Ngân
Chương 8
Ở chung với nhau thì mới biết nhiều vấn đề nảy sinh. Hôm đó, nó đang cày Dota thì gái gọi.
– Chồng ơi… Cứu vợ…
Nó giật mình ấn Phụp cái máy tính phi ra khỏi quán, thì hóa ra gái nhờ nó mua băng vệ sinh, làm nó mất luôn game. Đang cầm Anti mage xanh (con này cứ 30 trận cầm thì mới có 1 trận nó xanh).
Thò mặt ra quán mà nó cứ đi ra đi vào. Mém bị nghi ăn trộm. Đứng đối mặt với cô bán hàng. Lấy hết dũng khí. Nó nói thật to, rõ ràng. Mắt nhắm tịt…
– Cô lấy cháu bịch kotex có cánh dạng ban đêm với.
Làm cả quán ai cũng nhìn xong cười. Mà cũng đen lúc đứng ngoài đấu tranh tư tưởng thì ít khách. Lúc vào mua thì ùn ùn kéo đến. Xấu hổ mà không có cái hố nào để chui cho bớt nhục. Cô bán hàng nhìn nó cười khổ. Mặt nó thì méo xệch. Mua về rồi còn bị gái chửi là lề mề…
– Đậu phộng – nó lẩm bẩm.
– Chồng vừa nói gì đấy? – Gái nói vọng ra.
Nó áp dụng chiến thuật giả vờ điếc và giả vờ câm… Hở ra phát là mặt biến sắc ngay… Số phận khổ đau…
Giờ thì bon rồi. Mặt hóa thạch rồi. Cấm ông nào cười. Nó thông đấy.
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
Chị thì dạo này hình như đến ngày hay sao ấy. Cáu bẳn với nó suốt. Gái đến quán thì dỗi ra mặt rồi đi mất làm nó quay như chong chóng mà chị nào có tha cứ vậy thôi. Gần nửa tháng đến nơi rồi mà chị cứ dỗi. Có lần nó bực quá hỏi thì chị nói rõ to. Làm ai cũng nhìn…
– ĐỪNG CÓ GỌI BẠN EM QUA NỮA. CHỊ KHÔNG THÍCH…
Đúng lúc gái đi vào. Chị thì đi luôn vào trong. Ngon rồi. Gái thì hay ghen vớ vẩn. Nó cứ nhìn ra rồi lại nhìn vào. Đứng 2s thì gái bỏ về luôn. Tối đó nó về phòng gọi thế nào gái cũng không nghe. Sau cuộc gọi thứ 3 là tắt máy. Tối đó nó tự nấu cơm… Lâu rồi mới phải nấu…
Sáng hôm sau lại đi học. Gái giận không thèm qua gọi. Đến lớp thì gái đến từ lúc nào rồi. Chảnh luôn. Biết nó đến không thèm nhìn. Những tiết học lại trôi qua lề mề. Hôm nay dở chứng hay sao mà con Tomboy sang ngoắc ngoắc nó. Tuyệt vời. Nhìn mặt gái lại thêm một lần cay. Nó cười khổ đi ra thì con Tomboy kéo tay nó lên sân thượng.
– Ê. Quay lại lúc nào đấy?
– Gần hai tuần rồi…
– Ờm – Mặt buồn buồn…
– Mày cũng đến ngày nốt à?
– Đến cái mả cha mày ấy…
– Hết người này lại đến người kia. – Nó cằn nhằn xong đi xuống luôn.
Về lớp thì khỏi bàn. Gái nhìn nó như kiểu lần này mày chết với bà nhé. Đừng có cãi. Nó ngồi xuống luôn cạnh gái. Gái ngồi sát vào trong. Nó nhích thêm tí thì gái hét ầm lên.
– ĐI RA…
Nó tròn xoe mắt…
– ĐỪNG BAO GIỜ LẠI GẦN TÔI…
Nó đi về chỗ luôn. Thế lại có tin đồn… Mấy ông thần lớp khác lại có thời gian viết thư…
Trưa đang nằm thì chị phi sang. Chắc hết rồi nên dễ tính đây mà…
– Hi hi. Ăn gì chưa?
