Người trong giang hồ
Chương 4
Đám bụi đời choảng nhau làm náo động cả một góc trời. Tiếng đấm đá túi bụi, chửi nhau loạn xạ của đám thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn. Từ góc xa một người đàn ông cầm trong tay chai bia uống từng ngụm, tay còn lại là điếu xì gà Havatampa. Mùi thơm của điếu xì gà làm đám đàn em thèm chảy cả dãi. Nhìn đám bụi đời đánh nhau anh thấy được chính mình ngày xưa. Anh cũng từng là bụi đời ở khu này, đã từng đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành địa bàn với những băng bụi đời khác. Rồi anh thành du đãng đánh đánh giết giết để trở thành đại ca. Đời đã cướp của anh nhiều thứ nhưng ban cho anh sức mạnh vô địch không ai cản nổi mặc dù anh chẳng học võ nghệ như mấy đại ca khác. Người đàn ông ấy chính là Trần Đại.
“Đang hoài niệm về ngày xưa hả anh” Hùng Boxing hỏi…
“Nhìn tụi nó anh lại nhớ ngày xưa, thời anh với mày còn ngủ trên cái ghế bố dưới gầm cầu” Trần Đại rít một hơi xì gà.
“Những ngày đó không có anh làm sao có được thằng Hùng như ngày hôm nay” Hùng nói mắt hướng về Trần Đại…
“Năm đó cũng không nhờ anh cứu em, em đã bị thằng chó Tám Sọ đâm chết” Tâm “Mắt Lộ” nói…
Từng cùng nhau là bụi đời du đãng ở khu vực Cầu Muối, Trần Đại cùng đám anh em đã không biết bao nhiêu lần phải đổ máu để tranh giành miếng cơm manh áo.
“Đã ra giang hồ chơi, anh em sống chết có nhau có gì đâu mà mấy chú mang ơn. Sau này anh gặp chuyện thì mấy chú cũng sẽ giúp anh. Tụi mình là anh em mấy chú đừng khách sáo.”
“Mà tụi này đánh sung ghê, nãy giờ có mấy thằng ôm đầu máu chạy ra rồi”
“Trong đám nhóc đó có thằng cũng có máu đại ca. Không có võ trong người mà dám một mình lao vào đánh với ba bốn thằng. Chịu đòn cũng lì lắm” Trần Đại nói.
Từ xa đám lính đang chạy tới nhanh chóng để bắt đám bụi đời.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay trái, Trần Đại rít thêm một hơi xì gà rồi đứng lên đi. Trần Đại là tên du đãng nhưng không mang dáng dấp của một tên du đãng. Trần Đại luôn bóng bẩy với mái tóc được chải chuốt gọn gàng, cùng với áo khoác da đen bóng. Phong thái của Trần Đại luôn khiến những tên nhóc tập tành làm du đãng phải thèm thuồng. Còn Trần Đại đi đến đâu mỹ nhân theo anh đến đấy.
“Không ngờ lần quay lại đây lại là để đi đám ma của anh Bảy” Trần Đại nói rồi rít một sâu rồi phả khói ra.
Trần Đại lấy chai bia ném xuống sân ngay chỗ đám bụi đời tạo ra tiếng xoảng làm tụi nó chú ý tới anh. Anh chỉ về phía quân cảnh đang tới rồi ra hiệu.
Chúng dường như hiểu ý bỏ chạy tán loạn khắp mọi ngõ ngách. Chỉ có một thằng nhóc vẫn đứng nhìn chăm chú vào Trần Đại.
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Ba Thẹo thở hồng hộc sau khi trốn vào một góc. Thái Sơn cũng nằm thở hồng hộc, hai nắm đấm của nó sưng đỏ cả lên. Thằng Huy thì nằm ôm cái mặt bị đánh.
“Hôm nay đánh thằng chó Bi Lớn thật hả dạ” Ba Thẹo lên tiếng…
“Tụi mình đông hơn tụi nó một vài thằng nên đấm nó dễ hơn hẳn” Huy lấy tay khỏi mặt nó rồi nói…
Ba Thẹo vỗ vai Sơn: “Tao sợ tụi nó sẽ kiếm mày đó, mày tạm thời đừng lộ mặt ra”
Huy cũng tán thành: “Mày ở nhà đi tụi tao nuôi cho, êm êm rồi ra mặt”.
