Ngân

Chương 9



Phần 9

Hôm sau thì bố mẹ nó về, trước khi lên xe còn bảo nó về mà lấy quần áo rét. Nó cũng vâng dạ rồi tiễn bố mẹ lên xe.

Chị dạo này biết gái ở phòng nhưng vẫn sang. Còn thỉnh thoảng to nhỏ gì đó cơ. Hóa ra là học nấu ăn…

– Ngày trước thì… – Nó lẩm bẩm…

– Làm sao? – Đồng thanh…

Huýt sao… Giả vờ điếc… Đi ra net.

Hôm sau là thứ hai. Nó đi học trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nó nghỉ cả tuần mà. Chả biết ai nói mà nó lĩnh luôn cái biệt danh anh hùng rơm cứu mỹ nhân…

– Anh hùng RƠM hẳn hoi nhé. Anh hùng RƠM xịn đấy. – Con Tomboy nhìn nó cười.

Hóa ra RƠM có loại xịn và đểu. Giờ nó mới biết.

– Xịn cái cc. Mày im cho tao nhờ. Đã phải leo lên tận đây rồi đấy.

Nó nói dối gái là đi uống nước trong giờ ra chơi. Sợ ghen. Khổ lắm…

– Haha…

Thế là nó bỏ con Tomboy trên đấy một mình. Cho nó chừa.

Về lớp thì có đứa con gái đứng trước cửa lớp nó… Thấy nó đi về thì nhét vội vàng cái tờ giấy vào tay nó xong chạy mất. Gái thấy thì giằng luôn. Đọc xong xé biến… Chậc. Tờ giấy gấp đẹp thế mà… Phí của giời…

Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/

Từ lúc nhận cái biệt danh bất đắc dĩ ấy. Nó như là đề tài hot trên trường. Nào là tả xung hữu đột cứu mỹ nhân. Anh hùng xông pha bảo vệ gái. Vân vân và mây mây… Nó cũng bị để ý hơn với cái mác Hotboy xì căng đan… Khó chịu… Đi đâu ai cũng chỉ trỏ. Ông K với ông Quân thì khỏi bàn. Trêu lên trêu xuống. Nó cay mà có làm gì được đâu.

Rồi mọi thứ cũng ổn định theo chiều hướng tốt. Thời tiết dạo này rét hơn rồi. Mẹ gái thì lại đi làm ăn xa gì đó. Nên cường độ ở phòng nó cao lên trông thấy. Ôm gái ngủ mà ấm áp từ trong ra ngoài. Đôi khi vẫn đi quá giới hạn. Hơi thở vẫn đứt quãng… Lần nào nó cũng bị cấu lưng.

– Càng ngày chồng càng ranh ma… Cứ cẩn thận đấy… – gái dọa nó…

– Làm gì đâu?

– Tự hiểu đi…

– …

Hôm sau Chị thì đang có ý bảo nó đi học võ. Nó thì lười. Học bục mặt xong đi làm thì lấy đâu ra thời gian để võ với vẽ. Nó à ừ xong lại kệ. Mèo vẫn hoàn mèo.

Tối…

– Mai chồng về à? Gái hỏi nó…

– Ừm. Về lấy áo rét. Không chết rét mất…

– Chồng ra luôn không? – Gái mếu mếu…

– Có chứ. Còn đi học mà…

– Vợ nhớ chồng lắm… – gái sắp khóc…

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên gái với nó ca nhau quá 5km… Cảm xúc tuổi trẻ… cười…

Nó kéo gái lại gần… Thật gần… Chụt… Nó hôn nhẹ vào môi gái… Gái nhìn nó ngượng ngùng… Chả biết nó say đắm cái vẻ mặt này của gái bao nhiêu lần rồi… Nó chẳng thấy chán… Rồi cái gì đến cũng phải đến… Nó đặt gái xuống giường.

