Người con gái ấy - Quyển 2

Chương 38



Phần 38

– Ấy, sao tự nhiên má lại gắt với con vậy?

Hơi giật mình chút xíu thôi chứ tôi vẫn thản nhiên đáp lại bà má đang trợn trừng mắt đầy yêu thương. Cơ mà coi bộ dáng không sợ trời không sợ đất của tôi, nghe chừng cơn tức giận của bả càng ngày càng tăng cao thì phải.

– Mày vô đây tao biểu. Đứng xớ rớ ở đó chi.

– Được rồi. Đây, con ngồi xuống rồi đây.

Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh Quỳnh, cố gắng bơ đi sự tồn tại của chị ở trong căn phòng này. Chị vẫn ngồi cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối, có lẽ đang tồn tại một chút khó xử giữa tôi và Quỳnh thì phải.

– Rồi. Má biểu gì con ạ?

– Riết rồi không ai dạy được mày nữa phải không?

Vừa mới tính mở miệng ra nói thì ông già ném cho tôi một cái trừng mắt ra hiệu kiểu “tình cha con có chắc bền lâu”. Ngay tắp lự, bao nhiêu thứ đang định nói tôi nuốt tuột lại xuống cổ họng.

– Mày đi đâu mấy đêm liền không về hả thằng kia?

Ngó thấy tôi im re chịu trận, bà má nghe chừng đã hơi hài lòng nhưng vẫn lên tiếng chất vấn.

– Dạ… à con… à hôm trước con nhậu bên nhà thằng bạn say quá nên ngủ luôn bên đó.

– Thế còn hôm nay, đi đâu bây giờ mới về? Nói tao coi thử.

Thiệt tình, má con bao nhiêu năm nay mà sao bả thích làm khó tôi quá trời. Giờ mà tôi lại hùng dũng bảo đêm qua con chơi trò xếp hình ở phòng một con nhỏ nào đó chắc bả lột da tôi làm thảm trải nhà quá. Hơn nữa lại có cả Quỳnh đang ở đây, da mặt tôi có dày cỡ nào thì cũng biết ngại chớ. Liếc liếc ra hiệu cho bà mà là có cả người ngoài ở đây mà bả không chịu hiểu, đã thế còn ăn nguyên một tràng nữa.

– Liếc liếc cái gì. Mày có biết là sáng nay tao đến thấy con bé ngủ gục ngoài cổng đợi mày về không. Đi tối ngày không biết về, có cái điện thoại thì không liên lạc được. Mày tính để má mày tức chết phải không.

– Dạ má điện thoại con hết pin mà.

– Mày thích trả treo với tao không? Cả hai ngày hôm nay buổi sáng tao qua đều thấy con nhỏ đợi mày. Mày đi ăn đi chơi nhậu nhẹt xong để con gái nhà người ta như thế coi có được không?

Tôi sững người im lặng nhìn chị, tôi biết Quỳnh vẫn cố gắng gặp tôi nên mấy đêm nay mới không về nhà ngủ. Không ngờ hôm nào chị cũng chờ cả đêm ngoài đường. Vậy nếu tôi không về, cô gái này sẽ… đợi đến khi nào đây.

– Mày chơi bời ít thôi, đời tao đã hỏng một thằng con rồi, mày coi làm sao thì làm đó.

Cho đến tận bây giờ, thằng anh tôi có nhà có xe, vợ con đàng hoàng nhưng má vẫn coi nó là một thằng hư hỏng bởi vì cái quá khứ vào tù ra tội và chính cái công việc mà nó đang làm. Thế giới của má tôi nhỏ lắm, hầu hết chỉ xoay quanh công việc nhà, nuôi dạy mấy đứa con và giờ là trông vài đứa cháu nội. Nói quá một chút, tư tưởng của má tôi còn cứng khắc và cũ hơn cả ông già.

– Còn nữa, con phải có trách nhiệm với những mối quan hệ của con. Má biết mày là người như thế nào nhưng có những thứ đừng để mất đi rồi mới hối tiếc.

Bà má dịu giọng hơn khi thấy thằng con cứng đầu ngồi im chịu trận. Bả nói câu sau xong còn cố ý liếc sang bên phía Quỳnh một cái thật thâm ý khiến chị đỏ bừng mặt. Má biết chị từ đợt vô viện thăm tôi, mà các bạn biết tính mấy bà mẹ rồi đó, bất cứ một đứa con gái nào thân cận quá mức với con trai bả thì y như rằng sẽ được mặc định là người yêu.

