Ngọc Cẩm

Chương 20



Phần 20

Hôm sau mới sáng tinh mơ ông Đạt đã qua nhà ông Tâm từ rất sớm, cả nhà Ngọc Cẩm hôm nay rất nhộn nhịp ai nấy cũng tất bật cho buổi tiệc. Ông Đạt cùng Ngọc Cẩm bước xuống xuồng để đi mua bê như hôm qua đã tính với ông Tâm và đương nhiên gia đình bà Mai củng rất vui vì được ông Đạt giúp nên không có ý kiến gì. Chiếc xuồng ba lá cũ kỹ của ông Đạt vậy mà củng hơn được chục năm rồi, ông Đạt thì rất thành thạo nhưng khi đến Ngọc Cẩm bước xuống thì có chênh vênh làm nàng muốn ngã nhào xuống sông, ông Đạt thấy thế nhanh tay đỡ nàng lại.

Bàn tay ông vô tình chạm vào cặp ngực mềm mại của Ngọc Cẩm làm cả hai đỏ mặt, cũng may là ông Tâm không nhìn thấy cảnh tượng đó. Chiếc xuồng từ từ rời bến ông Đạt chạy vỏ rất điêu luyện nên Ngọc Cẩm được yên tâm phần nào. Lúc nhỏ Ngọc Cẩm củng hay được ông Đạt chở bằng vỏ lãi đi lên thăm ruộng, cái cảm giác quen thuộc ùa về trong tiềm thức của nàng. Chạy được một quãng đường mà cả hai vẫn cứ im lặng không nói năng được câu nào, Ông Đạt thì vẫn tập trung lái vỏ nhưng tâm trí của ông luôn đặt vào dáng hình người con gái trước mũi thuyền.

Ngọc Cẩm mặc cái áo thun trắng cùng với chiếc quần jean đen ôm sát người tôn dáng rất đẹp, chính cái stylist đó làm cái của nợ ông Đạt trong quần lại cứng lên độn cả quần. Ông lại nghĩ về buổi trưa hôm đó, cái buổi trưa mà làm ông bần thẩn tưởng trừng nằm mơ giữa ban ngày vậy. Ngọc Cẩm đang tận hưởng không khí trong lành và làn gió mát của sông nước nàng quay lại thì thấy ông Đạt vô tình cái khối u ở nơi đũng quần ông Đạt làm Ngọc Cẩm giật bắn mình quay mặt đi né tránh.

Nàng biết thứ đó là gì và biết rõ ông Đạt đang nghĩ về cái gì nên mới có cái khối u như vậy. Biết được mình bị phát hiện làm ông Đạt rất xấu hổ loay hoay một lúc ông Đạt mới dám kiếm chuyện để cho qua chuyện xấu hổ vừa rồi.

– Cẩm con ngồi lui về sâu nè con trước mũi nguy hiểm lắm…
– Dạ không sao đâu chú…

Ngọc Cẩm trả lời nhưng vẫn không dám quay mặt lại nhìn ông Đạt bởi khuôn mặt đang rất đỏ, Ngọc Cẩm nhớ về buổi trưa hôm đó nàng cảm thấy có hơi nóng trong người. Chạy được một đoạn vào con kênh vắng ông Đạt biết đây là cơ hội để ông nói rõ với Ngọc Cẩm, khi nghe ông Tâm bảo Ngọc Cẩm đi với mình ông Đạt đã nảy sinh suy nghĩ đây sẽ là cơ hội để ông nói rõ với nàng.

Ông Đạt vờ là máy vỏ bị ngộp xăng mà tắt máy phải dừng lại để sửa, Ngọc Cẩm cũng không nghi ngờ gì về việc đó vì nàng không biết chút gì về máy móc, vỏ lãi cả.

– Cẩm đợi chú xíu chú tấp vô kiếm cái cây chọc cho nó hết ngộp là đi được à…
– Dạ chú sáu…

Chiếc vỏ tấp vào một bờ chuối bên kênh hai bên toàn là vườn của người dân trồng chuối, Ngọc Cẩm thấy ngờ ngợ nhưng cũng không có ý kiến gì về vụ việc hư máy này. Nàng cứ mặc ông Đạt cứ loay hoay với chiếc máy còn nàng cứ ngồi đó mà nghịch nước sông mà đâu hay cá cớ hư máy chỉ là ông Đạt bịa ra mà thôi.

