Người mẫu ảnh

Chương 5



Phần 5

Thằng Thành đứng giữa cửa tiệm tuyên bố là tuần sau sẽ có 1 bé thực tập sinh kế toán sẽ đến làm.

Mọi người đều nhao nhao cả lên mỗi người mỗi kiểu. Duy chỉ có Uyên là á khẩu không nói nên lời.

– Dạ đúng đó anh, thuê thêm kế toán cho chị Uyên đỡ ra. Em mỗi lần lên nhận lương mà nhìn cái bảng thống kê ngày giờ làm rồi nào là tiền bảo hiểm, tiền này tiền nọ nhìn muốn xỉu ngang.
– Bắt chị làm tăng ca thêm 2 – 3 tiếng mỗi ngày chị chịu được chứ mà ngồi 5′ nhìn đống giấy tờ toàn chữ với số chắc chị đăng ký 1 suất trên bệnh viện quá.
– Chị làm quá thế, tui là tui thấy bình thường mà.
– Đàn ông mấy anh giỏi toán chứ chị em tụi tui mà nhìn là chắc gục xuống bàn ngủ luôn.

Bao nhiêu lời bàn tán kiểu chúc mừng Uyên đỡ công việc. Uyên tuy mỉm cười với mọi người nhưng rất gượng gạo. Sau đó Uyên và thằng Thành cùng lên office tầng trên.

– Anh Thành, chuyện này là sao? Sao anh không nói gì với em hết vậy? Uyên nói như khóc.
– Anh có đuổi em đâu.
– Nhưng sao lại tuyển thêm kế toán vào? Rồi lỡ phát hiện chuyện mẫu ảnh thì sao? Với lại trước giờ chụp nhiều mẫu nhạy cảm…
– À anh quên nói. Thực ra kế toán là bịp mọi người thôi. Cô bé này là mẫu nude mới liên lạc với anh.
– Anh Thành kiếm được mẫu nude rồi sao? Uyên khó khăn hỏi.
– Ừ em, may quá cuối cùng cũng kiếm được. Mà em này, thứ 2 bé đó tới, em xuống dưới tiệm ngồi tạm đã nhé. Ai hỏi em cứ bảo trên office làm việc chỉ có 1 bàn và máy tính cho em làm việc, em nhường cho bé đó và anh hướng dẫn rồi anh sẽ mua thêm bàn và máy tính mới cho em ngồi sau.
– Dạ.

Uyên trả lời ngắn lủn vì trong đầu nàng bây giờ rối như tơ vò. Uyên trước đây ngây thơ nghĩ sẽ không bao giờ có người dám chụp nude mà cô quên rằng đây là nước Mỹ, lối sống thoáng lẫn không ngại chuyện tình dục, tình một đêm tụi nó còn làm được thì mẫu nude có là gì. Uyên làm việc như người mất hồn cả ngày hôm đó. Thằng Thành tinh ý phát hiện được nhưng không thèm hỏi. Hỏi làm gì khi toàn bộ đều theo đúng như kế hoạch của hắn.

Mọi chuyện là do thằng Thành âm thầm sắp xếp. Hắn mấy ngày liền đi đến 1 trường đại học cộng đồng (community college), tìm mấy lớp kế toán (accounting) để tìm mục tiêu. Cuối cùng hắn cũng thấy 1 bé sinh viên người Nhật Bản bước ra khỏi lớp.

– Hello, hi, excuse me!
– Yes, may I help you?

(Chuyển ngữ tiếng Việt)

– Xin chào, xin tự giới thiệu tên tôi là Justin (tên tiếng Anh của thằng Thành). Tôi hiện đang kinh doanh 1 tiệm Nails gần đây và muốn kiếm 1 bạn kế toán làm thêm khoảng 2 – 3 tháng sắp tới. Kế toán của tôi chuẩn bị về Việt Nam vacation.
– Có vẻ hơi bất ngờ quá nhỉ?
– Đúng rồi, chỉ có 2 – 3 tháng với lại cũng gấp quá nên tôi không thể đăng lên mạng để kiếm được thế nên mới dùng cách là đến đây kiếm ai đó học về kế toán có nhu cầu kiếm thêm kinh nghiệm. Tôi hứa sẽ làm reference cho bạn nếu bạn muốn viết trong resume (CV) của bạn sau này.
– Oh, thật tuyệt vời. Là một du học sinh nên tôi không được phép đi làm lãnh tiền, nhưng intern thì hoàn toàn được phép để tạo điều kiện cho sinh viên thu thập kinh nghiệm cho công việc sau này. Tôi có thể có số điện thoại của bạn không? Tôi cần suy nghĩ một chút và sắp xếp lịch công việc cho phù hợp với thời khóa biểu đi học trước khi liên lạc với bạn.

