Người con gái đó
Chương 8
Sự thật là tôi cầm ly rượu lên nhìn nó một hồi, tôi sợ nó mà nó không có sợ tôi. Nhìn mặt tôi lúc đó y như cung nữ bị mấy bà hoàng hậu ép uống thuốc độc vậy đó. Làm “ót” cái hết ly rượu mà thấy vị rượu X. O giờ này đắng chát, cái vị đắng của mấy thằng sắp cho “chó ăn chè” mới thấy.
– Đó, vậy phải ngon không, cỡ này ra đường xưng là em út tao mới không mất mặt.
Ông Hoàng run run cái đùi, hí hớn nói, ông nội này mà xỏ được tôi cái gì là ổng khoái lắm, tại tôi cũng hay chơi lại ổng mà. Thôi nhịn! Bây giờ không đánh lại ổng không có nghĩa là sau này cũng vậy, đợi… 20 – 30 năm nữa ổng già thử coi, tôi xúc ổng liền cho mấy bác xem. Zời ơi, cỡ như ổng lúc đó tôi chấp 2 – 3 người cũng được.
Quân tử là phải như tôi nè, không nên sính cái dũng của kẻ thất phu lúc nhất thời. Khà khà.
Qua thêm vòng rượu nữa tôi chịu hết có nổi rồi, sống chết đòi lên lầu ngủ mấy ổng mới tha cho. Mới lết được vài bước, nghe ông Sơn hú theo “ê thằng quỷ, ráng ngủ lấy sức… lát anh nhờ đi mua mồi nha, đừng có lên đó tự sướng vui, tao mà phát hiện tao méc thằng Lộc cắt ku mày đó!”
Tôi xém xíu bổ ngửa, tưởng đâu quan tâm em út, ai ngờ sai mua đồ. Ai biểu tôi nhỏ tuổi nhất trong cái nhà này làm gì. Haizzz!
Số khổ, số khổ mà!
Tự nhiên lúc này nhớ bà bán nước ở trước cổng trường quá xá nhớ, phải chi giờ mà có bả ở đây, tôi sẽ quát thẳng vô mặt lão “Đậu xanh… rau má” rồi quay sang bả thỏ thẻ “cho 2 ly nha cô!”
Không biết giang hồ chỗ khác có đì em út trong nhà không, chứ nhà này đì 1 cây. Cứ hễ nhậu là “Minh ơi mua đá”, “Minh oi mồi”, “Minh ơi lấy đũa”… thiếu điều dám có bữa đi ỉa xong kêu “Minh ơi giấy chùi đýt!!!”, Chắc tôi giết mấy ổng, đốt nhà rồi vượt biên luôn.
Nhà ông Lộc bự chà bá, có tới 4 tầng. Tầng 1 là cấm cung của ổng, không đứa nào được bén mảng vô ngủ, chắc ở ác quá sợ ngủ chung rồi bị… thông đýt.
3 tầng còn lại thì vô tư đi, mỗi tầng 2 phòng, tivi, nhà tắm, máy lạnh đầy đủ y như khách sạn. Ai thích phòng nào cứ chui đại vô ngủ, miễn không mắc mấy bệnh cấm như là “đái dầm, mộng tinh…” thì ok hết, tại ông nội này cỡ nửa năm mới thuê người đi thay ra giường dọn dẹp mấy phòng tầng trên một lần, nên sợ mấy cha ở dơ qua ngủ lắm. Lỡ mà mấy chả bấy bá gì trong phòng chắc nó ủ mùi kinh khủng lắm.
Mà nói đâu xa, như cái phòng tôi ói đó, tới giờ có cho tiền rồi hăm dọa giết chết chắc cũng không ai dám vô. Nghĩ lại thấy mình bấy bá thiệt, tiện tay, tiện tay!
Tôi lờ mờ thấy cái gì vuông vuông mà dài dài, ây da, có cái núm tròn tròn nữa… cái cửa đây mà, mở cửa lủi vô phòng với bộ dạng như thằng chết rồi. Ngã người tự do xuống giường cái phịch, chả nhớ là mình vô phòng nào ở lầu mấy nữa. Nhưng kệ cha nó, quan tâm làm gì chứ, ngủ thôi.
