Mưa và em
Chương 17
Tính tôi từ xưa giờ thì cũng có thể xem là tương đối trầm lặng. Nói chung thì nếu không có ai đả động hoặc gây hấn với tôi thì tôi lúc nào cũng sẽ xuất hiện với một bộ dạng rất hòa nhã và chỉn chu, hiếm khi nào tôi tự động khiến người khác khó chịu hoặc làm những thứ tào lao mía lao mất mỹ quan đô thị. Vậy nên, từ nhỏ đến giờ, mặc dù là con nhà võ, tôi ít khi nào tham dự vào mấy trò đánh đấm ở chốn đông người, mặc dù nếu có thằng nào đó xui xẻo chọc ghẹo tôi thì tôi vẫn sẽ cởi áo ra mà hầu chuyện.
Thằng Đức trời đánh ngày xưa cũng là một trong những nạn nhân của tôi. Số là năm lớp 10, khi mới vào học kỳ đầu tiên, chưa thằng nào quen biết thằng nào, bọn lớp tôi có rủ nhau đi đá bóng để gắn kết tình huynh đệ, dù gì cũng còn học chung với nhau 3 năm kia mà. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu bọn con trai đá bóng với nhau một cách bình thường, cơ mà chẳng hiểu sao tụi nó lại rủ theo một lô một lốc mấy đứa con gái để ngồi ngoài sân… cổ vũ. Tính tôi chúa ghét cái kiểu đi chơi với bạn bè mà dắt vợ dắt người yêu theo, chơi bời còn gì là thoải mái nữa chứ. Mặc dù đám con gái ngồi ngoài kia không phải là vợ, cũng chẳng phải là người yêu của thằng nào cả, cơ mà có một tí hóc môn “gái” bơm vào, thằng nào thằng nấy đá hăng như trâu húc mả, từng pha vào bóng như muốn triệt hạ đối phương. Thằng Đức và tôi thì ở hai phe khác nhau, tôi đá tiền vệ còn nó đá hậu vệ, vậy nên hai chúng tôi va nhau cứ gọi là chan chát. Tôi thì thuộc dạng có kỹ thuật tốt, hai chân như một, sút đều chuẩn như nhau, mỗi tội là lực sút hơi yếu, nên tôi không thích đá ở vị trí tiền đạo. Thằng Đức thì được cái là sức dai, đeo bám không biết mệt. Cơ mà gặp phải đối cứng là tôi, nó liên tục bị tôi lừa như dắt chó đi dạo. Và chuyện gì đến cũng phải đến, sau một hồi bị tôi quần thảo mệt bở hơi tai, thằng Đức sĩ gái dở trò chó điên khi lao cả người vào vật tôi nằm ra sân. Ngày đó thì tôi cũng khá cao, nhưng chưa to con như bây giờ, vẫn còn hơi gầy, cơ mà độ hổ báo thì hơn nhiều:
– Mẹ mày! Giờ thích đá bóng hay đánh lộn? – Tôi túm cổ thằng Đức…
– Đ* m* mày, đéo đá thì cút!
Thằng này ngày xưa ỷ có tập gym, người vạm vỡ nên lúc nào cũng tỏ ra bố đời, không xem ai ra gì. Nó không cần mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ trước khi đưa tay lên tính tặng tôi một cú đấm thôi sơn. Mặc dù lúc đó tôi chưa học Triệt Quyền Đạo, chỉ mới được ba tôi truyền thụ lại Karate thôi nhưng thằng Đức không có tuổi để đụng vào người tôi chứ nói gì đến việc đấm tôi ngã. Vậy nên việc né mấy cái chiêu thức cơ bản như đấm đá là chuyện tôi đã được ba tôi luyện cho từ nhỏ, quá dễ bắt bài. Tôi lách người sang một bên nhanh như cắt rồi tung một cước thẳng vào cằm dưới của thằng Đức khiến nó bật ngửa ra đằng sau, giãy đành đạch như đỉa phải vôi. Công nhận ngày đó tôi cũng liều, cũng may là nó chưa cắn phải lưỡi, không thì giờ tôi bóc lịch mệt nghỉ rồi.
Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, mặc dù ba tôi không dạy tôi như thế nhưng tôi xem phim kiếm hiệp thấy người ta nói vậy, nên tôi cũng mặc định xem đó là bí kíp chiến đấu của mình. Trong lúc thằng Đức vẫn còn đang lăn lộn đau đớn, tôi đã chớp lấy cơ hội chạy tới ngồi đè lên người nó và tung một đấm thật lực vào hàm phải của nó. Tiếng “chát” vừa vang lên là lúc tụi lớp tôi kịp chạy tới và can ngăn hai đứa ra. Tôi thì vẫn ổn còn thằng Đức thì choáng váng ra mặt với quả đấm vừa rồi, nó nằm ngay đơ, không chút sinh khí:
– Thôi thôi, tụi mày, anh em với nhau mà đánh lộn là sao? Tụi con gái ngồi kia mà đánh nhau làm gì vậy? – Một thằng lo lắng…
– Tao chỉ tự vệ thôi, nó đánh tao trước, tụi mày thấy mà?
Tôi nhún vai đáp, sau đó chỉ mặt thằng Đức:
– Còn thằng này, mày đừng tưởng mày to con thì mày ngon, đá thì ngu mà thích thể hiện với ai? Lần này tao tha chứ lần sau là bệnh viện nhận mày nhé!
Tôi nói đến đâu, tụi trong lớp tôi há hốc mồm đến đấy, cả đám con trai lẫn tụi con gái, đứa nào đứa nấy đều mắt tròn mắt dẹt trước độ ngầu bá cháy của tôi. Riêng thằng Đức thì đã được tụi kia đỡ ngồi dậy, cơ mà có vẻ cũng chẳng còn tâm trí đâu nghe lời “răn dạy” của tôi, nó còn đang bận lau… máu miệng:
– Thôi nghỉ đi tụi mày, tao về trước đây, hết vui rồi! – Tôi thở dài…
– Ừ thôi… thôi nghỉ anh em, bữa khác đá!
Sau buổi hôm đó, đám lớp tôi dĩ nhiên là nhìn tôi với con mắt khác. Mặc dù tôi chưa thi triển quá nhiều đòn thế trong buổi hôm đấy vì thằng Đức quá non và nó không phải đối thủ của tôi, cơ mà việc tôi cho thằng bạn thân sau này nằm sân chỉ với 1 chiêu thì đã khiến bọn kia sợ tôi một phép. Bằng chừng là sau này, tụi nó cũng ít khi nào dám vào bóng thô bạo với tôi như trước, thằng nào mà làm tôi ngã ra sân là đều phải rối rít chạy lại xin lỗi, phân bua. Cơ mà tụi nó đã nhầm, tôi nào phải loại tiểu nhân thích dùng nắm đấm giải quyết công chuyện. Tôi đánh thằng Đức cực chẳng đã vì nó là người ra tay trước, còn nếu không tôi cũng chỉ tính chửi nhau vài ba câu rồi thôi. Nhưng điều ấn tượng nhất với tôi sau cái ngày ấy không phải là chuyện tụi bạn nể tôi ra sao, mà là việc thằng Đức bất ngờ vác mặt sang xin lỗi tôi cộng thêm việc hỏi han gia cảnh:
– Xin lỗi mày, bữa trước… tao hơi nóng!
– Ờ, không có gì, miệng mày lành chưa?
– Cũng đỡ rồi, mà mày học võ à? Mày đánh nhanh quá tao chả thấy gì?
– Cũng có sơ sơ, không nhiều lắm.
– Chỉ tao với mày, tao cũng muốn học.
– Ờ vậy chiều rảnh chạy qua nhà tao, tao chỉ cho.
Thế đấy. Chuyện tình, à nhầm, tình bạn giữa tôi và thằng Đức trời đánh đã bắt đầu như thế. Như các cụ cũng đã có câu “không đánh nhau không biết anh em”, tôi đã có một người bạn chí cốt gần 10 năm nay vì hai thằng trẻ trâu sĩ gái đánh nhau lúc đá bóng đấy.
Trở lại với câu chuyện của thực tại. Ngay lúc này thì tôi đang ngồi đối diện Ái Quyên, nhìn nàng ăn… kẹo mút và làm bài tập về nhà tiếng Anh giúp nàng. Còn phía đằng sau lưng, một bàn tay vừa vỗ mạnh vào vai tôi khiến tôi giật nảy mình, bất giác nhìn lại:
– Phiền bạn tránh chỗ cho mình ngồi?