Ngọc Cẩm đang ngồi lại thấy có một hơi nóng thả vào nơi cổ mình theo phản xạ nàng giật mình quay sang thì thấy mặt ông Đạt kế sát bên cổ mình. Ngọc Cẩm vội nảy ra sang một bên quát lớn…

– Chú làm gì vậy?
– Chú chú… Cẩm à chú có chuyện muốn nói…
– Chú chú… có việc gì…

Ngọc Cẩm lùi về phía mũi tàu tránh né khuôn mặt của ông Đạt mặc cho ông cứ từ từ lấn tới. Đến khi gần tới mũi thuyền Ngọc Cẩm mới đưa tay chặng ông Đạt lại hồi hộp nói với ông Đạt…

– Chú đừng tiến lại con té… chú sáu có gì nói đi…

Ông Đạt giờ mới biết mình đã quá sỗ sàng nên lui về sâu ngồi xuống, khuôn mặt ông lộ ra nét buồn trông thấy rõ…

– Chú… cái hôm trước…

Ngọc Cẩm rất nhanh nhẹn biết ông Đạt nói về vấn đề gì liền lên tiếng chặn lại…

– Chú sáu đừng nói, buổi trưa hôm đó chỉ là một tai nạn chú đừng có nghĩ gì cả con cũng không trách chú gì đâu…
– Nhưng mà chú thấy có lỗi với con quá, chú đáng tuổi cha con mà giờ xảy ra cớ sự này… chú thật sự xin lỗi…
– Chú đừng nói vậy trưa hôm đó con cũng có lỗi, chú cũng có lỗi nên coi như xí xóa chú đừng nhắc lại chuyện đó…

Ngọc Cẩm lúc này ngồi ở mũi thuyền mắt vẫn luôn dõi theo cử chỉ của ông Đạt, nàng cảm nét buồn của ông Đạt chuyển thành ăn năng như đang muốn khóc vậy. Đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ ông Đạt như thế này mặc dù trưa hôm đó đã thấy ông Đạt hối hận như thế nào. Ngọc Cẩm bắt đầu thấy cảm thương cho người đàn ông trước mặt, nàng xuống giọng:

– Chú sáu con biết chú khó chịu vì thiếu vắng phụ nữ nhưng chuyện của chúng ta thật sự sai trái…
– Nếu sai trái chú muốn sai trái một lần cũng được, buổi trưa đó về chú thật sự tưởng mình đang như được mơ vậy thật sự con rất tuyệt, con cũng thấy điều đó mà…

Chữ “tuyệt” của ông Đạt làm Ngọc Cẩm rùng mình, quả thật hôm đó ngoại trừ cái cảm giác bị xúc phạm ban đầu thì quả thật trong cuộc vui nàng đã rất hưng phấn và cuồng nhiệt.

– Chú con sắp đi du học rồi chú biết mình không thể làm điều gì sai trái nữa mà…
– Chính vì con sắp đi du học nên chú mới phải nói ra điều này nếu không chú sẽ hối hận cả đời, chú lớn tuổi rồi không lẽ con muốn chú mất ngủ vì chuyện điều đó suốt đời sao…

Ngọc Cẩm cảm thấy cũng tội với tình cảnh của ông Đạt, nàng đắn đo suy nghĩ mãi mới thả lỏng sự phòng bị của mình từ từ tiến tới bên ông Đạt…

– Chú con biết chú thiếu hơi ấm phụ nữ và con đã không ý tứ nên mới để xảy ra chuyện vậy nhưng mà chú con muốn chú biết chú không có cảm xúc gì với con đâu đó chỉ là sự ham muốn khi có rượu trong người thôi…
– Chú cũng nghĩ vậy nhưng mà cứ mỗi lần nằm xuống chú lại nghĩ về cơ thể của con và sau buổi trưa đó đêm nào chú cũng nghĩ tới con mà sục cặc…

Lời nói khiếm nhã đó làm Ngọc Cẩm đỏ tía tai, quả thật dân miền Tây là thế rất thẳng thắng và hơi sỗ sàng vậy nhưng dù sao ông cũng đã nói thật bằng cả chân tình của mình. Ngọc Cẩm thấy mình yếu đuối vào lúc đó, nàng nghẹn ngào nơi cổ họng…

– Chú sáu…

Chưa kịp dứt câu nói ông Đạt nhào tới ôm trầm lấy Ngọc Cẩm, chiếc thuyền bị tác động mạnh làm rung lắc dữ dội khiến cho Ngọc Cẩm mất trụ mà ngã về sau. Khi ngã xuống bầu ngực Ngọc Cẩm căng cứng dưới lớp áo làm ông Đạt nhìn rõ cập ngực to tròn của nàng, cái mùi thơm con gái sọc thẳng vào mũi ông Đạt cái mùi kích thích còn hơn thuốc phiện làm ông Đạt mất kiểm soát nhào tới:

– “Bịch”

Ông Đạt vật nàng xuống sàn, môi ông Đạt nghiến ngấu đôi môi mọng của nàng, quá bất ngờ, Ngọc Cẩm chỉ kêu được vài tiếng ưm… ưm… trong cổ họng, chiếc thuyền rung lắc dữ dội trước sự chống cự của Ngọc Cẩm nhưng với sức mạnh của ông Đạt cộng với kinh nghiệm lênh đênh trên chiếc vỏ làm Ngọc Cẩm không thể chống cự được.

