Người bảo vệ

Chương 77



Phần 77

Thìn với tay xuống, cậu bám vào đùi non Thụy Kha rồi nâng lên, dí háng mình vào háng Thụy Kha. Hai người hiểu ý nhau như Dwight Yorke và Any Cole.

Thìn nâng háng, Thụy Kha cầm buồi chỉnh vào cửa lồn mình. Bướm vẫn còn hơi đau, nhưng vừa rồi được bú liếm làm nước ra lênh lánh, lại có cơn nứng lồn trong người, giờ có đau chứ chảy máu cô cũng phải chơi cho bằng được.

Thìn nảy mông ấn phịch một cái làm thân buồi chạy tuột vào bên trong lồn Thụy Kha:

– Sướng lồn em rồi. Anh ơi, nay nhẹ thôi nhé, em vẫn còn hơi đau đau đấy.

Chuyện Thụy Kha bị đau lồn Thìn biết từ sáng rồi, anh nhẹ nhàng thụt ra thụt vào lồn Thụy Kha một cách từ tốn:

– Anh biết rồi, anh sẽ nhẹ nhàng.

– Vâng, nhẹ nhưng đều là em thích. Đấy, đúng rồi, chỗ đó đấy.

Thìn bám tay vào mông đít của Thụy Kha để lấy điểm tựa, đít Thụy Kha man mát, đẫy đà trong tay Thìn.

– Ư ư ư, em sướng rồi, mạnh hơn tí nữa đi anh.

Được lệnh, Thìn tăng lực hơn một chút, những cái dập cũng chất lượng hơn. Thụy Kha gặp hẳn một chân vào hông Thìn để lồn mình được sát rịt vào anh hơn chút nữa. Vừa địt thỉnh thoảng hai người còn hôn nhau.

Giữa trời đêm, giữa biển đêm, dưới gốc cây phi lao rì rào. Thìn liên tục địt Thụy Kha. Khi thì đứng, khi thì Thụy Kha tay bám vào gốc cây rồi chổng mông ra cho Thìn nhét buồi vào từ đằng sau.

Rồi cuối cùng là Thìn dải cái áo khoác của mình xuống nền cát, đặt Thụy Kha nằm ngửa ra, ở bên trên, Thìn địt như vũ bão vào lồn.

Cuối cùng, cả hai cực khoái trong sung sướng, Thìn xuất những dòng tinh trùng đặc sệt vào sâu trong lồn Thụy Kha. Còn Thụy Kha thì sao?

Lúc Thìn xuất tinh cũng là lúc cô đạt cực khoái, nước lồn cô như lũ tràn về, bắn thành tia như đái ra nền cát. Nếu hai người đang làm tình trên giường có lẽ sẽ ôm dịt lấy nhau mà ngủ cho tới sáng.

Nhưng đây lại là thiên nhiên, thế nên sau khi xong việc, hai người nhanh chóng mặc đồ đi vào nhà. Kết thúc nụ hôn cuối của cuộc làm tình này, Thụy Kha nũng nịu:

– Anh, cõng em vào nhà, em không đi được.

Thìn cũng chẳng ngại, cậu hơi cúi người xuống để Thụy Kha leo lên lưng, cái áo phao chưa được cài khóa làm đôi vú của Thụy Kha chịn vào lưng Thìn. Vừa đi, Thụy Kha vừa nói:

– Chắc phải một thời gian nữa em mới quen được của anh. Khiếp, ăn gì mà to thế, làm em mỗi lần yêu anh là đi cà nhắc không à.

– Đau thì thôi vậy.

– Còn lâu nhé. Anh là của em, em không ăn thì để cho ai đây.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Sáng mùng một, nhà Thìn hôm nay đón rất nhiều khách, bà con họ hàng, làng xóm biết tin Thìn về từ tối hôm qua nên hôm nay họ sang hỏi thăm, chúc mừng rất đông.

Vừa là chúc Tết gia đình nhưng cũng là để chúc mừng cho gia đình ông bà Tuất hết hồi cam lai. Họ cũng muốn đến xem mặt “cô con dâu” tương lai của gia đình.

Trong số những người đến thăm, có một cô gái da ngăm đen, dáng người phốp pháp, bẽn lẽn ngồi tít đằng xa mà nhìn mọi người.