Khỏi nói chắc mọi người cũng biết, cái thằng mặt chai mày đá đang đứng trước mặt tôi lúc này chính là cái thằng đã bám đuôi Ái Quyên suốt từ đầu đến giờ, thằng Nhật bảnh chọe:
– Chỗ nào? Ghế của mày à? Tao có thấy tên mày đâu?
Nhận thấy thái độ không có gì gọi làm thân thiện của tôi, nó cũng giở thói côn đồ ra:
– Đm, biến chỗ khác, chỗ tao đang ngồi!
– À, đéo nha!
Tôi không biết thằng này có phải là dạng thùng rỗng kêu to như thằng Đức hồi xưa hay không, cơ mà dù sao với trình độ võ thuật ở thời điểm hiện tại cộng thêm cái body đã được tôi luyện đầy đủ, tôi đủ tự tin có thể cho thằng này đo ván một cách không mấy khó khăn. Thằng Nhật nổi giận, nó quăng 2 ly nước thẳng xuống đất khiến nước và đá viên văng tung tóe:
– Con mẹ mày, giờ thích gì?
Nó túm lấy cổ áo tôi, hét lớn:
– Gì nóng vậy em trai, tao cho mày 3 giây để buông ra bằng không đừng hối hận!
– Buông cái đmm!
Màn lời qua tiếng lại của tôi và thằng Nhật dễ dàng khiến khu vực giải lao của các sinh viên trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Một vài thằng trong lớp tôi nhận thấy tình hình không ổn cũng chạy tới gần để tính can ngăn, bao gồm cả thằng Đức. Cơ mà bữa nay tôi thấy nó có vẻ không quan tâm lắm đến sự hiện diện của tôi, chỉ ngồi tám chuyện với tụi thằng Linh lớp trưởng.
Tính tôi thì như đã nói, tôi không thích thể hiện trước mặt quá nhiều người, và tôi cũng không thích rắc rối, đặc biệt là trước mặt Ái Quyên, vậy nên, tôi chỉ tính dọa cho thằng này một bài học. Thằng Nhật người khá rắn chắc, giống y như thằng Đức, và có một cái giống nữa, đó là nó không cao bằng tôi, vậy nên, tôi có thể dễ dàng tung chiêu triệt hạ vào nó mà không có tí ti cản trở nào cả. Tôi nhanh chóng đá vào chân trụ khiến thằng Nhật khuỵu xuống bằng hai đầu gối đánh “rầm” một cái. Ngay khi nó còn chưa kịp định thần thì nắm đấm của tôi đã kê sát vào bên thái dương của nó. Thái dương là một khu vực khá nhạy cảm, dính quyền vào chỗ này, nhẹ thì choáng váng mặt mày, nặng thì ngất luôn chứ chẳng chơi. Nhưng mà khác với ngày lớp 10, bây giờ tôi không đấm thằng Nhật như ngày xưa đấm thằng Đức, tôi chỉ khẽ kê nắm đấm của mình sát mặt nó đủ để cho nó hoảng hồn, mặt xanh như tàu lá chuối:
– Đã nói buông ra đéo nghe à?
– ..!
– Nay tao tha, cút chỗ khác, lần sau đéo nhẹ vậy đâu! À quên, dọn đống nước kia đi!
Đám đông ồn ào cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cuộc đấu có vẻ như đã dừng lại, thì đúng rồi, vì ngoài tôi ra chỉ có hai người nắm được diễn biến câu chuyện, đó là nạn nhân của tôi, thằng Nhật và một nạn nhân khác gần 10 năm trước là thằng Đức. Mọi chuyện diễn ra cũng tương tự như vậy, đều kết thúc bằng việc tôi tạm tha cho kẻ thù, bước đi không ngoảnh lại.
