Mùa nước nổi

Chương 108



Phần 108

Trăng hôm nay sáng vằng vặc, vừa tắm mà cô Tươi vừa ngắm trăng ngắm sao. Cũng bởi tại thiết kế của các buồng tắm đặc biệt này. Nó nằm cạnh giếng nước, chỉ xây ba bức tường bao quanh, một mặt có tấm bạt che, còn ở phía trên thì trống không trống hoác, có thể nhìn lên bầu trời. Trong khu vực xóm bãi, chẳng có nhà cao tầng nào, cũng chẳng có loại cây cao vút nên yên tâm không bị ai dòm trộm. Có hôm, đang tắm, trời còn mưa thành ra tắm mưa luôn, cũng thú vị ra phết.

Trăng thanh gió mát dễ sinh hư. Và buổi tối ngày hôm nay, cô Tươi cũng có vẻ muốn “hư” lắm. Cái bướm cô đã sạch từ lâu rồi, ấy vậy mà đầu cô ngửa lên trời nhìn sao, nhưng một tay cô cứ liên tục dội nước, tay còn lại vẫn cứ cọ vào hai bên mép bướm, miết từ dưới cửa lồn miết lên tận đầu lồn hết lần này đến lần khác không thôi. Cũng đã lâu rồi, từ lúc chồng mất đến nay đã qua ngày đoạn tang, cô chưa lần mò mẫm ra túp lều tình của Lãm bao giờ. Đối với cô, hành động đó cũng coi như là lần cuối cô trọn nghĩa với chồng.

Hôm nay, chính cơ thể mơn mởn mịn màng, lớp da căng mịn, bầu vú sừng trâu vểnh ngược, bên trong âm đạo nóng rần cứ ri rỉ nước không ngừng như làm cho cô nhớ lại những buổi ‘hẹn hò’ bên sông Hồng, những lần làm tình nóng bỏng bên tiếng sóng ì oạp đập vào bờ. Giờ này nếu cô không lầm thì anh Lãm cũng đang ở đó chờ cô, chờ cô đến với anh. Suốt bao năm nay, ánh mắt anh không giấu giếm mong muốn được che chở và vuốt ve cô. Chỉ có điều anh không dám nói, bởi chính bản thân anh cũng biết cô đang để tang chồng, làm điều có lỗi với anh là không nên.

Cô Tươi rùng mình một cái rồi nhanh chóng dội gáo nước cuối cùng lên cơ thể, người cô nóng ran như kẻ đang bị sốt. Vội vàng lau khô người rồi mặc quần áo đi vào nhà. Ngôi nhà này chính là nhà cô, ấy vậy mà cô đi rón rén vào trong giống như là kẻ trộm. Trong nhà có đứa con trai của cô đang ngủ. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nó cũng đã ngủ rồi. Không phải cô cố tình đi nhẹ để tránh phá giấc ngủ của nó, mà cô đi nhẹ để kiểm tra xem con đã ngủ chưa.

Đặt chân lên bậc thềm nhà, bên trong điện đã tắt cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng ngáy đều đều từ phía giường ngủ của Nghĩa bên gian nhà trái phát ra. Cô đứng thẳng dậy, lấy tay vuốt vuốt vào bộ ngực để lấy thêm dũng khí cho quyết định của mình. Hồi chồng còn sống, cô đã bao nhiêu lần làm hành động này mỗi khi muốn đi ra lều anh Lãm. Đó là trốn chồng. Giờ đây, chồng không còn nhưng cô vẫn làm, vì giờ là trốn con.

Đến bao giờ cô mới không phải chịu cảnh này đây, để đường đường chính chính mà trở thành vợ Lãm. Để mỗi lần cô nứng, cô không phải ngó phải nghiêng, phải dò dẫm mãi quyết tâm đi giải quyết như lúc này. Nếu theo ý tứ của Nghĩa, và cả của cái Nhài nữa, hai đứa ủng hộ cô đi bước nữa với Lãm. Bụng cô cũng xuôi với chuyện đó nhưng còn phải chờ thời gian thích hợp.

