Ngân
Chương 6
Có tiếng chuông điện thoại. Là chị. Nó quên mất là phải đưa chị đi việc…
– Alo.
– Lô cái bô. Sang đưa ta đi ngay…
– Dạ dạ…
Đến chưa kịp chào là chị đã chửi…
– Làm gì mà gọi mãi không nghe…
– Em ngủ quên…
– Ăn gì chưa?
* Lắc đầu *
– Lên xe nhanh…
Chị lại chỉ nó ra quán cũ.
– Chị không biết nấu ăn à? – Nó hỏi thẳng luôn vì thấy chị toàn ăn quán…
* Gật gật *
– Chẹp. – Nó lắc đầu.
Nó so sánh giữa gái và chị. Gái hơn rồi…
– …
– Sao thế chị. Ăn đi?
– Ừm…
– Giờ chị đi đâu?
– À ra xxxx…
– Mấy giờ chị về?
– 5H…
– Ok. Tí em ra đón…
Về quán nó lại làm như thường. Nhưng lúc có một mình thì… Nó lại nghĩ…
Chiều 5h đón chị. Chị nói đưa về nhà luôn. Giờ mới để ý nhà chị. 3 tầng nhưng đẹp hơn nhà gái. Có cổng đàng hoàng.
Sau này nó cũng muốn có một ngôi nhà như này. Lại so sánh rồi. Nghĩ đến là nó cười buồn.
Hôm sau sáng đến trường. Hôm nay là thứ 6 ngày 13. Nó biết vì sáng nay ông Quân rú ầm lên rồi kêu là đen này nọ. Lạ là chả có tờ giấy nào trong ngăn bàn. Gái hôm nay cũng nghỉ nữa. Học được 2 tiết thì nó thấy từ xa có cả đám đông đông kéo xuống lớp nó. Nó nhận ra trong đám có 2 thanh niên bạn thằng Nam. Thằng đứng đầu trong đám đó hất hàm về phía nó.
– Bây giờ thì mày muốn nói gì nữa không?
Nó đang chán với bực bội vì chuyện mấy ngày nay nên cũng ngang lắm. Nó cũng muốn biết ai là người tên Phong mà nhỏ Giang nhắc. Tính nó một khi đã muốn gì thì rất hay cố chấp. Chứ bình thường là nó nhường rồi.
– Cuối giờ. Sân sau…
Nó nhìn thằng mập nhất trong đám và cũng có vẻ là đại ca trong đám lúc nhúc ấy…
– Được.
Có vẻ thằng này cũng quân tử gớm. Nó nghĩ rồi cười. Đến cuối buổi học. Nó sách cặp xuống sân sau. Mấy thằng lựu đạn cũng xuống rồi. Nó đặt cặp xuống bồn cây rồi đi ra chỗ mấy thằng. Trước mặt nó là thằng Tuấn. To cây hơn nó. Tóc tai dựng đứng. Sau là lô nhô mấy thằng lựu đạn. Nó cũng kệ.
– Sao biết sáng nay tao tìm mày không?
– Tờ giấy là mày gửi à?
– Ờ. Là tao đấy…
– Vậy Phong là ai?
– Tao đéo biết và cũng đéo quan tâm. Chúng mày lên đập chết mẹ thằng này cho tao.
Thằng mập hét xong là chính thức nó bị quây.
Nó lại thủ thế. Và lại bụp bụp kèm theo những tiếng chửi rồi choác một cái. Nó chẳng biết gì nữa. Cơ thể nó như mất thăng bằng. Lúc tỉnh dậy thì nó thấy đang nằm trên phòng y tế. Cạnh nó là con tomboy…
– Anh hùng nhề? Solo không lại thì chạy đi. Bày đặt…
– …
– Ăn cả viên gạch vào đầu mà vẫn còn tốt phết nhỉ…
– …
Nó chẳng biết nói gì!! Để điều tra thôi mà. Lúc đó nó hăng lắm chỉ nghĩ đến là phải tìm cho ra Phong là ai thôi.