– Phá em xong chưa? – Nó cằn nhằn luôn. Bực bội mà…
Chị ngồi nhìn lâu lắm rồi đứng dậy về mất. Cặp lồng cơm vẫn để đó…
May quá chưa ăn gì… Nhưng hình như không phải đồ ăn ở quán. Vị khác khác…
Chiều nó đi làm thì chị đi đâu luôn rồi… Nó thì vẫn tiếp tục thôi… Kệ… Nó có làm gì đâu mà cứ phải giận dỗi. Chiều tối chị về. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó vào trong phòng. Ôm chặt…
– Mượn vai tí…
– …
Nó lỡ nói cho chị thuê vai rồi mà…
Chị ôm nó lâu lắm. Chị bắt đầu khóc…
– Sao thế?
Nó thấy chị khóc là lại dịu xuống. Dù cách đó 15 phút thì cái thằng làm cùng nó cũng chẳng dám sai vặt nó…
– Sao lại thế chứ… Hức…
Chị khóc to hơn…
– Làm sao?
Nó vỗ nhẹ vào lưng chị…
– Em… À chị không chịu được áp lực này nữa…
Nó nghe rõ mồm một từ em… Lẽ nào…
Nó rung động… Không giống lần nó với gái… Như kiểu là nó trở lại cái lần nó bắt đầu biết định nghĩa cái từ yêu vậy… Nó nuốt nước bọt cái ực… 1s… 2s… 5s sau nó vẫn đứng ôm chị. Nó không dám nhìn chị. Hơi thở của nó bắt đầu nhanh. Nó nghe rõ cái âm thanh bụp bụp tim nó đập. Chắc chắn chị cũng nghe thấy. Nó lại thấy khó thở… Đầu nó đau… Mắt nó hoa lên… Nó giật mình bắt đầu thở chậm lại. Từ từ nó cũng bớt đau đầu… Chị đẩy nó ra vì cái tay nó đang nắm chặt vai chị.
– Á… Đau… – Chị kêu lên…
– Em xin lỗi. Tự nhiên đau đầu quá…
– Hả… Sao không? Ngồi xuống đây xem nào – Chị cuống cuồng…
– Không sao đâu… Thỉnh thoảng em vẫn hay đau đầu mà…
– Ừm… – Nhìn mặt chị tội lắm…
– Không sao mà – nó xoa đầu chị…
– Ơ… – Chị đỏ mặt…
Nó mới bắt đầu ý thức lại cái hành động vô duyên của nó…
– Em xin lỗi…
– Ừmm… Không sao đâu…
– …
– Ra ngoài trước đi… – Chị quay ra nói nó…
– Vâng…
Lúc sau chị ra. Mặt vẫn đỏ. Mắt thì hơi sưng. May quán ít khách chứ không kiểu gì cũng có đứa phán là nó vừa làm gì đó mờ ám. Từ lúc nói ra được câu đó chị nhẹ nhàng hẳn đi. Cười suốt… So Beautyfull…
Gái thì vẫn vậy. Càng gọi lại càng làm cao. Nhắn tin không thèm trả lời…
Nó vừa tắm xong gọi cho gái thì người nghe thì là giọng một người phụ nữ miền nam. Lạ thật. Bà giúp việc nhà gái quê ở đây mà…
– Alo.
Giọng nói đầu dây bên kia vang lên…
– Dạ. Ngân có nhà không cô? – Nó vẫn cố bình tĩnh…
– Ngân vừa đi ra ngoài rồi. Có việc gì không con?
– Không có gì cô ạ! Có chút việc nhỏ thôi… Cháu chào cô.