Ít nhất là đến khi hai đứa con của cô có gia đình, yên bề gia thất cô mới dám nghĩ đến việc của mình. Chứ nếu không? Cô đi trước, hàng xóm láng giềng lại dị nghị là cô chỉ biết nghĩ đến mình, vừa đoạn tang chồng xong thì đi bước nữa luôn. Xóm giềng cũng đã lời bàn ra tán vào khi mấy năm gần đây, cứ chỗ nào thấy Tươi là thấy Lãm. Họ đoán già đoán non rằng hai người đã tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Cũng chẳng có ai có ý xấu gì, nói thì nói vậy thôi cho vui mồm. Bởi một gái đơn thân lấy một người không vợ, đó cũng chẳng phải là chuyện gì lạ lẫm lắm. Thêm nữa, giờ đây xóm Bãi nhà nào cũng có phần ít phần nhiều nể vì nhà Nghĩa. Cũng bởi tất cả xóm đã trở thành xã viên của cái hợp tác xã do Nghĩa làm chủ nhiệm. Một vụ mùa không trồng cây, nhưng họ cũng vẫn đủ cái ăn giống như ngày bởi tiền ứng trước đã được nhận của hợp tác rồi. Mà một khi đã nể, đã tôn trọng thì tự khắc tâm lý cũng trở nên mềm dẻo hơn, dễ dãi hơn và dễ chấp nhận hơn.

Cô Tươi vớ vội cái nói treo ở cột hiên nhà rồi đội lên đầu, sùm sụp đi ra khỏi nhà.

Vừa rời chân đi là tiếng ngáy trong nhà dứt.

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/

Chú Lãm giờ chỉ còn đánh cá đêm, còn ban ngày thì làm ở Hợp tác xã. Gọi là phụ Nghĩa giám sát công việc đồng ruộng của các xã viên. Nghĩa vẫn còn lo âu trong lòng rằng bà con không thuộc và không hiểu cách làm mới sẽ làm sai. Lo vậy không thừa, bởi đối việc trồng theo tiêu chuẩn mà nói, chỉ một người làm sai, chỉ một khâu làm sai có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, tới uy tín, chất lượng của tất cả sản phẩm làm ra.

Đêm nay trăng sáng, cá nhiều, chú thả lưỡi rồi đăng có một hai lượt mà hàng phao trên lưới đã rung lên bần bật, báo hiệu có nhiều chú cá mắc lưới lắm rồi. Các loại cá to, cá nhỏ, cá lớn cá bé lần lượt được chú gỡ ra thả vào thuyền.

Đánh cá đêm có cái thú riêng của nó, không chỉ đơn giản là bắt được cá mà còn là ngắm sông, ngắm nước. Những chỗ nước lặng còn nhìn thấy cả bóng trăng dưới lòng sông, đập đập mái chèo làm nước rung động trăng cũng rung động theo.

Chú Lãm đi vài lượt, thấy kha khá rồi thì thu lưới. Nếu như là lần trước, vào những dịp trăng sáng thế này, có khi chú thả lưới tới tang tảng sáng mới dừng. Nhưng nay khác rồi, sáng còn phải ra đồng cùng bà con nữa nên chú nghỉ sớm.

Kéo thuyền vào mép bờ rồi buộc dây neo vào một cái cọc ở trên bờ. Chú bắt cá lên đổ vào trong một cái lu dưới gầm lều, sáng sớm mai chú sẽ mang mớ cá này ra chợ đổ buôn cho các tiểu thương ở chợ bán lại cho người dân.

Cạnh lu đựng cá là một lu đựng nước mưa, cũng là nơi chú thường tắm rửa giặt giũ quần nào. Nói là lều, là nơi ở tạm nhưng quanh năm suốt tháng chú ở đây, ăn uống, tắm rửa, sinh hoạt đều ở đây hết, chỉ lúc Tết nhất, giỗ chạp mới vào nhà chính trong nhà đê mà thôi.

