Mùa nước nổi
Chương 82
Mười giờ đêm, anh Tiến vừa về nhà sau cả buổi tối ở tại nhà Nghĩa. Ở trên giường, hai ‘mẹ con’ Chích Bông ôm nhau ngủ ngon lành. Chỉ còn lại Nghĩa và Thủy Tiên đang thức, hai đứa ra ngoài hiên ngồi hóng mát, nói vậy thôi chứ ngoài này lạnh lắm, trời mùa đông mà. Thủy Tiên ngồi nghiêng tựa đầu vào vai Nghĩa, hôm nay chị Nhài đã gần như là trở lại bình thường, cả Thủy Tiên và Nghĩa đều vui mừng lắm. Nhất là Thủy Tiên, cô rơm rớm nước mắt khi chị Nhài méo xẹo cái miệng phát ra ba tiếng: “Em Thủy Tiên”, nhưng cô cũng kịp giấu sự buồn man mát rất đàn bà khi chị lại thêm một lần nữa cố gắng phát âm hai ba chữ: “Em Tuyết đâu?”.
– Đấy, em đã bảo mà, Chích Bông là chìa khóa để chị Nhài bình phục. Vậy mà anh không tin lời em.
Gió đông len lỏi từ ngoài kia vào qua các khe hở, Nghĩa ôm chặt Thủy Tiên hơn một chút xíu, đã lâu lắm rồi Nghĩa mới có cảm giác bình yên và hạnh phúc như bây giờ. Ở trong kia, người chị gái mà cậu yêu mến nhất trên đời đang dần tìm lại được chính mình, còn ở ngoài này, người con gái mà cậu yêu và trân trọng đang ở trong vòng tay của mình. Thủy Tiên mừng có kém Nghĩa chút nào đâu khi biết chị đã hồi phục, cô cứ nỉ non, ngọt nhạt nói chuyện suốt từ lúc tối đến tận khi chị đi ngủ một phút không rời. Nghĩa nói:
– Không tin mà chiều nay anh đưa chị đến nhà anh Tiến à?
– Hi hi hi hi!!! Nhưng còn chuyện hỏi chị về quá khứ, em nghĩ là thời gian này chưa nên đâu anh ạ.
Nghĩa gật đầu:
– Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Chị vừa mới bình phục, cần thêm một thời gian nữa để bình phục hoàn toàn. Cứ để thêm ít bữa nữa đã, việc đã qua rồi, chờ thêm vài ngày nữa cũng không muộn.
Bỗng lúc đó, có tiếng xe máy đỗ ở cổng nhà Nghĩa. Nghe tiếng xe, cộng với khoảng thời gian này thì Nghĩa đoán người ở ngoài cổng lúc đêm muộn thế này không ai khác chính là Tuyết. Nghĩa buông tay Thủy Tiên ra:
– Hình như là Tuyết thì phải?
Thủy Tiên cũng đứng dậy cùng, cô theo sau Nghĩa ra mở cổng. Khi cổng vừa mở, cả ba ánh mắt nhìn nhau. Tuyết “tiểu thư” không nghĩ là giờ này Tuyết vẫn còn ở đây, cũng muộn rồi mà, trời còn lạnh nữa. Cô vừa đi dạy ở lớp học ven sông về, nhìn thấy Thủy Tiên, Tuyết giấu luôn nỗi buồn trong lòng không thể hiện ra ngoài, cái hành động đó cô đã làm không biết bao nhiêu lần rồi. Nở nụ cười gượng, Tuyết nói:
– Thủy Tiên hả em? Lâu rồi mới gặp lại em.
Cũng phải thôi, đây mới là lần thứ 2 Tuyết gặp lại Thủy Tiên sau cái hôm đầu tiên gặp nhau cũng tầm giờ này ở cổng nhà Nghĩa. Tuyết đến đây không biết là bao nhiêu lần rồi, nhưng mọi lần trước cô đều cố ý tránh gặp Thủy Tiên. Giờ này, theo cô nghĩ Thủy Tiên sẽ về rồi, chứ nếu biết Thủy Tiên còn ở đây cô sẽ không đến nhà Nghĩa. Hoặc có đến cũng chỉ đứng ở ngoài cổng nhìn vào rồi lặng lẽ ra về mà thôi.
Thủy Tiên đon đả:
– Chị Tuyết. Sao chị đến muộn thế?
Tuyết chưa kịp trả lời thì Nghĩa đã xen vào vì hôm nay là thứ 4, là lịch dạy của Tuyết ở lớp học, giờ này cũng là tầm mà cậu về nhà mỗi lần hết giờ dạy:
– Cậu vừa dạy học về à?
Tuyết trả lời hai người một lượt:
– Chị vừa dạy học về. À, em mới tặng bọn trẻ quần áo mùa đông phải không? Hôm nay chị thấy đứa nào cũng mặc quần áo mới. Chúng nó mừng lắm.
