Người con gái ấy - Quyển 2
Chương 39
Cuối cùng thì mọi thứ lại trở về như cũ, mối quan hệ nửa vời của tôi và Quỳnh lại được tiếp tục. Thật ra cũng không hẳn như vậy, có lẽ chỉ có chị là vẫn như thế, còn tôi thì… Haizz, cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa. Giống như một loại trách nhiệm vậy, rất miễn cưỡng.
Cơ mà chẳng hiểu sao bà má tôi thì lại rất quý chị, quý một cách cực kỳ lạ thường. Thậm chí tôi còn cảm giác có mấy phần hơn hẳn Linh ngày xưa. Nghe bảo chị làm giáo viên Yoga, má tôi đăng ký luôn một thẻ thành viên ở trung tâm của chị khiến tôi muốn né cũng không né được khi chiều nào cũng phải đưa rước bả đến phòng tập. Hồi trước, thỉnh thoảng má tôi có gặp Linh, cũng rất vui vẻ cười nói nhưng chưa bao giờ thấy bả nhiệt tình như với Quỳnh bây giờ vậy. Tư tưởng và suy nghĩ của phụ nữ đúng là luôn luôn khó hiểu mà.
Mặc dù luôn cố giữ một cái vẻ ngoài bình thường và vui vẻ nhất, nhưng cuối cùng tận sâu bên trong của tôi vẫn còn một chút gì đó hơi gợn. Và tôi cố gắng làm mọi thứ để cho mình bận rộn để quên đi cái khoảng lặng đó. Ngoài thời gian lên giảng đường, gần như tôi biến thành một trợ lý bên cạnh ông già, tham gia vào tất cả những việc của công ty chứ không còn kiểm kê kho và đầu ra như trước nữa. Phần cũng bởi đã cận Tết, nhiều đơn hàng đến tới tấp khiến cho mọi thứ cũng phải tăng tốc dần lên.
Tất nhiên, là một người cha, ông già tôi rất vui mừng vì có một thằng con trai chăm chỉ làm ăn. Nhưng cũng dần dần ổng nhận ra thằng con của mình đang thay đổi, giống như biến thành một cái máy chứ không còn hay nhăn nhở cười nói như ngày trước. Những căn bệnh về tâm lý thường khó giải quyết hơn hẳn những căn bệnh bình thường khác. Có thể trông bên ngoài bạn có vẻ rất ổn, rất bình thường nhưng vấn đề sâu bên trong thì lại không hề đơn giản chút nào.
Cho đến tận bây giờ, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu tại sao ngày đó mình lại có những vấn đề về tâm lý lớn đến vậy. Chỉ là chia tay mối tình đầu thôi mà, có gì quá mức to tát đâu nhỉ. Ai cũng nghĩ vậy, thậm chí đến cả bản thân tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng cuối cùng, nghĩ đi nghĩ lại thì đó giống như một dạng duyên phận vậy. Tôi chưa bao giờ tin vào thần phật, chúa hay đấng tối cao nào cả, nhưng thực sự có nhiều thứ giống như là số phận, là ý trời sắp đặt vậy.
– Mai mày nghỉ ở nhà đi. Khỏi cần đến công ty nữa.
Lần đầu tiên trong đời tôi bị đuổi việc, lại còn từ chính miệng ông già yêu quý nói ra nữa mới ghê chớ. Mặc cho vẻ mặt ngơ ngác đầy ngạc nhiên của thằng con trai, ổng bỏ cái kính xuống, ngả xuống cái ghế giám đốc dài một cách thoải mái. Tôi với ông già có một kiểu ăn ý đúng chất tình phụ tử, chỉ cần nhìn qua ánh mắt hay cử chỉ là gần như đoán được dụng ý của người kia. Cơ mà trong trường hợp này, tôi chẳng hiểu cái quái gì sất.
– Ba nói gì con không hiểu.
Thở một hơi khói từ cái tẩu ngắn trên tay, mùi thuốc tẩu thơm lừng lan tỏa khắp căn phòng điều hòa. Bộ dáng ung dung tự tại của ông già khiến tôi phát bực, nhưng tất nhiên, chẳng có chút bất mãn nào được phép chui ra ngoài cả.