Offer quá tốt nên chỉ 2 ngày sau con bé người Nhật liên lạc lại với thằng Thành. Ai đi học ở Mỹ đều suy nghĩ tới việc internship (thực tập) này. Có công việc trên trời rớt xuống, du học sinh bị cấm đi làm nhưng intern thì lại không bị kiểm soát. Việc này sẽ gánh bớt gánh nặng tiền bạc cho nó lẫn bố mẹ ở Nhật, không khó để đoán con bé sẽ nhận việc này.

Bạn đang đọc truyện Người mẫu ảnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-mau-anh/

Cuối cùng thì ngày đó cũng tới. Uyên hậm hực chấp nhận đi xuống tiệm ngồi, nhưng phải trưng ra nụ cười gượng gạo trước mặt mọi người. Uyên lâu lâu giả vờ hỏi có ai muốn uống cafe không để cô đi mua bao cả tiệm. Cốt yếu mục đích của cô là tránh mặt và tránh bị hỏi nếu có ai tò mò. Tâm trạng của cô khó chịu, thực sự rất khó chịu. Tuy thằng Thành không đề cập tới chuyện mẫu ảnh áo quần nhưng chuyện này Uyên cũng đã từng nghĩ đến khi anh Thành đề cập tới chuyện mẫu nude khi chụp ảnh quần lót ren xuyên thấu. Việc bị thằng Thành đuổi xuống tiệm làm Uyên không biết cái gì đang xảy ra trong office, chính điều này càng làm cho Uyên khó chịu hơn, dù sao tò mò cũng là bản năng bức bối của phụ nữ.

Ở trên lầu, thằng Thành chỉ đơn giản một cách trong sáng là hướng dẫn con bé người Nhật chi tiết về toàn bộ những gì phải làm như là một kế toán bình thường. Con bé cũng ngây thơ nên đến giờ giải lao xuống nói chuyện với mấy người làm ở tiệm, nó khai nó là sinh viên kế toán ở 1 trường gần đây, rồi nó cũng cố gắng kiếm việc liên quan đến ngành học. Mọi người đều tin (vì nó nói thật mà), nhưng chỉ có riêng Uyên thì không. Khốn nạn thật, dù không là gì nhưng Uyên không hiểu sao trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Cô lo sợ cô sẽ mất cái job mẫu ảnh này. Ăn quen ai muốn quay lại như trước đâu. Cũng nhờ job mẫu ảnh mà thu nhập của cô tăng lên đáng kể, tránh bị anh Đạt phát hiện nên cô lén gửi về cho bố mẹ. Bố mẹ cô từ khi nhận được tiền đô la gửi về thì ra đường cằm ngất lên trời, thằng em trai của cô cũng bắt đầu tiêu xài hoang phí hơn. Mới tuần trước, bố cô gọi sang hỏi dặm muốn xây lại căn nhà. Dù sao nhà ở biển, trước đây kinh tế khó khăn nên sao cũng được. Giờ có tiền có bạc thì xây mới khang trang mà vững chãi. Thằng em của cô cũng sắp vào đại học, tiền học phí với thêm tiền mua chiếc xe mới. Những tưởng mọi việc suôn sẻ thì đùng 1 cái con mẫu nude kia xuất hiện lại xáo trộn toàn bộ.

Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đã đến. Suốt 2 tuần liền cô thấy rõ ràng có thùng hàng áo quần mẫu về (thường hay đi kèm dụng cụ, thuốc cho Nails nên cô và thằng Thành không lo sợ bị phát hiện) nhưng thằng Thành không hề gọi cho cô để hẹn chụp ảnh. Uyên khó chịu không nói nên lời, nhưng cắn răng nhịn, thầm thề nếu chuyện này còn tiếp tục xảy ra, cô sẽ lựa thời gian để nói chuyện với thằng Thành.

2 tuần tiếp theo lại trôi qua, không còn chịu được nữa, tuần vừa rồi lại mấy thùng hàng gửi đến, thằng Thành vẫn chưa gọi cho cô. Chắc chắn là con nhỏ đó dành luôn công việc mẫu ảnh của cô rồi. Sự bức bối từ đam mê được trở thành người mẫu có thể thỏa thích phô bày từng đường cong quyến rũ, đam mê được thoả thích mặc những mẫu áo quần sắp được có thể trở thành hot trend, đam mê tiền bạc, à thực sự thì nói đam mê hơi quá, cô cần tiền để gửi về cho người nhà ở Việt Nam, chứ cô tự nhủ mồ hôi nước mắt được đền đáp xứng đáng cơ mà, nhưng mà đùng 1 cái mọi thứ sụp đổ hoàn toàn chỉ vì 1 con bé mẫu nude. Cô như đánh mất lý trí, khiến cô bạo dạn đi đến 1 quyết định mạo hiểm.

– Người ta làm được, con bé kia cũng làm được, thì… mình cũng làm được. Nghệ thuật… đúng rồi, đây là nghệ thuật chứ không phải mấy thứ dung tục tầm thường bên ngoài. – Uyên tự nhủ trong lòng, ngực cô phồng lên xẹp xuống một cách khó khăn như động cơ truyền động, hòng tạo ra nhiều năng lượng thúc đẩy cô tìm ra nhiều lý do bào chữa chính đáng cho quyết định sắp tới mà cô sẽ lấy hết can đảm để nói chuyện thẳng thắn với thằng Thành.

Đợi mọi người về hết, Uyên giả vờ bảo cần 1 số đồ nên ở lại 1 chút. Sau khi khóa trái cửa tiệm thì Uyên lên lầu tìm thằng Thành.

– Anh Thành này!!!
– Ủa Uyên à, sao chưa về nữa. Có chuyện gì không em?
– Dạ em có chuyện cần trao đổi với anh chút.
– Ừ em nói đi.

Đến rồi, thằng Thành hú vía. Hắn cũng nhịn hết nổi rồi, cả tháng trời chứ ít đâu. 1 tháng không được gọi là quá lâu, nhưng mà với thằng Thành thì như cả 1 thế kỷ vậy. Thằng Thành đôi lúc cảm thấy tưởng như thất bại, đang quay cuồng tìm cách nặng đô hơn, hoặc chí ít kiếm cách kéo Uyên trở lại mẫu ảnh, hy vọng có thể reset màn chơi để lựa cách thuyết phục Uyên chụp nude. Đang khá bực mình thì Uyên lên lầu chủ động kiếm chuyện. Mừng thầm trong lòng nhưng thằng Thành tỏ ra bình thản, hắn sẽ chơi đùa với Uyên 1 chút, cá đã vào tay nhưng hấp tấp rất dễ hỏng việc, mất cả chì lẫn chài đấy.