“Làm vậy sao coi được, thôi cứ như bình thường đi”
“Ê, đám tụi mày làm gì mà lấp ló như trốn tụi lính vậy”
“Suỵt, im đi thằng ghẻ!” Huy đưa ngón tay lên môi ra hiệu…
“Mày đi đâu qua đây” Sơn hỏi…
Kha “ghẻ” ngồi bệt xuống đất kế bên đám bụi đời nói: ” Tao sống nhờ ông Bảy, giờ ổng bị tụi chó đẻ kia chơi chết. Tao đâu còn nơi nào để đi, hôm trước thấy thằng Sơn này đánh đấm gan dạ quá. Tao định qua đi theo tụi mày nè”
“Cho mày đi theo mày lây ghẻ cho tụi tao rồi sao, đói lạnh đã khổ rồi còn bị lây ghẻ mày nữa hả” Huy nói…
Nói xong cả đám cười vang, Kha ngại ngùng đứng lên.
“Không cho thì thôi chứ thằng chó này, còn nói tao ghẻ hả!!”
“Haha, mày không ngại đói thì đi theo tụi tao đánh giày kiếm cơm qua ngày”
Ba Thẹo vỗ vai Kha nói.
“Đi theo mà đừng có chết nhát bỏ trốn một góc như lần trong sòng bạc nha mậy. Tao thấy hết rồi” Sơn nói…
“Sao mày thấy được tao trốn hay vậy”
“Mẹ, đánh lộn mà mày trốn làm tao suýt bị tụi nó chém cho lên đường”
“Ê Kha, mà vụ ông Bảy Sấm. Đầu đuôi thế nào kể tụi tao nghe đi”
Kha “ghẻ” gãi đầu nói: ” Sau vụ chém nhau ở sòng bài, ổng bị chém trọng thương nên sòng bài đóng cửa nên tao cũng không gặp được ổng. Chỉ có tầm mười thằng đệ của ổng và ổng ở trỏng. Có thằng thấy một chiếc xe van dừng lại trước cửa rồi cánh cửa kéo bật ra…”
Cả đám chăm chú theo từng lời kể củ thằng Kha, mắt mở lao láo, hơi thở chậm chạp.
“Trên xe chừng 15 thằng mắc ma du đãng cầm hàng sáng loáng trên tay chạy thẳng vào sòng. Sáng hôm sau người ta tìm thấy toàn là xác chết bị chém tơi tả bên trong. Ông Bảy là bị chém nặng nhất. Người ta đồn là tụi Tám Sọ làm.”
“À mà ngoài ra vợ và con của ông Bảy cũng treo cổ chết luôn, bà vợ và thằng con trai 10 tuổi. Người ta nói là tự tử mà tao thấy là do tụi chó đẻ ác ôn đó chứ không ai.”
“Không phải thằng đó thì ai làm nữa, thù oán giữa ổng và nó sâu lắm nên nó mới chém ổng dữ vậy còn giết cả vợ con ổng” Ba Thẹo vỗ đùi nói.
“Tám Sọ này ra tay tàn độc quá, lạnh lùng như sát thủ. Vợ con người ta cũng giết” Sơn nói.
“Tao sợ thằng Bi Lớn nó méc đại ca nó quá, rồi ổng chém tụi mình tơi tả như vậy rồi sao” Huy gãi đầu run rẩy…
“Tao không nghĩ ổng chém tụi mình đâu, dù gì cũng chỉ là đám nhóc bụi đời đánh nhau thôi” Sơn bình tĩnh nói…
“Ừ, tao cũng nghĩ vậy. Cùng lắm tụi nó chặn đường hoặc phá khu mình thôi” Ba Thẹo nói.
“Vậy thì thay vì đợi tụi nó chơi mình, mình chơi tụi nó trước đi” Sơn nói…
“Chơi tụi nó hả? Mày không sợ ăn dao sao?” Kha ghẻ nói.
“Sợ gì thằng nào cũng một mạng, cùng lắm là đổi mạng với nó thôi”
Sơn nói xong lấy con dao mà nó đã dùng để đâm chết nhân tình của mẹ nó mà nó đã rửa sạch rồi quấn kỹ luôn mang theo bên mình ra cho cả đám xem.
Cả đám bụi đời nhìn nó đầy sợ hãi, rồi Sơn đem kế hoạch của nó nói cho cả đám nghe. Tất cả đều đồng ý theo nó…
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Đám ma của gia đình Bảy Sấm được đám đàn em tổ chức tại nhà riêng của y. Bà con tiểu thương và đám du đãng khắp nơi tập trung để tiễn đưa tên đại ca du đãng một thời về với cát bụi.