– Có vấn đề gì không ổn hay sao mà tự nhiên ba kêu con nghỉ?
– Ừ đúng là có vấn đề. Nhưng không phải công việc, mọi thứ mày làm rất ổn, ba rất hài lòng khi thấy mày dần dần tiếp thu được một phần công việc của gia đình.
– Con không nhớ là ba mình có sở thích dài dòng đến vậy đâu. Nói vào trọng tâm đi ba.
Ổng cười khi thấy vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn của tôi. Thiệt tình, giống như tôi và ông già đang đổi vai cho nhau ấy, người bình thường nghiêm túc thì lại nhiễm thói lầy lội, còn người hay đùa giỡn thì bây giờ lại muốn nghiêm túc. Khẽ hất hàm rồi cầm cái tẩu thuốc vẫy vẫy ra hiệu cho tôi ngồi xuống cái bàn uống nước trong phòng.
– Từ từ uống nước đi. Lâu rồi tao với mày không ngồi nói chuyện với nhau.
Ông già tôi vừa thong thả pha một ấm trà. Quái, ông già tôi lẫn hay sao ấy nhỉ, ngày nào mà tôi với ổng gặp nhau tới mấy chục lần. Dường như đã đọc được suy nghĩ đầy thắc mắc của thằng con trai, từ tốn rót xong hai chén nước trà thì ổng mới cất tiếng nói với tôi.
– Tao nói là nói chuyện trên cương vị hai cha con. Hiểu chưa?
– Dạ. Được rồi, vậy có chuyện gì vậy ba?
– Dạo này con làm sao thế? Ba thấy mày không đi học thì lại cắm đầu về công ty với mấy đơn hàng. Bộ mày không có bạn hả con?
Ủa, ông già tôi hôm nay làm sao thế nhỉ. Chẳng nhẽ tôi ngoan quá lại khiến ổng ngạc nhiên dữ dội vậy à.
– Ý ba là sao? Con vẫn không hiểu.
– Haizz… Thằng đần này, mày coi lại cái mặt mày đi. Hai chục tuổi đầu mà râu ria có khác gì ông cụ không cơ chứ.
Dạo này đúng là tôi có hơi bệ rạc thật, lâu lâu rồi cũng chưa cạo râu. Mà bạn nào có râu quai nón thì cũng biết rồi đấy, thường thi vài ngày không cạo là nó mọc tùm lum hết trơn luôn. Nghe ông già quở trách, tôi cười cười rồi đưa tay lên xoa xoa mấy sợi râu lún phún dưới cằm không đáp.
– Tao biết mày không phải người cầu kỳ nhưng sao mấy vấn đề đơn giản như tự chăm sóc bản thân này cũng phải để nhắc là thế nào?
– Được rồi ba. Mấy cái vụ đó thì có gì quan trọng đâu.
– Không quan trọng cái đầu mày ấy. Trông có khác gì mấy thằng đầu đường xó chợ không hả. Thôi, tóm lại là mai mày nghỉ đi. Đi ngủ, đi chơi đàn đúm gì cũng được. Làm cho tao thấy mày giống một thằng thanh niên đi chứ không phải như thế này.
Dừng một chút nhấp ngụm nước chè như để lấy hơi, ổng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt một tràng dài nữa vào mặt tôi. Nói thì dông dài chứ túm lại cái đại ý của ông già là phải biết cân bằng giữa việc đi làm và nghỉ ngơi. Chăm chỉ là một thứ tốt nhưng quá mức lên thì lại biến con người ta thành một cái máy chỉ biết làm việc mà thôi. Tiền ai cũng thích nhưng cũng phải còn có sức để mà tiêu tiền chứ.
Cuối cùng khi thấy thằng con trai đã gật gù giống như hiểu ra vấn đề thì ông già tôi mới dừng lại cái bài diễn văn dài lê thê. Tất nhiên ngoài mặt thì như vậy chứ tôi đâu thể nào trưng ra vẻ chán ngán của mình cho ổng coi được. Cơ mà ông già dạy cũng phải nên tôi chẳng thể cãi được câu nào.