– Vợ xinh quá…

Nó thủ thỉ rồi hôn vào môi gái… Gái cũng đáp lại nhiệt tình… Cái tay nó bắt đầu lần mò ngực gái… Vẫn là cảm giác mềm mại ấy nhưng có vẻ hôm nay cứng hơn. Nó cúi xuống hôn nhẹ vào đó… Mơn trớn… Rồi mạnh hơn… Gái bắt đầu rên nhỏ… Gái luồn tay xuống dưới cởi quần nó. Mắt vẫn nhắm. Bất ngờ mở rồi đè nó xuống. Tụt dần… Gái hôn cậu bé của nó… Một cảm giác ấm nóng đê mê mà nó chưa bao giờ cảm thấy… Gái dừng lại… Ngồi trên nó một cách từ từ… Gái bắt đầu rên khi cậu bé nó lút vào trong cô bé… Nhanh dần…

– Ưmm…

Cảm giác gái hơi nhịp chậm, nó để gái xuống… Gái ôm nó chặt hơn. Tiếng rên mạnh hơn… Nó rút cậu bé ra. Lật úp gái lại. Hôm nay nó mới được nhìn kĩ hơn… Đẹp quá… Cô bé của gái… Không có quá nhiều lông… Nó thích… Nó lại đút cậu bé của nó vào… Gái rên to hơn… không chống tay mà nằm rạp xuống. Mông vẫn chổng về phía nó…

– Yêu chồng… Ưmm…

– Yêu vợ…

Nó lại hôn vào gáy gái trước khi chìm vào giấc ngủ…

Chiều. Ông K đưa nó ra bến xe… Gái nói bận việc nhà nên không đưa đi được. Nghĩ cũng buồn… Nhưng nó chẳng nỡ trách gái…

Nó về nhà. Căn nhà vẫn vậy. Lụp xụp. Nhưng nó thích cái vẻ lụp xụp đấy. Bao nhiêu năm tuổi thơ ròng rã ở đây mà. Bố mẹ nó thì không có nhà. Nó sờ chìa khóa ở chỗ như mọi khi vẫn để. Biết ngay mà…

Nhà nó thì chỉ là căn nhà gỗ 3 gian bình thường… Chỗ nó ngủ cũng chỉ có rèm thôi. Nó lách sang bên giữa mẹ. Tủ quần áo ở bên đó. Cái mùi gỗ mít đặc sệt tỏa ra. Cũng chục năm rồi… Cái tủ ấy… Nó mở tủ xếp quần áo vào túi nó mang về sẵn… Có mấy cái áo cộc vì năm nay nó lớn nhanh hơn… Nó mở ngăn tủ của mẹ… Nó chẳng biết sao nó làm thế… Cứ mở thôi. Tiện tay… Nhưng cái nó chú ý là cả một sấp giấy hơi nhàu vì bị gấp nhiều… Giấy vay nợ… Cả giấy thế chấp mà chưa kí… Sao lại thế? Bố mẹ nó cũng làm gì mà cần số tiền lớn như vậy… Nó lại lục lọi tiếp… Trong cái túi đã sờn chỉ của mẹ… Một tờ giấy… Có tên nó… Nó đọc xong mà không tin vào mắt mình nữa… Nó bắt đầu thấy sợ, rồi lại buồn, tuyệt vọng. À thì ra là giấu nó. Hèn gì bắt nó đi khám tổng thể… Rồi những cơn đau đầu, khó thở của nó nữa…

Chiều muộn. Bố mẹ đẩy xe hàng về dắt theo thằng cu nữa tầm 4 5 tuổi, nhìn giống bố như đúc… Nhất là đôi mắt… Nó chẳng chào bố mẹ, chẳng quan tâm cái vẻ mệt mỏi của bố mẹ. Nó hỏi luôn…

– Sao lại giấu con?

Nó chìa tờ giấy ra. Bố mẹ đều nhìn nó. Thằng cu thấy người lạ thì đứng nép sau mẹ nó. Mẹ nó bế thằng cu. Thở dài đi vào trong. Nó lại nhìn bố. Bố nó lắc đầu…

– Bố mẹ đang gom tiền cho mày sang singapore để chữa… Nhà mình có nhưng vẫn chưa đủ…

– Không còn cách nào sao? Ở việt nam không được à? Người ta vẫn chữa bình thường đấy thôi?

– …

Bố nó lắc đầu.