– Này. Nghe gì không đấy?
– Có…
– Tưởng ăn xong viên gạch là điếc luôn…
– Cảm ơn nhé… Nó nói rồi cười…
– À… Không có gì!! – Mặt đỏ đỏ.
Ngồi dậy thấy hơi choáng. Người thì đau. Lấy điện thoại ra thì thấy tắt nguồn. Chết cha. Hết pin. Ngó đồng hồ thì hơn 2 h chiều rồi. Nó mới nhớ ra con Tomboy chắc ngồi đây trông nó.
– Ăn gì chưa?
– Chưa – Nhỏ ngơ ngác…
– Đi ăn đi. Để tôi cảm ơn…
– Ừm…
– Tháo băng ra được không?
– Tí nữa…
Xuống phòng giám hiệu để thông báo với cô y tế. Cô nhìn nó như sinh vật lạ. Rồi cũng gật đầu cho nó về…
– Ăn gì?
– Bún chả đi…
Con Tomboy chỉ về quán bún…
– …
– …
– Cho cháu 2 bún chả cô ơi.
Nó nói to mà chẳng nhìn về phía cô chủ quán…
– Có ngay…
– …
Giờ mới nhìn kĩ con Tomboy. Xinh xắn đấy. Nhưng xinh cái kiểu nghịch thì nó chả thích. Chả như gái. Tóc dài. Thục nữ… Hmm…
– Cảm… m… ơn.
Con Tomboy nhìn nó ấp úng khi nó lau thìa đũa và một cái bát con rồi đẩy sang.
– …
– Còn đau không? Con Tomboy nhìn nó.
– Hết rồi. Nhưng cái khăn vướng quá…
– Ngu vậy? Tự nhiên ra đó để nó đánh là sao? – Mặt lạnh lùng…
– Tao thích thế.
– Mày phải gọi tao là chị ấy…
Nó tròn mắt. Ừm. Nó cũng chưa biết con Tomboy bao nhiêu tuổi thật…
– 93 À?
– Ờ…
– Bé như cái kẹo. Đòi làm chị…
Nói vậy thôi chứ như con Tomboy nó thấy là chuẩn nhất. Không bé như gái. Lại gái. Nó phải ngừng cái trò so sánh này lại thôi…
– Tao thế này là vừa rồi. Hơn người yêu Hotgirl của mày…
– …
– Ơ. Tao xin lỗi. Xin lỗi nhé.
Con Tomboy nhìn mặt nó chắc tội lắm hay sao ấy…
– …
– …
– Bún tới đây…
– Cảm ơn cô… – Nó cười…
Chủ quán:
– Thế cái con xinh xinh hay đi cùng đâu rồi?
Lại gái. Nó bắt đầu thấy khó chịu…
– Bận rồi cô ạ.
Con Tomboy nhìn cái mặt nó xong quay ra trả lời…
– À à… Bà chủ như dần hiểu. Cái mặt nó nhăn nhó ra thế cơ mà…
– …
– …
– Mày phải mạnh mẽ lên chứ…
– Biết gì không mà khuyên? – Nó khó chịu quay ra hỏi…
– Biết thừa… – Con Tomboy vẫn đều đều…
– Là sao?
– Mày muốn tìm thằng Phong thì lục cả trường lên cũng chẳng thấy đâu. Có nhưng không phải.
– Chứ phải tìm ở đâu?
– Phong. Thằng đấy hơn mày 3 tuổi. Tốt nghiệp rồi. Đi đi học đại học ở trong Nam rồi…
– Ừm…
– Mà cho dù tìm thấy thì mày định làm gì? Mày đến sau mà?
Hóa ra là ai cũng biết. Trừ nó… Cay thật… Mà nó cũng tự hỏi. Nó định làm gì nếu tìm ra chứ? Nói chuyện phiếm ăn hạt hướng dương à?