Đêm rồi, chú cởi luôn bộ quần áo lấm tấm ướt đang mặc trên người ra, trần truồng dội ù oạp mấy gáo nước gọi là cho ướt người rồi kỳ qua loa một chút. Định bụng tí nữa cứ thế lên lều kiếm cái quần đùi mặc vào là đi ngủ luôn.

Tắm xong, chú men theo cầu thang rồi đi lên lều, chẳng cần bật đèn, bật điện làm chi, lều nhỏ như lòng bàn tay, nhắm mắt chú cũng biết đồ đạc cái nào nằm ở đâu. Với tay lên một cái móc tìm cái quần đùi mà hồi sáng chú treo nó ở đây. Đương nhiên chú tìm thấy ngay vì trong nhà ngoài chú ra thì làm gì còn ai khác nữa.

Chưa kịp mặc quần vào thì chú như đứng tim, suýt chút nữa thì ngất luôn vì tưởng trong nhà có ma. Bởi khi chú mới chỉ cúi người, mông chổng ra đằng sau, định xỏ cái quần đùi vào chân thì ở đằng sau lưng chú bỗng có tiếng người nói:

– Nhiều cá không anh?

Quần còn chưa xỏ được ống, vẫn lắc mắc ở dưới gót chân, vì giật mình nên chú Lãm xuýt chữa thì ngã bổ chửng ra đằng sau. Hơn 3 năm rồi, nay mới lại thấy Tươi xuất hiện ở lều này. Mừng thì đương nhiên là mừng rồi, nhưng mừng kiểu này dăm ba lần nữa có lẽ chú không chết vì già cũng chết vì đứng tim.

Mãi sau chú mới lấy lại bình tĩnh được, trong nhà tối om vì cánh cửa duy nhất ở phía bờ sông chú đã đóng kín đề phòng lúc chú đang đi đăng cá thì trời mưa hắt vào. Chú đẩy cánh cửa rộng ra, gió và ánh trăng lùa vào đủ để chú thấy mờ mờ đồ vật bên trong túp lều. Và đồ vật quan trọng nhất vừa mới phát ra giọng nói đang nằm ở dưới cái chiếu mà chú vẫn hay ngủ, cái chăn mỏng dính đắp kín từ dưới chân lên tới tận cổ.

Chú cố gắng mở thật to mắt ra để nhìn Tươi, nhìn thì nhiều rồi nhưng nhìn Tươi ở trong lều thì có mấy lần đâu. Trước thì “gặp nhau lần nào cũng vội”, nay chú mới nhìn cho thỏa.

– “Cá nhỏ thì ít, nhưng đêm nay bắt được một nàng tiên cá”, vừa đi lại gần manh chiếu ấy vừa nói, mỗi bước chân đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt của mộng gỗ.

Không phải chú Lãm không hiểu, một khi Tươi đã lên lều, lại nằm sẵn đắp chăn thế kia thì ý là gì? Chuyện hai người quấn nhau ở đâu cũng không phải là lần đầu.

Cô Tươi không cựa quậy, cô giống như một con cá đã được ngư dân bắt lên bờ, nằm im trong chăn chờ đợi chú Lãm lại gần. Để tăng thêm phần thơ mộng dưới đêm trăng sáng này, cô Tươi cũng câu dẫn thêm mấy câu cho thêm phần thi vị:

– Bắt được rồi thì làm gì?

Chú Lãm đã ngồi xuống dưới chân của cô Tươi, chú lần tay mình vào một mép chăn, rồi bất ngờ chú lật tung cái chăn sang một bên:

– Làm thịt.