Phải chi tôi ngủ được là hết chuyện mẹ rồi, nhưng mà ngủ không có nổi!
“Một vật nhúng vào chất lỏng bị chất lỏng đẩy thẳng đứng từ dưới lên với lực có độ lớn bằng trọng lượng của phần chất lỏng mà vật chiếm chỗ. Lực này gọi là lực đẩy Ác – si – mét”.
Những kiến thức được học ở trường đã giúp tôi biết lực đẩy acsimet đang sôi òng ọc trong bụng tôi, nó đang mọi vật trong đó tống ra ngoài… ọe.
Sau tiếng ọe thiệt lớn, tôi nằm vật ra thở hồng hộc trong toilet rồi… ngủ mẹ hồi nào không hay.
Cũng không biết là bao lâu nữa, tôi lờ mờ tỉnh dậy, cố mở đôi mắt nặng như đeo chì lên, vì tôi nghe loáng thoáng ngoài kia có người. Cũng phải cỡ 5p sau tôi mới tỉnh hẳn lại được, nghe mùi chua tanh lòm từ mồm xộc lên sau cơn thổ tả làm tôi suýt chết. Nếu mà chết thiệt chắc sách sử sẽ lưu danh tôi như một người đầu tiên chết vì tự ngửi mùi hôi trong mồm mình!
Ui cha! Công nhận bản thân mình là một người vô cùng ngăn nắp và lịch sự, không ngờ vô toilet ói mà còn vô thức đóng cửa toilet lại, thiệt tự hào quá sức tôi ơi. Chớ mà không đóng cửa dám cái mùi này ám vô phòng máy lạnh chắc ra ngủi rồi ói tiếp tập 2 quá.
– Anh… từ từ nè, để đó em!
Ui cha… Cái lồng gì thế, bộ thằng ông nội nào chui vô phòng mình bật phim sếch hả, sao nghe cái giọng con nhỏ kéo nhừa nhựa như khiêu khích mấy cái lỗ tai đàn ông quá vậy ta.
He hé mở cái cửa ra coi “đại dâm thần” nào ngon cơm vậy… Á đù! Ông Hà với con Ngân bồ ổng nha.
Lão Hà bá đi mua đồ về hồi nào vậy ta, mà cớ gì bao nhiêu phòng không vô, vô đây chi cho tôi… sướng con mắt vậy trời!
Ông hà đứng cạnh giường, cởi trần để lộ hình xăm đôi cánh thiên thần phủ kín lưng. Mà công nhận bó – đỳ ổng đẹp thiệt, cơ ngực săn chắc, bụng 6 múi nhờ được tập với mấy ông Tiger, remy, XO riết mà gom lại thành một múi.
Bà Ngân bồ ổng ngồi trên giường, cả người chỉ còn bộ đồ lót ren màu đen, làm thân hình con nhỏ đẹp càng thêm đẹp. Không biết con méng này có tập gym không mà trên cơ thể chỗ nào cần lồi thì lồi nhiệt tình, chỗ cần lõm thì lõm hoàn hảo luôn. Tóm lại là 4 chữ thôi: Bá cháy bọ chét!
Hai tay bả với lên lưng quần tháo cọng dây nịt ra, rồi với một động tác nhanh chóng và thuần thục, bã tiễn cái quần jean và quần lót của ổng về với gót chân. Cây hàng của ổng bật ra thiếu điều xém đập vô trán bả, mà nhìn cây hàng của ổng làm tôi liên tưởng tới một loài cá kỳ lạ mà có lần được nghe nói.
Con CÁ CHÀ BẶC!!!
Nhìn con Cá của ổng làm tôi tự ti hết có biết, nó dài cỡ chừng 20 phân, to gần bằng cùm tay của bà Ngân. Tôi đứng trong toilet dòm lăm lăm, bấy lâu nay cũng tự tin hàng họ của mình lắm chứ. Thằng nhỏ trắng trẻo, đẹp trai, gân guốc lại còn lắm lông.