Nó vội vàng tắt máy…
Nó lo lắng. Cứ động đến phụ huynh là nó lại lo lắng… Nó sợ… Và dường như cái điều nó sợ cũng bắt đầu xảy đến…
Như một Định mệnh… Bữa tiệc nào cũng chẳng có lúc tàn. Câu chuyện nào mà chẳng có hồi kết…
Sáng nó với gái lại đi học. Chiều hôm sau đang đi làm thì nó có điện thoại. Số lạ nên nó không nghe. Tối đó về nó gọi lại. Thì vẫn là giọng miền nam ấy nghe.
– Alo.
– Đây là số Hiếu phải không?
– Đúng rồi ạ…
– Cô là mẹ của Ngân.
– …
– Con biết sao cô gọi cho con không?
– Cháu không biết ạ?
– Cô nghĩ con phải biết chứ? Vậy cô nói luôn nhé. Cô không đồng ý cho con quen con cô đâu. Con phải hiểu là con đang ở đâu và con là ai chứ? Và Ngân cũng có người yêu rồi. Sắp cưới… Con đừng phá hoại hạnh phúc của nó.
– …
– Con còn đó không?
Tai nó ù đi. Nó không tin nữa. Lại vậy… Chẳng phải nó chấp nhận làm người thứ ba sao? Nhưng nó vẫn đau… Đau lắm…
– Cháu hiểu rồi cô ạ!
Nó rối. Thật sự là nó rối. Đến cả khi ngồi đánh lại mấy dòng này. Nó vẫn còn nhớ cảm giác cái lần đó. Vẫn hồi hộp. Vẫn rối. Nó định gọi cho gái. Nhưng thôi.
Mấy ngày sau đó nó vẫn im lặng. Nó chưa muốn nói vội… Nó muốn suy nghĩ kĩ càng hơn… Về mọi thứ… Gái vẫn giận và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại. Nhưng cái nó quan tâm giờ là mẹ gái. Cuối giờ hôm đó nó kéo tay gái lại. Nhìn cái mặt hình sự của nó nên gái không làm căng nữa…
– Mình cần nói chuyện…
Nó và gái lên sân thượng vì gái không muốn về phòng nó. Không để mất thêm thời gian. Nó vào chủ đề luôn…
– Mẹ em hôm trước gọi anh.
Gái tròn mắt…
– Mẹ nói anh nên biết mình là ai… Rằng anh nên dừng lại… Đừng cố phá hoại hạnh phúc của em…
– …
– …
– Mấy hôm nay anh cũng nghĩ rất nhiều rồi. Mẹ em đúng. Anh chưa làm gì được. Anh nên để em đi…
– ĐỒ TỒI!!!
Gái lại rưng rưng. Rồi khóc. Nó nhìn mà xót quá. Nhưng nó quyết rồi. Nó cũng có cái sĩ diện của nó chứ…
– Anh định bỏ tôi luôn có phải không? Anh đi đi… Cút luôn đi…
Nó đi xuống. Từng bậc cầu thang hôm nay sao nhanh thế. Nó về phòng. Mệt mỏi. Nó thấy khó chịu. Lại đau đầu nữa. Nó ngủ… Mở mắt thì thấy chị đang ngồi cạnh. Trán nó có cái khăn ấm…
– Ơ…
– Ốm mà không biết kêu à? – Chị nhìn nó trách.
– Đau đầu chút thôi mà…
– Thế lại còn chủ quan… Cảm lạnh rồi đấy.
Ừm. Lạnh thật… Nó nghĩ…
– Ăn nè…
Chị đưa nó bát mì trứng rồi rau, mọc, chả…
– …
– Nhìn gì. Ăn đi. Biết không ăn được cháo rồi.
– …
– Còn nhiều thứ lắm. Biết tất. Không phải nhìn.
Nó bị ốm thì nó rất kị cháo. Ăn là ói ngay. Đến cả gái cũng chẳng biết. Sao chị lại…
– Mẹ kể hết tui nghe rồi… Ha ha…
Ra thế… Chết mất… Mẹ ơi là mẹ.
– Chị sang lâu chưa?
– Từ lúc gọi không nghe ấy.
