Ngân Sương - Ngọc Cúc
Chương 48
Ở vị trí này, nàng còn thấy rõ mặt hắn và gã đàn ông ngồi đối diện. Ở góc phòng là Lê Cường nhìn nàng một cách bất lực – hai tia lửa ánh lên giận dữ, Ngân Sương thì nước mắt đã chảy dài ú ớ khe khẽ, còn Ba Phát thì gục đầu xuống đất, có lẽ hắn bất tỉnh hay giả vờ làm vậy để không thấy cảnh tượng trước mắt hoặc che đi sự bất lực của mình.
Chỉ có hai tên dâm tặc là Hai Hổ tóc dài nhuộm vàng có xỏ bông tai và một người lão già tóc đã muối tiêu là lão Mai đang thưởng thức chuyến săn mồi này. Ngọc Cúc cứng người khi thấy tên Hổ dùng cán dao quét một đường lên bụng nàng. Động tác nhanh như một thợ săn lành nghề đang làm thịt một con thú.
Do bị trói thúc ké, ngực nàng hơi ưỡn lên, một đường dao đi ngang qua ngực, theo từng nhịp thở của Ngọc Cúc, cặp vú săn gọn trắng hồng kia như khiêu khích hắn. Hắn quăng con dao ra và chụp lấy cặp vú tuyệt đẹp đó và bóp mạnh. Nàng la ối lên.
Liếc nhìn, nàng thấy đôi mắt hắn lườm xuống đầu núm. Lúc ấy, nàng chợt thấy rõ hình dạng của hắn hơn. Tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau, thân hình cao to vạm vỡ nhưng nhìn rất ư là cô hồn. Hình xăm con cọp trên lưng làm Ngọc Cúc cảm thấy ớn lạnh.
Còn đang hoảng sợ, thì hắn giựt tóc lấy tóc nàng, kéo ngược. Rồi chợt chồm tới, hắn ngoạm vào cổ nàng, làm nàng rùng mình, tưởng như sắp bị quỷ hút máu. Hơi thở và nước miếng nóng hổi lướt qua gáy nàng. Những ngón tay đã len lỏi trên bầu ngực căng phồng, vò bóp, rồi tìm lấy núm, và se chúng lại.
Nàng chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như vậy. Nên bằng hết sức bình sinh, nàng cố gắng vùng ra. Nhưng thân hắn đã đóng chặt nàng xuống đất, như thể quyết không cho nàng thoát khỏi. Đoạn mở zipper, hắn lui cui kéo quần hắn xuống. Nàng cảm giác đằng sau cái quần lót đó là một sự khủng khiếp sắp dày xéo trên mình nàng.
Thình lình, hắn kéo chiếc quần lót ra khỏi miệng nàng, rồi nhảy thót lên, chành chân ra hai bên thái dương nàng. Hắn ấn xuống. Nàng như chết ngạt vì sự to lớn của hắn.
– Mày là thằng khốn nạn? – Nàng la toáng lên.
– Buông ra. Aa… Anh Long ơi… ưm… ưm.
Hắn nhìn con cặc nhích từng chút một cách thô bạo vào miệng Ngọc Cúc. Cặc hắn tanh nồng và đầy mồ hôi làm nàng phát nhợn.
– Biết đại ca cho tao rồi… còn la lối gì. Coi chừng tao đó! – Hắn đe dọa, ho lên khằn khặc và nắm lấy tóc nàng giựt lên, giựt xuống, bắt nàng dùng miệng vuốt ve dương vật.
Nàng định nghiến chặt hàm răng lại, biết đâu đau quá hắn thả nàng ra. Chưa kịp thực hiện điều đó, hắn bỗng dùng tay nhíu chặt lấy nhũ hoa nàng, hăm he: “Cắn tao một cái, tao giựt đứt! ”, Hắn gằn giọng, ho lên sù sụ.
Sợ quá, nàng chỉ biết há miệng ra. Dương vật hắn từ trên xọt xuống. Nàng như nghẹn cả hơi, mắt trợn, tay đẩy, dùng hết sức chống cự. “Bạt, bạt”. Hắn tán cho nàng mấy cái như trời giáng, làm xây xẫm cả mặt mày. Tức mình, nàng cắn mạnh vào cái đầu rùa. Hắn la ré lên, lui lại và nện cho nàng mấy cái nữa mạnh hơn, làm đổ hào quang.
– Ai đó… cứu… – Ngọc Cúc thều thào, nước mắt trào ra, má đỏ bầm vì cái tát trời giáng.
Nàng còn đang chếnh choáng, hắn lại xọt dương vật vào miệng nàng, nói: “Cắn nữa là liệt giường nghen con”. Nàng biết hắn nói thực. Nàng không muốn chết. Chết như vầy nàng không cam tâm. Thôi thì mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, hy vọng hắn sớm thỏa mãn, rồi thả nàng đi. Nghĩ sao nàng làm vậy, và ráng làm hết sức mình cho hắn thích.
