Mùa nước nổi
Chương 80
Nghĩa tắt công tắc đèn ở chỗ lối vào khu bếp, trả không gian tối om cho chị Nhài ở gian nhà ngoài. Tất nhiên, còn lâu Thủy Tiên mới chịu địt nhau trong bóng tối, nàng bật công tắc điện trong nhà vệ sinh, kéo cái cửa nhựa lại để lấy không gian riêng tư.
Phòng vệ sinh khá rộng, lại được lát gạch hoa. Ngoài bồn cầu Viglacera ở phía trong cùng còn có một cái lavabo cũng của Viglacera nốt.
Vừa vào đến bên trong, hai đứa vẫn mặc nguyên quần áo thì Nghĩa đã dúi Thủy Tiên đứng sát vào tường rồi ấn háng mình vào mu lồn ngay lập tức, ở phía trên miệng tìm miệng hôn ngấu nghiến cứ như là cả năm rồi hai đứa mới gặp nhau.
Mặc dù bị tấn công bất ngờ nhưng rất nhanh chóng, Thủy Tiên nhanh chóng há miệng đớp lại nụ hôn. Hai đôi môi ướt át vì nước bọt, trong nụ hôn nồng nàn, Thủy Tiên theo phản xạ rên rỉ mỗi lần làm tình, cô ú ớ:
– Ừm ừm ừm!!!
Tiếng rên to quá làm Nghĩa phải dừng lại nhắc nhở luật chơi:
– Đừng rên to quá, chị Nhài dậy bây giờ!
Rồi cậu lại vồ lấy đôi môi mọng đỏ có thoa một chút son môi màu phớt hồng. Vừa hôn, Nghĩa vừa kéo khóa áo ngoài, kéo khóa quần bò của Thủy Tiên.
Chẳng mấy chốc mà Nghĩa đã lột trần, lột truồng Thủy Tiên ra rồi. Trời đã lạnh thì chớ, lại còn áp lưng trần vào tường có ốp gạch hoa làm Thủy Tiên run bần bật, cô tự động đẩy nhanh cuộc chơi chứ không rền rĩ kéo dài như những lần khác. Cầm đầu Nghĩa, cô đẩy xuống phía háng mình, miệng nói khẽ nhất có thể:
– Bú lồn em đi, lâu rồi còn gì.
Không cần phải giục, Nghĩa cũng tự biết phải làm gì, lột truồng con nhà người ta rồi không bú lồn bóp vú có mà thằng dở hơi à.
Nghĩa ngồi thụp xuống, cầm một đùi của Thủy Tiên nhấc lên đặt lên vai mình, cậu thè lưỡi ra liếm cái lồn đỏ au, trắng muốt của Thủy Tiên, hai tay không quên với lên trên bóp đôi vú căng tròn bưởi Diễn, thỉnh thoảng còn luồn xuống bên dưới bợ mông dí sát háng Thủy Tiên vào miệng mình.
Được liếm lồn trong trạng thái phải kiềm chế rên rỉ, Thủy Tiên chỉ còn biết một tay túm tóc Nghĩa, một tay đưa lên miệng bịt mồm nhằm hạn chế tiếng kêu cứ tự động phát ra theo phản xạ chứ không phải là cô cố tình, thành ra phát ra ngoài chỉ còn tiếng: “Ứ a ứ a…” mà thôi.
Nhìn từ trên xuống khuôn mặt Nghĩa mới thấy tội nghiệp. Cái khuôn mặt vuông chữ Điền nam tính ấy giờ nhoe nhoét dâm thủy, nước lồn dính thành sợi kéo từ trên chóp mũi xuống đến bờ môi trông cực kỳ đáng yêu. Ngẩng lên lấy hơi vài cái lại phải vục mặt xuống bú tiếp vì bị Thủy Tiên dùng tay ấn mặt vào lồn mình. Chưa dừng lại ở đấy, khi cơn nứng lên, Thủy Tiên còn hẩy hẩy mông làm động tác địt lồn vào mặt. Cô cố tình để cho chóp mũi của Nghĩa chui được ít nào hay ít ấy vào trong cửa lồn.