Và bây giờ, bả bắt gặp Quỳnh ngủ gục trước cửa nhà tôi, nguyên một câu chuyện drama phụ tình giống mấy cái phim Hàn quốc đã được vẽ ra trong đầu bả. Đương nhiên nhân vật chính là thằng con trai khốn nạn của bả và một con nhỏ hết lòng bị phụ bạc. Đúng là phụ nữ mà, mềm lòng với dễ đồng cảm quá trời.

– Má nói rồi đó nha. Mình là con trai thì phải rộng lượng phóng khoáng lên chớ, ai lại để con gái nhà người ta như thế chứ.

– Má… Không phải như má nghĩ đâu má.

– Cãi cái gì. Tao đẻ ra mày mà tao lại không biết à.

Mặc cho tôi cố chống chế một cách yếu ớt, bà má chốt một câu xanh rờn khiến thằng con trai cãi không nổi luôn. Chưa dừng lại ở đó, bà còn quay sang bên phía Quỳnh, nhẹ nhàng đầy tình cảm nắm lấy một bàn tay của chị mà nói.

– Con coi giùm bác thằng trời đánh này nhé. Cái thứ gì đâu cứng cổ cứng đầu không ai dạy được. Có gì con cứ nói với bác, không phải sợ nó.

– Má… Con có phải trẻ con đâu mà trông với nom cái gì.

– Mày im. Ở đây ai to nhất?

– Dạ má ạ.

Tôi thả người dựa lưng vào cái ghế sô pha ỉu xìu trả lời. Nói như bả thì đến bố tôi cũng chịu thua ấy chứ, à khoan, đúng là ổng thua thật. Thao thao bất tuyệt một hồi nữa thì hai cụ mới chịu ra về. Giờ tôi mới thấy tác hại của việc ở riêng, các bạn sẽ không bị nạt mỗi ngày mà sẽ dồn cả vào một ngày nào đó đẹp trời.

Thật ra nói là ở riêng chứ tôi vẫn về nhà bên kia ăn cơm đều xong lại quay về đây ngủ. Các bạn cũng hiểu mà, thanh niên ai chả lười, vừa đỡ phải nấu cơm lại vừa có không gian thoải mái. Không biết các bạn như nào chứ tôi khá thích kiểu sống như thế này, ở bên kia nhiều lúc có tụi trẻ con sang, mà tính tôi thì lại thích yên tĩnh nên nhiều khi hơi khó chịu. Tất nhiên không phải tôi không thích trẻ con, chơi với tụi nó một lúc thì còn được chứ ở lâu chắc tôi phát điên mất. Dù sao thì bắt một thằng thanh niên hai mấy tuổi đầu đang ăn chơi mà phải đi trông trẻ thì ai chịu thấu.

Trở lại với căn phòng khách nhà tôi, lúc này chỉ còn tôi và Quỳnh đang ở đó, ngồi cạnh nhau, im lặng. Chưa bao giờ tôi và chị lại rơi vào một tình huống khó xử như bây giờ, có lẽ đang có một khoảng cách vô hình giữa hai con người thì phải. Cuộc đời thật kỳ lạ với những mối quan hệ kỳ lạ.

– Chị ngồi chơi nhé. Em đi tắm đây.

Đến tôi cũng không thể ngờ được có ngày mình lại khách sáo với chị đến vậy. Thậm chí đến Quỳnh cũng giật mình bất ngờ, chị nhìn tôi thẫn thờ, đôi mắt đỏ hồng, ầng ậng nước như sắp khóc đến nơi vậy. Còn tôi, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ trên khuôn mặt, bước thẳng về phía cầu thang một cách vô tình.

Tôi thường tắm rất lâu, nhắm mắt và ngâm mình trong làn nước ấm là một cách thư giãn không hề tồi. Chính xác thì thói quen này của tôi được thừa hưởng từ Linh. Lúc em còn ở Việt Nam, hai đứa vẫn thường tắm chung. Đó là một khoảng thời gian thực sự hạnh phúc của tôi và em. Còn bây giờ thì… Không hẳn là buồn như lúc Linh mới đi mà cảm giác thiếu đi một thứ gì đó khiến mọi thứ trong cuộc sống của tôi trở nên rất nhạt nhẽo và vô vị. Nó giống như bạn cứ đi hoài đi hoài trên một con đường, và cái con đường đó trống trải, chẳng có điều gì khiến bạn thực sự hứng thú nữa.