– Giai đoạn 2 sắp sang 3 rồi…

– …

– Người ta nói ở bên đấy tốt hơn nhiều mà không để lại di chứng… Ở đây không chắc chắn… Lỡ nó di chứng hoặc tái lại thì tiền mất tật mang…

– …

Nó bần thần. Nó không nói gì nữa. Bước ra khỏi nhà… Trên tay vẫn còn tờ giấy… U não… Hẳn nào… Nó im lặng… Cúi gằm mặt xuống… Ra bờ sông…

Cứ mỗi lần buồn là nó lại ra đây. Cái bờ đê thơ mộng quê nó. Đang là mùa cạn. Nó bật ra ngoài lan can. Phi xuống. Đi dọc bờ sông. Cái mùi nước tanh nhẹ… Nó nhớ cái hồi nhảy cầu tắm sông… Nó bật cười… Nước mắt chảy… Hoàng hôn. Nó giờ mới nhận ra là hoàng hôn là kết thúc…

Nó bắt đầu suy nghĩ về nó, hoàn cảnh gia đình nó, về gái về mọi thứ…

Ngồi đó đến gần tối mịt. Nó mới về. Nó quyết rồi.

– Con sẽ không chữa đâu. Bố mẹ trả lại tiền đi. Số còn lại để cho thằng Hà (Em nó) Nó cần hơn con…

Bố mẹ nó buông bát cơm xuống. Cả nhà nhìn nhau… Nó chẳng bao giờ cãi bố mẹ nó điều gì… Có cũng chỉ là xin đi chơi không được thôi… Mẹ lại thở dài… Bế thằng cu đi đâu đó…

– Mày nghĩ quẩn thế con? Nuôi mày đến từng này rồi mà chả lẽ để mày chết à?

– Nhưng 2 3 trăm triệu như thế thì bố đào đâu ra? Chữa xong chắc gì đã khỏi? Bố định để cả nhà chết đói vì chữa cho con à?

– Bố không thấy con đang là gánh nặng sao? – Nó bắt đầu to tiếng hơn…

* Bốp *

Bố đánh nó. Không phải là lần đầu tiên… Nhưng mà… Nó thấy chẳng đau gì cả… Tay bố run run…

– Khi nào tao còn thì không bao giờ con tao phải chịu khổ…

Đúng là thế. Đi bao nhiêu năm. Lúc bố nó đi thì công nhận một hai ba năm đầu khổ thật. Nhưng sau số tiền bố gửi cho mẹ con nó thì cũng gọi là có dư hàng tháng. Hai mẹ con tiêu có mấy. Nhưng mẹ nó cứ đi đòi buôn bán đấy chứ. Nó hỏi thì bảo là cho đỡ buồn… Nó cũng đi theo…

Nó đi thẳng ra ngoài… Lại ra bờ sông… Ngồi đó… Nó cứ nhìn thôi… Trời bắt đầu lạnh hơn thì nó về… Bố ngồi đó… Nó nhớ như in cái vẻ bần thần của bố nó. Mẹ bảo nó giống bố cái vẻ mặt này. Thấy nó về… Bố lấy cái áo rét ném cho nó rồi lại lôi nó đi… 2 bố con lững thững…

Quán rượu đêm…

– Nào. Thử xem ra thành phố tửu lượng hơn ông già ở nhà là mấy không?

* Ngơ ngác *

– Không sao. Hôm nay phá lệ. Mày cũng lớn rồi. Trai tráng mà không biết rượu chè gái gù thì phí một đời. Hà hà…

– …

Một chén. Hai chén… Nó cứ uống thôi. Nốc cho rượu thẳng vào cổ. Nó muốn say… Rượu thì như đốt cháy cổ họng nó…

– Mày biết bố tâm đắc nhất là hình xăm nào không?

– Con hổ hả?