Lại nói về cửa lồn Thủy Tiên. Từ ngày bị Nghĩa phá trinh đến giờ nó chẳng có thay đổi là bao mới tài chứ. Nếu trong lúc bình thường mà nhìn vào thì y như gái còn trinh vậy, cứ khép nép e ấp vậy thôi. Nhưng khi được kích thích, đặc biệt là bị buồi chui vào thì lại nhanh chóng nở to ra cho vừa với kích thước, xong lại trở lại như thuở nào. Tài thế cơ chứ.
– Nữa đi anh, em sướng… Lâu lắm rồi anh mới bú lồn em.
Cái “lâu lắm” của Thủy Tiên phải giải thích để độc giả hiểu, chỉ là khoảng tháng nay thôi, từ lúc Nghĩa bận chăm chị Nhài. Chứ còn dạo trước, mỗi lần hai đứa địt nhau ở trên phòng Thủy Tiên thì mười lần như một phải bú lồn nửa tiếng mới chuyển sang công đoạn khác.
Có ai khổ như Nghĩa, đã khó thở thì chớ lại còn bị nước lồn ọc vào mũi, báo hại cậu suýt sặc chết mấy lần. Cũng tại lồn Thủy Tiên nhiều nước quá cơ, lại đẹp nữa nên mỗi lần định thôi chuyển sang việc khác lại tiếc rẻ làm thêm tí nữa.
Vừa bú lồn, Nghĩa tranh thủ cởi quần áo trên người mình ra. Chẳng mấy chốc mà cậu đã trần truồng. Định bảo Thủy Tiên bú buồi mình một lúc rồi mới địt nhưng chưa kịp nói thì Thủy Tiên đã hối, có lẽ cô bấn quá rồi, mấy ngày vừa qua có kinh nên phải nhịn.
Mà lại nói chuyện kinh nguyệt cho nó máu, chẳng biết của mẹ thế nào, chứ mỗi lần đến tháng, Thủy Tiên khó chịu vô cùng, khó chịu bởi hai nhẽ. Nhẽ một là máu kinh ra quá nhiều. Người bình thường trong giai đoạn kinh kỳ, thì chỉ có ngày một hoặc cùng lắm là ngày hai là máu ra nhiều. Đằng này Thủy Tiên phải mất đến ít nhất là 3 ngày dùng loại siêu thấm, mỗi một miếng băng vệ sinh dùng chỉ được có ba tiếng đồng hồ là phải thay.
Nhẽ hai là mỗi lần đến tháng, cô lại nứng tợn mới chết. Càng ra nhiều máu càng nứng, chỉ muốn được địt liên tục những ngày đèn đỏ thôi. Có vài lần cô cũng gạ Nghĩa vi phạm luật an toàn giao thông, vượt đèn đỏ, nhưng Nghĩa lấy lý do khéo là phong tục ở quê cậu kiêng địt gái có kinh, vận đen sẽ ám cả tháng. Thế nên mấy ngày ‘đàn bà’ là mấy ngày Thủy Tiên khổ sở nhất.
Nay vừa hết, cô bấn quá mà đốt cháy giai đoạn:
– Địt em luôn đi, cho em nợ bú buồi một lần.
Nghĩa chưng hửng, dùng tay ôm hông Thủy Tiên quay người cô lại, dí mặt vào tường, mông chổng ra ngoài. Tay cầm buồi vỗ vỗ vài cái vào cái mông căng đét, miệng nói:
– Nợ mấy lần rồi đấy!
Nói xong thì cũng là lúc buồi đã tách được mép lồn ra chui lọt đầu khấc vào bên trong. Thủy Tiên chống mạnh hai tay lên tường chờ đợi một cú thúc trời giáng. Buồi Nghĩa to, nhưng như thế không có Nghĩa là cô sợ:
– Vào đi anh!
– Pụp!
Phát đầu tiên, Nghĩa lấy hết sức bình sinh đóng buồi một phát ngập lồn, đến khi háng cậu chạm vào vật đệm là hai mông mới dừng lại. Buồi chàng vừa khít lồn thiếp. Hết cỡ cũng là lúc đầu buồi chạm tới tận đáy của âm đạo, khẽ chạm vào cửa tử cung. Thủy Tiên rít lên thành tiếng, tạm thời cô quên mất là có chị Nhài đang ngủ ngoài kia. Từ phòng vệ sinh che chắn tạm thời bằng cái cửa nhựa này tới vị trí giường ngủ ở phòng ngoài chỉ khoảng 7 – 8 mét. Nếu chị Nhài mà thức thì mười phần mười là nghe thấy:
– Úi cha!!! Địt mạnh lên em sướng lồn!!! Aaaaaaaaaa!
