Mùa nước nổi
Chương 79
Nghĩa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chị Nhài có phản ứng cực kỳ khác thường, miệng chị há ra muốn nói gì đó nhưng không thể bật ra thành tiếng, cứ ú ớ trong cổ họng, trong khi mắt chị thì nhìn chằm chằm vào bé Chích Bông.
Anh Tiến cũng vậy, anh đăm đăm nhìn vào chị Nhài như thể đã từng gặp chị rồi, và miệng anh thốt gọi tên ‘Huệ’ nào đó.
Còn bé Chích Bông, bé không còn nép vào chân bố giống như vừa rồi, sau khi gọi “mẹ”, bé lao nhanh về phía chị Nhài rồi nhảy bổ lên ôm ghì lấy chị làm chị mất đà ngã bổ chửng ra đằng sau, miệng bé Chích Bông liên tục kêu gào:
– Mẹ ơi, sao mẹ đi lâu thế! Sao mẹ không về chơi với Chích Bông. Chích Bông nhớ mẹ lắm!!! Hu hu hu hu hu!
Bản năng người mẹ mách bảo, chị Nhài mặc dù không nói ra tiếng nhưng cũng ôm ghì lấy Chích Bông, vuốt lên vuốt xuống vào tấm lưng cô bé.
Nghĩa nhìn chị Nhài, nhìn Chích Bông, rồi quay trở lại nhìn anh Tiến:
– Anh Tiến, chuyện này là sao?
Mặc dù trời cũng bắt đầu trở rét, ấy vậy mà trên trán anh Tiến lấm tấm mồ hôi làm anh phải tháo cái kính cận ra lau lau, sau đó anh đưa lại nó lên mắt như để nhìn một lần nữa cho rõ vào người phụ đang ôm đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của mình. Miệng anh lắp bắp:
– Giống… giống… giống lắm… Không thể thế được. Sao lại có người giống… đến như vậy nhỉ…
Anh Tiến cứ tự độc thoại với mình như vậy mà không trả lời câu hỏi của Nghĩa đang ngây người đứng ở bên cạnh. Trong đầu Nghĩa vừa len lỏi ý nghĩ con gái của chị Nhài chính là bé Chích Bông. Nhưng dập tắt ngay vì điều đó là không thể, anh Tiến có kể là mẹ bé Chích Bông đã mất đến nay được 2 năm rồi cơ mà, chẳng lẽ anh lại nói dối mình.
Nghĩa gọi tên anh Tiến một lần nữa để anh lấy lại bình tĩnh:
– Anh Tiến! Anh Tiến! Chuyện này là thế nào ạ?
Như đánh mất thăng bằng bằng, anh Tiến loạng choạng tí ngã, cũng may anh bám được vào tay vịn cái ghế uống nước, anh ngồi thụp xuống luôn, mắt vẫn cứ chăm chú nhìn vào chị Nhài:
– Đây là ai?
– Là chị gái em. Chị ruột của em. Chị tên là Nhài.
Có vẻ như anh Tiến đã lấy lại một chút bình tĩnh, tuy nhiên mồ hôi trán vẫn đầm đìa giống như anh gặp ma, hoặc gặp cảnh người chết sống lại vậy. Anh luống cuống thò tay vào túi sau quần dài để lấy cái ví. Anh mở ví ra, ở ngăn ngoài cùng có ảnh một phụ nữ. Mãi mới rút ra được, anh giơ ra đưa cho Nghĩa:
– Em nhìn đi. Đây là ảnh người vợ đã mất của anh. Ảnh mẹ Chích Bông. Lúc đầu nhìn thấy chị em, anh còn tưởng vợ anh.
Liếc nhìn về phía chị Nhài và Chích Bông đang ôm nhau thắm thiết, Chích Bông cứ khóc tu tu trên vai “mẹ” thôi. Sau đó Nghĩa đón lấy tấm ảnh màu nhỏ từ tay của anh Tiến, thoáng nhìn một cái, Nghĩa ngây người:
– Đây là vợ anh ạ, giống chị em thật.