– Ê… – Con Tomboy lay nó…
– Giề?
– Mày định làm gì?
– Chẳng gì cả… – nó chống chế…
– …
– …
– Tính tiền cho bạn con cô ơi.
Con Tomboy hét ầm lên…
– …
Ra khỏi quán… Đang đi thì:
– Ha ha. Nhìn mày ngu dễ sợ.
Con Tomboy đi trước nó rồi quay mặt lại…
– Kệ tao… Ngu cũng là đồng loại của mày…
– Mày…
– Mày lại bảo mày khác tao đi? – Nó nheo mắt…
– Nhớ đấy con chó… – con Tomboy chỉ mặt nó…
– Tao không hiểu tiếng động vật đâu…
– Đồ khó chịu…
– …
– Về à? – Nó hỏi khi đến ngõ phòng nó…
– Không về thì vào phòng mày làm gì? – Con Tomboy vẫn cay…
– Ờ. Xùy Xùy – nó xua tay.
Con Tomboy chẳng nói gì. Giơ nắm đấm ra phía nó.
Về phòng nó thấy ai đó đứng trước cửa phòng nó. Bịt kín như ninja. Chắc sợ nắng. Nhìn kĩ ra là chị. Nó nhận ra vì chị có đôi mắt chẳng giống ai cả. Đôi mắt biết cười… Mắt chị buồn thiu. Thấy nó là chị mừng luôn. Cởi áo và khẩu trang ra. Nhưng mặt chị cũng dần biến sắc khi thấy cái khăn trên đầu nó.
– Sao thế? Sao thế? – Chị hỏi dồn…
– À… Em bị ngã.
Đấy là cái lý do duy nhất nó nghĩ ra. Nó thực sự là không muốn phiền ai cả… Cởi luôn cái áo trắng ra…
– Ai đánh? – Mặt chị nghiêm túc. Kéo nó quay lại…
– Ngã mà…
– Có nói không? Mai cho nghỉ luôn này…
Nó đành kể lại cho chị. Chị gật gù xong lấy chìa khóa xe đi đâu đó. Nó vớ cái sạc cắm vào máy. Điện thoại sáng lên. Bắt đầu có nhiều tin nhắn. Vẫn là gái. Mà hôm nay chị cũng gọi nó. Chắc là để lấy xe rồi. Nó vẫn không đọc tin nhắn của gái. Nó cố chấp vậy đấy.
5 phút sau chị quay lại. Nào bông băng, ô xy già, cả cơm nữa.
– Cúi đầu xuống đây…
Tay chị chỉ vào đùi chị. Hôm nay chị mặc quần ngố với áo phông. Nhìn trẻ lắm. Nó cúi xuống quay mặt ra bên ngoài…
– Úp mặt xuống… – Chị quát…
– Khó thở… Ai bảo đùi chị to quá làm gì?
– Không nói nhiều. Úp mặt xuống… – Mặt chị đỏ đỏ…
– …
Chị nói vậy thôi chứ cũng dạng ra chút rồi.
– …
– Trời ơi toàn máu là máu. Chị xin ít tóc nhé…
Chị kêu xong là đổi giọng dỗ dành luôn. Nó để tóc dài mà…
– Sao cũng được. Đừng làm xấu trai đi là được.
Nó đùa. Chứ nó biết là phải cắt tóc rồi…
– Thế không được. Vẫn phải cắt tóc lại…
– Thế có bị xấu trai không?
Câu hỏi của nó làm chị phì cười.
– Không xấu đâu. Chị đưa đi cắt…
– Nhớ đấy… Đi luôn nhể?