– Không. Đây này – bố nó xòe tay ra. Tên mẹ nó. Giọng bố nó vẫn đều đều…

– Cả cuộc đời này có một việc mà bố không bao giờ ân hận. Là lấy mẹ mày và sự ra đời của mày và thằng Hà… Bố mày đây… Ngày xưa một thời hổ báo, gặp mẹ mày thì hóa mèo. Lúc có mày thì bố mới biết đi làm ăn đấy. Hài. Sau bao nhiêu năm thì mới gần đây bố quyết bỏ xã hội về quê. Bố tự nhiên thèm được thấy mày lớn… Yêu đương… Lấy vợ… Bố thì được bế cháu… Ngày xưa bố làm ra bao nhiêu tội lỗi làm ông bà mày khổ… làm cả mẹ mày khổ… nên giờ mới thấm thía câu đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu đó đã là số phận thì bố vẫn quyết chống… một lần nữa…

Nó bắt đầu khóc. Có hơi rượu làm nó mạnh dạn hơn. Nó chẳng quan tâm ai xung quanh cả. Nó cũng là con người bình thường thôi. Bố thì vỗ vai nó. Cười buồn. Nó khóc lâu lắm… Đêm đó bố nó lại như xưa kể chuyện cười lúc bố nó đi làm xa… Ông bạn bố đi làm xa có cô vợ trẻ ở nhà. Hôm về vợ đang hăng say với người tình, thằng người tình sợ quá gom quần áo trốn luôn xuống gậm giường mà quên mất cái sịp vẫn treo lơ lửng trên cái quạt trần. Mà không biết là vứt lên kiểu gì nữa…

– Mà có ai biết nữa không bố?

– Không…

– Giữa tháng đi à bố?

– Ừm…

Nó cười. Tuyệt vọng.

Nó quyết định ở nhà hôm nữa. Nó tắt máy. Nó cần nghĩ. Thờ dài và thở dài…

Nó biết là làm thế thì chẳng ai vui cả. Nhưng đau một lần rồi thôi…

Chiều hôm sau. Nó ra lại thành phố. Nó tìm ông K. Ngoài ông K nó chẳng biết tìm ai cả. Nó trống rỗng. Phố về đêm…

– Uống đi anh… Lâu rồi chưa Solo thử với anh đấy.

Nó cùng ông K cạch. Mặt ông cũng buồn buồn…

– Thật à?

Ông cố xác định từ nó.

– Ừm…

– …

– Hiiiii – Chị từ đâu ra ôm cổ nó…

– Tiếng mẹ đẻ chưa sói còn bày đặt tiếng anh… – nó lẩm bẩm…

– Kệ tui…

Chị vẫn nhí nhảnh vậy đấy. Mà cũng lạ. Cứ hễ nó buồn là lại gặp chị. Thế mới tài. Ông K thấy chị thì đứng dậy có ý về. Nó cũng định về thì chị kéo xuống…

– Chị muốn ăn ốc…

Nó bảo ông K về trước đi. Ông cũng ừ rồi về. Nhìn nó ái ngại… Chị ra ý bảo bón cho chị. Nó cười. Thế là nó lại khều ốc cho chị ăn…

Chả biết lần này có phải cuối cùng không…

Nó đèo chị về. Đi được nửa đường đến giữa cầu thì nó dừng lại… Chị thấy nó lạ thì cũng im luôn… Nó nhảy xuống xe… Đi lại thành cầu… Im lặng… Chị ra vỗ vỗ vai…

– Sao vậy?

– Nếu một lúc nào đó… Em đi nơi khác, có ai nhớ tới em không nhỉ?

– Sao lại thế? Nói rõ đi xem nào? – Chị có vẻ cuống…

– Em đùa thôi. Say quá nói nhảm rồi…

Nó quay mặt lại đang định về chỗ cái xe thì chạm ánh mắt chị. Chị nhìn nó hình sự lắm… Chị bất ngờ kéo tay nó…

– Nói…

– Không có gì mà…

– Có nói không?

– Không có mà…

Đèo nó về xong là chị cũng về luôn. Nửa tiếng sau thì chị chạy sang. Nó mở cửa phòng thì thấy chị mắt tèm nhem. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ôm chặt…

– Đừng đẩy em ra mà… Xin anh đấy…

Lần này nó chắc chắn không nghe nhầm. Rõ mồm một…

– Ơ???

– …

– …

– Sao lại nói dối?