Tay ông Đạt luồn tay dưới chiếc quần jean của Ngọc Cẩm, một tay ông giữ người Ngọc Cẩm lại. Tay Ngọc Cẩm chỉ còn biết quờ quạn vịn vào mạng thuyền vì sợ té xuống nước. Cảm thấy tay Ngọc Cẩm không đẩy mình ra ông Đạt thôi cưỡng hôn nàng, ông nhỏm người lên nhìn Ngọc Cẩm.

Nàng nằm im dưới sàn thuyền không chống cự, mặc đỏ ửng, Ngọc Cẩm biết mình không thể chống cự trước sức mạnh của ông Đạt và nàng cũng không hề có ý định chống cự sau khi nghe ông Đạt giải bày tâm sự của mình. Nàng nghĩ:

– Dù sao cũng đã lỡ một lần rồi, chú sáu cũng không phải người xấu… thôi thì…

Ông Đạt thấy lạ trước hành động của Ngọc Cẩm ông lên tiếng…

– Cẩm con…
– Chú đừng nói nữa… con cho chú nhưng phải giữ bí mật, con cũng sắp đi học rồi nên con giúp chú thỏa mãn xong chú không được nghĩ tới chuyện đó nữa…

Ông Đạt mừng rỡ trước lời nói của Ngọc Cẩm, ông mừng rõ ra mặt…

– Con… Con có thể nào… Giúp chú một lần… Một lần cuối cùng thôi…

Ông Đạt nói lí nhí như đứa trẻ mắc lỗi. Hạ thể lão vẫn còn dựng đứng như cột buồm nằm ngang. Ngọc Cẩm trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi. Nhưng biểu hiện của lão thật sự rất tội nghiệp. Tội đến buồn cười, nàng đáp trả ông Đạt bằng cái gật đầu. Ông Đạt mừng rỡ hôn ngấu nghiến đôi môi Ngọc Cẩm, nàng đáp trả mãnh liệt nụ hôn của ông Đạt. Tay ông mò xuống bóp lấy đôi gò đào của nàng dưới lớp áo thun. Cơ thể ông Đạt đè lên cái thân thể mảnh mai của Ngọc Cẩm, chiếc thuyền như lặng lại giữa lòng sông vắng vẻ.

Môi vẫn hôn ngấu nghiến Ngọc Cẩm, ông Đạt luồn tay xuống xoa xoa bên ngoài cái quần jean của nàng từ lưng quần cho đến nơi nhạy cảm nhất của phụ nữ. Ngọc Cẩm vẫn vậy không hề chống cự mặc cho ông Đạt lấn tới. Ngọc Cẩm mím môi suy nghĩ…

– Đây là chú sáu mà mình biết sao…

Ông Đạt ngồi dậy, ông cởi chiếc áo thun trên người ra, các cơ thể rắn chắc làm Ngọc Cẩm mắc cỡ nhưng kích thích vô cùng, nàng thích sự rắn chắc không quá đẹp nhưng người mẫu nhưng lại có sức hút mãnh liệt với nàng. Ông Đạt sau khi cởi áo tiếp tục ghé xuống hôn đôi môi Ngọc Cẩm nhưng vẫn không quen dùng tay sờ mó cơ thể nàng. Ông kéo áo của Ngọc Cẩm định cởi ra nhưng tay nàng chặn lại làm ông Đạt giật mình tưởng chừng con bé đã đổi ý nhưng không.

– Chú… lên trên bờ đi chú…

Nghe đề nghị của Ngọc Cẩm ông Đạt mừng rỡ vì nàng không thay đổi ý định. Ông rối rít như đứa con nít…

– Được… được lên bờ… Lên bờ… để chú cọc vỏ lại…
– Dạ…

Ông Đạt ở trần cái áo còn vương vãi dưới thuyền, ông đỡ Ngọc Cẩm lên bờ rồi quay lại cột dây vào góc chuối bên bờ. Ngọc Cẩm cũng không quên ngó xung quanh xem có ai không rồi mới nhìn lại ông Đạt như muốn ông tìm chỗ nằm. Ông Đạt hiểu rõ Ngọc Cẩm là một người thích sạch sẽ nên ông tìm một góc đất trống bên trong vườn chuối, rồi cả hai lại lao vào nhau hôn ngấu nghiến. Ông Đạt lọ mọ cởi cái quần với khối u khổng lồ dưới đũng quần ra, dương vật như được giải phóng một con quái vật đen thật sự.