Hôm nay Nụ vừa buồn vừa vui, vui vì anh Thìn khỏe mạnh trở lại, nhưng cũng buồn vì anh về đây còn dẫn theo một chị, thấy mọi người kháo nhau là chị ấy rất xinh đẹp, nay thấy tận mắt thì như nhìn thấy cô hoa hậu trên ti vi.

Chị ấy lại là người chăm sóc cho anh Thìn suốt bao ngày tháng ở bệnh viện. Tự thấy mình có thích anh Thìn đến mấy cũng không có cơ hội nào. Thế nên Nụ buồn.

Thụy Kha có lại gần hỏi thăm:

– Em là Nụ phải không?

Nụ hai tay… ấu áo của mình, cô ngạc nhiên vì chị “người yêu anh Thìn” lại biết tên mình:

– Vâng, sao chị biết em?

Tên Nụ là do Thụy Kha nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện của Thìn và mẹ hồi Tết năm ngoái, lúc anh chưa nằm viện. Rồi mấy lần mẹ Thìn lên Hà Nội cô cũng có hỏi thăm:

– Chị nghe anh Thìn kể. Em năm nay bao nhiêu tuổi?

– Em 19 rồi ạ.

Thụy Kha thấy Nụ nước da ngăm ngăm do lao động vất vả ở vùng nắng gió, nhưng khuôn mặt có nét đầy đặn, xinh xắn dễ nhìn, lại ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép. Thụy Kha bước đầu có cảm tình:

– Ở nhà em làm gì?

Nụ thấy chị hỏi mình nhiều, cũng có chút ngài ngại nhưng nghe giọng nói dễ thương của chị nên cũng bớt ngại và có nhiều thiện cảm:

– Năm ngoái em học xong cấp III thì ở nhà phụ bố mẹ làm công việc ở đồng muối, rồi thỉnh thoảng ra chợ bán cá phụ chị Hợi.

Thụy Kha trước khi về đây cũng có dự tính đối với Nụ, cô là muốn mang Nụ lên trên Hà Nội. Trước là để hỗ trợ phần nào cho cuộc sống ở quê đỡ vất vả, thứ nữa là cũng có dự tính để Nụ thay cô trông nom bé Cún, hay đúng hơn là làm giúp việc cho Mai Ngọc, có người của mình ở bên cô cũng yên tâm phần nào.

Rồi tương lai lâu dài sẽ là cho Nụ đi học thêm cái gì đó thích hợp, sau vào công ty Hưng Thịnh làm việc.

Nghe mẹ kể thì Nụ rất tháo vát, lại hiền lành ngoan ngoãn lễ phép.

Nhưng mọi thứ là cô chưa quyết định, vẫn phải chờ mình trực tiếp gặp mặt, nói chuyện, đánh giá rồi mới tính tiếp.

– Nụ này, chị có ý này. Em có muốn lên Hà Nội với chị và anh Thìn không?

Nụ bất ngờ, nói thật là ở vùng quê này, 10 thanh niên mới lớn như cô thì có đến 9, 9 người muốn thoát ly lên thành phố lập nghiệp, chỉ là ai có điều kiện mà đi hay không thôi. Cũng không là chê quê hương mình đâu, nhưng quả thực sống ở quê khổ cực vô cùng, làm lụng quanh năm ngày tháng không có đến 1 ngày nghỉ, mà lại toàn là những công việc nặng nhọc. Ấy thế nhưng miếng ăn còn có khi đói khi no, cũng bởi vùng đất này thiên nhiên ban tặng đẹp thì đẹp thật đấy nhưng hết cơn bão này đến cơn lũ kia làm cuộc sống của người dân khổ càng thêm khổ.

Nghe chị Thụy Kha nói vậy, Nụ mở lòng:

– Em cũng muốn đi nhưng em còn lo bố mẹ ở nhà vất vả, nhà em còn một đứa em trai vẫn đang tuổi đi học.