Chỉ nói được bấy nhiêu thôi, chú há toác miệng mình ra, tim dừng đập vài nhịp, mũi ngừng thở vài hơi. Bởi trước mắt chú, cô Tươi đã trần truồng không một mảnh vải. Ánh trăng mờ mờ nhưng cũng quá đủ đối với con mắt quen làm việc ban đêm như chú. Vú cô Tươi bồng bềnh chĩa thẳng lên trời mời gọi, mỗi nhịp thở làm vú lắc lư sang trái sang phải.

Cái bụng phẳng lì không chút mỡ như của con gái mới lớn cũng nhịp lên nhịp xuống theo bộ ngực phía trên.

Hai chân cô khép nép song song với nhau nên chủ chỉ nhìn thấy chùm lông đen tuyền huyền bí mọc trên mu lồn vun cao. Ngón chân cô khe khẽ cựa quậy, cô muốn lắm được dạng hai cái chân ra, để chuyển động cho âm đạo bớt râm ran, nhưng cô ngại.

Tiếng chú Lãm nuốt nước bọt ừng ực như uống nước. Có lẽ chú đã quá thèm thuồng được có lại giây phút này, chú đợi đã quá lâu rồi. Cô Tươi khuyến khích bằng giọng nói nửa thành là tiếng, nửa là hơi, ma mị lòng người:

– Thịt em đi. Lâu lắm rồi.

Chú Lãm từ từ đưa tay xuống hai cái đùi nõn nà, săn chắc, mịn màng của cô rồi tách ra hai bên. Con sò lông được bung mở, ánh sáng mờ mờ nhưng vì lồn cô Tươi vẫn còn màu hồng nên chú nhìn thấy rất rõ.

Một tiếng ‘nhép’ phát ra khi hai môi lớn đẫm nước tách ra khỏi nhau, cửa lồn đỏ au hơi giần giật nở ra bóp vào. Tiếng động ấy báo hiệu cho chú Lãm biết là lồn cô Tươi đã có nước sẵn rồi, nếu cần thì có thể sọc buồi vào ngay mà không gây đau đớn. Nhưng nếu làm thế thì quá bình thường, không đúng với mong ước bao ngày của chú. Mặc kệ lồn đang có nước, mà có nước thì càng tốt, chú đang khát khô cả cổ họng đây mà.

– ‘Á’, một tiếng rú lên nho nhỏ khi chú Lãm vục mặt vào lồn cô Tươi.

Chú liếm, chú mút, chú nhằn, chú chọc lưỡi, chú đá hột le. Tất cả bức bách, thèm khát bấy lâu nay chú dành cả cho chập mút lồn này thì phải.

Cô Tươi cũng không có vừa, cô kéo mông chú Lãm lên phía mặt mình. Ơn giời, chú vẫn trần truồng, con cu cứng ngắc lủng lẳng khi chú vừa bú lồn vừa xoay mông để đưa háng mình lên mặt cô Tươi.

Vừa ngửi thấy mùi dương vật, cô Tươi há miệng ra đớp ngay, phát đớp đầu tiên cô đã ngậm trúng đầu buồi rồi. Tinh tương rỉ ra ở lỗ sáo thấm vào lưỡi cô, mằn mặn, lờ lợ, ngầy ngậy làm cô vô cùng sướng khoái. Rồi cô ngậm thật sâu cho thỏa lòng thèm khát, đầu buồi bị miệng cô Tươi cộng với lực ép của hông chú Lãm chui tít vào sâu khoang miệng, tới tận cổ họng mới chịu dừng lại.

Tiếng nhóp nhép, tiếng ù oạp, tiếng sùm sụp liên tục vang lên trong căn lều tình. Cô và chú đang bú liếm cho nhau bằng tất cả đam mê, tất cả khao khát và thèm khát. Họ đơn giản cũng chỉ là hai con người bằng xương bằng thịt. Họ đã từng yêu nhau, đã từng là một cặp thanh mai trúc mã, thế rồi duyên phận mà không đến được với nhau một cách trọn vẹn chính thống. Nhưng ông trời cũng không lấy hết của ai cái gì, bù đắp cho họ những giây phút ngắn ngủi như thế này đây.