Nhưng chủ đích của hắn không đơn giản như vậy. Hắn muốn “vờn” nàng thêm tí nữa, và cứ thế, hắn chà, rồi quẹt, trây dương vật ướt mèm khắp đầy mặt nàng. Nhìn ánh mắt sợ sệt của nàng, hắn có vẻ đắc ý lắm. Mặc cho nàng cứ lắc đầu lia lịa, hắn vẫn vòng tay giữa chân nàng, lèn một ngón tay vào bẹn nàng, hết moi, rồi móc.
– Xin đừng! – Nàng khóc lên.
– Làm ơn đừng… đụng! – Và nàng lách mông tránh né mấy ngón tay con rắn của hắn.
– Không thích à, ánh mắt mày dâm lắm, đĩ ngựa – hắn có vẻ nổi giận, ho canh cách vào mặt nàng.
– Tôi không phải đĩ ngựa – nàng chống chế, bằng chút sỉ diện còn lại của mình.
– Vậy bao nhiêu thằng chơi mày rồi? Hả? Hả – hắn đắc ý hỏi.
– Không phải đĩ sao cương vú?
– Đụ mẹ, Ba Phát ơi tao biết sao mày mê con lồn này bỏ anh em rồi. Nó bót quá mạy. Ê mày nghe tao nói gì không?
– Chó Ba Phát, hôm nay tao sẽ chơi cho lồn nó tan nát, cho mày từ nay về sau không được hưởng nữa.
Chợt lão Mai chồm dậy, đạp thẳng vào đầu Ba Phát thật mạnh làm hắn ngã ngang trong khi vẫn đang bị trói. Lão còn chưa vừa lòng, đạp Lê Cường một phát chí mạng vào bụng làm chàng cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo, khó khăn lắm mới gượng không để ngã.
– Lũ chó chúng mày, căn biệt thự của tao, cháy sạch rồi. Vì mày Ba Phát, cả mày Ngân Sương và thằng chồng bất lực của mày, từ hôm nay phải trả lại tao hết.
Nói đoạn lão đá mạnh vào người Ba Phát mấy cái nữa rồi quay lại ghế ngồi thở mệt. Ba Phát vẫn nằm im giống như gần chết rồi, người hắn không một chút động tĩnh hay sinh khí gì.
Mặt nàng đang hừng lên vì xấu hổ và tủi nhục, nhưng cũng nhói lòng khi thấy Ba Phát bị đánh.
– Ông coi chừng gieo gió gặt bão. Vô tù!
– Vậy thì coi ai đang gặt bão – Hổ nói, giọng đểu giả.
– Mày đang gặt bão đó! Còn lâu tụi tao mới vô tù. Dám phản bội đại ca là mày chán sống rồi.
– Nếu như ông tiếp tục… tôi… anh Long ơi, tha cho em đi mà… – Nàng la lên, giãy nảy như con trùng bơi trong nước.
Thay vì trả lời nàng, hắn đè đầu nàng xuống, tay kéo mông nàng lên.
– Xạo chó hả? Mày thích lắm mà – hắn rít lên, ho sù sụ.
Nàng thầm hỏi, có phải mình đang trả báo cho việc phản bội chồng, nên rơi vào tay một tên điên có thể giết mình bất cứ lúc nào, phải cẩn thận thôi để giữ tánh mạng. Bây giờ tốt hơn hết là chìu theo mọi ý muốn của hắn. Nàng nằm im.
Chơi một lúc thấy thỏa, đoạn hắn dùng chân kẹp chân nàng lại, hét lên.
– DẠNG CHÂN RA COI.
Nàng lia mắt căm căm nhìn hắn không chịu làm theo. Một chân chặn, một chân quẹt, hắn vét đôi chân nàng ra hai bên như để trừng phạt sự cứng đầu của nàng.
– CỨNG ĐẦU HẢ? ! – Hắn lại tát cho nàng vài cái, lần này miệng Ngọc Cúc đã bắt đầu bật máu, nàng cảm thấy vị mặn trên đầu lưỡi mình.
Sau lời nói đó, thình lình, một vật xăm vào mông đít nàng, rê rê kéo lên, vật đó dày và cứng. Nàng tạ ơn trời vì hắn đeo bao từ lúc nào, Ngọc Cúc đâu biết là Khánh Long muốn day vò nàng thêm nữa nên không cho đàn em hưởng trọn nàng. Nàng cảm giác nó rướn sâu vào cửa mình nàng, nong chẹt nàng ra làm hai. Ê ẩm vì nàng không có hứng thú gì hết, và không tiết ra chút nước nhờn nào.
– TRỜI… ĐAU! – Nàng bấm môi.
Ngân Sương bất giác nhìn Lê Cường, nàng không muốn thấy cảnh này nữa. Lê Cường mặt đỏ hơn bao giờ hết, chính bởi vì anh không toàn tâm bảo vệ Ngọc Cúc mà gây cớ sự. Nếu có lần thứ hai, Lê Cường chắc chắn không để lỗi lầm này lặp lại.
– Nín không! – Hắn thì thào hăm dọa.
– Lát nữa sẽ hết – Rồi thì Ngọc Cúc chỉ biết im, mặc cho hắn “phập” vào mình nàng, cười gian giảo ở bên tai, nói, “Mông gái nhà lành… có khác! ”.