Ngọc Cẩm rùng mình nghĩ lại buổi trưa hôm đó nàng có thể chịu được cái thứ khổng lồ đó sao. Ông Đạt nhìn Ngọc Cẩm nàng hiểu ý nên đành chịu, tự cởi áo. Suy nghĩ chút, tuột luôn chiếc quần trên người, giờ đây cả hai đã trần truồng như nhộng. Ông Đạt nắm tay kéo Ngọc Cẩm không mảnh vải che thân đi về phía đất trống. Tim ông như muốn nhảy thọt ra ngoài, đập rộn ràng cảm giác cứ như đêm tân hôn của mình 30 năm trước.

Ông Đạt nằm xuống tênh hênh chĩa thẳng dương vật vào khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của Ngọc Cẩm. Cái dương vật khổng lồ trước mặt làm nàng quá mắc cỡ, Ngọc Cẩm khép chặt hai đùi, tay che ngang ngực như cố che đi cơ thể trần truồng dù ông Đạt đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Ngọc Cẩm mím môi ngồi xuống bên cạnh, bàn tay nhỏ bé như đã quen thuộc nắm khít lấy dương vật ông Đạt bắt đầu sục, từ chậm chậm đến nhanh nhanh.

Ông Đạt hít hà sung sướng, ông rùng mình. Ánh mắt ông say mê nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ hồng vì ngượng của nàng.

– Từ từ thôi con chú… sướng…

Cơ thể Ngọc Cẩm thật đẹp, khuôn mặt thật xinh. Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài rậm. Sống mũi cong cong, phập phồng căng thẳng, đôi mắt dại đi vì mắc cỡ. Chiếc cổ trắng ngần khẽ nuốt xuống, nàng ngước nhìn người tình. Ông Đạt chợt nhớ đến cảnh tượng buổi trưa hôm đó đôi môi mọng đỏ đó của nàng mút chặt lấy cái dương vật của ông. Ông Đạt nghĩ một điều gì đó rồi thốt lên…

– Con… Con có thể… Có thể… Hôn nó chút không Cẩm?

Ông Đạt ấp úng gợi ý ông đinh ninh câu trả lời của Ngọc Cẩm là một chữ Không cụt lủng. Nhưng lạ lùng là nàng ngước nhìn ông rồi nhanh nhảu.

– Chú được voi đòi tiên không à…

Hai gò má đỏ bừng như say rượu của Ngọc Cẩm nhìn ông Đạt, nàng vén nhẹ mái tóc lòa xòa qua vành tai. Cúi người xuống. Ông Đạt thấy mình ngưng thở trước hành động khiêu gợi của Ngọc Cẩm. Ông nhìn đôi môi con bé hé mở hôn nhẹ lên cái đầu bóng lưỡng, cái lưỡi đỏ au nhỏ xíu của con bé đưa ra, liếm nhè nhẹ. Đôi môi chúm chím mở lớn bao lấy dương vật lão. Một dòng điện giật lên tới thần kinh của ông…

– Ah… Con tuyệt quá… Cẩm…

Mới hôn một cái nhưng như bị động kinh nàng rùng mình trước cái mùi khai ngai ngái nơi đầu dương vật cộng thêm cái vị là lạ của người nông dân làm nàng rùng mình. Ngọc Cẩm thấy kích thích vô cùng, âm Ngọc Cẩm của nàng bắt đầu rỉ ra, tay ông Đạt đặt lên mái tóc bóng lưỡng của nàng mà thở mạnh xuýt xoa. Dáng người Ngọc Cẩm cong xuống, da thịt bóng loáng lồ lộ trước mặt ông. Đôi mắt con bé khép chặt, tóc vén gọn qua vành tai, miệng há rộng nuốt lấy khúc thịt của ông Đạt.

Lão hít hà sung sướng, tay muốn nắm tóc Ngọc Cẩm để thỏa đi sự sung sướng trong lòng nhưng sợ nàng đâu mà nhíu lại rút về đặt lên đôi vai gầy của nàng. Vươn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của con bé, ông luồn lên trước nhưng rút lại vì sợ Ngọc Cẩm sẽ từ chối nhưng liền được cánh tay nàng giở lên, như cho phép lão mân mê bầu vú mơn mởn. Ông sung sướng như vớ được vàng, bàn tay thô ráp được tự do nhào nặn bầu vú căng cứng, mịn màng của Ngọc Cẩm. Ngón tay lão kẹp lại se se hai cái núm đang săn cứng lên. Ngực nàng phập phồng liên tục, cơ thể uốn éo trước bàn tay của ông nông dân.