Trên đời này không thiếu sự trùng hợp đến kỳ lạ, chuyện hai người chẳng họ hàng máu mủ, chẳng liên quan gì đến nhau, sống ở hai vùng miền khác nhau mà giống nhau đến 9/10 cũng không phải là chuyện hiếm. Người trong ảnh giống chị Nhài từ mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt, cái miệng, cái mũi. Nhưng nhìn thật kỹ vẫn có thể nhận ra đấy là hai con người khác nhau.
Anh Tiến quay lưng lại nhìn Chích Bông:
– Chẳng trách con bé nhận nhầm mẹ. Anh thương con bé lắm, mẹ mất lúc nó mới hơn 2 tuổi, nó chưa hiểu được mất mẹ là thế nào. Anh vẫn nói dối nó là mẹ đi xa chưa về.
Sau đó anh Tiến thở dài thườn thượt như xót thương cho con gái, như thương cho phận gà trống nuôi con của mình. Từ ngày vợ mất vì căn bệnh ung thư quái ác, anh toàn tâm toàn ý nuôi con, trong đầu anh chưa bao giờ nghĩ đến cảnh đi bước nữa, bởi anh sợ cảnh mẹ kế con chồng sẽ làm khổ Chích Bông.
– Chẳng giấu gì anh. Em mới tìm lại chị em được hơn tháng nay. Chị không bình thường đâu anh ạ. Chị bị cú sốc mất con nên giờ ngây ngây dại dại. Có lẽ Chích Bông cũng trạc tuổi con chị ấy nên vừa gặp chị ấy mới có biểu hiện như vậy. Anh thông cảm cho em.
Giờ anh Tiến mới để ý kỹ, từ lúc vào đây đến giờ chưa thấy Nhài nói một câu nào, từ lúc ôm Chích Bông đến giờ cũng chỉ ôm chặt rồi vuốt lưng đứa bé chứ chưa phát ra tiếng nói. Nghe Nghĩa kể sơ sơ như vậy, thấy cũng đáng thương, như chính mình, thêm một tiếng thở dài nữa, cái thở dài này là dành cho Nhài. Có lẽ hồng nhan bạc phận, vợ anh đẹp, cô gái ngồi kia cũng đẹp, ấy vậy mà mỗi người một cách, đều khổ như nhau cả:
– Nhài bao nhiêu tuổi rồi em?
– Chị em 24 ạ.
– “Đúng bằng tuổi vợ anh”, thêm một sự trùng hợp nữa.
Nói rồi anh Tiến đứng dậy tiến về phía Chích Bông, anh vỗ về con bé bởi biết rằng nhất định con bé sẽ không chịu nghe lời anh ngay:
– Chích Bông, bố con mình về thôi.
Chích Bông mắt đỏ hoe vẫn ôm chặt cổ chị Nhài nhưng ngoảnh đầu ra nhìn bố:
– Bố con mình đưa mẹ về luôn bố nhé!
Anh Tiến gỡ dần con ra nhưng không nổi, cánh tay bé nhỏ của Chích Bông không hiểu sao có sức mạnh ghê gớm, anh cố cũng không thể gỡ nổi cánh tay ấy. Chị Nhài cũng vậy, chị bắt đầu có phản ứng mạnh, cứ ôm chặt lấy Chích Bông rồi dích mông dần về phía trong tường, đôi mắt chị bắt đầu đỏ rực lên hằn lên vài sợi đỏ, trong đôi mắt ấy vừa có nét dữ dằn, vừa có nét hoảng sợ đến cùng cực.
Nghĩa thấy sự bất thường cũng tiến đến gần giường cùng đứng song song với anh Tiến. Anh Tiến nói thêm với Chích Bông:
– Con nhầm rồi con ơi. Đây không phải là mẹ, mẹ đi xa chưa về.
Vừa nói anh Tiến vừa giằng con ra khỏi tay chị Nhài, phản ứng của chị Nhài trở nên mạnh mẽ hơn để giữ Chích Bông lại trong lòng mình, chị nhe răng gầm gừ như muốn cắn anh Tiến.