Ba chiếc quan tài được đặt cạnh nhau trong nhà. Hoa viếng từ các băng đảng và các đại ca du đãng chất dài thành hàng trước ba linh cửu. Tiếng kèn trống náo nhiệt một góc trời. Đám đàn em mặc đồ tang trắng xóa đeo băng tang màu đen trên tay đón tiếp khách đến viếng. Đám ma của Bảy Sấm được đàn em cốt cán là Mạnh “Cầu Muối” lo chu toàn.
Mạnh “Cầu Muối” quỳ trước linh cửu của cả nhà Bảy Sấm thay mặt cho gia đình đại ca bị thảm sát cúi đầu tạ lễ khách đến viếng. Mạnh “Cầu Muối” là đàn em thân tín nhất của Bảy Sấm. Minh người trọng tình nghĩa, nghĩa khí giang hồ đối với anh là quan trọng nhất khi bước ra chơi. Bởi vì thế nên anh luôn dằn vặt bản thân mình vì ngày đại ca bị giết anh không có mặt để bảo vệ vì hôm ấy anh đang hưởng lạc ở chốn lầu xanh.
“Tùng tùng tùng có khách tới” người đánh trống báo hiệu…
Bước vào viếng là Trần Đại và đám anh em. Trần Đại mặc áo sơ mi đen tay dài nhưng sắn cao lên cổ tay, quần tây cùng đôi giày da. Các anh em theo sau đều mang màu chủ đạo là màu đen tiến vào.
“Đại, tao xin lỗi… hức hức…” Mạnh khóc lên thành tiếng khi thấy Trần Đại bước vào.
Trần Đại liếc nhìn Mạnh”Cầu Muối” rồi nhìn lên di ảnh của Bảy Sấm cùng vợ và con trai. Mắt anh ươn ướt, nhưng bỗng anh nghiêm mặt lại, mắt anh trừng trừng, hai hàm răng cắn chặt, tay anh nắm chặt như muốn đánh chết thằng khốn nạn nào đã gây ra bi kịch cho gia đình Bảy Sấm.
“Là thằng Tám Sọ đúng không?” Trần Đại hỏi Mạnh, giọng lạnh lùng vô cảm.
“Không thằng chó đẻ đó thì ai!!! Má nó chứ… Sau đám ma anh Bảy tao sẽ chém chết mẹ thằng chó đẻ đó. Tự tay tao… sẽ đâm chết nó”
Trần Đại vỗ vai Mạnh rồi tiến lên đốt vài nén hương, các anh em tiến theo sau xếp thành hàng trước di ảnh. Rồi vái lạy theo nhịp trống.
Thái Sơn, Kha”ghẻ” và Ba Thẹo cũng có mặt để phụ việc trong đám ma. Bọn nó sẽ được ăn uống miễn phí và được trả công mỗi đứa vài ngàn.
Lúc này thì phía ngoài bỗng nhiên náo nhiệt. Một lượng lớn du đãng đi tới. Từ trong đám đông một người đàn ông to cao, tóc cắt đinh. Trong chiếc áo thun đen bó sát có thể thấy được cơ bắp khủng bố của ông ta.
Thái Sơn nhìn thấy liền quay sang hỏi Ba Thẹo và Kha”ghẻ”: “Ổng là ai mà bự chảng vậy, nhìn ngầu mậy”
Kha”ghẻ” quay sang Sơn: “Mày không biết ổng hả, cũng đúng tao cũng mới thấy ổng một hai lần gì thôi. Ổng là người có cú đấm mạnh như súng AK luôn. Có thể nói là đấm phát chết luôn”
“Đu má ghê dữ mậy”Thái Sơn ngạc nhiên há hốc mồm.
“Nên dân anh chị gọi ổng chỉ với một từ thôi. Đó là “Pháo” ổng chính là Pháo đó. Một đấm giết người” Ba Thẹo tiếp lời.
Nghe đến cái tên Pháo, Thái Sơn tối sầm mặt, nó sợ không biết ông ta có đang đi tìm nó hay không. Đất Sài Gòn này rộng lớn, nó chạy đi đâu làm sao ổng biết. Nhưng biết đâu được có đám tay chân náo thấy nó rồi báo cho ổng hay không? Không thể nào.
“Gì vậy mậy? Làm gì như người mất hồn thế?” Kha”ghẻ” lay Sơn…
“À không có gì, tại tao đang suy nghĩ thôi”
“Suy nghĩ sao mà kiếm được tiền với lại không bị tụi thằng Bi đánh chết kia kìa”
“Ừ ừ tao biết rồi”
Ông Pháo đi vào cùng đám đàn em đầu trâu mặt ngựa. Ai nấy nhìn cũng bặm trợn, hung tợn như bầy sư tử chực chờ để vồ lấy con linh dương lạc đàn trên thảo nguyên.