– Ừmm…
– …
– …
– Chị nhẹ tay thôi. Xót quá… – nó kêu lên…
– Nằm im… – Chị cũng nhẹ tay hơn…
– …
– Xong rồi… Rách tí thôi. Không sao…
– Sao chị biết không sao? – Nó ngu ngơ hỏi chị…
– Mẹ chị làm bác sĩ mà… – Chị tròn mắt nhìn nó…
– Bố chị làm công an hả? – Nó hỏi đểu.
– Ừm. Sao mà biết hay vậy?
Nó tròn mắt luôn. Con nhà nòi rồi… Hẳn nào…
– Thật hả? Nó như cố xách định thông tin…
– Ừm. Thật mà…
Mặt nó nghệt luôn.
– Vãi thật – nó lẩm bẩm…
– Nói gì đấy?
– À không có gì…
– Liệu cái mồm…
– …
– Hiếu…
Đang nằm miên man thì chị gọi…
– Sao chị?
Nó chẳng muốn dậy nữa. Êm quá…
– Chị đói. – Lại nũng.
– Rồi rồi.
Nó ra lấy cơm rồi mang cho chị. Chị nhìn nó không chớp mắt. À… Rồi. Bón… Nũng kinh.
– A…
Nó đưa thìa cơm trước miệng chị rồi nói. Nó chẳng biết sao khi nó bón cho người khác mà chính nó cũng phải há mồm theo…
– A… A…
Chị hưởng ứng nhiệt tình…
Thế là một thằng và một con lại ngồi cạnh nhau phát âm tới 3 h mới hết.
– Tay chị bị sao vậy? Bỏng mỡ à? – Nó nhìn tay chị.
– Ừm.
Nhìn chị mà nó muốn cắn cho phát. Đáng yêu quá.
– Chị học nấu ăn hả?
– Ờ… Ừm… – Chị ngại…
– Tốt rồi. Chứ con gái mà không biết nấu ăn thì chó nó lấy. Mẹ em hay bảo thế.
– Có con chó ở đây thây.
Chị lí nhí. Nó tuổi chó mà =.=!
– Gái giề?
– Không có gì. Plè… – Chị lại nhí nhảnh…
– Động chạm rồi nhé…
– Hi hi…
– …
– Đi cắt tóc đi. Chị lôi cổ nó.
– Mặc áo đã… – Nó cằn nhằn…
Nó đèo còn chị lại ngồi sau chỉ chỉ. Lại là con đường dài nhất…
– Xa vậy? – Nó cằn nhằn…
– Xa mới đẹp – Chị vẫy nhí nhảnh…
– …
Vào quán chả biết chị nó gì mà ông chủ quán cười đểu phát xong đè nó xuống… cắt luôn…
– Xong… Chim ưng không? – Tiếng ông chủ quán làm nó giật mình…
– Woaa… Anh đúng là number one – Chị giơ ngón tay cái về phía ông chủ…
– Chuyện… Anh mà… – Ông kia phản ứng.
Nó chẳng biết nói gì nữa. Cảm nhận đầu tiên là xấu vcđ. Nó nhăn nhó. Cũng cơ bản là để tóc dài quen rồi. Nên undercut có vẻ không quen. Nhưng sau đó thì ai cũng khen đẹp. Trừ nó…
– Sao? – Ông chủ quán vỗ vai nó…
– Em thấy sao sao ấy. – Nó nhăn nhó…
– Kệ nó đi anh. Nó chẳng biết gì đâu.
Chị cười đểu…
– Cảm ơn anh nhé. Ưng lắm…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
– Xấu trai quá… – Nó vừa đi vừa kêu…
– Gà thế nhể? Đẹp mà… – Chị cũng chẳng vừa…
Nó với chị cứ qua lại như thế đến lúc về phòng nó… Đến phòng chị lôi cổ nó vào phòng tắm để gội đầu. Nó bảo chị để nó tự làm thì chị lườm lườm.
Thế là thôi. Im luôn.