– Bố nói dối, bố nói dối. Đây là mẹ. Hu hu hu. Đây là mẹ Chích Bông mà…
Anh Tiến thấy phản ứng của cả Nhài và con gái đều mạnh mẽ như vậy thì không dám làm quá, anh lùi lại đứng xuống đất nhìn Nghĩa như cầu cứu.
Nghĩa nói:
– Anh đừng vội ạ. Chị em chắc là bị kích động lắm, để em nói chuyện với chị.
Anh Tiến gật đầu. Nghĩa trèo lên giường, từ từ tiến vào sát cạnh chị Nhài. Thấy Nghĩa, chị không phản ứng mạnh nữa, khuôn mặt chị dần dần giãn ra, mắt chị cũng cụp lại, chắc trong đầu chị chỉ có mình Nghĩa là người sẽ không bao giờ làm hại chị. Nghĩa vuốt vuốt vào tay chị:
– Em đây chị. Em đây chị. Không sao đâu.
Đầu chị Nhài hơi gật gù, tuy vậy tay chị vẫn không rời Chích Bông một tẹo nào, ôm dịt con bé ấp vào ngực mình. Chị muốn vỗ về Chích Bông như chính đứa con của chị.
– Chị ơi, nghe em này. Đây không phải là con chị, đây là con anh Tiến chị ạ. Em đang đi tìm con cho chị rồi. Chị để bé Chích Bông về nhà với bố đi nhé.
Chị Nhài lắc đầu nhìn Nghĩa khẩn cầu, hình như chị hiểu được phần nào lời Nghĩa nói thì phải. Từ dạo về ở với Nghĩa, chị luôn luôn nghe lời Nghĩa, Nghĩa bảo gì chị làm nấy, nhưng xem ra lần này chị không nghe lời Nghĩa rồi. Chị cứ ôm rịt lấy Chích Bông, nhìn cánh tay của chị nổi gân lên chứng tỏ chị đang gồng người để ôm, bây giờ mà dùng biện pháp mạnh gỡ tay ra rất dễ làm chị bị kích động mạnh.
Liệu chừng không được, Nghĩa lại trở bước xuống giường, cậu và anh Tiến ra ghế ngồi nói chuyện:
– Anh Tiến, hay anh chờ thêm một lúc nữa xem thế nào. Chứ bây giờ mà cố ép hai cô cháu ra em… sợ…
Đây cũng chính là ý của anh Tiến, anh cũng không muốn dùng biện pháp mạnh đối với chính con gái của mình:
– Anh biết rồi, chờ một lúc nữa đi em. Chị Nhài nhà em sao lại bị thế này?
Thế rồi Nghĩa đầu đuôi câu chuyện kể cho anh Tiến nghe về cuộc đời chị Nhài, tất nhiên cậu giấu nguyên nhân tại sao mẹ lại đuổi chị đi. Có một sự đồng cảm không đơn giản chút nào của anh Tiến dành cho Nhài. Anh vốn là người lương thiện, sống giản dị, anh đồng cảm với hoàn cảnh mà chị gặp phải. Thêm nữa, cảnh gà trống nuôi con, anh hiểu được giá trị của mối liên kết giữa cha mẹ và con cái.
Nếu giờ đây, Chích Bông có chuyện gì xảy ra, có lẽ chính anh cũng sẽ bị như chị Nhài. Và sự quan tâm của anh còn một lý do vô cùng quan trọng nữa, đó chính là sự giống nhau đến kinh ngạc giữa người vợ đã mất tên ‘Huệ’ của anh và chị Nhài. Giống từ mái tóc đến nước da, từ khuôn mặt đến dáng người, từ đôi mắt đến đôi môi, từ đôi lông mày đến gò má. Nhìn chị Nhài làm anh như sống lại những năm tháng bên người vợ trẻ xinh đẹp hồi nào.
Kết thúc câu chuyện, anh Tiến buông tiếng thở dài:
– Nhài khổ thật đấy. Anh biết cuộc sống em còn nhiều vất vả, giờ phải lo cho chị nữa, có đủ sức chịu đựng không? Có cần anh giúp gì thì cứ bảo đừng ngại.