Cũng may là đang giờ nghỉ trưa, các thầy cô giáo cũng không có mặt tại đây, chỉ toàn sinh viên với nhau, vậy nên, không có gì rắc rối xảy ra. Nhưng mà thực sự thì cũng chẳng có gì to tát ngoài việc thằng Nhật làm nước ngọt đổ tung tóe ra sàn và bây giờ phải è cổ ra dọn dẹp. Tôi chẳng quan tâm đến đám đông hiếu kỳ kia, chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần Ái Quyên và nở một nụ cười… giả trân quen thuộc:
– Giỏi nhỉ, bày trò đánh nhau nữa cơ! – Nàng liếc nhìn tôi, lắc đầu…
– Hehe, có đánh nhau đâu, hiểu lầm thôi!
– Ờm, làm bài tiếp đi bạn Phong!
Ái Quyên dường như không quan tâm lắm đến diễn biến của việc vừa rồi khiến tôi chưng hửng quá chừng, tưởng rằng nàng sẽ rối rít khen ngợi vì độ ngầu bá cháy của tôi chứ. Cơ mà đúng, đánh nhau có gì đâu mà hay, có gì đâu mà ngầu, chỉ là hồi đó tôi nghĩ vậy thôi, haizzz.
Thằng Nhật thì sau khi nhận được một bài học tương đối “nhẹ nhàng” từ tôi, nó vẫn còn chưa hoàn hồn, mặt vẫn còn tái nhợt, đứng thở hổn hển phía sau, tay chân thì lúi húi lau mấy vũng nước nó vừa đổ ra sàn. Tay thì vẫn làm còn mắt nó vẫn hướng về phía tôi và Ái Quyên, nhưng tôi cảm thấy là lần này, nó nhìn tôi nhiều hơn. Tôi không chắc ngày đó thằng Nhật nghĩ gì trong đầu, chỉ biết rằng bằng linh cảm không mấy gì làm chính xác của mình, tôi có thể lờ mờ đoán được thằng này sẽ chưa bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Nói gì thì nói, mấy thằng tiểu nhân thường có những suy nghĩ khó đoán, nó trong tối, tôi ngoài sáng, nó làm gì thì có trời mới biết chứ tôi không thể biết, vậy nên, tôi ngày đó cũng cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.
Nhưng mà đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại, tôi vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi vừa mới được nhen nhóm trở lại với Ái Quyên. Nàng ngồi nhâm nhi ăn kẹo mút, bấm điện thoại còn tôi thì miệt mài làm bài tập về nhà giúp nàng, cảnh tượng chao ôi sao mà lãng mạn cảm động đến thế, nhìn có khác nào mấy cặp vợ chồng mới cưới không cơ chứ? Vợ ngồi chơi thư giãn còn chồng nai lưng ra làm việc nhà, hừm hừm.
Buổi học hôm ấy kết thúc chóng vánh hơn tôi tưởng, nhưng trái với mấy hôm trước vì tôi không tập trung, còn hôm này tôi lại thấy thời gian học vẫn còn… quá ít, tại sao không phải là một tiết học kéo dài 8 tiếng đồng hồ, đủ để tôi có thể ngắm nhìn Ái Quyên thỏa thích, được trêu ghẹo nàng mấy lúc nàng không làm được bài và được cười khúc khích mỗi khi chọc giận nàng. Ái Quyên bữa nay cũng tỏ ra cởi mở với tôi hơn trước, chắc có lẽ là sau gần chục ngày ăn bơ từ tôi, nàng đã nhận thấy “tầm quan trọng” của tôi rồi cũng nên, hê hê.
Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa có phần nặng hạt và không có dấu hiệu gì là sẽ sớm chấm dứt. Bầu trời tối sầm như nửa đêm mặc dù chỉ mới có 4 giờ chiều, chốc chốc lại có tiếng sấm rền vang khiến tụi con gái trong lớp tôi sợ chết khiếp. Tuy vậy, cái người mà tôi muốn người đó sợ nhất thì lại chẳng tỏ ra quan tâm tí nào đến cái tiếng động ồn ào đó cả. Ái Quyên vẫn chăm chú học bài làm bài, chốc chốc thì giận dỗi liếc tôi khi bị tôi trêu chọc:
– Sấm ghê quá nhỉ, không sợ à?
– Không, có gì mà sợ!
– Sợ đi mà! – Tôi năn nỉ…
– Huhu, sợ quá bạn Phong ơi, sấm ghê quá à!