– Đứng im đấy. Tui lau đầu cho… Chảy máu giờ…
– …
Chị lau nhẹ nhàng thật, chẳng như gái. Nó lại nghĩ đến gái. Gái cũng hay lau đầu cho nó. Nhưng như vò vậy. Cứ phải đến lúc nó kêu lên thì gái mới cười khúc khích rồi mới nhẹ nhàng với nó… Nhưng nó thật sự nhớ gái…
Nó quay đầu lại nhìn chị.
– Cô gái có ánh mắt biết cười – nó lẩm nhẩm.
Nhưng hình như chị nghe thấy. Mặt chị thoáng đỏ. Nó đứng im nhìn chị. Mặt chị dính tóc nó. Nó đưa tay lên gạt thì chị thoáng giật mình nhưng vẫn đứng im… Nhắm mắt… Chị sau một lúc nhắm mắt thì như hiểu ra là nó chẳng làm gì nữa cả. Nên mở mắt thì cũng đúng lúc ánh mắt nó chạm mắt chị. Chị cười… Nó cũng cười… Nó lại thấy hình ảnh của gái… Nó lắc đầu… Nó đẩy chị ra.
– Em xin lỗi…
– Không sao đâu.
Chị cười buồn.
– Chị về quán đã nhé.
– …
Chị về nó cũng ngẩn ngơ luôn.
Tối nay nó quyết định ra ngoài lượn. Ở phòng làm nó thấy ngột ngạt quá. Nó nhớ gái… Nó quyết định đi ra phía cầu. Cũng xa. Nhưng Kệ. Mệt thì dễ ngủ… Đỡ phải nghĩ…
Chợt nó gặp gái. Gái đang đi với một người đàn ông khác. Nhìn gái vui lắm. Nó đứng đó nhìn. Cơ thể nó như chống lại nó vậy. Bất động. Nó muốn quay đi luôn. Nhưng cơ thể nó sao vậy? Mày không nghe theo tao nữa à? Nó lẩm bẩm… Hết rồi… Dừng lại đi… Đừng cố nhìn nữa… Chính xác là nó muốn gái thấy nó… Rồi gái cũng thấy nó… Rồi gái lại quay đi… Cười với thằng đó… Bất lực là cảm giác sau cùng của nó… Nó bắt đầu lại đi… Nó cảm thấy khó thở… Nó cố gắng hít thở thật sâu. Có tiếng nói:
– Đmm. Khỏe nhanh nhỉ?
– …
Là mấy thằng lúc sáng. Mấy thằng lựu đạn dai như con đỉa.
– Đừng có vênh. – Thằng mập lên tiếng…
– …
– Đmm. Đánh bỏ mẹ nó đi. Thích lạnh lùng à?
Không phải là nó không thèm nói mà là nó khó thở… Nó không nói được… Nó bị quây… Đám thằng mập lao vào đánh nó không thương tiếc… Nó cố nằm thủ mặt… Ôm đầu…
Nó cảm nhận thấy nó bị sút vào lưng. Ngay sau ngực. Nhiều hơn một lần…
Rồi nó thấy nó lại càng khó thở hơn… Cổ họng nó như muốn phun ra cái gì đó… Máu… Nó nhận ra vị tanh quen thuộc… Rồi nó thấy mệt mỏi… Tai nó ù đi… Chìm dần… Chìm dần… Nó nghe thấy tiếng bố gọi… Rồi mẹ gọi… Hình như cả chị nữa… Nhưng nó mệt lắm… Nó chỉ muốn ngủ thôi… Vậy là nó nhắm mắt…
Cái mùi bệnh viện làm nó giật mình tỉnh. Sao lại là bệnh viện nhỉ? Nó đi về phòng rồi mà… Nó chợt nhớ lại… À… Ừm… Chẳng biết ai đưa nó vào nữa…
Người nó thì tay chân băng bó. Đầu cũng băng bó. Mẹ đang ngồi cạnh nó. Ngủ gục. Nó nhìn mẹ mà thương quá. Toàn làm khổ mẹ thôi. Nó nhìn lâu. Nó chẳng muốn đánh thức mẹ dậy. Nó chỉ muốn để mẹ thoải mái nhất thôi. Nhưng cái bụng nó đói quá…
– Dậy rồi à con? Có thấy mệt ở đâu không?