– “Khẽ thôi!”, Miệng thì nhắc Thủy Tiên khe khẽ trong khi buồi Nghĩa cứ địt phòm phọp phát nào phát ấy như chày giã gạo trên sóc Bom Bo. Bây giờ đang vào tầm, bảo cậu địt nhẹ lại cậu cũng không làm được. Nếu chẳng may có chị Nhài xuất hiện ở cửa thì cũng phải bảo chị “chờ em tí” thôi chứ không dừng ngay được.
Thủy Tiên chu mông ra đằng sau, cô phải nhón chân lên một chút cho đít vừa tầm với háng Nghĩa, mỗi lần buồi tuồn tuột đi vào bên trong cô sẽ tự động điều chỉnh hướng của nó bằng việc kiễng chân lên cao hoặc hạ thấp chân xuống. Muốn đầu buồi miết lên trên thì chân hạ xuống và ngược lại. Còn muốn đầu buồi trượt theo cạnh âm đạo, đâm vào vách lỗ lồn thì chỉ việc ngoáy mông sang ngang. Thủy Tiên thông minh quá ha.
Mười phút đầu trôi qua với tư thế doggy đứng, cũng mỏi chân, Thủy Tiên chủ động chuyển tư thế. Nếu trời là mùa hè, nằm xuống đất mát chứ không lạnh buốt như bây giờ thì có lẽ cô đã bắt Nghĩa phải nằm ngửa xuống cho cô cưỡi ngựa rồi. Cô ra chỗ bồn cầu, sập nắp xuống rồi ngồi lên, tay bám hai chân banh mở sang hai bên, lồn cô he hé mở ra một chút trong ánh mắt thèm thuồng của Nghĩa. Định bú thêm phát nữa nhưng nghĩ thế thì sẽ mất thời gian. Nghĩa địt luôn. Để vừa với tư thế này của Thủy Tiên, Nghĩa phải quỳ xuống rồi dí buồi. Người ta cứ nói là địt trong nhà vệ sinh, hay là địt trên ghế thích, chứ với Nghĩa địt trên giường vẫn là sướng nhất, thoải mái nhất.
– “Nhanh lên anh, chị Nhài dậy bây giờ”, Thủy Tiên hối, không biết là vì sợ chị Nhài dậy thật hay là vì lồn cô thấy trống trải quá.
– “Ót”, lần này Nghĩa thọc một phát từ ngoài vào đến tận trong luôn chứ không chia làm 2 nấc như mọi lần.
– Iiiiiiiiiiiii, buồi anh to quá!!! Làm lồn em sướng!
Khi Nghĩa đóng buồi vào trong lồn, Thủy Tiên buông tay ra rồi quắp hai chân vào mạng sườn Nghĩa.
Mỗi lần địt là một lần người Thủy Tiên bị đẩy sát vào phía bên trong đến tận két nước mới dừng lại. Mỗi lần rút buồi ra mép lồn thì người cô lại trôi ra phía ngoài, rồi lại bị đẩy sát vào bên trong.
Tuy tư thế này có chút khó khăn khi phải quỳ, nhưng lại có cái lợi là thoải mái được bóp vú, nó ở ngay trước mắt, trong tầm tay với. Và vì vậy mà Nghĩa không tội thì mà không tận dụng cả, cậu vừa địt vừa nhào nặn vú Thủy Tiên ra đủ mọi hình thù kỳ quái, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm nhéo núm vú nữa, núm vú của Thủy Tiên khi bình thường vẫn rụt tít vào bên trong. Sau bao nhiêu lần Nghĩa rút ra bên ngoài giờ mới hơi nhú nhú ra một chút. Nhưng lúc thế này, lúc đang được địt, lúc đang nứng lồn thì núm vú lại lòi hẳn ra bên ngoài bằng nửa đốt ngón tay út.