Xem điện thoại là 2h. Giờ là 7h rồi.
– Cảm ơn chị nhé…
– Cảm ơn mẹ ấy… – Chị cười…
– Hả???
– …
Chị hát bài gì đó… Giọng chị hay lắm…
Nó chẳng hiểu… Mà cũng kệ…
Ăn xong là chị cũng về. Nó uống thuốc nên cũng đỡ hơn rồi. Bỗng nó có điện thoại. Số gái.
– Alo!!!
– Hiếu à? – Giọng khẩn cấp…
– Vâng. Ai thế? – Không phải giọng gái…
– Giang đây… Hiếu ra quán ăn xxx đi. Con Ngân say quá. Mà mấy thằng kia cứ cản không cho về. Tui không gọi được ai… Phụp… Tút… Tút…
Đó là âm thanh nó nghe được.
Lòng nó như lửa đốt. Ra ngõ bắt xe ôm thì thằng cha còn không biết quán ở đâu!! Làm nó hoang mang vãi đạn… Vừa đi thằng xe ôm vừa hỏi đường. Mãi 10 phút sau mới đến nơi… Một quán vỉa hè nhưng trong ngõ…
Nó phi thẳng vào quán thì thấy gái đang nằm ngủ trên ghế. Nhỏ Giang thì đang đẩy mấy thằng cô hồn kia ra. Vừa đẩy vừa chửi. Chủ quán thì bất lực. Chắc bọn này bảo kê khu này. Nó lao đến chẳng nói chẳng rằng. Đạp một thằng ra thằng này cắm mặt xuống đất luôn. Nhỏ Giang thấy nó như thấy cứu tinh. Mừng ra mặt. Có lẽ vì yếu tố bất ngờ nên mấy thằng kia dạt theo luôn. Nó chạy vào chỗ gái. Chỉ lo cho gái thôi. Nó đứng chặn trước mặt gái và nhỏ Giang. Thằng cha đứng dậy từ lúc nào phi thẳng vào chỗ nó. Bất ngờ nên nó ăn trọn một cú đấm vào mặt. Nó cảm nhận cái mặt nó như bị một cái ô tô đi với vận tốc 50 km/h húc vào vậy. Chưa kịp hoàn hồn thì ăn thêm một đạp vào bụng. Nó bị bắn ra xa chỗ gái…
– Đm thằng ranh con. Dám đạp bố mày à…
Nó lồm cồm đứng dậy. Giờ mới để ý trước mặt nó là thằng cha khoảng ngoài 30. Xung quanh là 4 5 thằng nữa. Nhìn như nghiện. Riêng thằng cha thì Cao to đen hôi. Tóc vuốt keo các thứ. Nó thấy vị tanh thì ra máu mồm máu mũi nó bắt đầu chảy. Thằng cha đấm mạnh vồn. Nghĩ đến giờ nó vẫn thấy ấn tượng khó phai…
Thằng cha lại lao vào nó. Thấy tình hình bất lợi nó né sang một bên. Thằng cha lại bắt đầu chửi…
– Đmm. Đứng lại xem nào. Đạp bố ngon lành lắm mà…
Ngu gì mà đứng lại nhưng Cơ thể nó thì bắt đầu cảm thấy mệt. Cơn đau đầu lại đến. Tim đập nhanh hơn… Nó lại bị căng thẳng… Khó thở…
Nói xong thằng cha lại lao vào nó. Nó đang định chạy thì bị hai thằng giữ tay lại. Giằng mãi không ra. Nó đang ốm nữa. Sức chẳng có là bao. Nó hận bản thân nó yếu đuối không thì…
– Hết chạy nhé con… ĐM thằng ranh.