Châm một điếu thuốc rồi nằm dài trong bồn tắm tận hưởng những làn khói trắng lẫn lộn với nhau trong không gian ẩm ướt. Hình như tôi đang hút nhầm một điếu thuốc đã được trộn lẫn với thảo dược thì phải. Mọi thứ có vẻ như đang mờ dần trong khi mí mắt tôi bắt đầu nặng trĩu xuống.

Mặc dù sự tỉnh táo đang sụt giảm một cách nhanh chóng nhưng tôi vẫn kịp nhận ra có một thân hình đang đứng bên kia cánh cửa phòng tắm. Cánh cửa kính bị mờ đục bởi hơi nước được mở ra, Quỳnh bước vào với cơ thể đầy hấp dẫn của chị và đương nhiên là chẳng còn mảnh vải nào trên đó cả.

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của chị, rõ ràng là bất ngờ nhưng mà lại cứ như đã biết sẽ như vậy. Hoặc, có thể nói rằng chất kích thích từ điếu thuốc đang cháy ở trong tay của tôi đây khiến mọi cảm xúc đều bị bão hòa đến mức thờ ơ lạnh nhạt.

– Em nhớ anh lắm.

– …

Quỳnh nhẹ nhàng bước vào trong cái bồn tắm lớn, khuôn mặt chị áp vào hõm cổ tôi trong khi hai cơ thể dính lấy nhau trong làn nước ấm. Tôi vẫn để yên cho chị nằm trên người mình, im lặng không nói gì. Đằng sau khuôn mặt vẫn luôn bình thản đến lạnh nhạt không cảm xúc của tôi là một chút bối rối. Lời xin lỗi cứ nghẹn ứ ở trong cổ họng mặc dù tôi đã cố hết sức để có thế đưa nó ra ngoài. Có lẽ rằng cái tôi của một thằng con trai quá sức lớn khiến cho tôi không tài nào hạ thấp mình được.

– Em xin lỗi. Anh đừng như thế nữa.

Thật buồn cười, chính chị lại là người nói lời xin lỗi trước. Vẫn là câu nói cũ mà tôi thường dùng, đàn bà là một giống loài kỳ lạ, nhất là đàn bà khi yêu. Trong mắt họ, chỉ có người mình yêu mới là thứ quan trọng nhất, còn những cái khác, dẹp hết đi. Tôi thương chị, cố tình đẩy chị tránh xa một kẻ không tốt như tôi mà sao chị lại chẳng hiểu. Chị như một con thiêu thân, biết lao vào lửa là sẽ đau đớn nhưng cũng chỉ hy vọng một phút huy hoàng.

Đôi môi mềm mại của chị bắt đầu hôn dịu dàng vào cổ tôi. Cái kiểu mơn trớn nhẹ nhàng của Quỳnh vẫn luôn luôn là một vũ khí lợi hại chết người. Thằng em bên dưới đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu lên hóng hớt một cách hư đốn. Đương nhiên mọi biểu hiện của nó đều được chị nắm bắt đầy đủ theo đúng nghĩa đen luôn.

Một tay vươn xuống nắm lấy con cu đã cứng ngắc của tôi, Quỳnh nửa ngồi nửa quỳ khiến cơ thể vốn đã nóng bỏng của chị càng thêm mê hoặc. Người ta thường bảo anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi thì không phải anh hùng nhưng chắc chắn chị là một mỹ nhân khó tìm. Vuốt nhẹ từ vai chị xuống dọc sống lưng rồi nắn nhẹ vào bờ mông căng tròn phía sau. Tôi nâng nhẹ cằm chị lên như đang tinh tế thưởng thức một món bảo vật quý giá. Hai đôi mắt chạm vào nhau, tôi thấy trong đó một sự vui mừng của một người đàn bà yêu đến cháy lòng.

– Tại sao chị lại yêu em nhiều như vậy?