– Con đói quá…
– Chờ mẹ chút…
Nhìn kĩ thì mắt mẹ hơi thâm. Chắc là thức khuya rồi…
– Này… Ăn đi…
Mẹ đỡ nó dậy rồi đưa nó tô mì. Mẹ biết nó ghét cháo mà ^^!
– Chỉ bị trầy xước da thôi. Không vấn đề gì đâu…
Mẹ tiếp lời. Nhưng câu không vấn đề gì nghe như mẹ sắp khóc vậy…
– Sao thế mẹ?
– Mẹ thương mày thôi. Không sao đâu…
– …
– Sao rồi con trai – tiếng bố nó…
– Khỏe mạnh hơn trước bố ạ…
– Tốt rồi. Mai xuất viện đi học thôi…
Giờ nó mới để ý bố nó. Tóc vẫn ngắn nhưng da đen hơn. Lại còn thêm hình xăm nữa. Cá chép thì phải. Nhưng có lần bố và nó ngồi nói chuyện. Bố bảo nó hình xăm mà bố nó tâm đắc nhất không phải là con hổ hay cá mà là tên mẹ nó ở lòng bàn tay phải… Và Khi bố nó quyết định xăm hình đấy cho đến tận bây giờ chưa một lần nào bố nó ân hận cả…
– Vâng. Hôm nay ngày bao nhiêu rồi bố? – Nó trở lại hiện tại…
– Chủ nhật rồi…
– …
2 ngày rồi cơ à? Nhanh nhỉ? Bố mẹ nó cũng kể lúc ở đây có một cô gái xinh lắm nhìn có vẻ hơn tuổi nó. Đưa nó vào đây luôn. Xong mấy hôm nay suốt ngày lên thăm nó… Hỏi thì bảo là bạn…
Chẹp. Chắc là chị rồi. Nhưng nó muốn gái lên thăm nó… Nhưng không có rồi… Nó cười buồn…
Chiều chị lên thăm. Nhìn nó lâu lắm. Mặt nhăn nhó. Nó phải cười khổ thì chị mới bớt nhăn. Ông K với bà Vân lên thăm mà hình như ý đồ chính của ổng là ăn hết quả của nó thì phải. Bị bà Vân đập cho mấy lần. Nó cũng bị ông K hỏi thăm kĩ về mấy thằng kia. Nó chẳng biết lớp nào nữa. Thì ông bảo được rồi. Khi nào đi học chỉ ông.
Tối nó xuất viện. Hóa ra nó phải chuyển viện. Vì viện gần phòng nó đi có 3km thôi. Chị thì về quán rồi. Bố mẹ thuê taxi chở về. Nó hỏi tiền đâu ra thì bố nó cười…
– Dạo này bố mày làm ăn tốt lắm…
Mẹ nó cũng cười. Chắc là đúng thôi. Nhưng nó vẫn lo lắng. Phòng nó cách bệnh viện này có gần đâu?