Thêm mười phút nữa trôi qua, vậy là 2 mươi phút rồi nhé. Thủy Tiên đứng dậy, một chân đứng xuống nền đá hoa, một chân gác lên bồn cầu làm háng cô banh rộng ra một chút, ưỡn háng mình ra phía trước rồi thèm thuồng giục Nghĩa địt mình theo tư thế đứng úp ngực vào nhau.
Thủy Tiên cũng cao nên Nghĩa chỉ cần hơi nhún chân một chút là đưa được buồi vào lồn rồi. Tư thế này có một cái thú vị là đầu buồi xiên ngược theo phương vị từ dưới lên trên. Trước khi đầu buồi chạm được vào đáy lồn thì nó phải miết chặt vào thành lồn một đoạn. Được miết vào thành lồn thì người đàn bà đương nhiên sướng rồi, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ đâu. Vì kiểu này rất dễ làm cửa lồn bị loe rộng, thậm chí là niêm mạc lồn rất dễ bị tổn thương, thành lồn không tạo thành hình ống nữa.
Nhưng cái sướng trước mắt che đi cái hậu quả sau này, Thủy Tiên bất chấp hết tất cả để tận hưởng kiểu địt xiên chéo từ dưới lên. Nghĩa càng địt mạnh, cô càng ưỡn mạnh hơn. Nước lồn sì sụp, lép nhép trào ra từ bên trong như suối nguồn vô tận. Nước dâm rơi lã chã từ trên lồn xuống nền nhà vệ sinh, cả hai phải cẩn thận không sẽ bị trượt ngã bởi chính dâm thủy của mình.
Kiểu thứ ba cũng làm tiêu tốn khoảng gần chục phút. Ba mươi phút đã trôi qua. Nghĩa càng ngày càng địt dai vì mỗi lần địt cậu lại đúc rút kinh nghiệm ra một chút. Nói bảo điêu, bảo là hư cấu, bảo là moliphe chứ thật sự là có bận Nghĩa địt Thủy Tiên hơn một tiếng đồng hồ mới xuất tinh, còn nhớ lần đó Thủy Tiên phải đi tập tễnh mất ba ngày mới bình thường trở lại.
Khi tôi đang luyên thuyên với các bạn thì Thủy Tiên đã chống tay vào lavabo để Nghĩa từ phía sau thúc buồi vào sâu trong lồn được mấy phút rồi. Lần này Nghĩa địt rất nhanh, rất mạnh và thả lỏng tư tưởng hòng kết thúc quả vụng trộm này.
Tay Thủy Tiên bám chặt vào bồn rửa mặt ấy vậy mà không tránh khỏi bị xô lên xô xuống, thỉnh thoảng cô ngước mắt lên nhìn mình trong gương và tự khen mình xinh đẹp. Trong gương, Thủy Tiên cũng nhìn thấy Nghĩa ở phía sau lưng mình, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ gay như con gà trống chọi đang đấu.
Nếu không sợ chị Nhài ở ngoài kia nghe thấy, có lẽ Thủy Tiên, và cả Nghĩa nữa sẽ la toáng lên bể nhà mới đủ để giải tỏa cơn sướng âm ỉ từ nãy đến giờ đang tìm thời cơ bùng phát ra ngoài. Lồn nóng, buồi cứng, nước nhiều, mọi thứ trên cơ thể cứ tê rần rần lên. Thủy Tiên biết cô sắp đạt được cực khoái. Còn Nghĩa cũng biết mình sắp xuất tinh, cơ bìu dái căng đét báo hiệu tinh trùng đã chuẩn bị bắn.
Bắn vào đâu cả hai tạm thời chưa quyết định, còn phải lựa xem tình hình thế nào đã.
Thủy Tiên ngoáy mông dữ tợn rồi đẩy mạnh ra phía đằng sau, cô bịt chặt mồm mình để tránh tiếng la thất thanh vì sướng. Quả nhiên Thủy Tiên đã sướng trước khi Nghĩa chưa xuất tinh, buồi nở to cộng với động tác thúc liên tục làm Thủy Tiên không kìm nén được cơn cực khoái mà về đích trước Nghĩa.
Sau khi nắm bắt tình hình thực tế diễn ra, khi Thủy Tiên đã cực khoái xong là đến lượt Nghĩa, cậu thúc thêm mấy phát nữa rồi rút buồi đánh: ‘Tọt’ một cái ra khỏi lồn. Như đã hẹn từ trước, nếu cả hai cùng sướng một lúc thì sẽ xuất tinh vào trong lồn, còn nếu trường hợp Thủy Tiên sướng trước khi xuất tinh thì khác, và lần này rơi vào trường hợp thứ 2.