– Ấy là tao nói vậy thôi. Ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi chứ đừng có đàn đúm theo thằng anh mày rồi hỏng đời nghe con. Rượu cũng uống ít thôi, tao không cấm nhưng tự mày phải biết điều độ lại đấy.
– Vâng. Con lớn rồi mà ba.
– Ừ đấy là tao nhắc vậy. Giao du với mấy thằng ba láp ba xàm đó không hay ho gì đâu. À đúng rồi, tao thấy lâu lâu rồi mày chưa đi du lịch. Muốn đi đâu đó không để tao bảo con bé thư ký book vé cho.
– Thôi ba. Cái này con tự xử lý được.
– Ờ mày nói vậy thì kệ mày. Buồn thì rủ đứa nào đi cùng cũng được đấy. Tao thấy con bé gì ở nhà mày lần trước cũng không tệ đâu. Khà khà.
Ném cho tôi một cái nhìn ẩn ý và nụ cười khoái trá, ông già tôi vừa nói vừa vỗ bồm bộp vào vai thằng con yêu quý.
Chắc ở đây không có ai khổ như tôi quá. Lười cũng bị chửi mà chăm chỉ quá cũng bị mắng. Nhưng mà thôi, ông già kêu nghỉ thì tôi nghỉ cho ổng đỡ lo vậy. Cơ mà đang đi làm xong đùng cái được ở nhà, sau vài hôm cắm đầu hết ăn rồi ngủ thì tôi bắt đầu thấy bứt rứt. Tính tôi không thích sự ồn ào ở những chỗ đông người nên gần như chẳng đi đâu. Gì chứ mấy cái bar bủng nhức đầu bỏ mẹ, ở nhà tự gọt đá uống rượu có khi còn dễ chịu hơn.
Tất nhiên Quỳnh cũng biết việc tôi đang rảnh rỗi nằm ườn ở nhà, nhưng hình như có vẻ công việc của chị dạo này khá bận thì phải. Cũng phải, tầm gần cuối năm sắp đến Tết này thì ai mà không bận chứ. Tôi mà không được ông già đặc cách cho nghỉ phép chắc cũng đang kiểm kho chết mẹ chứ không phải chơi dài thế này đâu.
Người ta bảo “Nhàn cư vi bất thiện”, ý là mấy thằng rảnh háng thì hay làm bậy. Mấy hôm nay tôi và thằng Huy voi dính nhau như cứt với đít vậy, hết đi đá pes, chọc bi – a hay tối mò mẫm lên bar tăm tia mấy em gái thì lại tụ tập cafe cà pháo. À tất nhiên không phải quán cafe yên tĩnh của tôi mà là mấy chỗ sang chảnh pha như cứt nhưng được cái giá đắt vì view đẹp và nhiều gái xinh.
Thằng bạn to như con lợn của tôi tuy khó trong việc tìm kiếm real love nhưng xung quanh nó lúc nào cũng cả đống con bé lượn lờ. Có một thực tế cực kỳ phũ phàng trong cuộc sống đó là nếu bạn không đẹp trai thì phải nhiều tiền hoặc bố mẹ bạn nhiều tiền thì gái mới theo. Ngồi trước mặt tôi là thằng bạn thân với một con nhỏ eo bé xíu xinh xắn cao ráo, trông y như bộ phim “người đẹp và quái thai” phiên bản người thật vậy.
Mặc dù đang là nơi công cộng, cái quán cafe này cũng có vô số người ra vào tấp nập nhưng hai đứa nó vẫn thản nhiên hôn hít rồi làm đủ cái trò ngứa mắt. Nhấp một ngụm cafe đen, tôi khó chịu lên tiếng cằn nhằn với thằng bạn thân.
– Chúng mày có thể giữ chút ý tứ đi được không? Dm, vã quá thì tao cho hai trăm vào nhà nghỉ mà tha hồ vật nhau.