– Em không sao anh ạ. Em đưa chị đi khám rồi. Bác sĩ bảo chỉ cần thời gian và sự quan tâm của mọi người, chị nhất định sẽ bình phục trở lại. À, để em lấy tiền nhà trả anh.
Anh Tiến xua tay:
– Thôi, tháng này anh không lấy tiền nhà đâu. Coi như anh có chút quà cho Nhài.
Nhưng Nghĩa nhất định không chịu mà vẫn nằng nặc đòi trả tiền. Thành ra đưa qua đưa lại hồi lâu cuối cùng bất quá Nghĩa mới nhận lại và cảm ơn anh Tiến.
Sau đó hai anh em còn nói chuyện thêm với nhau một lúc lâu, đến khi thấy cả chị Nhài và bé Chích Bông ôm dịt lấy nhau ngủ mới nhẹ nhàng tách hai người ra, anh Tiến bế Chích Bông về trong im lặng. Chắc chắn rằng, khi Chích Bông tỉnh dậy, không thấy “mẹ” sẽ khóc. Nhưng biết làm sao được, sự thật vẫn là sự thật, và trước sau gì con bé cũng phải đối với sự thật ấy, rằng, nó đã mất mẹ thật rồi!
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/
Hôm đó, lúc chị Nhài tỉnh dậy, việc đầu tiên là chị quờ tay tìm ‘con’, nhưng chẳng thấy đâu, chị lại thờ thẫn, đi từ trong ra ngoài tìm Chích Bông, tìm không thấy, chị lại trở về quấn chăn kín mít ở giường. Nghĩa phải nói chuyện với chị mãi chị mới trở lại bình thường như mọi ngày.
Mãi hơn 9h mới thấy Thủy Tiên đến, cô nàng hôm nay đến muộn cũng là có lý do cả, ngồi bên cạnh Nghĩa ở bàn uống nước, nhìn chị Nhài quấn chăn ngủ, Thủy Tiên hỏi:
– Chị ăn uống gì chưa anh?
Đúng là trong lúc gian khó mới hiểu được tấm lòng. Từ lúc yêu Nghĩa đến nay, Thủy Tiên thay đổi đến chóng mặt mà chính mẹ đẻ nhiều lúc còn không nhận ra. Thủy Tiên tháo vát đến kỳ lạ. Chuyện buôn bán ở shop phát triển rất tốt. Từ shop về là phi thẳng xe đến nhà Nghĩa luôn, cơm cơm nước nước, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc chị Nhài không sót một thứ gì mãi tận đêm muộn với chịu về nhà. Còn đâu một cô tiểu thư ngổ ngáo ngày nào.
Nghĩa biết cả, cậu vô cùng trân trọng tình cảm giữa mình và Thủy Tiên. Nếu là người con gái khác, ai chẳng muốn được người yêu quan tâm chiều chuộng, đưa đi chơi, đưa đi ăn, đưa đi mua sắm. Nhưng từ ngày yêu Thủy Tiên, đặc biệt là dạo gần đây Nghĩa hoàn toàn không làm được những điều ấy cho Thủy Tiên, mà ngược lại còn lấy của cô ấy biết bao thời gian và công sức. Ấy vậy nhưng Thủy Tiên không một lúc nào chê trách, thậm chí là cô còn thể hiện ra mặt rằng mình không cần những thứ đó.
– Ăn vừa nãy rồi. Em ăn gì chưa? Anh vẫn phần cơm cho em đấy.
Thủy Tiên tựa đầu vào vai Nghĩa, cửa ngoài đã đóng, chị Nhài lại đang ngủ, quãng thời gian ngắn ngủi quý giá để cô nũng nịu:
– Hì hì hì! Anh quan tâm em đấy à? Em tranh thủ ăn rồi.
Vòng tay ôm choàng lấy Thủy Tiên dúi cô vào lòng mình, Nghĩa luồn tay vào trong áo xoa lưng cô, nghịch nghịch cái dây áo lót, thịt lưng Thủy Tiên mát dịu đến mịn màng:
– Người anh yêu mà, anh phải quan tâm chứ.