Biết ý của Nụ là muốn đi rồi, đó là điều quan trọng nhất, những chuyện còn lại đều có cách giải quyết:

– Lên Hà Nội với anh chị, trước mắt là em phụ giúp chị làm những công việc nội trợ gia đình, sau lâu dài khi đã quen thì chị sẽ tạo điều kiện cho em học nâng cao thêm. Khi đó em càng có điều kiện giúp đỡ bố mẹ, giúp em trai học tập. Để chị bảo mẹ anh Thìn sang nói chuyện với bố mẹ em.

Thấy chị nói có lý, Nụ gật đầu:

– Vâng, em lên trên đó, có gì không biết chị dạy em. Em tuy học hành không được cao nhưng cũng hiểu chuyện, biết lắng nghe và học hỏi người khác. Chị cưu mang em, em biết ơn lắm.

Thụy Kha gật gù, người nói được câu vừa rồi chứng tỏ là có hiểu biết, có tương lai:

– Tốt, em nghĩ được vậy là tốt rồi. Nhưng chị nhắc em này, không phải là chị cưu mang em, vì em không cần phải vậy. Em ở đây vẫn có thể sống tốt được. Chỉ là chị tạo điều kiện bước đầu cho em tìm một cuộc sống mới thôi. Em lên trên Hà Nội kiếm tiền, kiếm miếng ăn và lo cho tương lai bằng chính sức lao động của mình chứ không phải là chị cho không em… em hãy tự tin lên, đừng bao giờ mặc cảm, biết chưa.

– Vâng, em cảm ơn chị.

Và ngay buổi trưa hôm mùng 1, mẹ Thìn và Thụy Kha đã sang nhà Nụ để nói chuyện với bố mẹ Nụ. Ông bà Tuất vốn trước nay đã là người có uy tín trong làng xóm, lại còn có cô gái xinh đẹp là Thụy Kha tận tình giải thích về những công việc tương lai. Bố mẹ Nụ đồng ý để con gái xa nhà lên Hà Nội bắt đầu tìm kiếm cuộc sống mới.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Đêm mùng một, cũng như đêm hôm qua. Vừa vào đi ngủ được một lát thì Thụy Kha thấy Thìn nhắn tin: “Em bảo mẹ đi vệ sinh đi, anh chờ ngoài sân, abcxyz”.

Thụy Kha đọc tin nhắn thì tủm tỉm. Đêm qua, lúc địt nhau với anh ngoài rặng phi lao về, mẹ vẫn thức đợi, bà nói một câu:

– Vệ sinh lâu thế?

Thụy Kha không để đâu hết ngượng, cô chỉ cười hì hì rồi chui vào trong chăn, đến thở mạnh còn không dám.

Đọc tin nhắn xong, lại nghĩ về cái bướm mình vẫn còn đang ê ẩm sau trận siêu kinh điển tối hôm qua, cô nhắn tin lại cho Thìn: “Mẹ mày đây, cái Kha nó ngủ rồi, vừa nãy đái rồi không cần nữa”.

Thìn ta ở ngoài sân đang co ro, tưởng Thụy Kha lại lò dò ra giống hôm qua. Nhưng cậu chỉ nhận được cái tin nhắn, có chút bất ngờ vì người nhắn tin lại là mẹ mình, cậu nghĩ: “Ủa, mẹ mình biết nhắn tin hồi nào vậy ta”, đành cắp dái vào lại cái buồng bên trái ngủ với bố.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Thế rồi, ngày Tết qua đi. Đến mùng 5 tết thì Thìn và Thụy Kha lên đường về Hà Nội, cũng bởi ngày mai là ngày công ty bắt đầu làm việc lại rồi.

Trên chuyến xe trở về đó có thêm Nụ ngồi hàng ghế sau. Chuyện của Nụ sau khi Thụy Kha quyết định mới nói cho Thìn, cô nói là trước sau gì cũng phải tìm người làm giúp việc nhà, Nụ là người thích hợp nhất, rồi tương lai lâu dài là cho Nụ đi học thêm rồi về công ty làm việc. Thìn cho là hợp lý nên không có ý kiến gì.

Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-bao-ve/

Đi từ sáng tới chập tối mới về đến ngôi biệt thự, Thụy Kha sắp xếp cho Nụ ngủ ở phòng dưới gầm cầu thang, phòng mà Thìn ở ngày trước. Cô cũng dành khoảng 1 tiếng để hướng dẫn Nụ làm những công việc nhà.

