đánh ngang tai Thủy Tiên. Rõ nét từng chữ một, không thể lầm, không thể sai được.
Thủy Tiên há hốc mồm không tin vào những gì mình vừa nghe tiếng, vừa rồi mắt cô chứng kiến, giờ đây tai cô nghe tiếng. Và chuyện này còn lớn hơn chuyện kia rất, rất nhiều lần. Mẹ, người mẹ ruột của cô lại từng ngủ với bạn trai cô. Trời ơi là trời! Chuyện gì đang diễn ra vậy hả trời.
Thủy Tiên ôm miệng mình lừ lừ tiến về phía cửa phòng, mắt cô long lên sòng sọc, tai cô dựng ngược, mũi cô phập phồng vì lồng ngực cô thở lấy thở để cho kịp với luồng máu đang cuộn trào bên trong người.
Và rồi, Thủy Tiên như một quả bom đã bị kích nổ, cô phát tác bằng tiếng thét, trong ngôi nhà đóng kín cửa, tiếng thét ấy vang dội từng ngõ ngách:
– “AAAAAAAAAAA!!!”, Thủy Tiên ôm mặt gục lên đầu gối ngay trước cửa phòng mẹ. Trước mặt cô chỉ là một màu tối đen, tối đen như cuộc đời cô phía trước vậy. Tất cả mọi thứ, phải, 2 người quan trọng nhất đối với cuộc đời cô, một là người mẹ đẻ đã một thân một mình nuôi cô khôn lớn, hai là người mà cô yêu và dành trọn từ con tim tới thể xác. Cả hai người đó, không hẹn mà gặp lại cùng liên thủ lừa dối cô, cả hai cùng đồng lòng mỗi người một tay chạm vào lưng cô rồi đẩy cô xuống vực sâu thăm thẳm. Thực sự mà nói, Thủy Tiên không biết mình đang nghĩ gì lúc này nữa, cô còn chẳng biết mình là ai, tên là gì, đang ở đâu. Sụp đổ và xụi lơ.
Nghe tiếng hét của con gái, Cẩm Tú choàng mở mắt trong khi cơn sướng do tác động của thủ dâm vẫn còn dư âm không ít nơi vùng háng. Cô chạy ra phía ngoài, cánh cửa mở toang để cô nhìn thấy đứa con gái yêu thương đang vo tròn một đống trước cửa phòng, đầu tóc rối bù, cô không nhìn thấy mặt con vì nó đang gục mặt xuống đầu gối:
– Ơ! Thủy Tiên! Sao con lại ở đây? Mẹ tưởng…
Đúng là Cẩm Tú tưởng con gái ngủ qua đêm ở nhà Nghĩa, cô không ngờ con lại xuất hiện trước cửa phòng. Và nếu như cô không nhầm thì con gái đã nhìn thấy mình thủ dâm, lại còn nghe được những điều mình vừa rên rỉ lúc lên đỉnh. Nghĩ đến đây, tim Cẩm Tú đập loạn xạ vì sợ, điều bí mật mà cô nhẩm tính trong đầu sẽ sống để dạ, chết mang theo.
Từ ngày con gái đến với Nghĩa, Cẩm Tú không phải là không có ham muốn tình dục với Nghĩa, còn, còn rất nhiều nữa là đằng khác. Đã bao lần cô có ý nghĩ trong đầu muốn “ăn vụng” với Nghĩa theo đòi hỏi mãnh liệt hàng ngày của cơ thể, nhưng rồi cô vẫn còn lý trí của một người mẹ, đè nén được bản thân mà chịu đựng cái bát cơm nóng đưa qua mũi kẻ chết đói lâu ngày. Cô chỉ dám cho bản thân mình được tưởng tượng lại những hồi ức ngày cô và Nghĩa còn mặn nồng với nhau, xem đó là tư liệu sống động để mỗi lần thủ dâm có thể đạt cực khoái mà thôi.
Nhưng nay, có lẽ mọi chuyện hỏng hết rồi. Nhìn Thủy Tiên bộ dạng thế này, mười phần thì có đến chín là nó đã nghe hết được rồi.
Cô gọi thêm khi thấy con không trả lời:
– Thủy Tiên, con bị làm sao vậy? Nhìn mẹ đi con.
Đôi mắt Thủy Tiên từ từ ngẩng lên nhìn mẹ, đôi mắt ấy tuyệt không ướt vì nước mắt, nó khô rông rốc nhưng xen lẫn màu trắng của con mắt và màu đen của con ngươi còn có vài tia đỏ của mạch máu nổi lên. Thủy Tiên từ từ đứng dậy nhìn mẹ chằm chằm, đây không phải là cái nhìn của con dành cho mẹ, nó là cái nhìn của hai người đàn bà tranh nhau một con đực duy nhất trong rừng sâu:
– Mẹ tưởng sao? Mẹ tưởng con không về nhà phải không? Nếu con không về thì làm sao biết được chuyện động trời này. Mẹ và anh Nghĩa, tại sao? Tại sao? Mẹ nói cho con biết đi. Tại sao?
Vậy là đúng điều mà Cẩm Tú sợ nhất, con đã biết được cái bí mật mà cô và Nghĩa giấu suốt thời gian qua. Trong tình huống này, bị con hỏi dồn như tra khảo, Cẩm Tú đương nhiên không thể ngay ngay thẳng thẳng mà trả lời được. Đôi mắt cô cụp xuống sợ sệt, và chỉ bấy nhiêu thôi cũng là lời thú tội rồi.
– Mẹ… mẹ…
Thủy Tiên chờ đợi một sự giải thích từ mẹ, rằng những điều cô nghe thấy không phải sự thật, rằng đó chỉ là do mẹ tưởng tượng ra, hoặc quá lắm chỉ là sự mong ước một phía từ mẹ mà thôi. Hoặc mẹ có thể tìm bất cứ lý do nào đó, huyễn hoặc nhất trên thế gian này mà giải thích cũng được, có thể Thủy Tiên sẽ tin ngay, bởi bản thân cô thực sự muốn tin vào điều đó. Nhưng không, nhìn ánh mắt lo âu như của kẻ trộm vừa bị bắt quả tang, nhìn cái khuôn miệng mẹ ấp úng không thể nói lên lời, bấy nhiêu đó thôi như một quả đấm cuối cùng giáng mạnh vào đối thủ đã chỉ còn hơi tàn, làm cho đối thủ nằm sàn. Thủy Tiên hoàn bị đánh gục.
Ánh mắt Thủy Tiên đã không còn tia máu, nó trở lại chỉ còn hai màu đen trắng đối lập nhau, cụp lại nhìn mẹ buồn bã. Thế rồi Thủy Tiên quay ngoắt người lại chạy thật nhanh lên tầng 3, cô muốn thật nhanh được thoát khỏi cái hoàn cảnh hiện tại.
Cẩm Tú nhìn thấy bóng lưng con khuất dần ở chiếu nghỉ cầu thang, cô mới định thần lại vừa đuổi theo con vừa gọi to:
– Không Thủy Tiên, đợi mẹ, con phải nghe mẹ nói đã. Không đúng như con nghĩ đâu. Đợi mẹ.
Nhưng đáp lại tiếng gọi thống thiết của mẹ chỉ là tiếng cánh cửa đóng lạnh lùng vang lên. Mặc cho mẹ ở ngoài đập cửa gọi, nhưng có vẻ như Thủy Tiên không muốn đáp lời, lưng cô áp vào cánh cửa, tụt dần xuống đất.