Không đợi Quỳnh trả lời, tôi ngậm lấy đôi môi đã hơi hé ra của chị mà hôn ngấu nghiến. Tôi đã từng nghe có người nói tình yêu là một liều thuốc độc, nó khiến con người ta mù quáng đến mức quên đi cả bản thân mình. Hay một cách thô thiển hơn, cũng giống với trường hợp của tôi hơn, tình yêu là một con chó. Bạn chạy thì nó đuổi, bạn đuổi thì nó cố sức chạy khỏi bạn. Cái vòng luẩn quẩn đó vẫn luôn luôn khiến người ta phải đau khổ.

Mà thôi, giờ đâu phải lúc để quan tâm đến vấn đề đó nhỉ. Tôi bế bổng thân hình vẫn còn dính đầy nước của chị lên, nhanh chóng bước ra khỏi không gian ẩm ướt của cái phòng tắm. Chẳng quan tâm đến việc hai cơ thể còn dính đầy nước của tôi và chị, cả hai quấn lấy nhau trên cái giường rộng lớn như muốn nuốt chửng lấy đối phương.

Da thịt vẫn còn ẩm ướt của chị dường như được phủ một lớp đường ngọt ngào thì phải, tôi liếm một đường dài từ cổ xuống tận vùng bụng dưới của Quỳnh. Tham lam rúc mặt vào đám lông đen trên cái mu bướm cao vút, tôi hít một hơi dài hương vị của đàn bà. Một tiếng rên thoải mái thoát ra từ cổ họng của chị khi lưỡi tôi lách vào trong hai cái mép thịt bên dưới.

– Ôi… Em sướng quá H ơi.

Bàn tay chị nắm lấy tóc tôi vò nhè nhẹ khi vùng thầm kín bị một cái lưỡi điêu luyện tấn công. Tôi liếm sạch sẽ nước nhờn đang tuôn ra từ cái khe bướm, Quỳnh có một cái mùi vị rất đặc trưng và cực kỳ hấp dẫn. Như đã từng nói với các bạn, dâm thủy của phụ nữ là một trong những thứ rất khó tả. Đơn giản một chút, Quỳnh là một trong những người đàn bà ‘ngon’ nhất mà tôi từng được sở hữu.

– Nhớ em quá hay sao mà con bướm này lại nhiều nước thế nhỉ?

Tôi cười cười vuốt đi đám nước nhờn dính trên khắp khuôn mặt rồi lại đè lên người chị mà ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào. Quỳnh chẳng ngại ngần gì mà cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn còn dính đầy dâm thủy của tôi. Chị hự lên một tiếng khi con cu của tôi bất ngờ xuyên vào trong cái khe trơn tuột bên dưới.

– Từ từ thôi… Em… A… a…

Quỳnh chỉ còn kêu được những tiếng rên ú ớ vô ích cố gắng chịu đựng sự tấn công đầy mãnh liệt của tôi. Con bướm ấm nóng đầy nước nhờn mút chặt lấy thằng em khiến tôi cũng phải rên lên vài tiếng sung sướng. Cơ mà tôi không phải dạng người thích dirty talk lắm nên cùng lắm cũng chỉ thở dốc mạnh vài hơi. Còn Quỳnh thì khác, ở một nơi thoải mái như thế này thì chị chẳng ngại ngần gì mà không giải thoát cho bản năng bên trong con người mình.

– Mạnh nữa lên anh… Em sướng chết mất.

– Có ai đã từng bảo rằng chị rất dâm đãng chưa?

Vẫn nhấp đều đều bên dưới, tôi vừa cười trêu chọc vừa nói với chị. Đáp lại bằng một cái lườm sắc lẹm, Quỳnh cắn mạnh vào môi dưới của tôi rồi đáp.

– Em chỉ dâm với mình anh thôi.

– Ngoan vậy thì chắc phải thưởng thôi nhỉ.

Tôi rút con cu ướt sũng nước nhờn ra trong vẻ mặt ngạc nhiên của chị rồi ngay lập tức đưa lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang hơi hé ra. Quỳnh nhăn mặt ái ngại nhìn con cu trước mặt mình rồi lại nhìn tôi van xin.

– Cái này là phần thưởng của anh đấy hả.

– Tất nhiên rồi. Nào, há miệng ra em đút cho nào.