Khi thấy Nghĩa vừa rút buồi ra, Thủy Tiên quay ngoắt người lại rồi ngồi xuống há miệng ngậm chặt vào đầu buồi Nghĩa. Khi miệng vừa mới bao trọn đầu khấc thì từng dòng tinh trùng bắt đầu phọt ra khỏi lỗ sáo bắn như tia nước cây vào trong khoang miệng của Thủy Tiên. Hết đợt bắn đầu tiên, khoang miệng không chứa hết tinh trùng, lại không thể nhả dương vật ra được vì nó vẫn đang giật giật, Thủy Tiên chia làm ba ngụm rồi nuốt sạch tinh trùng. Đến đợt xuất dắt thứ hai, ít hơn nhưng cũng lũng bũng trong miệng tinh trùng đặc sệt, màu nhờ nhờ, Thủy Tiên mới nhả buồi Nghĩa ra, cô thè lưỡi để tinh trùng rơi xuống tay mình. Sau đó dậm dậm môi vì đang thưởng thức vị nồng nồng dục tính của tinh trùng, cô nhìn người yêu đắm đuối con cá đuối:
– Khiếp, đặc thế!!!
Hai người lại hôn nhau, nước bọt làm trôi đi nốt những giọt tinh trùng còn sót lại trong miệng Thủy Tiên.
Sau khi mặc quần áo lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hai đứa lại rón rén như kẻ trộm rình chủ nhà đi ra ngoài phòng khách. Lúc đi qua cái công tắc điện, Thủy Tiên bật ‘tách’ lên một cái. Ánh sáng lại ùa về trong gian phòng khách. Cả hai đứng tim vì… chị Nhài ngồi thu lu ở giữa giường, đôi mắt chị vô hồn mở to nhìn bất định về nơi xa xăm. Chả biết chị tỉnh ngủ từ khi nào và vì cái gì mà chị lại tỉnh ngủ.
Thủy Tiên vuốt vuốt vào ngực vì giật mình, cô bật thành tiếng:
– Thôi chết, chị tỉnh rồi.
Nếu chị Nhài mà là người bình thường, có lẽ chị đã tốc váy, chống nạnh ba bề bốn bên mà chửi rồi, chị chửi thế này này: “Tổ tiên sư cha nhà chúng mày! Chúng mày lén lút địt nhau trong kia bà đã để yên không nói tiếng nào. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày, đã địt lén còn rên rỉ ỉ ôi, còn phầm phập ra như thế thì ai mà ngủ nổi. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày!!!”. Cũng may, chị không phải là người bình thường.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/
Rồi thêm vài ngày nữa lại lờ lững trôi qua. Một lần vào giữa buổi chiều, quảng độ 3 giờ, Nghĩa đang bốc hàng dưới cảng thì điện thoại trong túi quần reo. Vì đang có bao lúa trên lưng nên không nghe ngay được, phải đợi đến khi xuống hàng mới móc điện thoại ra được. Nhìn số gọi lỡ thì là của anh Tiến. Không biết anh gặp chuyện gì mà gọi giờ này, bình thường anh chả gọi bao giờ, tiền nhà cũng chưa tới kỳ đóng. Đoán chắc là có việc gì đó quan trọng anh mới gọi. Nghĩa xin phép ra nghe điện thoại.
Chuông vừa đổ hồi thứ nhất đã thấy trong điện thoại tiếng anh Tiến hoảng hốt: “Alo Nghĩa à, kìa Chích Bông, xuống đi con. Bố xin con. Nghĩa à, em đang ở đâu?”
Chỉ vậy là đủ để Nghĩa hiểu là Chích Bông đang gặp chuyện gì đó rồi, cậu cũng sốt ruột không kém: “Anh Tiến, em đây. Có chuyện gì vậy?”
Anh Tiến: “Em đưa Nhài đến nhà anh ngay được không? Nhanh lên, cứu Chích Bông. Giúp anh”.
Nghĩa cũng hoảng hốt không kém: “Vâng, vâng. Em đến ngay”.