“Đại, lâu rồi không gặp dạo này mày sao rồi?” Ông Pháo tiến tới vỗ vai Trần Đại.
“Vẫn vậy, thôi tao có việc tao đi trước đây. Đi tụi mày” Đại nói rồi cùng đám anh em bước ra khỏi đám tang.
Anh châm một điếu thuốc rít một hơi sâu rồi tiến ra ngoài.
Trần Đại vừa đi ra mắt anh trừng trừng nhìn thẳng vào đoàn người sắp tiến tới viếng. Đó là Hiếu “Nhỏ” cùng đám đàn em gồm Tám”Sọ”, Minh”Dao Lam”, Hùng Cường.
Anh định đi lướt qua nhưng bị Hiếu”Nhỏ” chặn lại.
“Ây dà, Đại ca hào hiệp Trần Đại thần tượng của đám du đãng mới nhú đây sao hé hé?” Hiếu “nhỏ” cười với giọng tiểu nhân bỉ ổi. Hắn dùng tay chạm vào ngực anh nhưng bị anh hất tay ra.
Trần Đại im lặng một lúc, rít một hơi thuốc rồi nói: “Đừng đụng vào tao thằng chó!”
Đám đàn em Hiếu”nhỏ” nghe vậy sôi máu chửi Trần Đại, đòi lao vào khô máu. Bên phía Trần Đại cũng lao vào, hai bên chỉ mặt nhau chửi thậm tệ. Hai đại ca đứng giữa giơ tay can ngăn. Trần Đại vẫn ngậm điếu thuốc giữa môi lấy tay vuốt mái tóc sang bên rồi chỉ mặt Tám Sọ.
“Ngày mai tao mời mày ăn cơm tối ở quán Triều Châu lúc 7 giờ. Đừng tới trễ đó.”
Nói xong Trần Đại cùng đám anh em bước đi. Khi đi Tâm”Mắt Lộ” không quên quay lại chỉ mặt vài thằng trong đám đàn em của Hiếu “Nhỏ”.
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Trần Đại và đám đàn em ngồi trong phòng của một nhà hàng cổ điển. Mỗi người cầm một chai bia, khói thuốc ngập căn phòng. Trong cái áo khoác da màu đen, quần jeans, đôi giày bóng loáng và mái tóc chải gọn ra sau anh ngồi giữa cái bàn tròn, bên cạnh là đám đàn em thân tín Hùng Boxing…
Tâm “Mắt Lộ”, Lý Ngọc.
Châm điếu xì gà trên tay, Trần Đại rít một hơi rồi phà khói ra không khí. Anh nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 7 giờ 26 phút tối.
“Bọn nó có đến không vậy Ngọc?” Trần Đại liếc mắt hỏi Lý Ngọc.
“Dạ anh, bọn nó tới ngay thôi, anh đợi chút nữa đi” Lý Ngọc ôn tồn trả lời…
“Ừm”
Nếu Trần Đại là cơ bắp của một cơ thể thì Lý Ngọc chính là bộ não của cơ thể đó. Một tên du đãng lịch thiệp, thông minh nhất mà tất cả từng chứng kiến. Hắn là người đứng ra dàn xếp mọi cuộc gặp mặt, hòa giải hay là gây chiến thay cho đại ca Trần Đại. Việc sổ sách làm ăn của các địa bàn đều do một tay Lý Ngọc nắm giữ. Lý Ngọc được Trần Đại thu nạp từ khi còn niên thiếu, là một học sinh giỏi nhưng do hoàn cảnh đẩy đưa mà mồ côi cha mẹ bị chính người thân ruột thịt của mình tranh giành tài sản mà đuổi ra khỏi nhà.
“Tụi nó mính tính chơi sao anh? Không lẽ để yên cho nó sao?!” Tâm “Mắt Lộ” ngồi chống cằm trên bàn hỏi đại ca.
“Chắc chắn là phải chơi bọn chó đó rồi, tao đang rất muốn lấy gân tụi nó đây”
Tiếng chân lộp cộp hàng loạt bước vào nhà hàng. Nhân viên cúi đầu hướng dẫn những vị khách du đãng vào phòng để gặp mặt.
Cánh cửa mở toang ra, Tám Sọ cùng đám đàn em tiến vào phòng. Đi cùng hắn là thằng Bi Lớn mặt đầy thương tích, Hòa “Chó Điên”, Minh “Cà Lăm” và đám tay chân.