– Nói dối gì?

– Đừng có cố tình không hiểu.

– …

– Có gì cũng phải chia sẻ chứ? Giữ thế được gì không? ĐỒ TỒI… – Chị bất ngờ hét to.

– …

– Gọi mẹ rồi. Mẹ kể rồi – Chị bình tĩnh hơn.

Nó thì vẫn đứng hình thôi. Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn dự tính của nó…

– …

– Ơ…

Chị hiểu cái bản mặt lúc đấy của nó nén bắt đầu ngượng…

– Cái câu mới vào phòng là gì thế? Nói rõ ràng lại đi…

Chị bắt đầu ấp úng… Cứ à với ừm…

– Nói nhầm… Ừm… Vội quá nói nhầm… À…

Nó bật cười thì mặt chị càng đỏ… Nhưng nó chững lại… Chị xinh quá… Nó kéo mặt chị lại… Chị bất ngờ nhưng cũng hiểu ý định của nó… Nhắm mắt… Nó cũng nhắm mắt… Môi nó chạm môi chị. Một vị ngọt đúng nghĩa rồi Lưỡi nó chạm lưỡi chị… Cái tay nó lần vào trong áo chị thì nó choàng tỉnh…

– Em xin lỗi… Em làm cái gì thế này?

Mặt chị nhìn buồn lắm…

– Ừm… Không sao đâu… Chị về đây…

Chị ra đến cửa thì nó không biết cái gì xui khiến một lần nữa kéo tay chị lại… Cưỡng hôn…

Ai nói nó lăng nhăng, phụ bạc thì nó nhận hết. Nó yêu gái nhưng với chị thì nó không thể phủ nhận là nó không có gì. Trước khi quen gái thì nó gặp chị rồi. Cái mặt xinh xinh nhìn thấy là nó xao xuyến… Nhưng cái nó không ngờ là chị lại yêu nó… Ranh giới quá rõ ràng nhưng giờ sao mong manh thế…

Lúc nó cưỡng hôn thì chị đặt tay giữa hai đứa… Nhưng khi môi nó chạm môi chị thì tay chị ôm lấy cổ nó… Rồi mọi thứ diễn ra tự nhiên… Nó bế chị lên giường rồi tiếp tục hôn… Chị thì càng cuồng nhiệt hơn… Cái áo chị bay theo chiều ném. Lộ ra bộ ngực căng tràn. To hơn cả gái… Nó cúi mặt vào đó mà hôn mà hít như chẳng bao giờ là đủ… Thơm quá… Mùi con gái…

– A… ưmm…

Chị lại kéo nó lên hôn… Nó hôn vào môi chị xong là cổ… Tai… Lùi xuống… Xuống nữa. Chị hiểu ý nhấc mông lên cao cho nó dễ cởi… Rồi… Nó ngắm… Đẹp… Nó định hôn vào thì chị kéo cổ nó…

– Đừng…

– Không sao mà… Nằm im đi…

– Ưmm…

Chị bắt đầu rên khi nó hôn nhẹ vào cô bé… Cái lưỡi nó giờ như bản năng rồi… Nó nhổm dậy định bắt đầu hành trình thì chị kéo cổ nó xuống thì thầm…

– Cho anh đấy…

Nó giật mình thì chị cười ngượng. Hôn nó luôn. Cổ vũ thế này thì nó lưỡng lự làm sao nổi. Ai đó kéo nó ra đi… Nó không làm chủ được bản thân nó nữa…

Gần sáng nó tỉnh. Chị nằm ôm nó ngủ ngon lành. Nó lại càng ý thức hơn… Nó đang làm gì thế này? Nó đang muốn tránh xa gái ra thì chị lại đến… Rồi chuyện này sẽ đi về đâu…

– Chồng… – Chị ngẩng lên nhìn nó…

– A… ơ… hả?

– Nhìn chồng ngu quá… hi hi…

– Sao lại làm thế? – Nó nhìn chị…

– Không biết nữa… Vợ chấp nhận chồng – Chị nghịch tóc nó…

– Anh sắp đ…

Đang nói dở thì chị cưỡng hôn nó…

– Cấm nói bậy bạ… Vợ biết rồi…

– …

– Đừng buồn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngày bao nhiêu chồng đi?