Dương vật ông Đạt vẫn chưa được rửa sạch vậy mà Ngọc Cẩm ngậm mút thật sâu, chưa hề nhíu mày khó chịu một lần. Nàng dường như thường xuyên làm chuyện này vậy, cái mùi đàn ông cũng tương tự như sầu riêng, không ăn thì thôi, ăn rồi sẽ bị nghiện. Ông Đạt nhỏm người choàng qua ôm lấy vòng eo con Ngọc Cẩm khi nàng còn đang ngậm chặt khối thịt trong miệng chưa hiểu gì thì tay lão đã nhấc một bên chân nó choàng qua ngực.

Ông Đạt nhìn thật kỹ cửa mình Ngọc Cẩm, hai mép âm hộ con bé đỏ mọng nước, lúng phúng vài sợi lông tơ. Giữa hai mép môi hé mở là một khối thịt đỏ hỏn nhú nhú. Ông chưa bao giờ thấy một cái âm hộ non tơ ngon lành mà cận kẽ như vậy. Ông Đạt liếm liếm môi thèm thuồng rồi há miệng ngậm kín lấy nó mút mạnh.

– Ưmmm…

Ngọc Cẩm oằn người rên lớn, nàng không ngờ một lão nông dân như ông lại rành chuyện bú mút này như vậy. Cả bản thân của ông Đạt cũng không biết khi được mút người con gái lại sướng đến như vậy ông chỉ việc làm theo những bộ phim mà ông xem nhưng xem ra lại mang cho ông hiệu quả bất ngờ. Mông Ngọc Cẩm cong cớn ưỡn ngược ra sau, ông Đạt thấy nó thật ngon, thật thơm làm sao. Hơi thoang thoảng tanh tanh lại có vị ngòn ngọt lạ kỳ. Ông liếm thật sâu, mút thật sạch như muốn rút hết sự tươi trẻ mơn mởn trong cơ thể này.

– Ôi… chú sau ơi… Con chết mất… Ôi…

Ông Đạt càng mút càng hăng tay ông nắm chặt như muốn xé đôi cặp mông Ngọc Cẩm ra để miệng ông nạo thật sâu vào.

– Ưmmm… Con sướng quá chú ơi… Ôi… Con thích quá…
– Chú cũng sướng quá, con bú lại cho chú hé Cẩm…
– Chú đứng lên đi…

Con Linh như bản năng trỗi dậy, há miệng mút lấy dương vật ông Đạt nuốt sâu đến cuống họng, miệng nàng phát ra những tiếng ư ử tắc nghẽn. Đầu không ngừng nhấp nhô như muốn lấy dương vật ông Đạt chọc thật sâu vào miệng mình. Hơi thở dốc không ngừng khi Ngọc Cẩm nhấp nhô dưới háng ông cơn sướng khoái đang làm ông muốn buông xuôi tất cả mà hưởng thụ sự mềm mại của cô gái mà ông mơ ước. Nhưng không được, nôn nóng sẽ để lại nhiều nuối tiếc ông Đạt cố gắng gồng lại rồi ngồi dậy vỗ vô mông con Ngọc Cẩm, ra hiệu cho nàng dừng lại.

– Thôi con… Cẩm con bú nữa chú ra mất…
– Chẳng phải chú muốn con lắm sao, sao chịu hết nỗi rồi…
– Chú muốn đụ con hơn là ra như vậy…

Ông Đạt cầm dương vật căng bóng đen khổng lồ của mình, quét quét dọc hai mép âm hộ ướt át hé mở chờ đợi của Ngọc Cẩm. Ót – một phát lút cán âm thanh như xé tan cái e dè của người phụ nữ mà rên khẻ…

– Ahhh… Ôi…

Mông Ngọc Cẩm nảy nảy lên từng nhịp dương vật ông Đạt ra vào, ra vào kéo theo thật nhiều nước, cái thứ nước nhờn tứa ra chảy dài xuống đùi thấm ướt cả phần đất khô.

– Ưmmm… chú sáu ơi con sướng… từ từ… thôi chú…
– Chú cũng sướng, con tuyệt quá Cẩm…

Hai tay bóp nghiến cặp mông ông Đạt nhấp thật nhanh thật mạnh và dứt khoát từng cú. Từng cú thúc đều lút cán từng cú dập đều vang lên âm thanh da thịt chang chát, nhộp nhẹp. Có một điều đảm bảo là sự mạnh bạo của ông Đạt chắc chắn sẽ làm Ngọc Cẩm không bao giờ quên. Hai cơ thể trần truồng rít gào dính chặt, kết nối với nhau qua cái dương vật của ông Đạt, Ngọc Cẩm há hốc rên rỉ quên trời đất, quên cả việc thân phận chú cháu với nhau tay nàng vít ngược ra sau kéo ghì, bám lấy chân ông Đạt, mặt nàng đỏ ké quay qua sau nhìn một cách gợi dục.