Thằng cha nhìn nó gầm lên. Lũ nghiện thì cười hả hê…
Thằng cha tiến lại nó thì bắt đầu đấm vào bụng nó. Hứng phát đấm mà nó thấy như bị con bò húc chứ chẳng phải đấm nữa. Rồi phát thứ hai. Nó thấy mọi thứ quay cuồng. Nó bắt đầu khó thở hơn… Phần vì cú đấm… Phần vì mệt. Khi mà con mắt nó mỏi đến cái mức độ gần cụp xuống rồi thì nắm đấm của thằng cha kia vẫn đang tiến đến phía mặt nó. Rồi bốp. Hình ảnh của Thằng cha kia đổ xuống kéo theo mi mắt nó là hình ảnh cuối cùng nó nhớ. Mấy thằng giữ nó bỏ tay khỏi nó. Nó cũng đổ gục theo thằng cha đấy luôn… Ê ẩm…
– Cứu tinh gì mà câu giờ vãi đạn… – nó nghĩ thầm…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/
Nó gục ngay xuống thì có một bàn tay kéo nó lại. Nó kiệt sức quá rồi. Bàn tay của ai đó mà mềm mại thế? Thơm nữa… Quen thuộc… Cảm nhận thôi. Chứ mắt nó không mở được nữa rồi. Buồn ngủ quá…
Mở mắt… Lại cái mùi này… bệnh viện… Thoang thoảng thôi… Cảm nhận cơn đau từ sống mũi. Nó cố hít thật sau mà khó khăn quá… Có gì đó đang đè lên ngực nó… Một mái tóc đen tuyền. Nó cố gắng lấy tay gẩy gẩy cái nơi đầu tiên mà nó biết không phải bộ phận cơ thể của nó… Rồi ai đó cũng nhận ra… Là gái… Khuôn mặt đẹp không tì vết… Gái như hiểu ra là nó khó thở… Thì ngồi dậy… Nó hít một hơi dài… Sống rồi… Nhưng nó mệt quá. Mắt nó díu vào. Ngủ tiếp… Nó nghe thấy tiếng khóc… Tiếng kêu to… À cả tiếng nói nữa… Ồn ào quá đi… Để nó ngủ đi mà… Nó mệt lắm…
Nó lại tỉnh… Cơn đau từ khắp cơ bụng kéo lên ngực rồi sau gáy… Những tiếng tít tít đều đều… Sao lại ở đây nhỉ…
– Bệnh nhân tỉnh rồi…
– …
– Nằm im để kiểm tra – tiếng ông bác sĩ.
À người quen… Vẫn là ông khám cho nó lần nọ. Ông nhìn máy đo nhịp tim xong giơ tờ phim chụp lên. Nhìn gì đó rồi đặt xuống. Kiểm tra xong thì ông cũng đi ra ngoài…
Chắc đi mấy cái xương sườn rồi… Nó nghĩ…
Chị là người đầu tiên bước vào. Rồi bố mẹ nó. Sau cùng là gái, ông K, bà Vân, à có thêm một người phụ nữ trung tuổi nữa… Gái với chị nhìn nó mếu mếu. Nó thấy mẹ nó tiều tụy quá, mắt sưng đỏ vì khóc. Bố nó cũng vậy… Một vẻ mệt mỏi bao trùm cả căn phòng…
– Mọi người chú ý nói nhỏ để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Tiếng chị y tá… Chị thôi… Trẻ mà xinh… Lùn lùn đáng yêu… Sau này gặp nhiều nên nó mới biết chứ lúc ấy thì chịu…
– Con thấy sao?
Bố nó hỏi. Bình thường là mẹ nó hỏi rồi. Nhưng hôm nay lại là bố nó… Lạ. Nhưng mà không sao…
– Khỏe mạnh nhân đôi – nó nhăn nhở…
– Khổ thân con tôi – mẹ nó khóc không ra tiếng…
– Sao thế mẹ? Con không sao mà? Chỉ là… a…
Nó với tay để chạm vào tay mẹ nó nhưng chỗ đau của nó không cho phép…
– Mẹ thương mày quá.