– Hê hê. Sao đâu bạn? Mình có người yêu thì mình phải thể hiện ra cho chúng nó thèm chứ.
Vừa nói thằng Huy vừa lần tay xuống nắn nắn cái đùi trắng muốt lộ ra ngoài sau lớp váy ngắn của con ghệ nó. Má nó chớ, mang tiếng chơi với nhau bao nhiêu ngày mà sao nó không học được chút lịch sự, lịch thiệp gì của tôi nhỉ. Thiệt tình, thất vọng hết sức mà.
– Sao? Chú ganh tỵ với anh đây đúng không? Có cần tao bảo Ánh giới thiệu vài đứa bạn cho không.
Chẳng hiểu sao nó nhìn kiểu gì mà ra nét ganh tỵ trên mặt tôi nữa. Con ghệ của thằng này tuy cũng được, nghe bảo làm PG hay mẫu ảnh tự do gì đó. Thằng bạn tôi hốt được con bé này trong một lần ngồi nhậu bên quận 4, quen nhau 3 ngày rồi sang ngày thứ 4 thì biến thành người yêu. Gần đây có vẻ nó quấn con bé này phết, đi đéo đâu cũng dính nhau rồi chiều chuộng con nhỏ này như công chúa luôn.
Có ngu cũng thấy rằng chắc chắn con bé tên Ánh này là một cây xẻng vàng trong làng đào mỏ nên đến nói chuyện tôi cũng lười mở mồm ra với nó. Trong mắt tôi bọn này cũng chỉ là mấy em hàng, có cái mác PG nên cao cấp hơn tí chứ có mẹ gì đâu. Loại này gặp thằng nào giàu chút là chúng nó bâu vào như đỉa đói, hút cạn tiền trong ví ông rồi biến chứ tốt đẹp đéo gì.
– Má. Sài Gòn nóng quá mậy.
– Đéo phải đâu. Tại mày béo quá thì có. Bảo đi tập gym với bố mày thì đéo đi cơ.
– Ôi dào. Ngày nào mà tao chả tập, em nhỉ. Hí hí.
Thằng bạn tôi trả lời rồi nó với con ghệ lại nhìn nhau cười hinh hích. Tiên sư cái lũ hoang dâm vô độ, tôi thở dài bất lực rồi ngửa đầu ra sau ghế mà hút thuốc.
– Đi Vũng Tàu chơi mấy ngày không mày? Đợt này đang rảnh.
Lời đề nghị của thằng bạn khiến tôi phải bĩu môi khinh bỉ, nó thì làm đéo có việc gì mà bận, nói cứ như là sếp lớn không bằng. Cuộc sống của thằng này đúng kiểu quy trình vỗ béo mấy con lợn vậy, hết ăn nhậu chơi bời là du lịch và chơi gái. Ông già nó làm to ở sở thuế vụ mà lại chỉ có mỗi thằng này là con một thì cũng không trách được.
Nhưng cũng đúng lúc đang buồn thật, đi đâu đó cho vui vui vài ngày không phải là một lựa chọn tồi. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi gật đầu đồng ý luôn với thằng bạn.
– À mà quên, kiếm thêm đứa nào đi cùng đi cho đủ đôi. Có cả ông Đức photo (một thằng cha nhiếp ảnh chơi khá thân với tụi tôi) đi cùng nữa đấy.
– Thôi, tao đi một mình cho thảnh thơi. Chúng mày thích làm gì thì làm, tao không để ý đâu.
– Dở vl. Đi chơi phải có đôi có cặp mới vui chứ thằng ngu này. Máy bay yoga của mày đâu? Rủ đi cùng cho anh em ngắm dáng bikini tí.
– Ngắm cái đmm, liên thiên có ngày bố ném xuống sông Sài Gòn cho cá rỉa đấy.
Thằng Huy cười hềnh hệch trước vẻ cáu gắt của tôi. Chơi với nhau đủ lâu để biết tính nhau rồi, thấy tôi khó chịu nên nó cũng im lặng. Xong, chuyến du lịch cô đơn của tôi sẽ bắt đầu trong 3 ngày nữa.