Mới hôm qua thôi, hai mẹ con Thủy Tiên và nhiều người chủ sạp khác ở chợ Đồng Xuân đến tận xóm làng chài tặng cho các em nhỏ những bộ quần áo mùa đông, đủ các kích cỡ, chủng loại và màu sắc. Cứ thỉnh thoảng, những chủ sạp lại lọc loại những quần áo đã lỗi mốt, đã tồn kho để chuyển đi tặng các em.
– Hi hi hi hi! Bọn trẻ mừng là em cũng mừng rồi chị ạ. Chị vào trong nhà đi, ngoài này lạnh lắm.
Xe máy vẫn dựng ở cửa, Tuyết cố tình không dắt vào trong sân, theo chân hai người vào trong, thực sự mà nói. Tuyết đến muộn lúc này có hai việc, việc thứ nhất là hỏi xem chị Nhài thế nào, chiều hôm nay cô có đến đây nhưng cửa đóng then cài, cô nghĩ rằng Nghĩa đã đưa chị Nhài đi khám bệnh, và cô đến để hỏi xem việc khám bệnh kết quả thế nào. Việc thứ hai, là việc cá nhân của cô.
Đứng ở sân, Tuyết hỏi:
– Chị Nhài thế nào rồi.
Nghĩa đang định trả lời thì Thủy Tiên chen vào, cô nói thay người yêu. Tất nhiên cô không phải là người trực tiếp chứng kiến sự việc, cô chỉ biết qua lời kể lại của Nghĩa thôi. Nhưng cô hăng say kể lại cho chị Tuyết nghe cứ như là mình trực tiếp giải qua giờ phút bình phục của chị Nhài vậy. Tuyết nghe xong mừng mừng tủi tủi:
– Thần kỳ quá! Giống như là trong những câu chuyện mà chị từng đọc.
Thủy Tiên thêm vào:
– À chị này, hồi tối nay, chị Nhài có nhắc đến tên chị đấy. Chị ấy hỏi chị đâu?
Tuyết trợn mắt không tin:
– Thật sao? Chị ấy biết tên chị?
– Vâng, em đoán là thời gian vừa qua, lúc ban ngày chị chăm sóc chị ấy nên chị ấy nhận ra. Chị ấy cũng nhận ra cả em nữa đấy.
Thủy Tiên nói không giấu vẻ tự hào.
Nghĩa ngồi nghe hai người nói chuyện mà cảm giác như là người thừa vậy. Người ta nói hai người đàn bà tạo thành một cái chợ quả không sai một chút nào.
Khi câu chuyện chị Nhài đã hết, biết chị đang ngủ nên không thể vào thăm mà nói với chị dăm câu ba điều. Tuyết ấp úng muốn nói chuyện cá nhân mình, thực sự không thể ngờ được là giờ này mà Thủy Tiên vẫn còn ở đây. Trời mùa đông lạnh giá, hơn mười giờ đêm đã là quá muộn rồi. Nhưng biết nói thế nào đây, Tuyết cứ định nói lại thôi, rồi lại định nói, rồi lại thôi. Thành ra khuôn mặt của cô biến đổi đến khôn lường. Nghĩa cũng nhận ra và Thủy Tiên cũng vậy.
– Cậu sao vậy? Có gì muốn nói à?
Thủy Tiên cũng định hỏi nhưng im lặng vì không biết nói như thế nào.
Tuyết “tiểu thư” ấp úng, nửa muốn nói nửa không:
– Tớ… Tớ… tớ… À… không… Thôi tớ… về đây. Chị… Về… Đây.
Nói xong, Tuyết quay lưng thật nhanh rồi đi ra cổng, cô không muốn Nghĩa và Thủy Tiên biết được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Chính Tuyết chứ không phải Nghĩa là người đóng cái cổng sắt. Vài giây sau đã nghe thấy tiếng xe máy nổ phóng đi.
Nghĩa lắc đầu không hiểu chuyện gì xảy ra với Tuyết, hôm nay, người bạn ấy có cách ứng xử hết sức kỳ lạ.
Nhưng Thủy Tiên hiểu, cô ngồi lại vị trí vừa rồi bên cạnh Nghĩa, Thủy Tiên buông một tiếng thở dài:
– “Chị Tuyết khóc!”, Đôi vai run run của Tuyết lúc nhìn thấy từ đằng sau lưng đủ để Thủy Tiên kết luận như vậy.
Nghĩa không tin:
– Sao lại khóc.
Thủy Tiên dứt khoát nói ra băn khoăn của mình hàng bao nhiêu tháng trời nay:
– Chị Tuyết thích anh đấy!
Nghĩa tròn mắt nhìn Thủy Tiên, vừa rồi cậu nghe rõ Thủy Tiên nói gì, nhưng cậu đâu có tin, trong lòng cậu luôn luôn trân trọng Tuyết, nhưng đó là sự trân trọng giữa hai người bạn với nhau mà thôi:
– Làm gì có chuyện ấy, anh và Tuyết là bạn bè bình thường thôi. Em biết mà.