– Ơ em, em nói có chuyện cần trao đổi mà?
– Dạ em hơi tò mò chuyện chụp ảnh nude ấy. Cô bé đó xinh anh nhỉ, dáng cũng đẹp nữa. Chắc là chụp được nhiều ảnh chất lượng rồi anh nhỉ?
– Ừ cũng được nhiều shots rồi nhưng anh vẫn chưa thật sự ưng ý để triển lãm cho lắm. Dù sao mấy bức tranh này có giá cả triệu, hay chục triệu, thậm chí cả trăm triệu đô. Đâu phải đơn giản mà ăn tiền của người khác được. Anh chỉ cảm thấy mấy bức anh chụp chưa xứng đáng với số tiền triệu đô đó đâu.
– Nhưng mà em nghĩ nó cũng khá chất lượng rồi, dù sao nghe anh nói bé đó là mẫu nude thì chắc phải chuyên nghiệp lắm. Em… à em hơi tò mò nên… ợ ờ thì anh cho em xem với được không?
– Không được em ạ. Hợp đồng là khi mà chưa đạt được thống nhất đem ảnh đi triển lãm thì anh không được show ra cho người thứ 3 biết. Vi phạm hợp đồng anh mất nhiều tiền đền bù lắm.
– Vậy hở anh. – Uyên buồn bã nói.
– …
– Dạ, mà anh này. – Uyên ngập ngừng… à ờ, thật ra thì mấy bữa nay ở nhà, lúc tắm hay… thay áo quần thì em cũng tự ngắm body của em trong gương. Chuyện này… chuyện này…
– … anh chưa hiểu ý em lắm. – Thằng Thành giả vờ ngây thơ. Đến rồi đây đến rồi đây, hắn cam đoan điều hắn muốn sẽ xảy ra, nhưng tim hắn thì đánh như trống trận. Nếu Uyên ngỏ lời làm mẫu nude, hắn sẽ…
– Em nghĩ… à em cảm thấy cũng khá tự tin về cơ thể. Em chỉ muốn hỏi liệu em có thể thử sức để làm mẫu nude hay không?
– Không!!! Không được – Thằng Thành tạt 1 gáo nước lạnh ngay lập tức.
– Ơ anh. – Uyên bất ngờ với câu trả lời của Thành. Ít nhiều cô tưởng anh Thành sẽ lựa lời từ chối, khi đó Uyên sẽ nương theo đó mà từ từ thuyết phục anh Thành cho mình thử. Chỉ cần 1 lần thì sẽ có lần thứ 2. Uyên tự tin mình có thể tạo dáng tốt, dù sao kinh nghiệm làm mẫu ảnh 1 thời gian dài khiến Uyên tự tin như thế.

Bạn đang đọc truyện Người mẫu ảnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-mau-anh/

– Anh xin lỗi nhưng thật sự là không thể. Chuyện em làm mẫu ảnh thì anh cũng khá đắn đo rồi.
– Ý anh là vì em là vợ của anh Đạt? Uyên nhớ lại lúc Uyên xin làm mẫu ảnh trước đây.
– Ừ em, chuyện mẫu nude này thì không chỉ thằng Đạt sẽ xé xác anh, ba mẹ của Đạt cũng không để yên với ba mẹ của anh đâu. Dù sao toàn bộ đều dân gốc Huế, rất gia trưởng và bảo thủ. – Thằng Thành giải thích.
– … Uyên không thể phản bác được.

Cả 2 rơi vào trầm tư. Thằng Thành biết im lặng là vàng. Hấp tấp là hỏng việc. Cuối cùng Uyên lên tiếng trước.

– Như anh nói thì mẫu ảnh hay mẫu nude gì anh Đạt với ba mẹ anh Đạt đều sẽ không chấp nhận. Trước giờ em làm mẫu ảnh cũng có sao đâu. Bố mẹ anh Đạt sẽ không tới đây, anh Đạt cũng thế. Về nhà em không nói, anh ghé chơi khi có dịp party cũng không nói thì làm sao có ai biết được. Nhân viên dưới tiệm cũng không ai quen biết nhà anh Đạt. – Uyên nói 1 tràng dài.
– Nhưng mà… thì anh cũng biết thế. Chỉ là anh nghĩ dù sao mẫu ảnh cũng có đồ che chắn, ít nhiều không đến nỗi nào nếu bị phát hiện. Chứ còn mẫu nude thì…
– Em thề sẽ luôn chú tâm vào việc này, quyết không để ai khác biết. – Uyên cắt ngang lời Thành.
– Nhưng mà… thôi em cho anh thời gian suy nghĩ đã nhé. Anh… anh chưa quyết định bây giờ được.
– Dạ… Vậy thôi em về đã. Anh suy nghĩ thêm rồi báo lại em nhé. Có gì mình từ từ trao đổi thêm anh nhé. – Uyên từ tốn nói. Uyên biết nếu ép quá sợ đâm ra thằng Thành từ chối ngay. Thằng Thành có vẻ dao động rồi. Ngày mai mình sẽ mua gì đó tặng anh Thành rồi nịnh bợ gì đó chút. Uyên tự tin nghĩ.
– Ừ vậy em về đi, tối rồi lái xe cẩn thận.
– Dạ em cảm ơn anh.