Thủy Tiên buồn buồn ở lưng, cô đang lo sợ Nghĩa sẽ bắn dây áo lót giống kiểu trẻ con chơi trò bắn dây chun nịt:
– Từ lúc làm người yêu anh đến giờ, lần đầu tiên thấy anh nói ngọt với em như vậy đấy. Ghét quá đi!!! Mà sao anh không hỏi tại sao em đến muộn?
Định vòng tay lên phía trước bóp vú nhưng đúng lúc ấy Thủy Tiên đứng dậy, cô nghiêm chỉnh ngồi song song với Nghĩa, bởi chỉ cần chậm một vài phút nữa thôi biết đâu cô nứng quá lại quên nói chuyện chính:
– Mà thôi, không cần anh hỏi. Để em nói cho. Em vừa ở cơ quan của bác Quân về đấy.
Nghe nói đến bác Quân, Nghĩa cũng thôi không còn ý nghĩ dâm dục trong lòng, bởi vì bác Quân là người giúp Nghĩa tìm con cho chị Nhài, cậu nhìn Thủy Tiên chăm chú:
– Bác bảo sao em? Đã có tin tức gì chưa?
– Thời gian vừa qua, công an có tìm thông tin của chị Nhài. Họ tìm đến chợ Nghĩa Tân, nơi anh tìm thấy chị. Nhưng không thu thập được gì nhiều, người bán hàng ở đấy nói nhìn thấy chị lang thang ở chợ được khoảng 3 tháng nay. Còn chị từ đâu đến thì không ai biết. Lúc ở chợ, ban ngày chị lang thang đâu đó đến tận tối mịt với về đấy, tìm cơm thừa canh cặn ở các cửa hàng để ăn sống qua ngày. Đêm thì ngủ ở trong các sạp hàng rồi sáng lại đi.
Nghĩa thở dài, chị sống thật khó khăn, cũng may cậu sớm tìm thấy chị chứ nếu không có lẽ giờ này chị chắc chắn đang co ro giữa đêm đông buốt giá ở chợ. Thủy Tiên nói tiếp:
– Không tìm thấy thông tin ở chợ, công an họ tìm kiếm ở các bệnh viện trong Hà Nội. Trong các hộ sơ sinh từ quãng thời gian 5 năm trở lại đây. Họ tìm thấy thông tin của chị ở bệnh viện E anh ạ.
Đây là thông tin cực kỳ quý giá. Vậy thì có thể khẳng định 100% rằng chị đã từng sinh con, vết mổ trên bụng là mổ đẻ chứ không phải mổ vì nguyên nhân khác:
– Em nói tiếp đi.
Thủy Tiên nhấp một ngụm nước lọc cho mềm môi, khuôn mặt cô không lấy gì làm vui lắm:
– Cách đây 4 năm, trong kho lưu trữ bệnh án của bệnh viện E có ghi nhận bệnh nhân: Nguyễn Thị Hoa Nhài sinh mổ tại bệnh viện, mẹ tròn con vuông, bé gái cân nặng 3, 2 kg. Đối chiếu ảnh trên bản photo chứng minh thư của sản phụ lưu tại bệnh viện thì đúng là chị Nhài. Nhưng có một điều đặc biệt là trong hồ sơ chỉ có lưu tên người nhà bệnh nhân tên là: Bùi Thị Lý, không rõ tuổi, không giấy tờ nhân thân. Trên bản lưu Giấy chứng sinh cũng chỉ có ghi tên mẹ, phần ghi tên cha bỏ trống. Công an họ đang điều tra người tên là Bùi Thị Lý này, nhưng thông tin quá ít ỏi nên hiện giờ vẫn chưa tiến triển gì.
Đó có lẽ là lý do mà Thủy Tiên không vui, bởi vì mọi việc đang rơi vào bế tắc mà nếu xét theo lý trí, người duy nhất có được lời giải lại chính là chị Nhài.