Cái trò diễn xuất giả trân của Ái Quyên không mới, tuy vậy lúc nào nó cũng khiến tôi cảm thấy buồn cười:
– Sợ gì mà cười toe toét vậy?
– Được voi đòi tiên.
– Diễn bớt giả lại nha!
– Im, chép bài cho tôi đi!
Sau một hồi hành hạ tôi làm bài tập, Ái Quyên chuyển sang hành hạ tôi… chép bài dùm, ai mới là “được voi đòi tiên” chứ. Chính vì cái việc mà nàng không sợ sấm sét, cũng chẳng sợ trời mưa, vậy nên kế hoạch đưa nàng về dinh đã không thể hoàn thành. Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, dù sao Ái Quyên cũng không đi Grab như Uyển My, nàng tự đi xe đi học chứ bộ, cần quái gì đến tôi đưa về, họa may giờ tôi chỉ có nước chọc thủng bánh xe của Ái Quyên thì nàng mới có “cơ hội” được đích thân tôi hộ tống về tận nhà. Tạm biệt Ái Quyên, tôi cũng nhanh chóng trang bị áo mưa để ra về cho sớm chợ. Ban nãy tôi có đi ngang qua thằng Đức trời đánh, cơ mà nay nó không thèm nhìn tôi lấy một lần, coi nhau như người dưng nước lã luôn mới ghê. Mặc dù là hai thằng con trai với nhau, cơ mà việc thằng bạn thân ngó lơ tôi như vậy cũng khiến tôi có chút cảm thấy phiền lòng. Cơ mà mặc kệ, nó vì gái mà bỏ mặc bạn bè, nó mới là thằng đáng xấu hổ, không phải là tôi.
Trời mưa tầm tã, mỗi lúc có cảm giác lại càng nặng hạt hơn. Tôi mặc dù đã trang bị áo mưa đàng hoàng tử tế, cơ mà vẫn không thoát cảnh bị mưa vả bôm bốp vào mặt vì áo mưa không có chỗ che mặt. Chính vì lý do đó, tôi không dám phóng nhanh nữa mà chuyển qua đi chậm lại, cưỡi ngựa xem hoa, vừa để tránh bị mưa tát vào mặt, vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cái cảm giác được đi giữa cơn mưa mà không ướt mưa, đó là cảm giác tuyệt vời nhất trong cuộc đời này, đối với riêng tôi. Ban đầu tôi tính sẽ chạy ra quán net của nhỏ Nhi xăm trổ mà làm vài ván game với tụi bạn, nhưng rồi mưa to quá khiến tôi từ bỏ ý định, chạy thẳng một mạch về nhà. Trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế này, Sài Gòn dù đông người là thế nhưng cũng không thể tránh khỏi trạng thái vắng vẻ ở ngoài đường như lúc này. Nếu bạn ở Sài Gòn, tôi chắc rằng những lần hiếm hoi mà bạn có thể thấy đường xá vắng hoe là lúc Tết Nguyên Đán, còn lại tuyệt nhiên lúc nào cũng ồn ào, lúc nào cũng kẹt xe, thấy là mệt mỏi.
Tôi từ tốn giữa cơn mưa, chầm chậm tiến về phía nhà mình. Lúc này mưa to đến nỗi, tôi thậm chí còn không giữ được thăng bằng cho con xe của mình, chốc chốc lại lảo đảo vì những cơn gió quá mạnh thổi qua, đi được một đoạn thì gió thổi văng cả một cái cành cây vào phía mặt tôi, cũng may là tôi kịp cúi đầu xuống nên đã được chiếcmũ bảo hiểm thân yêu cứu mạng. Cảm thấy có chút không ổn, tôi vội vàng tấp xe vào một trạm xe buýt gần đó, cái trạm xe bus này tuy có mái che khá to nhưng cũng không thể ngăn được hết những hạt mưa nặng nề hắt thẳng vào, ngồi không khéo thì vẫn ướt như thường. Dựng tạm xe ở phía sau, tôi mệt mỏi tiến đến phía trước để tạm nghỉ chờ mưa tạnh bớt mới có thể đi tiếp được.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi thực sự đã hiểu được, cái thứ mà người ta vẫn thường gọi là duyên phận…