“A ha, Hôm nay được Trần Đại mời tao ra ăn cơm. Đúng là diễm phúc diễm phúc đó” Tám Sọ đi lại vỗ vai Trần Đại…
“Mày đừng có mà thân thiện với tao. Chuyện mày làm với anh Bảy ai cũng biết mà.” Trần Đại rít một hơi từ điếu xì gà ” Mà anh Bảy đối với tao như anh em trong nhà, ngày xưa nhờ có anh Bảy mà thằng Đại này mới sống được tới bây giờ”
“Mày chém chết ảnh, sao tao bỏ qua được cho mày hả?!” Mặt Trần Đại lạnh tanh không biến sắc nhưng đôi mắt đỏ ngầu rừng rực lửa hận.
“Mày nói tao chém thằng Bảy Sấm? Bằng chứng đâu hả Đại? Khu này ai không biết là thằng Bảy thiếu nợ bị người ta chém chết. Liên quan gì tới tao?” Tám Sọ đứng lên nói có ý giễu cợt.
Trần Đại rít một hơi, khói phà ra hai lỗ mũi.
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Tao biết giữa mày và anh Bảy có ân oán đánh giết nhau là chuyện giang hồ không tránh khỏi” Nói dứt câu Trần Đại đứng lên đập mạnh đầu Tám Sọ xuống mặt bàn ghì xuống.
“Nhưng mà đụ má vợ con anh Bảy làm gì mà mày giết” Trần Đại dụi luôn điếu xì gà vào má Tám Sọ…
Tám Sọ la lên đau đớn. Thấy có biến đám đàn em Tám Sọ hoảng hốt rút sẵn vũ khí trong người ra chuẩn bị mở đường máu cho đại ca. Nào là dao thái, mã tấu, kiếm nhỏ được đám thanh niên cầm chắc trên tay chuẩn bị lao vào đổi mạng với đối phương.
Đàn em của Trần Đại vẫn bình tĩnh đứng nhìn đại ca trút giận lên Tám Sọ…
Trần Đại đứng lên bàn đạp ghì đầu Tám Sọ xuống. Anh rút ra lưỡi dao cạo kề vào cổ thằng Tám.
“Thả đại ca tao ra thằng chó” Hòa “Chó Điên” cầm dao chĩa về phía Đại…
“Bỏ xuống đi, mày không có đủ bản lĩnh để chĩa dao vào đại ca tao đâu” Hùng Boxing nói…
“Đụ má mày, tao chém chết hết bây giờ” Hòa rú lên…
“Đụ má mày ranh con, ngon bước vô” Tâm “Mắt Lộ” chỉ thẳng mặt Hòa”chó điên” mà chửi…
“Mẹ mày!!! Tao chém chết mẹ mày AAAAA!!!” Hòa “chó điên” lao vào định chém Tâm…
Tâm đạp một phát trúng ngay giữa ngực làm thằng Hòa “chó điên” ngã đau điếng ôm ngực thở hồng hộc.
“Thả… thả… đại ca tao ra… thằng… thằng… thằng chó” Minh”Cà Lăm” cầm dao lao lên…
Tâm dùng chân trái đá ngay mặt Minh “Cà Lăm” làm nó té vào bàn chén rơi vỡ xoang xoảng.
“Ui… da… thằng… thằng… chó… chó… đẻ”
“Tụi mày không thấy dao của đại ca tao trên mặt thằng chó đại ca tụi mày hả mà còn hung hăng sủa bậy” Tâm chỉ tay về phía băng Tám Sọ nói…
“Ahhh… ahhh… bỏ xuống đi mấy thằng ngu… mẹ tụi mày” Tám Sọ la lên “Đại… Đại mày tha cho tao… đau quá”
Trần Đại liếc nhìn đám đàn em với ánh mắt sắc như dao cạo rồi đưa dao lên mặt Tám Sọ.
“Hôm nay tao cảnh cáo mày một dao này, hẹn mày một tuần nữa tại địa bàn của mày. Tao với mày sống chết một trận” Dứt lời Trần Đại lạnh lùng kéo một nhát dao cạo ngay má Tám Sọ để lại một vệt máu dài chảy không ngừng rồi đạp Tám Sọ về phía đám đàn em của hắn.
Tám Sọ ôm mặt hết lên đau đớn, đám đàn em tụm lại đỡ đại ca. Thằng nào cũng sợ mất vía trước Trần Đại. Tên du đãng khét tiếng lạnh lùng ra tay dứt khoát.