Mẹ nó hít một hơi rồi nói. Đỡ tay nó rồi đặt xuống…
Nó không hiểu…
Chị và gái thì chẳng nói gì. Cứ nhìn nó thôi. Chắc là sợ nó đau… Nhưng mà ai cũng lạ vậy nhỉ…
– Cô cảm ơn con nhé. Giúp Ngân nhà cô mà mới bị thế này…
Tiếng mẹ gái. Ra đó là mẹ gái. Một người phụ nữ đẹp. Nhưng chắc chắn không bằng mẹ nó rồi. Trong mắt thằng con trai nào chẳng vậy.
– Không có gì đâu cô… Con chỉ… À… Ừm…
– Hết giờ thăm rồi. Mọi người ra cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi – tiếng chị y tá.
Sax. Nó chưa được nói chuyện với gái mà… Quá đáng thật… Gái với chị thì cố ngoái lại như là ý với nó cố gắng khỏe nhanh nhé. Mọi người lại ra ngoài nó mới nhớ Hôm nay không biết là ngày bao nhiêu. Phòng còn mỗi chị y tá đang lúi húi làm gì đó. Nó đánh liều hỏi…
– Cô ơi… – Cháu hỏi tí…
– Tôi già lắm à?
Chị quay ra chỗ sáng thì nó mới biết là gái trẻ =))
– À… Chị… Hôm nay ngày bao nhiêu rồi? – Nó cười ngượng…
– 25 Tháng 10.
Nhẩm tính cũng gần tuần rồi… Gần tuần á… Nó hoảng… Bỏ quên cả ngày 20/10 luôn… Chết thật… Thông thường thì nó có bao giờ nhớ đâu. Yêu gái nên nó mới để ý hơn thôi… Nhưng mà gái thì chẳng bao giờ đòi quà nó hết…
– Bao giờ em mới được xuất viện?
– Khỏe thì ra… – không thèm nhìn nó…
– Em khỏe rồi mà… – nó cố vớt vát…
– Ừm…
Nói xong là ra ngoài luôn. Lạnh lùng thật…
Nó lại ngủ. Nằm ở đây thì chỉ có ăn và ngủ. Đợi người thân vào thăm. Chả biết ngày đêm giờ giấc gì cả… Lúc tỉnh ngủ thì nó muốn đi ra ngoài… Tù túng quá… Vết đau cũng đỡ vì nó được dám cả tấn salongship rồi. Giờ mới phát hiện đuôi lông mày nó bị rách. Ăn đấm ở bụng với mặt có mấy phát. Chả hiểu… Nó cố gắng ngồi dậy thì buốt kinh. Chưa đỡ rồi… Nhưng vẫn phải cố. Cuối cùng cũng ngồi dậy và nhấc cái chân xuống giường… Ra ngoài nó mới biết là đang nằm ở phòng hồi sức riêng… Vẫn là bệnh viện đó… Nhưng cái điều quan trọng là nó chẳng biết đường… Đúng lúc đang ngơ ngác thì cô à chị y tá quen thuộc đi về phía nó. Thấy nó chị hoảng hốt chạy lại đỡ nó…
– Đi về phòng ngay.
Chị quát. Chả nhẹ nhàng gì cả…
– Cho em ra ngoài hít khí trời tí đi. Điều hòa em không quen…
Nó nhăn nhó với cái lý do không thể thuyết phục hơn.
– Chờ tí. Đứng im đấy… – Chị vẫn quát…
– …
Lúc sau chị y tá đi ra với cái xe lăn.
– Em đi được mà…
– Không cãi… Ngồi xuống hoặc vào phòng.
Bà này thù hằn gì đó thì phải. Nhưng Nó vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống…
– Chị tên gì?
– Huệ…
– Chị ghét em à?
– Không…
– …
Chị y tá đẩy nó đi ra ngoài. Phía sân sau của viện. Trời chiều sắp chuyển sang tối…
Nó đang cố hít thở thật sâu thì chị y tá phì cười. Mặt nó ngơ ngác…
– Cậu đánh hơi thấy cái gì à?