– Không muốn đi… – Giọng lại đều đều…

– Đừng có nói thế…

– Mẹ kể mẹ phải đi vay lãi chưa?

– Có chuyện đó hả?

– Có thể là phải thế chấp nhà…

– …

– …

– Để vợ tính…

– Kệ đi – Nó quay mặt đi hướng khác…

Chị ôm nó ngủ…

Sáng nó bật điện thoại thì toàn là tin nhắn của gái… Nó gọi lại thì gái trách sao về quê tắt máy không gọi gái. Nó vẫn bình thường trả lời là do hết pin không mang sạc… Xin lỗi mãi mới tha… Nó cũng bảo là trưa nay lên đến nơi. Ông K đón rồi… Nó nói dối gái…

“Phải kết thúc thôi” – nó tự nhủ… Nhưng khó quá…

Chiều Gái qua phòng nó. Thấy nó là ôm luôn… Nũng nịu xong đổi giọng luôn…

– Nhớ chồng lắm… Đi gọi mà cả ngày không nghe… Liệu hồn đấy…

Nó cũng chỉ dám cười trừ… Nó thương gái lắm. Nhưng chắc chỉ còn cách này thôi… Nó bảo gái đi mua thức ăn về nấu…

Xong nó gọi chị…

– Alo… Vợ đây… – Giọng chị…

– Làm cho anh một việc nhé…

– …

– …

– Quyết định thế đi… – Chị nói…

Nó cũng nghĩ đến con Tomboy nhưng thân chứ chả quen. Mang tiếng…

Tối gái lại sang nấu cơm cho nó…

Máy nó có tin nhắn… (Nó trả lại máy gái từ sau vụ ở quán rồi. Hôm đấy máy nó bị đập. Mà 1200 vẫn bền nhất…) Vẫn như thói quen là gái phải đọc trước. Nó biết mà… Là số chị với nội dung là “Ck ơi”

Gái quay qua nhìn nó. Nó nhìn gái. Chắc là hận nó lắm. Nó thì chỉ cố để hình ảnh gái ăn sâu vào trong đầu nó. Gái còn trẻ còn nhiều cơ hội. So với việc nó bỏ gái với cái việc để gái nhận xác nó thì nó nghĩ là bỏ tốt hơn. Còn chị..??

– ĐỒ PHẢN BỘI – gái hét lên xe đi ra luôn…

Cứ hận đi để nó làm động lực giúp gái tốt hơn. Chẳng biết nó nghĩ đúng hay không. Dù chuyện gì xảy ra thì con gái lúc nào cũng hồi phục nhanh hơn con trai. Con trai ai yêu thật lòng chia tay biết ngay vì dù chia tay rồi hay có người yêu mới vẫn luôn quan tâm người yêu cũ…

Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ngan/

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12. Thời sự báo có luồng không khí lạnh tràn về. Nó đi học. Gái mặc cái áo len cao cổ màu hồng. Mặc áo đồng phục. Váy và quần tất. Nhìn đáng yêu lắm. Nhưng nhìn gái mắt đỏ hoe… Chắc khóc nhiều… Nó cố làm ra vẻ tôi không sao và tôi cũng chẳng quan tâm. Gái lại càng bực. Yêu nhiều thì hận nhiều mà. Lúc về nó phi ra cửa trước… Nhưng lại đứng từ xa đợi gái đi ra khỏi cổng trường khuất tầm nhìn thì mới về phòng… Không khí ngày càng lạnh. Nó chỉ muốn nhắn nhủ với gái là trời lạnh đi đâu mặc áo ấm vào nhé… Nhưng không thể nữa rồi… Chị mấy hôm nay bận gì đó nên chẳng sang. Nó cũng kệ. Càng tốt. Đỡ phải nghĩ… Nó mệt mỏi…

Bố nó sáng hôm nay ra… Nó xin nghỉ để đi làm thủ tục bay… Bảo nó mọi thứ ổn rồi… Làm thủ tục rồi bay thôi… Nhìn vẻ mệt mỏi của bố làm nó chợt nảy ra cái ý định muốn bỏ trốn. Rồi đâu lại vào đấy. Thiếu nó thì trái đất vẫn quay. Cái nợ duy nhất của nó là với gái thì cũng xong rồi… Nhưng chị thì phải nói là nó không biết nghĩ sao cho đúng nữa… Nó phải có trách nhiệm… Nhưng nó cũng sắp… Chậc… Thôi kệ.