– Con sướng quá… chú ơi… Con sắp… Ôi… Ôi…

Nhận thấy mình không thể trụ được lâu mà bản thân lại không muốn dừng lại chỉ với như thế. Ông Đạt rút ra lật Ngọc Cẩm nằm dài dưới đất mặc cho sự dơ sạch nữa, những viên sỏi, đất làm tấm lưng của Ngọc Cẩm bị đau, ông Đạt thấy điều đó nên dìu Ngọc Cẩm lại gần một cây chuối nhẹ nhàng lấy lá chuối lót dưới đất rồi tự động Ngọc Cẩm nằm xuống, hai chân dạng ra như mời gọi ông Đạt.

Cái dương vật đen ngạo nghễ ướt đẫm dâm Ngọc Cẩm của nàng lại phải vào việc, hai cơ thể lại quấn lấy nhau. Một dòng nước ấm ồ ạt tràn ra từ trong cơ thể Ngọc Cẩm khi cái dương vật kia thúc những cái mạnh bạo vào tận tử cung nàng. Ông Đạt tăng tốc độ lên, cơ thể cả hai cũng rung mạnh hơn, hơi thở gấp gáp hơn hẳn.

– Con sướng… chú… Su… sướng con…
– Chú củng… Sướng Cẩm… Cẩm con… đã quá…

Ông Đạt giữ người cứng đờ dương vật cắm sâu trong âm hộ Ngọc Cẩm ông rùng mình. Bao nhiêu tinh túy chắc chiu khó nhọc trong cơ thể của phun xối xả vào sâu trong âm hộ Ngọc Cẩm. Cái thứ nước ấm áp truyền thẳng qua âm hộ Ngọc Cẩm làm nàng rùng mình rồi lên đỉnh cùng với ông Đạt. Hai cơ thể phì phò mệt nhọc ngã ngang trên đất vẫn không rời nhau. Dương vật ông vẫn nuối tiếc chậm rãi co rút ra khỏi người nàng tay ông vẫn ôm ghì cơ thể mỹ miều của Ngọc Cẩm, mân mê xoa nắn hai bầu vú.

– Chú ra rồi… Sướng quá…
– Con cũng ra rồi… chú sáu đè lên con nặng quá…

Mặc cho lời nói của Ngọc Cẩm ông Đạt tiếc nuối đè lên người mà cưỡng hôn Ngọc Cẩm một lần nữa, nàng cũng đáp lại nụ hôn đó bằng cái đánh lưỡi qua lại giữa hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Cơ thể cả hai tách nhau ra, cái thứ nước trắng đục từ trong người Ngọc Cẩm tràng ra ngoài làm nàng đỏ mặt quay đi ông Đạt thấy vậy vui vẻ bảo…

– Cảm ơn Cẩm con tuyệt quá…
– Chú sáu khen con quài… Con ngại chết…
– Con tuyệt thật mà…
– Thôi chú mình đi thôi còn đi mua đồ nhiều lắm, trễ quá ba má con đợi…
– Con có thể nào cho chú một lần nữa không Cẩm…
– Hả vừa mới rồi mà…

Ngọc Cẩm ngạc nhiên trước lời đề nghị của ông Đạt, vừa mới đây hì hục chưa kịp hết sướng mà muốn thêm…

– Nhưng con sợ trễ…
– Không sao đâu chú dặn người ta 8h mới lấy lận, đồ thì có sẵn ngoài chợ rồi mình ghé lấy thôi chú trả tiền xong hết rồi…
– Hả sao con nghe dặn 9h mới có mà… à chú có kế hoạch hết rồi phải không…
– Ờ… ờ thì…

Nhưng bị bắt trộm ông Đạt không thể nào cãi được khi bị bắt tại trận chỉ còn biết gãi đầu cho qua chuyện…

– Tại chú muốn nói rõ với con nào ngờ con chịu vậy chú củng làm liều…
– Chú hay quá lỡ con không chịu thì chú đè con ra như trưa hổm quá…
– Chú không biết nữa chú chưa tính tới…

Thấy nét mặt ngại ngùng của ông Đạt làm Ngọc Cẩm phì cười…

– Chú sau buổi trưa hôm đó chú còn nhìn lén con không?
– Không chú đâu dám chỉ là ban đêm chú nghĩ tới con rồi tự sục thôi à…
– Mà chú con sắp đi rồi con mong chú xem đây là chuyện thỏa mãn bình thường thôi nha chú…
– Chú biết mà đối với con chú xem như con cháu trong nhà tại con ngon quá chú chịu không nổi thôi…
– Thiệt tình chú luôn… chú đưa điện thoại đây…

Ông Đạt không hiểu Ngọc Cẩm muốn làm gì nhưng ông vẫn đưa cho nàng. Loay hoay một lúc rồi Ngọc Cẩm đưa lại cho ông mà nói…