Nghĩa lẩm bẩm đối chiếu lại với thời gian:
– Chị Nhài bỏ đi được 5 năm. Vậy lên Hà Nội một thời gian ngắn chị ấy có mang rồi sinh cháu. Rất có thể cháu được hơn 2 tuổi thì vì lý do nào đó mà chị ấy không còn được ở cạnh con và phát bệnh từ đó. Vì vậy mà Tết rồi chị ấy mới không về nhà được. Khổ cho chị quá.
Thủy Tiên thêm vào:
– Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là làm sao cho chị bình phục trở lại anh ạ. Còn con chị, em nghĩ là cháu vẫn khỏe mạnh thôi. Chị trở lại sẽ có manh mối, em tin là không một thế lực nào, không một ai có thể đứng trên pháp luật được. À, mà hôm nay chị có biểu hiện gì mới không anh?
Nhớ lại chuyện hồi chiều, đúng như lời ông bác sĩ đã từng nói, chị có phản ứng rất mạnh khi gặp những đứa trẻ ngang ngang với tuổi con mình, Chích Bông năm nay cũng 4 tuổi, lại là bé gái, có lẽ cô bé cũng có nét gì đó giống với con gái chị, vị chị giống mẹ đẻ của cô bé mà. Chẳng trách chị cứ một mực nghĩ Chích Bông là con gái mình:
– Có em ạ. Chiều nay…
Nghĩa kể lại chi tiết sự việc xảy ra hồi chiều tối nay cho Thủy Tiên. Nghe xong Thủy Tiên kết luận:
– Em nghĩ Chích Bông sẽ là chìa khóa để chị Nhài bình phục.
– Nhưng cũng có thể sẽ làm bệnh của chị nặng hơn. Đây là con dao hai lưỡi. Mọi thứ cần phải từ từ.
– Vâng, nhưng mình đừng bỏ qua cơ hội này anh ạ.
Hai đứa rả rích nói chuyện mãi tới hơn 11 giờ đêm. Thấy cũng đến giờ Thủy Tiên phải về, Nghĩa chưa kịp nói thì Thủy Tiên biết ý, cô nũng nịu, dúi dúi đầu vào cổ Nghĩa, tay thì không để yên đặt lên đũng quần vuốt vuốt vào cái dương vật nửa mềm nửa cứng:
– Anh… hôm nay cho em ngủ lại đây đi. Mai em về.
Không ít lần Thủy Tiên ngủ lại đây rồi, điều đó chẳng lạ khi hai đứa đã gần như coi nhau là vợ chồng, chỉ thiếu mỗi cái đám cưới mà thôi:
– Không sợ mẹ mắng à?
– Sợ gì, em nhắn tin là ngủ lại đây là được mà. Mẹ không mắng đâu. Đi mà, cho em ngủ lại đây đi. Mai em về thẳng shop luôn.
Gái đòi ngủ lại nhà, từ chối quá hóa thần kinh, Nghĩa giả vờ lo lắng tí thôi, chứ thực ra cậu muốn bỏ mẹ ra được ấy chứ. Dạo này tần suất làm tình với Thủy Tiên ít đi hẳn, trước thì hầu một tuần cậu phải đảo sang nhà Thủy Tiên 3 hôm, nhưng cả tháng nay chưa sang bữa nào. Mỗi lần Thủy Tiên đến có tranh thủ được tí nào hay tí ấy vì có chị Nhài ở nhà.
Vừa thở vừa nói vào tai làm Thủy Tiên nổi da gà:
– Thế… đã… hết… tháng… chưa?
Thủy Tiên e lệ thẹn thùng, cô bóp dái một phát rõ mạnh. Vừa bóp dái vừa phải nhìn lên phía giường xem chị Nhài đã tỉnh chưa, cũng may chị đang ngủ, mặt quay về phía bên kia:
– Ghét thế không biết. Ngủ lại thì liên quan gì đến chuyện ấy. Người ta… sạch… từ… hôm qua rồi.
Nghĩa đứng dậy đi rồi nháy mắt cho Thủy Tiên đi theo. Hai đứa rón rén như con mèo bắt chuột đi về phía khu bếp, he he he!!! Nhà vệ sinh, chốn hẹn hò thần tiên!