“Đại… đại… đại ca… chảy… chảy… chảy máu… máu nhiều quá… tụi… tụi… tụi mày cứu… cứu… cứu… đại ca… đi… đi” Minh “cà lăm” ôm Tám Sọ cầm máu…
“Ahhhhh… thằng chó đẻ… mày nhớ đó… tao sẽ cho mày sống không bằng chết… ahhhhh”
“Mày nhớ đó. Một tuần sau tao sẽ qua kiếm mày, về mà chuẩn bị đi.” Trần Đại ném con dao cạo đầy máu về phía băng Tám Sọ.
“Được… thằng chó… đợi đi tao sẽ chém chết mày… như tao giết chết thằng chó Bảy” Nói xong Tám Sọ cùng đám đàn em rút lui…
Hòa “chó điên” phun nước bọt xuống đất rồi chỉ dao về phía Tâm “Mắt Lộ”: “Lần sau là chết mẹ tụi mày”
Trần Đại sôi máu định đuổi theo nhưng Lý Ngọc chặn lại…
“Bình tĩnh đi anh, thằng chó đó trước sau cũng chết thôi, cho nó sống thêm 1 tuần cũng chả sao”
Trần Đại lấy khăn lau sạch máu trên tay rồi châm một điếu thuốc ngồi lên ghế. Đầu anh tựa vào ghế ngước lên trần nhà.
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Thái Sơn cùng đám anh em cầm trong tay một bọc trứng chia nhau ra. Mỗi thằng cầm hai trứng.
“Bây giờ tụi mày chia nhau ra, chọi trứng thối hết vào khu làm ăn của thằng Tám Sọ. Cho nó khỏi ngóc đầu luôn đi.” Ba Thẹo nói…
“Thằng Sơn không biết đường thì chạy theo thằng Huy Lé”
“Biết rồi, bây giờ chia nhau hành động. Xuất phát!”
Đám thiếu niên nhanh như cắt tản nhau ra khắp các ngõ ngách. Đi ngang các cửa tiệm được Tám Sọ bảo kê bọn nó đứng từ xa ném trứng vào các cửa kính trong tiệm. Trứng vịt thối vỡ ra lan tỏa một mùi khiến ai cũng phải buồn nôn, khách hàng chạy tán loạn. Nhanh như cắt chúng đã ném trứng thối, có cả phân vào hầu hết các khu làm ăn của Tám Sọ.
Thái Sơn ném rất hăng, nó cầm trên tay hai quả, trong túi quần túi áo cộng lại cũng phải hơn chục trứng. Nó còn ném thẳng vào đầu khách đến mua hàng. Thật bố láo. Thật không may cho Sơn, nó đụng ngay một toán đàn em của Tám Sọ đang đi đến gần đó.
“Ê thằng mất dạy đứng lại mày!!!”
“Bắt nó!!!”
Bọn nó lấy đá ném Thái Sơn chạy chối chết. Bị áp đảo quân số, 5 thằng vây đánh Thái Sơn chạy vào con hẻm nhỏ gần đó. Nó chạy thở hồng hộc vừa chạy vừa ném trứng thối về phía sau làm bọn giang hồ ghê tởm tránh né. Mãi nhìn về phía sau nó va phải một đám du đãng trước mặt. Trong đầu nó nghĩ thế là kết thúc. Lần này không bị đánh chết thì cũng què chân, tàn phế. Va chạm làm nó té ngã ra đất, nó lập tức đứng dậy hai tay thủ thế định lao vào mở đường máu.
“Bọn mày ngon thì nhào vô” Thái Sơn hét lớn.
Phía sau bọn du đãng cũng đã đuổi tới làm Thái Sơn vô thế tiến thoái lưỡng nan.
Tên du đãng bị Thái Sơn va vào cười mỉm, lấy trong áo da ra một điếu xì gà. Nhẹ nhàng đặt lên môi hút, song hắn lấy tay vuốt gọn tóc về phía sau. Nhìn về Thái Sơn rồi nói.
“Mày nghĩ mày đánh được tụi tao hả?” Tên du đãng rít một hơi xì gà rồi phà khói lên trời…
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Thái Sơn hai tay giơ nắm đấm phòng thủ, chân lùi dần về sau. Tên du đãng mặc áo da vẫn không ngừng tiến tới, điếu xì gà vẫn trên môi hắn.
Bỗng băng Tám Sọ chỉ về phía tên du đãng rồi hét toáng lên…
“Thằng chó Trần Đại kìa anh em, thằng nào đánh gục được nó đại ca thưởng lớn đó!!! Lên!!!”