– Hả? * Mặt ngu *
– Ha ha…
* Mặt bực bội *
– Thôi… Chị xin lỗi… Hít tiếp đi… Hahaaa…
Càng nhìn chị y tá cười nó càng bực. Ngồi im luôn…
– Này… Sao thế? – Chị y tá vỗ vai nó…
– …
– Con trai gì mà dỗi…
Chị y tá lè lưỡi trêu nó… Có nét gì đó giống như chị… Chị đâu rồi nhỉ… Sao không vào thăm nó… Cả gái nữa… À chắc gái bận đi học… Chậc…
– …
– Ê..??
Chị y tá huơ huơ tay trước mặt nó…
– Hả? – Nó ngơ ngác…
– Nhớ người yêu à?
– …
Chị y tá kể nó nghe là có 2 cô gái suốt ngày lên thăm nó. Vừa về thì nó dậy… Tiếc quá… Nó mà dậy sớm hơn có phải tốt không? Nhưng nghe là lên thăm nó cũng ấm lòng.
Nói chuyện lâu thì nó mới biết nó trông giống người yêu cũ chị y tá nên mới đầu chị mới vậy. Còn giờ thì thoải mái rồi…
– Cho em đi bộ nhé…
– Ừm… Để chị đỡ…
– Không cần đâu mà…
Nhưng đúng là cơn đau làm nó đi không nổi 10 bước. Nó gục vì đau… Chị y tá hốt hoảng đỡ nó lên xe lăn…
– Em bị sao thế chị…
– Rạn xương ức. Khỏi nhanh mà…
Thằng cha mờ lờ kia dã man thật…
Chị y tá nói xong lòng nó nhẹ hẳn… Đúng là trong viện mới biết quý sức khoẻ nó như thế nào. Chứ khỏe thì coi thường…
Trời chiều chuyển sang tối. Người ta hay gọi là hoàng hôn. Sao lại thế nhỉ. Nó nghĩ. Ngồi lúc nữa là nó về phòng nghỉ. Nó cũng hơi mệt.
Hôm sau nó dậy thì chị đã ở phòng lúc nào rồi. Nó nhìn chị gọt hoa quả mà buồn cười quá. Hình như là lần đầu. Gọt thì sâu hoắm vào trong. Quả táo chị gọt xong thì nhìn hình thù kỳ lạ kinh khủng =)))
Ná ná quả hồ lô. Mà cũng chẳng phải quá hồ lô. Méo mó dị lắm. Nó nhìn chị. Mặt chị đỏ bừng…
– Tại tui mới học. Chưa đẹp…
– Ai nói gì đâu? Hahaa…
Nó ôm bụng vì không nhịn được cười. Nhưng rồi…
– Á…
– Sao thế? – Chị hoảng luôn…
– Cười cũng đau… – nó nhăn nhó…
– Cho chừa. – Chị khinh khỉnh. Ghét vồn…
Nói vậy thôi chứ chị cũng xoa xoa cho nó mà.