– Chú biết xài zalo mà phải không? Trong đây là zalo của con có hình con trong đó xíu về con gửi một số hình con trong đó nếu chú thích chú có thể lấy ra giải quyết…

Ngọc Cẩm không ngờ mình lại nói được điều như vậy, vừa lo, vừa thương cho ông Đạt. Ông nhìn tấm hình trên điện thoại mừng rõ hô lên…

– Vậy ngày nào chú cũng được đụ con rồi…
– Nhỏ nhỏ thôi chú ai nghe bây giờ, gì mà mỗi ngày 1 2 ngày 1 lần thôi…

Nói vừa xong Ngọc Cẩm đỏ mặt trước sự thật thà của ông chú hàng xóm, lại có thể nói được những từ như vậy mới một cô gái như thế. Ông Đạt nhìn màng hình xong quay qua cười với Ngọc Cẩm rồi ngỏ ý…

– Còn gần cả tiếng lận, con cho chú lần nữa nhe…

Nhìn dương vật mềm quặt dưới háng ông mà Ngọc Cẩm phì cười, tuy đã xìu nhưng nó vẫn còn rất lớn. Ngọc Cẩm không nói không rằng cúi xuống mút lấy cái dương vật còn ướt nhẹp của ông Đạt vào miệng mình. Ông Đạt mở rộng háng ra cho người đẹp dưới mặc sức bú mút phục vụ ông, giờ đây ông biết ông sẽ được sung sướng thêm một lần nữa nên phải tận hưởng trọn giây phút này.

Ngọc Cẩm vẫn nhiệt tình bú mút mặc cho tiếng rên rỉ sung sướng từ ông Đạt phía trên, mới lúc nào cái dương vật còn mềm ngoặt giờ đây đã cương cứng hùng dũng chọc thẳng vào miệng nàng. Ngọc Cẩm say mê cái dương vật ấy, cái dương vật khổng lồ làm nàng rên rỉ không dứt hơi. Ông Đạt sung sướng trước đôi môi đang nhấp nho dưới cái của nợ ông có lúc ông còn nhấn nhẹ đầu Ngọc Cẩm để dương vật đi sâu hơn nữa vào miệng nàng, những lần như thế làm Ngọc Cẩm muốn nôn ọe nhưng xong xuôi nàng lại bú mút như chưa có chuyện gì.

Được một lúc như ông Đạt không còn chịu nỗi nữa, ông vội đưa tay nâng cằm Ngọc Cẩm thôi không mút nữa. Ngọc Cẩm cười một nụ cười thánh thiện từ từ đứng lên, giờ đây trước mặt ông Đạt là một mỹ nhân không một mảnh vải che thân với ông Ngọc Cẩm như một kiệt tác, thân hình nàng không một khuyết điểm. Tuy đã nhìn vài lần nhưng lần nào nhìn thấy thân thể mỹ miều, trắng nõn của nàng ông lại không kiềm được mà nuốt nước miếng cái “ực”.

– Chú sáu muốn làm kiểu gì ạ…
– Chú chú…

Hai bầu vú căng tròn trịa, nhũ hoa đỏ hồng nhô cao đầy mời gọi làm ông Đạt không kìm được nữa. Ông Đạt vội ôm lấy Ngọc Cẩm, mặt vục vào ngực cô mà hôn hít điên dại. Ngọc Cẩm ngửa đầu ra sau, tóc xõa dài xuống nàng giang tay ông Đạt để mặc ông mút lấy mút để đôi nhũ hoa của mình. Ngọc Cẩm khẽ thở ra khi Ông Đạt hôn vào nhũ hoa đỏ hồng của cô ông Đạt cứ ôm ghì lấy Ngọc Cẩm, mút đầu vú cô như một đứa trẻ khát sữa.

Ngọc Cẩm ghẽ rên lên vì sướng khi Ông Đạt hôn lần xuống rốn cô, cái lưỡi của ông mềm dẻo và điêu luyện đến khó ngờ, lưỡi đi đến đâu Ngọc Cẩm sướng tới đó. Ngọc Cẩm ngồi trên xuống mấy tàu lá chuối, hai tay ghì chặt đầu Ông Đạt áp vào ngực mình. Chất nhờn trong âm hộ chảy ra trên bắp đùi trắng ngần của Ngọc Cẩm, Ông Đạt ngồi dậy ôm lấy cô, hai đôi môi chạm vào nhau một cách nồng cháy và ướt át. Lưỡi của Ông Đạt lùa trong miệng Ngọc Cẩm, chất nhờn dính quyện vào lưỡi hai người.