Hùng Boxing lao ra hai tay đưa lên ngang mặt thủ thế. Mấy thằng loi choi chạy tới đều được tặng một cú ngay giữa mũi rồi ôm mặt gục xuống máu ra đầy tay. Những cú đấm uy lực của Hùng làm đám du đãng mới nhú chùn bước. Chúng không dám tiến lên chỉ ngày càng lùi rồi bỏ chạy ra khỏi con hẻm bỏ mặc mấy tên bị đánh nằm lăn lóc trên đất.
Thái Sơn bây giờ mới nhận ra người đàn ông điển trai mặc áo da đen này là người đàn ông hôm trước báo hiệu cảnh sát đến cho bọn nó và cũng chính người đàn ông này đã xuất hiện tại đám tang của Bảy Sấm. Người đàn ông này chính là Trần Đại – một trong những vị đại ca du đãng khét tiếng của Sài Gòn.
“Đứng lên đi nhóc, mày làm gì mà bị tụi nó rượt đánh vậy?” Trần Đại đưa tay cho Thái Sơn…
Thái Sơn nắm lấy tay anh đứng dậy, phủi phủi lớp bụi bẩn trên người rồi trả lời.
“Em có xích mích với đàn em của Tám Sọ nên em với đám anh em lấy trứng thối chọi vào mấy cửa tiệm của Tám Sọ bảo kê”
“Thằng này được ta! Có tố chất! Giỏi giỏi!” Tâm “Mắt Lộ” vỗ vai Sơn.
Lý Ngọc dùng tay chỉnh kính lên rồi nhìn Sơn.”Bọn mày chọi hết cả khu bọn nó luôn à? Băng của mày có bao nhiêu thằng?”
“Dạ tầm khoảng 30 thằng. Tụi em chia nhau ra mà ném cũng được kha khá”
Trần Đại liếc nhìn Sơn từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới.
“Mày là thằng nhóc hôm bữa đánh lộn trong đám bụi đời đó hả? Đánh cũng khá lắm”
“Dạ… dạ cảm ơn anh”
Trần Đại vỗ vai Sơn rồi cũng đám anh em bước đi lướt qua Sơn.
“Cẩn thận coi chừng bọn nó tìm mày trả thù đó. Mấy ngày nữa khu này sẽ không có thằng chó nào tên Tám Sọ”
Thái Sơn nhìn bóng Trần Đại cùng mấy anh em bước đi. Trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa. Một ngọn lửa mạnh mẽ đến nỗi làm người Sơn nóng ran, nó có thể nghe được nhịp tim nó đập mạnh đến mức muốn văng ra khỏi lồng ngực. Trong đầu nó vang lên một giọng nói.
“Mày phải trở thành một du đãng như hắn ta, mày phải trở thành một tên du đãng như Trần Đại”
Ánh mắt nó dõi theo cái bóng cao ráo của Trần Đại bước đi giữa đám anh em. Bỗng nó chạy vụt theo, hét lên rồi quỳ rạp xuống.
“Anh Đại, em muốn theo anh. Anh hãy thu nhận em!!”
Trần Đại lấy điếu thuốc ra khỏi môi nhìn Sơn rồi thả khói ra đường mũi.
“Mày muốn theo anh hả?”
“Dạ đúng vậy, em muốn làm một du đãng hào hiệp như anh”
Câu nói của Sơn làm cả đám phì cười. Chỉ trừ Trần Đại. Anh nhìn vào mắt nó, một ánh mắt kiên định quyết tâm.
“Mày đi về đi, theo tao làm du đãng có ích lợi gì, về mà ăn học cho đàng hoàng”
Nói rồi Trần Đại bước đi để lại Thái Sơn quỳ ở đó. Lý Ngọc khẽ nhìn Sơn rồi cũng bước đi. Hùng Boxing vỗ vai Sơn rồi đi tiếp. Tâm “Mắt Lồi” thì ngồi xổm xuống bên cạnh móc tiền ra cho Sơn.
“Nè cầm tí tiền mua đồ ăn ngon cho mày với đám bụi đời kia đi, mày đánh cũng ác chiến lắm đó!” Tâm xoa đầu Sơn.