Thế mà giờ chỉ muốn lôi thằng nhỏ trong quần ra mắng một trận té tát “Mày nhìn đi, con nhà người ta cỡ bằng xúc xích xông khói mỹ, còn mày nuôi ăn mập thây mười mấy năm mà giờ chỉ bằng cây xúc xích vissan là sao hả… hả?”
Thôi quay lại với nữ diễn viên chính đã, việc nhà để xử nội bộ sau. Con ghệ ổng cúi đầu, he hé cái môi anh đào nhỏ nhắn xinh xinh hôn lên con Cá, cái cặp môi của bả phải nói là quyến rũ vô cùng, đầy đặn, mọng nước như Angelina jolie. Nhưng ổng thì không có giống Brad pitt chút nào hết, họa chăng thì có hơi giống Minh béo phiên bản lỗi!
Bác nào tình nhân đang có nhau hạnh phúc, nhưng chắc chắn sẽ tàn nhẫn hơn với những người cô đơn hoặc đang mang tâm sự như tôi đây. Gió lạnh tạt vào người từng đợt, cơn gió len lỏi vào sâu trong tim, tìm đến chỗ mềm yếu nhất trong tôi mà bơi móc cảm xúc.
Tôi đi trên đường mà đầu óc chỉ nghĩ về em, rồi bất giác trong vô thức, tôi nhận ra mình đang dừng trong con đường ở ngã ba đối diện hẻm nhà em. Nhà anh Lộc và nhà em gần nhau, chỉ khoảng 5 – 6 phút đi xe. Tôi dừng xe gạt chống, móc gói ba số ra hút một điếu.
Đứng như tượng gỗ, ánh mắt tôi cứ hướng vô con hẻm tăm tối, leo lắt chút ánh đèn vàng từ ngoài đường hắt vào, khiến tôi nhớ em đến da diết. Mấy lần tính đánh liều vào nhà kiếm em, nhưng tôi sợ, sợ mình biết rằng em không có mặt ở nhà lúc này như đã nói. Thà tôi cứ tự dối mình rằng em ở trong kia, quây quần cùng gia đình bên bữa tiệc giáng sinh sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Còn đang chìm trong dòng suy tư vô định, chợt thấy ánh đèn pha từ chiếc xe nào đó rọi thẳng vô hẻm. Một cặp nam nữ đang chở nhau trên chiếc attila đỏ quẹo vào, người nữ mặc váy đen, áo hai dây trắng, đội chiếc nón bảo hiểm lưỡi trai hồng có dán hình con hello kitty phía trên.
Mắt tôi nhòe đi, người lung lay như sắp ngã, trời đất quay cuồng như muốn sụp đổ, tay tôi run rẩy đến độ không còn giữ nổi điếu thuốc trên tay. Cái nón này chính tay tôi mua tặng em, và em là người dán hình decal con mèo lên đó, làm sao không nhận ra cho được.
Em ngồi phía sau gã trai xa lạ kia, một tay ôm eo thắm thiết, một tay cầm ly nước uống, gương mặt em ra chiều hạnh phúc lắm, một thứ hạnh phúc thật mỉa mai với tôi, vì người mang đến cái hạnh phúc bừng sáng đó đâu phải tôi, người bạn trai của em!
Chua xót, chua xót đến cùng cực, tôi đến với em bằng tất cả niềm tin, tình yêu nồng nàn của tuổi trẻ, em là người đầu tiên tôi yêu bằng cả trái tim như thế, vậy mà em đành lòng mang sự dối trá tàn nhẫn của người đời vào phá tan thế giới màu hồng mộng mơ mà tôi dựng nên bằng sự khờ khạo và mù quáng.
Tôi nhớ có người đã nói rằng bạn sẽ có tất cả khi bạn có một thứ gọi là tất cả. Tôi từng gọi em như thế “em là tất cả của anh!”. Nhưng giờ đây tôi muốn đặt bút viết thêm một câu phía sau rằng “bạn cũng sẽ mất tất cả khi cái gọi là tất cả đó rời xa.”