Trông cái vẻ nhăn nhó của chị mà tôi thấy vừa buồn cười lại vừa thương. Tôi biết chị không ngại việc ngậm thằng em của tôi mà đang ớn đám nước nhờn của mình dính trên đó. Rõ ràng lúc nãy miệng tôi dính nhoe nhoét nước nhờn mà chị vẫn ghì lấy cổ hôn ngấu nghiền, chả hiểu sao giờ lại chê. Đúng là không thể hiểu nổi logic của phụ nữ mà.

– Ngon không bé cưng?

Nhìn Quỳnh mút thằng em của tôi giống như kiểu chỉ muốn cắn đứt nó ra vậy. Hết bắt chị nuốt trọn thằng nhỏ tới tận cổ họng thì tôi lại rút ra đập đập vô gương mặt hờn dỗi của Quỳnh. Lớp nước nhờn khi nãy trên con cu đã được thay thế bằng nước miếng từ cái miệng xinh đẹp của chị.

– Chưa từng thấy một ai đáng ghét như anh luôn đấy.

Quỳnh vùng lên vật ngửa người tôi xuống, con cu lại một lần nữa bị cái khe bướm ấm sực nuốt gọn. Tiếng va chạm của da thịt, tiếng rên của đàn bà và tiếng thở dốc của đàn ông tràn ngập căn phòng ngủ. Thằng em tôi bị dập tơi tả trước sự tấn công của Quỳnh. Là một giáo viên yoga, sự dẻo dai và sức bền của chị tới mức nào thì chắc các bạn cũng đoán ra được rồi.

– Có cảm giác như kiểu em đang bị chị hiếp dâm vậy.

– Sao? Anh muốn lên phường tố giác à?

Tôi cười khi thấy cái nguýt dài của chị rồi đưa một tay lên kéo nhẹ cái núm vú cương cứng màu nâu rồi vân vê nó như một món đồ chơi. Gu của tôi thích những cái gì vừa phải và vừa đủ, ngực của chị chắc chỉ khoảng 83, đầu ti không còn hồng hào nữa mà chuyển sang màu nâu nhạt. Quỳnh rên rỉ như một con mèo cái khát tình, nước nhờn của chị chảy ngược xuống khiến cả hai hòn dái của tôi cũng ướt sũng.

Cơ mà thật sự hôm nay tôi hơi bị mệt, cả đêm vật lộn ở phòng của Vy, tính ra tôi ngủ được có mấy tiếng đồng hồ. Hôm trước thì tôi cũng chẳng ngủ được mấy vì đêm hôm đó quả thật đi chơi với tụi bạn đến gần sáng rồi mới về. Giờ tính về nhà ngủ mà còn chưa được ngủ tí nào đã bị Quỳnh quần tơi tả thế này rồi thì sức trâu cũng không đỡ nổi. Tôi out ngay khi thấy thằng em có biểu hiện muốn đầu hàng.

– Ủa… Sao hôm nay anh ra sớm quá vậy.

Đang trên đà sung sướng thì chị phát hiện ra sự thay đổi của con cu bên dưới, Quỳnh ngạc nhiên nhìn tôi hỏi.

– Thề, hôm nay em mệt thật đấy. Giờ mà chị bắt em làm thêm hiệp nữa chắc ra đi luôn quá à.

– Hôm qua làm gì mà mệt?

Đáp lại cái lườm đến cháy thịt của chị, tôi chỉ cười xuề xòa không đáp rồi vật cái cơ thể đang ngồi trên người mình xuống mà ôm hôn ngấu nghiến. Câu hỏi đó của Quỳnh như một phản xạ bản năng thôi chứ chắc chắn chị biết tôi đã không muốn nói thì có cố hỏi cũng không được. Đá lưỡi vài cái, mút tí nước miếng thì chị đẩy nhẹ vào ngực tôi, giọng nói giống như đang hờn dỗi vậy.

– Bỏ em ra. Bắn đầy vào bên trong mà không định để cho người ta đi rửa à.

– Để đấy thì có làm sao đâu. Đằng nào mà chẳng cho vào rồi.

Tôi vỗ vỗ mấy cái lên mông chị, mặt rúc vào giữa hai bầu vú rồi bắt đầu đi tìm những cơn mơ…

Chương trước Chương tiếp
Loading...