Còn Thìn bây giờ ở trong phòng của Thụy Kha rồi. Hai người đã trọn vẹn là của nhau rồi nên không còn chuyện gì có thể làm cho hai người mỗi người một phòng được. Thụy Kha chuyển hết quần áo và đồ đạc của Thìn sang phòng của mình, cô muốn anh và cô là “vợ chồng” của nhau.

Trần truồng cuộn gọn trong lòng Thìn, Thụy Kha mân mê đầu tí anh rồi lí nhí, chuyện gì đến vẫn phải đến, cô không thể giấu anh mãi chuyện anh đã có con. Còn tại sao cô chọn thời điểm ngày hôm nay, lúc cô và anh đang trần truồng ôm cứng lấy nhau mới nói cũng là do cô tính toán thiệt hơn từ trước:

– Anh này, em có chuyện này muốn nói với anh.

Thìn ấp khuôn mặt Thụy Kha vào trong lồng ngực mình, một tay cậu đưa xuống xoa xoa đôi mông đít:

– Có chuyện gì vậy em? Nói anh nghe xem nào.

Ưỡn người để háng mình chạm vào cái buồi nóng hổi của anh, Thụy Kha rào trước:

– Nhưng anh phải thật bình tĩnh, suy xét thật kỹ rồi hãy đưa ra quyết định của mình nhé.

– Uh, có gì nghiêm trọng vậy, em làm anh lo lắng đấy.

Người đang lo lắng chính là Thụy Kha, cô sợ nói ra điều này sẽ làm cô mất anh. Cô biết tính anh, tính người dân quê anh, trọng tình trọng nghĩa, sống thiện lương. Cô tự thấy mình run bần bật lên trong lòng anh:

– Nhưng anh phải hứa là, trong mọi hoàn cảnh anh không được bỏ em, không được rời xa em đâu. Em yêu anh lắm, vắng anh em không sống nổi đâu. Ngoài đời em có mạnh mẽ thế nào, nhưng em cũng chỉ là phụ nữ thôi.

Thìn hẩy vai đẩy đầu Thụy Kha lên phía mình để nhìn rõ khuôn mặt của cô, trong ánh mắt Thụy Kha lúc này Thìn cảm nhận rõ sự lo lắng bất an, sự thiếu tự tin và có gì đó hoang mang, ánh mắt này trước nay Thìn chưa bao giờ nhìn thấy ở Thụy Kha. Anh trấn an cô:

– Thụy Kha biết không? Anh cũng không phải gặp em là yêu em ngay, từ từ từng chút một, trải qua nhiều chuyện anh mới hiểu con người em và yêu em dần dần. Anh yêu chính con người em, chính tính cách và suy nghĩ của em chứ không vì những thứ phù du bên ngoài. Tình yêu anh dành cho em là chân thật, không có điều gì làm cho anh có thể hết yêu em, kể cả khi em không còn yêu anh nữa.

Thụy Kha đưa tay đặt lên môi Thìn:

– Em chẳng bao giờ hết yêu anh cả. Chắc chắn là chẳng bao giờ, em chỉ thấy là mình ngày càng yêu anh nhiều hơn thôi.

– Vậy thì em yên tâm, có thế nào chúng mình cũng sẽ ở bên nhau. Anh hứa đấy.

Thụy Kha quả là một cô gái thông minh. Tại sao cô lại chọn thời điểm này mới nói ra sự thật? Cô sợ ngay khi anh tỉnh lại, thời điểm đó cô và anh có thể là yêu ngầm nhưng chưa chính thức yêu nhau, anh chưa nặng tình với cô, chưa ràng buộc gì với cô cả, lúc đó anh rất có thể phụ tình mà chạy theo chữ đạo lý.

Lúc đó cô sẽ ở thế yếu so với Mai Ngọc, cô không thể xông ra trận mà biết chắc chắn rằng mình sẽ thua.

Nhưng nay thời và thế đã khác.

Cô và anh đã chính thức yêu nhau, đã thề non hẹn biển với nhau, cô lại về tận quê anh gặp bố mẹ, đứng trước ban thờ mà vái các cụ ông bà tổ tiên như con cháu trong nhà.