Về phòng nó thì ông Quân sang đầu tiên. Cứ bô bô cái mồm làm bố mẹ nó ôm bụng cười. Ông Hiệp sang cũng hóng theo. Thế là tối đó phòng nó không còn buồn nữa. Ai cũng nghiêng ngả. Nó cũng tạm quên gái. Sáng hôm sau bà chủ sang. Cứ khen nó ngoan ngoãn nên bố mẹ nó yên tâm lắm. Bà chủ cũng kể về gái mà bố mẹ nó lại tưởng là chị mới hay. Không chắc nó hẹo quá…
Rồi bố mẹ nó cũng bận việc mà phải về. Dặn dò nó đủ điều. Bảo nó tuần sau đưa đi kiểm tra tổng thể… Sau này nó mới biết nhiều việc kinh khủng hơn…
Sáng hôm sau đi học. Gái hôm nay đẹp hơn mọi hôm. Gái có thêm cái bờm gắn nơ trên đầu nên nhìn trẻ con. Đáng yêu lắm. Nó ở phòng viện cũng đọc tin nhắn gái rồi. Gái giải thích nhiều lắm. Nó lại bắt đầu xiêu lòng. Nó chẳng biết là đúng sai như nào nữa. Nó vẫn còn yêu gái. Tình đầu mà. Nhưng những gì nó nghe và thấy thì hoàn toàn ngược lại. Gái chính thức không nói chuyện với nó nữa. Hít một hơi dài nó bước vào lớp. Mọi thứ vẫn vậy. Cái chỗ ngồi bàn cuối cùng vẫn là của nó. Buổi học cũng kết thúc thì ông K gọi nó ở cổng trường. Nó chạy ra thì ông bắt nó chỉ cái thằng mập. Hôm nay ông dẫn 4 thằng to như con tịnh theo. Đúng lúc thằng mập đang ra. Nó chỉ luôn. Nó chẳng vội vàng vì mấy thằng này hay tụ tập ở cổng trường mà.
Ông K ra chả thấy nói gì. Phi vào thằng mập làm nó xõng xoài. Thằng mập nhìn thấy nó như hiểu ra vấn đề thì xin lỗi nó rối rít. Nó chẳng quan tâm. Lần này nó kệ. Ông K bắt thằng mập khai ra hết bọn kia. Đến đoạn này nó chẳng muốn kể nữa chắc ai cũng biết…
Gái cũng thấy nó. Hai đứa nhìn nhau thì gái là người quay đi trước. Nó cũng kệ luôn.
Tối đó nó ứng lương chỗ chị rồi rủ mọi người làm bữa gọi là giải đen. Chị với bà Vân thì hì hục nấu. Nó với mấy ông ngồi đánh bài. Xuyên tạc chém gió. Nó thì lúc là chán nên ra ngoài giúp 2 bà chị. Chị thì cứ đuổi nó vào. Sau này mới biết là lần đầu nấu cho người khác ăn nên ngại =))
Khổ lắm. Hôm nay thì chị lại cấm không cho uống rượu vì đang uống thuốc. Chị bảo nó…
– Uống là mách mẹ cho xem…
Nó cười…
– Mẹ em chứ mẹ chị đâu…
Làm chị đỏ mặt. Thực ra nó cũng chẳng muốn uống. Có biết uống đâu. Tranh trèo lại say chổng vó…
Ăn uống xong thì nó giúp chị với bà Vân rửa bát. Chị cứ nghịch xà phòng làm nó ướt sạch.
Trời chuyển mùa nên thời tiết càng ngày càng khó đoán. Nó nóng lúc lạnh. Chả như quê nó. Sáng ấm tối lạnh… Chị định về thì trời mưa và bắt đầu lạnh hơn. Nó cứ nhìn mưa rồi nhìn chị. Chị vớ được cây đàn trong gậm giường bắt nó đánh. Nó lắc đầu nguầy nguầy. Nó nhớ gái…
– Đánh đi mà – Chị nũng…
– Em đang tập mà bỏ nên có đánh được đâu…
– Đi mà. Năn nỉ mà… – Chị cố làm mặt buồn…
– Rồi. Nhưng một bài thôi nhé…
– Hát nữa. Biết hát phải hông? – Chị lại làm mặt buồn…
– Có voi đòi hai bà trưng mà…
– Đồng ý nhé… ^^!
– …
Thế là nó lại chơi. Bài cào cào lá tre. Đến bây giờ nó vẫn còn nhớ cái đêm hôm đó.