Đến lượt Ngọc Cẩm cúi xuống cầm lấy dương vật đang cương cứng nóng hổi của Ông Đạt, đoạn cô cầm tụt lên tụt xuống đầu dương vật một cách thành thạo làm Ông Đạt sướng tê người. Ông Đạt nín thở khi Ngọc Cẩm đưa đôi môi quyến rũ hôn dọc thân dương vật, từ từ liếm đầu dương vật rồi đưa vào miệng mút một cách thích thú. Ông Đạt cảm thấy dương vật của mình cương cứng tột độ, gân máu chạy rần rần lên đầu ông.

– Mút nhiêu được rồi Cẩm chú chịu không nổi…
– Dạ…

Quả thật nàng muốn mút nó nhiều hơn nữa, không hiểu sao nàng lại thèm khát mút cái của nợ dơ, hôi của đàn ông như vậy có lẽ nhục dục đã biến nàng từ một giảng viên đoan trang thành một dâm nữ đúng nghĩa.

– Con xoay người lại đi Cẩm…

Ngọc Cẩm im lặng làm theo, nàng nhắm mắt lại, môi mấp máy chờ đợi. Ông Đạt cầm dương vật đang cương to tiến lại gần, đoạn lấy tay tách cặp mông cong gợi tình của Ngọc Cẩm ra để lộ âm hộ mở rộng. Ông Đạt hít một hơi sâu, dùng sức đút dương vật sâu vào trong âm hộ và bắt đầu ra sức đẩy. Ngọc Cẩm la lên một tiếng “Á” khi có sự tiếp xúc đột ngột này, dương vật dính cứng vào âm hộ tạo nên cảm giác khoái lạc đến đê mê cả người.

Hai tay Ông Đạt ôm lấy eo của Ngọc Cẩm, từ từ vuốt lên trên ôm trọn bộ ngực núi của cô, hai đầu nhũ hoa se lại vì bị kích thích. Dương vật của Ông Đạt cứ vào ra vô liên tục tạo ra âm thanh “ót ét”, dâm Ngọc Cẩm chảy ra từ âm hộ nhỏ xuống đất. Cặp mông ông rung lên bần bật theo nhịp đẩy đều đặn của dương vật, một cảm giác khoái lạc không sao tả được. Dâm thủy từ âm hộ nàng cứ thế trào dâng tuôn ra theo nhịp thúc của ông Đạt.

Sợ cuộc vui sẽ sớm kết thúc ông Đạt rút dương vật ra làm Ngọc Cẩm hụt hẫng ngoái đầu về sâu nhìn ông một cách đầy dâm đãng. Ông Đạt chỉ cười một cái rồi nằm hẳn xuống đất, cái dương vật ông ngạo nghễ chĩa thẳng lên trời trước sự chứng kiến của người đẹp. Ngọc Cẩm nhẹ nhàng nhấc người ngồi lên hai bắp đùi của Ông Đạt, dương vật của ông lại một lần nữa cắm sâu vào âm hộ. Ông Đạt thét lên vì sướng, Ngọc Cẩm bắt đầu lắc mông một cách điệu nghệ trên người ông.

Hai bắp đùi Ông Đạt rung lên bần bật khi Ngọc Cẩm nhún nhảy thân hình bốc lửa trên cái “của quý” của ông. Ông Đạt đưa bàn tay khẽ chạm vào giữa vào hai bầu vú nở nang của Ngọc Cẩm. Ngọc Cẩm cầm lấy tay Ông Đạt dí sát vào bầu vú bên trái, nắn bóp một cách thích thú.

– Ớ… á… Chú…
– Chú sướng quá Cẩm…
– Con củng… suo… sướng…

Dường như dương vật đã chạm vào điểm G, Ngọc Cẩm sướng đê mê, hai tay đưa vòng ra sau gáy, ngửa mặt lên trời rên từng cơn…

– Á á… ôi trời ơi tuyệt quá!!!

Nhịp được một lúc cả hai đã mỏi nhừ bỗng nhiên ông Đạt ngồi dậy ôm chầm lấy thân thể vã đầy mồ hôi của Ngọc Cẩm. Ông ra sức dập từ cú thật sâu, thật mạnh vào người nàng. Ngọc Cẩm biết ông muốn gì nàng ngồi im mặc cho ông Đạt chơi nàng rồi một dòng tinh dịch nóng hổi bắn tận tử cung nàng. Cả hai run lên sung sướng cơn cực khoái đã đến sự ấm áp của tinh dịch làm Ngọc Cẩm thấy sảng khoái vô cùng.

Cả hai sung sướng run lên, trước khi rời nhau cả hai còn trao nhau một nụ hôn ướt át trước khi Ngọc Cẩm mặc lại quần áo chỉnh tề. Cả hai tiếp tục cuộc hành trình mua bê đãi tiệc của mình sau cuộc hoang dâm đó. Cả chuyến đi gần như Ngọc Cẩm và ông Đạt thoải mái hơn rất nhiều, nói với nhau rất nhiều điều gần như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...