Gia đình anh cũng đã coi cô như con dâu của gia đình, họ ngầm hiểu cô và anh chỉ còn đợi hợp thời nữa là thành vợ thành chồng.

Cô cảm giác mình đang ngang bằng mới Mai Ngọc, có thể thẳng cánh cò bay mà chiến đấu rồi, là chiến đấu với Mai Ngọc chứ không phải với bé Cún, bé phải được nhận cha, đó là quyền của bé, Thìn phải nhận con, đó là nghĩa… rách nhiệm của Thìn.

Nhưng với Mai Ngọc lại là chuyện khác.

Rồi tại sao cô lại chọn đúng lúc này? Khi cô đang trần truồng trong vòng tay anh? Là bởi lẽ lúc này người đàn ông dễ mềm lòng nhất, dễ bị người đàn bà chi phối nhất. Thụy Kha tính là tính như vậy.

Thụy Kha lí nhí:

– Anh đã có một đứa con.

Ai ở hoàn cảnh của Thìn lúc này mới hiểu, anh không biết gì, anh như một tờ giấy trắng đối với chuyện này, tưởng mình nghe lầm, anh hỏi lại:

– Sao em bảo sao cơ? Nói lại anh nghe xem nào?

Thụy Kha hơi buông lỏng thân người để vú rời xa ngực anh, nhưng mu bướm của cô vẫn chịn vào buồi:

– Anh đã có một đứa con, là một bé gái, vừa tròn 3 tháng tuổi.

Chim Thìn mềm đi nhanh chóng, mặt anh trắng bệnh, mồm há hốc kinh ngạc, nghe như chuyện cổ tích:

– Em đùa anh à? Anh làm sao có con được, 3 tháng tuổi, vậy phải là lúc anh đang nằm viện. A à, vậy là em đẻ con cho anh sao? Sao giờ mới nói.

Thụy Kha nhìn anh, lắc đầu buồn bã:

– Không phải em… Là Mai Ngọc.

Thìn lần này mới thực sự ngạc nhiên, chuyện Thụy Kha có con với anh trong thời gian 1 năm anh nằm viện hoàn toàn có thể xảy ra và điều đó cũng không có gì là nghiêm trọng cả, hai người đã yêu nhau, chuyện thành vợ thành chồng chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng người đó không phải là Thụy Kha:

– “Mai Ngọc, sao thế được. Anh và cô ấy có gì đâu. Em nói rõ xem nào?”, Thìn chập chờn tin là mình có một đứa con, anh chỉ không hiểu tại sao mẹ đứa bé lại là Mai Ngọc.

Thụy Kha rầu rĩ kể lại:

– Chuyện này cũng có một phần lỗi tại em. Khi anh nằm viện được độ 1 tuần thì em về Mỹ mời giáo sư Robert sang chữa bệnh cho anh. Trong thời gian này em có nhờ Mai Ngọc đến viện chăm sóc cho anh. Rồi cô ấy không làm chủ được bản thân mà quan hệ với anh ngay tại giường bệnh, sau đó cô ấy có thai.

Thìn vùng ngồi dậy, nghe Thụy Kha kể chuyện, anh đã hiểu nguyên nhân mình có con, bản thân thì không thể nói là có lỗi trong chuyện này được, anh có biết gì đâu.

Nhưng giận một cái là Mai Ngọc lại lợi dụng lúc anh hôn mê bất tỉnh mà làm ra cái chuyện này. Mặt mũi tím tái, Thìn còn phân vân chưa biết sẽ xử lý như thế nào, sự việc anh biết quá bất ngờ, lại quá lớn mà vì liên quan đến đứa con ruột thịt của mình, nó có được sinh ra bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng là giọt máu của chính bản thân mình. Thìn trầm ngâm suy nghĩ.

Thụy Kha thấy vậy thì ngồi dậy theo, đôi vú trần của cô chịn vào cánh tay anh:

– Khi Mai Ngọc mang thai được 4 tháng em mới biết chuyện, lúc đầu em giận cô ấy lắm, cực kỳ giận luôn vì em không muốn chia sẻ anh cho ai. Đằng này cô ấy còn mang thai đứa con của anh. Nhưng cô ấy quỳ xuống xin em tha thứ và hứa rằng sẽ bỏ đi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh và em.