Thủy Tiên nhìn lên bầu trời đêm mùa đông tối om, không có một ngôi sao nào cả:
– Là phụ nữ em hiểu mà. Chúng em không giống như đàn ông con trai các anh. Anh có thể hy sinh thân mình bạn bè, vì xã hội. Nhưng đàn bà chúng em ích kỷ và nhỏ nhen hơn rất nhiều. Anh nghĩ chị Tuyết đi dạy lớp học ven sông là vì cái gì? Ngày nào chị ấy cũng qua đây chăm sóc cho chị Nhài là vì cái gì? Vì tình bạn ư? Không anh ạ. Đàn bà chúng em không đơn giản như vậy đâu. Vì chị ấy… thích anh. Thậm chí… chị ấy… yêu anh.
Thủy Tiên bặm môi thốt ra điều mà cô không mong muốn. Nhưng tính Thủy Tiên là vậy, cô khẳng khái nói ra điều mà mình suy nghĩ.
Quả thực Nghĩa nghĩ đơn giản về mối quan hệ của mình và Tuyết lắm. Đơn giản giống như hai người bạn cùng phái, giúp đỡ nhau trong mọi mặt của cuộc sống thôi:
– Không, chắc em nghĩ quá lên thôi. Chứ làm gì có chuyện ấy. Anh chưa từng nghĩ gì khác về Tuyết cả. Mà… em… không ghen sao?
Thủy Tiên tựa đầu vào vai Nghĩa, cô có ghen, chắc chắn là vậy, nhưng cô cũng đủ thông minh và hiểu biết để điều tiết hành động của mình:
– Có người đàn bà nào không ghen cơ chứ. Nhưng em tin anh. Em tin anh không phản bội em. Bản thân em cũng rất quý chị Tuyết mặc dù em mới chỉ tiếp xúc với chị ấy có 2 lần. Em biết chị ấy vẫn thường tránh mặt em để em không hiểu lầm. Đó là điều mà em trân trọng chị ấy.
Nghĩa thở dài, ngẫm nghĩ lại điều Thủy Tiên vừa nói, cậu thấy rằng nếu Tuyết có không yêu mình thì cũng có tình cảm nhất định với mình chứ không đơn thuần là bạn thông thường:
– Vậy anh phải làm gì?
– Anh không cần phải làm gì cả. Cứ như vậy đi. Em tin rằng chị ấy đã hiểu và sẽ tiếp tục hiểu rằng: Anh là của em. Hi hi hi hi.
Đúng như vậy, trong nhiều chuyện, nhất là chuyện tình cảm, thà rằng không nói gì còn hơn. Bởi nói ra có khi chỉ làm cho đối phương đau lòng thêm mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mua-nuoc-noi/
Tuyết “tiểu thư” thất thểu dắt xe máy vào trong sân, muộn rồi nhưng dì Hằng vẫn đợi cửa đi ra đi vào. Vừa nhìn thấy đứa cháu gái về nhà có một mình, dì thở dài than thở thay:
– Sao lại về có một mình? Thế thằng Nghĩa đâu? Sao nói với dì là sẽ mời thằng Nghĩa về.
Tuyết “tiểu thư” chẳng để ý đến lời dì nói, cô im như thóc lủi thủi bước qua mặt dì.
Thấy khuôn mặt cháu gái buồn rười rượi, dì Hằng cũng buồn theo nhưng cố tình làm ra cái khuôn mặt vui vẻ để cháu bớt buồn:
– Thôi kệ nó đi. Đời còn dài, giai còn nhiều. Nhanh lên dì đợi mãi.
Qua tâm sự của Tuyết, dì Hằng biết rằng cháu đã đặt tình cảm của mình sai chỗ, sai ở chỗ là người đó không yêu Tuyết mà lại yêu một người khác.
Tuyết buồn rầu ngồi vào ghế salon, dì Hằng líu ríu thắp 19 cái nến trên chiếc bánh gato nhỏ, trên đó ghi dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật Tuyết tiểu thư 19 tuổi”.
Mười chín cây nến vừa thắp xong, đặt cái bật lửa xuống bàn, dì Hằng hối cháu:
– Ước và thổi nến đi.
Tuyết chắp hai tay lên ngực, cô nhắm mắt lại lẩm bẩm trong đầu chứ không thành tiếng làm cho dì Hằng cứ nhìn mãi nhưng không luận ra được là cô cháu gái ước gì: “Em cầu mong anh được hạnh phúc, với em như thế là đủ rồi. Từ ngày biết anh là em biết mình sẽ sẽ chẳng được ở bên anh. Nhưng em nguyện làm tất cả chỉ để anh được hạnh phúc mà thôi. Vì… em… rất… yêu… anh!”
Ước xong, Tuyết ôm ngực cúi xuống vì sợ bầu vú của mình chạm vào bánh gato, bầu vú quá to mà. Cô thổi một hơi nhưng chỉ có 18 cây nến tắt, còn một cây chỉ leo lắt thôi chứ không tắt hẳn làm dì Hằng phải trợ giúp. Người ta quan niệm rằng, nếu thổi không tắt hết nến trong ngày sinh nhật, thì điều ước sẽ không thành hiện thực đâu đấy.