Tối đưa bố về phòng nghỉ thì nó chạy ra ngoài mua đồ ăn nhanh. Lười nấu mà. Ra đến ngõ thì chị thò đầu xe vào. Vẫn cố hôn gió nó phát làm nó tí thì bị mê hoặc. Đùa đấy. Nó chỉ cười thôi. Nhưng phải nói là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Chị mặc quần ngủ với áo gió bình thường thôi mà vẫn lung linh. Về phòng bắt đầu nghe tiếng bố. Nó ít khi nghe trộm ai nói chuyện lắm. Nhưng lần này nó lại muốn làm vậy:

– Không được… Để chú tự đi vay… Nhà cháu. Chú có quen biết gì mà vay… Rồi chú không trả được nợ thì sao?

– Không sao đâu chú… Cháu cũng nói bố mấy ngày hôm nay rồi… Bố cháu bảo muốn gặp chú…

– …

– …

Không khí im lặng. Nó thì như chết lặng. Bố nó vẫn phải đi vay mà cứ bảo nó là ổn rồi… nó là cái gánh nặng… Nó mệt mỏi lắm… Không muốn ở lại nữa… Nó đi ra khỏi ngõ… Bắt đầu đi và đi… Nó chẳng biết là nó đi đâu và đang ở đâu nữa… Nó lại đau đầu… Khó thở… Bực bội thật… Đúng lúc thế… Nó tìm đến một bờ tường. Dựa vào. Một lúc thì cũng hết. Nó thấy gái… Đang đi một mình… Chuẩn bị tiến về phía nó. Kéo cái mũ áo lên chùm đầu. Cúi mặt xuống và đi qua là tất cả những gì nó có thể làm được lúc ấy. Nó muốn kéo gái lại gần nó. Nó muốn thủ thỉ là nó nhớ gái. Không biết gái có nhớ nó không? Nó quay lại nhìn gái. Gái vẫn đi. Sẽ có một người thay thế nó. Yêu gái nhiều hơn. Nghĩ đến làm nó vừa vui vừa buồn…

Gái với nó giống nhau một cái là nếu không gặp tận mặt thì cũng không bao giờ nhắn tin nói nhớ người kia… Cố chấp lắm…

Rồi nó có điện thoại… Là chị… Nó chẳng muốn nghe… Mắt chạm mặt… 1 2 rồi 5s Gái chạy lại phía nó… Ôm chặt…

– Em biết là anh mà… Biết mà…

– …

– Anh vẫn đi theo em mà. Phải không?

– Ngân nhầm rồi. – Tôi đi mua bánh cho chị…

Đau một lần rồi thôi…
Thì quá khứ xa…
– Chồng không nghe lời vợ với mẹ à?

– Không…

– Chồng nhớ câu này nhé: “Cứ mỗi lần làm vợ giận là lại nói câu này… Yêu người hơn tuổi đâu phải dễ…”

– Bố Bích làm mẹ Bích giận rồi… – con gái nó lay lay.

Cứ mỗi lần giận nhau thì con gái nó lại ra lay nó đi dỗ mẹ…

– Bố bích đi xin lỗi mẹ Bích đi…

– Bố mệt… Bích ra kia chơi đi…

– Bích không thích thấy bố mẹ cãi nhau đâu. Mặt tội tội…

– Ừm. Tí bố xin lỗi…

Thế là con bé chạy lên phòng với vợ nó…

Câu chuyện là nó lỡ mải chơi game nên quên không sang ông bà nội đón Bích. Mẹ với vợ nó thì ghét cái tính này của nó lắm… Dù vậy thì vẫn là nó sai… Phải đi xin lỗi thôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...