– Đút vào em đi anh.

Nước lồn cô Tươi đã lênh láng thành dòng chảy ra khỏi lồn rơi xuống chiếu, vì nền lều được đan bằng các thanh nứa nên không khít, những giọt nước đó thấm qua chiếu xuống, lọt qua khe rơi xuống phía dưới, không biết sắp đặt thế nào mà chính chỗ đó đặt cái lu nước mưa, nước dùng để ăn, để uống, để sinh hoạt hàng ngày của chú Lãm. Tiếng nước rơi theo giọt, nước lồn đập với nước mưa tạo thành tiếng “tong tong tong”.

Người ở bên trên chắc chẳng nghe thấy đâu, nhưng còn có một người nghe rõ mồn một tiếng nước “tong tong” này, đó là Nghĩa. Mẹ rời đi là cậu cũng lục tục bám theo mẹ ra túp lều này. Trong thâm cậu không phải là theo dõi mẹ làm gì. Cậu chỉ muốn biết tình cảm của mẹ và chú Lãm đã phát triển đến đâu. Theo như những gì cậu hiểu thì hai người mới chỉ dừng ở mức có tình cảm với nhau.

Ở bên trên, tiếng rên, tiếng la, tiếng cọt kẹt phát ra, túp lều rung lên bần bật. Chứng tỏ đã xảy ra một cuộc làm tình kinh thiên động địa. Vì mình đang đứng ở bên dưới, sợ nhỡ ra túp lều này sập xuống thì chết, phải bỏ dở dự án nông nghiệp sạch, phải chịu cái chết mà không một lần được gặp lại Thủy Tiên, ấy vậy nên Nghĩa tính bài chuồn.

Cậu lững thững đi bộ về nhà, trời đêm không một bóng người, trăng thanh gió mát, vừa đi Nghĩa vừa lẩm bẩm:

– Không ngờ chú Lãm và mẹ vẫn còn xung như vậy. Phải tác hợp cho hai người quyết liệt thôi. Không thì họ già mất.

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/

Nửa tiếng đồng hồ sau, trong khi Nghĩa đã về nhà ngủ một mình thì cô Tươi cuộn tròn thân hình trần truồng của mình trong lòng chú Lãm, dưới lồn nhớp nháp tinh trùng, vừa rồi cô cố tình cho chú bắn vào bên trong, để cho cô sướng, với lại hôm nay cũng không phải là ngày rụng trứng nên cô không có lo mình có thai. Ai thì cô không biết, chứ bản thân mình cô nắm rất rõ, rằng cô vẫn còn có thể cấn thai thêm một lần nữa.

Chú Lãm thỏa mãn vân vê đầu ti của cô Tươi, miệng chú ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

– Bao giờ em mới làm vợ anh đây? Để chúng mình không phải vụng trộm thế này nữa.

Cô Tươi cắn nhẹ hai hàm răng vào nhau vì buồn, vì nhột ở tai, vì gai gai ở sống lưng:

– Phải chờ cái Nhài và thằng Nghĩa lấy chồng lấy vợ đã. Chờ bao nhiêu năm còn được nữa là, cố chờ thêm vài năm nữa đi. Với lại… thỉnh thoảng như này cũng thích mà.

Ừ thì chờ, biết làm sao giờ:

– Nhưng từ nay phải năng ra đây đấy. Không anh nhớ lắm.

– Vâng, em biết rồi. Người ta cũng thế mà.

Tiếng cô Tươi thỏ thẻ trong đêm tối. Giọng nói của cô mượt mà, đằm thắm như chính con người cô vậy. Trong giọng nói ánh lên niềm hạnh phúc. Với cô, thế này đã là hạnh phúc lắm rồi, cô chẳng mong gì hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...