Chị về là lúc gái lên. Nhớ quá. Nó gọi gái lại gần rồi ôm luôn. Cháo lưỡi… Xong thì mặt gái đỏ ửng. Yêu lắm. Gái cũng mang cơm chó nó. Cơm gái nấu thì khỏi chê. Gái luyện thuyên đủ điều. Gái cũng bảo chép bài cho nó rồi. Trước khi gái về gái đưa nó cái điện thoại xong nó vẫn kịp hôn gái phát nữa. Chị y tá thì vào xem nó xong đưa thuốc cho nó uống… Lại ngủ… Dậy thì bố mẹ nó đang ở cạnh… Vết chân chim hằn lên hơn sau đôi mắt thâm cuồng của mẹ. Bố nó cũng chẳng hơn là mấy. Nó nhìn mà xót xa quá… Mang cơm cho nó ăn trò chuyện một lúc thì bố dặn nó nghỉ ngơi cho mau chóng khỏe còn đi học. Mẹ chẳng nói gì. Nhìn mẹ nó thấy nghi ngờ lắm. Chắc chắn cần phải làm rõ… Nhưng trước hết thì phải tắm đã. Người nó sắp bốc mùi rồi… Nhưng tắm thì khó khăn quá… Lau người thôi… Xuất viện chắc chắn nó phải dành nguyên một ngày để tắm mới được…
Hôm sau nó dậy với tiếng chuông và lời chúc đáng yêu của gái… Nó lại bắt chị y tá cho nó ra ngoài hít thở… Đùa thôi. Xin mãi mới được đấy…
Ngày hôm đó cũng êm đềm trôi qua. Mấy ngày sau thì nó xuất viện… Mặt thì vẫn phải dán băng gâu. Gái bắt nó phải dán vào không nhiễm trùng. Mà hình như là ngày đó đang hot phong trào đấy. Chẳng bị gì cũng dán băng gâu. Theo bọn này bảo thì để trông ngầu hơn… Chịu chết…
Mọi người nhất trí là tổ chức một bữa chúc mừng ngày nó xuất viện… Giờ mới để ý thì chị với gái hai người có vẻ thân thiết lắm… Trước thì…
Mẹ gái thì cũng đến nhưng chả thấy đả động gì việc nó với gái cả. Cái nhìn có vẻ thân thiện với nó hơn. Nó có hỏi dò thì mẹ gái vỗ tay cái.
– Quyết rồi. Hai đứa cũng lớn nhưng phải chấn chỉnh nhau học hành cho tốt… Không thì đừng hòng cô đồng ý…
Bữa ăn nhanh chóng bày ra. Hai bà mẹ với gái và chị cả bà Vân hình như được dịp thể hiện nên toàn lực lắm.
Để ý kĩ thì Bố mẹ nó vui nhưng vẫn có vẻ gì đó hơi buồn… Nó chẳng biết là gì nhưng phải vui đã. Nó được tắm rồi =)))
Ông K với ông Quân lại được dịp nói phét. Nó không hiểu mấy ông lấy nguồn ở đâu, không biết ai ông có đọc truyện trên truyen3x.xyz không nữa. Cả nhà cứ phải nói là hết sức nghiêng ngả… Nó thì chỉ nhìn gái. Ngắm gái. Cũng có tia chị nhưng không nhiều bằng gái. Gái nó nấu cơm xong nên mồ hôi lấm tấm. Đáng yêu mọi lúc mọi nơi luôn… Đang ăn thì ông K bắt đầu lại hỏi nó…
– Mày biết ai đánh mấy thằng kia không?
Nó nghĩ ông thần này lại kể công rồi. Vì trước khi đến quán đó thì nó gọi ông K mà…
– Anh định kể công à? Không có tiền đâu. Hết rồi…
– Không phải. Ai thèm mấy đồng bạc lẻ của mày. Cho mày đoán lại…
Ngoài ông K ra nó chả nghĩ ra ai cả. Nhưng mà nó lúc nhắm mắt thì có một cái mùi… Quen thuộc với nó lắm… Chị… Là chị… Nó nhìn về phía chị. Thấy mặt chị đỏ đỏ…
– Là… Là…
Quay sang ông K thì ông gật đầu…
– Chị mày cân 3 đấy…
Wtf? Nó nghe nhầm à? Chị thì nó biết là mạnh mẽ rồi. Nhưng mà cái này hơi quá đấy. Ông K lại bắt đầu luyên thuyên về trận chiến. Đại loại là ông đang đi thì gặp chị. Chị hỏi ông có thấy nó đâu không thì ông kể luôn cho chị. Mò ra quán thấy nó bị úp. Thì chị cầm cả nửa viên gạch vào choảng thằng cha kia. Rồi… Cân 2 thằng. Mấy thằng còn lại thì ông K với bạn ông hốt nốt…
– Chị biết võ à…
– Có biết chút chút… – Chị cười…
Nguy hiểm rồi… Nó phải cẩn thận thôi… Chút chút mà cân 3 đấy…