Uyên về nhưng không về nhà ngay. Cô dừng chân tại 1 cái mall (khu mua sắm) trên đường về để mua 1 món quà cho anh Thành. Giá trị món quà không cần quá đắt nhưng cũng không nên quá rẻ. Uyên lựa chọn 1 hồi thì quyết định mua 1 bức tranh nghệ thuật. Uyên nghĩ anh Thành luôn nói chụp ảnh là đam mê, rồi thấy ảnh nude nghệ thuật, đảm bảo anh Thành sẽ thích món quà này. Vui vẻ trả tiền xong, Uyên mang về nhà đóng gói và cất kỹ lỡ ông chồng quý báu của mình mà thấy thì phải bịa ra câu chuyện để giải thích.

Sáng mai lại, Uyên đến tiệm sớm hơn mọi khi. Lên lầu, Uyên gõ cửa.

– Who’s that? (Ai đó?)
– Em Uyên đây anh.
– Ủa Uyên, nay tới sớm thế? Nhà xa mà, thong thả mà đi chơ.
– Dạ thì em cũng lái thong thả mà anh, có điều xuất phát sớm thì tới sớm thôi. Hì hì.
– Ủa em cầm cái gì to thế.
– Quà cho anh đấy.
– Wao, chuyện lạ à nha.
– Cuối tuần vừa rồi em đi shopping thì thấy bức tranh này. Em nghĩ là anh thích nghệ thuật nên mua tặng anh.
– Cảm ơn em nhé. Anh thích lắm. Lâu rồi mới có người mua quà tặng anh nè. Hì hì…
– À anh, thế tối qua anh suy nghĩ về lời đề nghị của em sao rồi? Em sẽ không để ai biết chuyện này đâu. Anh cho em cơ hội đi, thử 1 lần cũng được. Nếu anh cảm thấy không phù hợp thì em sẽ chấp nhận rút lui. Không lo sợ ai biết, mà ít nhiều em cũng được ít nhất 1 lần trong đời được thử làm mẫu nude – Uyên thở hổn hển van nài.

Uyên biết, không xin thì thôi, xin là xin luôn làm mẫu nude. Xin quay lại làm mẫu ảnh không còn quá quan trọng nữa. Mà nếu xin làm mẫu ảnh cũng không được. Mẫu ảnh lên mẫu nude khó nhưng mẫu nude kèm thêm mẫu ảnh thì quá dễ, chưa kể cô mà xin chỉ làm mẫu ảnh thì cũng kỳ vì thằng Thành vẫn chưa tuyên bố cắt job mẫu ảnh của Uyên, chưa biết tình hình thế nào lỡ thằng Thành nghĩ mình ghen tuông ghen tị với con bé người Nhật thì xấu mặt lắm, thế thì chẳng thà xin luôn làm mẫu nude, đằng nào cũng kỳ rồi. Áp lực việc xin tiền xây lại nhà mới của ba mẹ, áp lực thằng em chuẩn bị vào đại học, và cả cái tính háo thắng của phụ nữ nữa. Không đời nào cô thua con nhỏ người Nhật Bản đó. Khuôn mặt nó cũng xinh đấy, cô chưa nhìn cơ thể nó, nhưng dáng nó cũng được. Tuy nhiên, nó có vẻ mặt của người con gái ngây thơ chưa trải sự đời. Cô cũng tự tin cô xinh đẹp, thân hình quyến rũ, và đặc biệt nhất là cơ thể toát ra dáng của một người phụ nữ trưởng thành, một người phụ nữ xứng đáng để cánh đàn ông giàu có, có tiền chiêm ngưỡng. Đàn ông trưởng thành là phải thích ngắm phụ nữ trưởng thành, con gái ngây thơ như con bé Nhật Bản chỉ như là một làn gió mới mẻ lướt qua chứ không đọng lại như cô trong mắt mấy ông đại gia lắm tiền nhiều của.

Chương trước Chương tiếp
Loading...