Thìn vẫn im lặng lắng nghe, Thụy Kha nói tiếp:

– Cô ấy hoàn toàn nhận lỗi của mình, rằng không làm chủ được ham muốn mà để xảy ra sự việc đáng tiếc. Em giận thì giận thật, đau thì đau thật nhưng nghĩ đến đứa trẻ không có tội tình gì, dù sao nó cũng là giọt máu của anh nên em đã chấp nhận tha thứ cho cô ấy. Cũng bởi trong thời điểm ấy, em chưa thể biết là anh có tỉnh lại không? Nếu nhỡ may anh vĩnh viễn không tỉnh lại thì chuyện Mai Ngọc có con cũng là điều may, còn lưu giữ được giọt máu của anh trên cõi đời.

Thìn vẫn im lặng.

– Từ đó em âm thầm chăm sóc Mai Ngọc đến khi cô ấy sinh con, khi em bé chào đời, chính tay em là người đón bé từ tay bác sĩ rồi nhận làm mẹ nuôi của bé. Em tạm đặt tên cho bé là bé Cún, tên khai sinh là chờ anh đặt. Em cũng có nói với Mai Ngọc, mọi chuyện quyết định thế nào phải chờ đến khi anh tỉnh lại mới định đoạt được. Giờ anh đã tỉnh, Mai Ngọc cũng chưa biết là anh tỉnh lại đâu.

Nói một thôi một hồi, Thụy Kha ôm dịt lấy Thìn, cô đang sợ khi Thìn vẫn chưa nói câu nào. Đầu cô gục vào vai anh tìm chỗ dựa, vú cô vẫn chịn rịn vào cánh tay anh.

Một lúc sau, Thìn mới nói:

– Thụy Kha, em thật là vĩ đại. Không có nhiều phụ nữ làm được như em đâu.

Thụy Kha nũng nịu, cô để mũi và miệng mình ở cổ anh:

– Em chẳng vĩ đại gì đâu, em cũng ghen lắm, tức lắm, uất ức lắm chứ. Người em yêu lại đi có con với người khác. Nhưng cũng may em không mất đi lương tri mà hủy hoại cuộc sống của một đứa bé, em chỉ nghĩ đơn giản đó là con của anh thôi. Con của anh cũng là con của em. Em thề bằng chính mạng sống của mình, em yêu quý bé Cún như đứa con em dứt ruột đẻ ra. Bé Cún xinh, ngoan và dễ thương lắm anh ạ? Anh có muốn gặp bé không?

Thụy Kha thăm dò.

Thìn nghe Thụy Kha nói vậy thì vòng tay đặt lên lưng Thụy Kha ghì chặt vào lòng mình, để đôi vú của cô chạm mạnh vào lồng ngực anh. Thìn cảm nhận rất rõ tim Thụy Kha đang đập mạnh lắm, đập mạnh vì lo lắng, hồi hộp không biết lựa chọn của anh sẽ là như thế nào. Thìn sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, anh đã có quyết định của mình.

Thìn trườn mình nằm xuống ôm theo Thụy Kha, anh ôm Thụy Kha thật chặt như sợ cô ấy rời xa mình:

– Thụy Kha, anh yêu em. Mai dẫn anh đi gặp bé Cún nhé.

Thụy Kha hít một hơi thật căng lồng ngực mình mùi người anh, cô biết với cái ôm thật chặt này là câu trả lời rõ ràng, rằng anh sẽ không bỏ cô mà vì chữ “trách nhiệm” để đến với Mai Ngọc. Thụy Kha ỏn ẻn làm nũng:

– Vâng, mai em dẫn anh đi gặp bé Cún để hai bố con nhận nhau. Nhưng anh đừng bỏ em nhé. Em yêu anh lắm, em không sống thiếu anh được đâu.

Thìn bóp đít Thụy Kha:

– Ừ, anh cũng yêu em. Thôi ngủ đi em.

Thìn với tay tắt điện, nhưng Thụy Kha nào có cam chịu như vậy, cô gãi gãi vào đầu vú Thìn:

– Anh, em hết đau ở bướm rồi.

Và thế là: La là lá la, la là lá la.

Chương trước Chương tiếp
Loading...