Sơn quỳ ở đó một lúc rồi cũng ngồi xuống, nó vò mạnh tờ tiền trong tay rồi ngồi tựa lưng vào tường. Thấy điếu thuốc còn cháy dở dưới đất nó vội vàng bò lại nhặt lên đặt lên môi. Thứ này khi ngậm trên môi rít vào rồi phà khói thật ngầu. Làm nó nhớ tới hình ảnh của Trần Đại. Nó hít một hơi vào, khói chạy xộc thẳng vào khí quản đi vào phổi làm nó ho sặc sụa. Nó quyết tâm phải làm đàn em của Trần Đại cho bằng được.
… Bạn đang đọc truyện Người trong giang hồ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nguoi-trong-giang-ho/
Trong một phòng khách sạn, ông trùm Hiếu “nhỏ” tay phải mân mê cặp vú của một em gái tay còn lại đút vào miệng để cho em còn lại mút. Hai em tướng tá ngon lành được đàn chị Tuyết Nhi tuyển chọn riêng để phục vụ Hiếu. Hắn là khách quen ở đây, sở thích chơi cùng lúc nhiều em hàng và bo rất đậm nên mấy em cũng rất thích phục vụ Hiếu”nhỏ”.
“Vú em đẹp quá, anh bú nó nha”
“Ah… bú đi anh”
Hiếu đè em gái vú bự ra mà mút chụt chụt, em còn lại có cặp mông khủng bố chui tọt xuống dưới háng Hiếu”nhỏ” mà ngậm lấy con cu nóng hổi của hắn.
Bú xong Hiếu”nhỏ” đứng dậy chĩa cu ra cho hai em bú liếm. Lưỡi hai cô gái quanh thân cặc rồi lại lướt xuống dái Hiếu. Kỹ năng điêu luyện vô cùng do được đàn chị Tuyết Nhi huấn luyện cho các em gái thuộc phân khúc cao cấp của dịch vụ kinh doanh.
Hai cái lưỡi điêu luyện làm Hiếu đê mê ưỡn hết thân cặc lên. Chịu không nổi nữa Hiếu”nhỏ” đè em vú bự ra mà nhét con cặc gân guốc gớm ghiếc của hắn vào mà dập, em còn lại thì hắn kéo vào nút lưỡi. Hắn dập điên cuồng vào âm đạo cô gái làm cô rên lên thành tiếng. Lưỡi của em đít bự bị Hiếu mút mạnh nước miếng chảy hết vào miệng hắn. Dập chán hắn liền đổi cô em đít bự qua mà doggy.
Tiếng dái hắn đập vào mông tạo nên âm thanh bạch bạch to đến nỗi đứng bên ngoài có thể nghe được.
“Ahhh… ah… chết em mất anh ơi”
“Em là con đĩ mà… anh đụ em chết luôn”
“Ahhhh… ahhhh… ahhhhh… ứ… ứ”
Hiếu”nhỏ” vừa doggy vừa tát vào mông cô gái, cô gái vừa doggy vừa chồm xuống bú lồn cô còn lại. Cả hai rên rỉ đầy dâm đãng làm Hiếu hứng tình tột độ.
Hắn rút cặc ra nằm ngửa rồi chơi thế cưỡi ngựa. Xong bế thốc cô còn lại ngồi lên mặt hắn. Vừa được cưỡi ngựa hắn lè lưỡi ăn lồn cô gái đít bự. Cả hai cô gái vừa hăng say làm việc với cặc và lưỡi hắn vừa hôn nhau mãnh liệt.
Trong phòng vang đầy âm thanh nhục dục của con người. Tiếng bộ phận sinh dục chạm vào nhau, tiếng thở, tiếng rên rỉ.
Hiếu nhỏ dùng lưỡi làm cho cô gái bán dâm sung sướng. Cu hắn đang được dập mạnh bạo đầy sung sướng. Qua lớp bao cao su nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự ướt át và bót của cái lồn ngon lành ấy.
“Ư… đã quá em ơi… lồn em ngon quá… sụp… sụp”
“Ahhh… ăn nó đi anh… em sướng…”
“Ahhh… ahh… cặc anh đã quá đi… ớ… ớ… uhmmmm…”
Chẳng bao lâu dưới sự chăm sóc của các em. Hiếu nhỏ bắn tinh ào ạt vào lồn cô gái nhưng lớp bao cao su đã chặn lại. Cả ba nằm xuống thở hồng hộc. Hiếu”nhỏ” ôm hai em gái vào lòng mà mút lưỡi. Hắn thỏa mãn vô cùng mà nhắm mắt tận hưởng mà không biết rằng sóng gió rất lớn sắp ập vào băng đảng của hắn. Một cơn cuồng phong hung dữ và mạnh bạo sẽ cuốn đi tất cả trên quỹ đạo mà nó đi qua.