Ngay sau đó, Nghĩa xin nghỉ dở chừng buổi làm công mặc dù biết là sẽ không nhận được công mặc dù làm xong một nửa công việc rồi. Cậu lấy xe phóng nhanh hết sức về nhà đón chị Nhài sang nhà anh Tiến. Chích Bông xảy ra chuyện gì đó mà chắc là chỉ có chị Nhài mới có thể giải quyết được. Như lời trao đổi với Thủy Tiên hôm nọ, Chích Bông chính là chìa khóa giải bài toán bệnh tật của chị Nhài, đây là một cơ hội.
Về đến nhà, Nghĩa mở cửa ra nói ngay với chị:
– Chị đi với em ngay. Bé Chích Bông xảy ra chuyện rồi.
Chỉ vừa mới nghe nói đến đấy, mắt chị Nhài đã bừng sáng lên lo lắng. Nhài phi thẳng ra sân đứng sau xe của Nghĩa để đi luôn. Nghĩa mừng lắm vì hành động của chị, chứng tỏ chị đã hiểu được điều Nghĩa vừa nói mới có phản ứng như vậy. Nghĩa phải cầm thêm cho chị một cái áo rét rồi hai chị em đi rất nhanh đến nhà anh Tiến.
Nghĩa chưa bao giờ đến nhà anh Tiến nhưng địa chỉ thì cậu đã biết rồi, cũng không khó tìm lắm vì có số nhà, có ngõ, có phố rõ ràng.
Chỉ hơn mười phút sau, Nghĩa đã đỗ xe trước cổng nhà anh Tiến, cánh cổng sắt cũ kỹ đóng kín nhưng vọng từ bên trong ra tiếng dỗ dành ngọt nhẹ của anh Tiến:
– Chích Bông, con xuống đi. Tại sao con lại leo lên cây?
Rồi tiếng Chích Bông trong veo:
– Bố bảo khi nào lá cây khế rụng hết mẹ sẽ về với con. Con chờ mãi mà lá không rụng hết. Con sẽ vặt hết lá để mẹ về với con.
Rồi lại tiếng anh Tiến bật khóc:
– Hu hu hu, con ơi là con!!! Sao con tôi lại khổ thế này. Xuống đi con ơi, ngã bây giờ!
Nhài chủ động đẩy cánh cổng sắt trước, Nghĩa đứng ngay sau lưng chị. Khi cánh cổng sắt bung mở, Nhài nhìn lên phía trên cao, ở trên độ cao chừng 3 mét, bé Chích Bông đang đứng ở một chạc ba, một tay bám vào cành cây, một tay vặt từng chiếc lá một ném xuống đất.
Cô đứng bất động nhìn Chích Bông.
Chích Bông cũng phát hiện ra sự xuất hiện của “mẹ”, cô bé ngừng vặt lá nhìn đăm đăm ra cổng.
Anh Tiến cũng nhìn ra cổng.
Bỗng, chị Nhài há hốc miệng như để cố gắng phát âm, mãi một lúc sau, chị mới bật ra thành tiếng nói:
– MẸ… VỀ… RỒI… ĐÂY!!!
Cũng vừa lúc Nhài dứt tiếng thì ở trên cây, Chích Bông cũng hét lên vui sướng:
– A! Mẹ về!
Rồi cô bé buông tay vì không nhớ ra rằng mình còn ở trên cây.
– “Á Á Á!”, Chích Bông rơi tự do từ trên cây xuống đất.
Anh Tiến không kịp phản ứng vì vẫn đang nhìn Nhài. Nghĩa không kịp phản ứng vì bị lưng chị Nhài che mất tầm nhìn.
Nhưng còn có một người kịp phản ứng. Nhài nhanh như một con báo mẹ nhìn thấy con bị sư tử đuổi bắt. Cô lao mình về phía gốc cây, vừa chạy vừa dang tay đón đỡ Chích Bông.
Ơn giời, khi Chích Bông chuẩn bị chạm đất cũng là lúc đôi cánh tay của Nhài vừa kịp chạm vào lưng bé. Nhài ôm rịt lấy ‘con’ rồi ngã ra xuống đất trước, ngực cô chính là tấm đệm êm ái nhất trên cõi trần gian này, để Chích Bông rơi xuống.