Nhã Phương

Chương 23



Phần 23

Nhất Huy bần thần bước ra khỏi căn biệt thự sơn trắng quen thuộc… Có lẽ sau lần này anh sẽ không bao giờ được đặt chân vào đây nữa. Nhã Phương đã mất tích hơn một tuần… Nhất Huy và mọi người còn hy vọng rằng nàng không làm điều gì dại dột. Nhưng đến hôm nay, hộp thư ba mẹ nàng nhận được một lá thư tay… Đúng hơn là một mẩu giấy với hàng chữ đều đều vô cảm như tâm trạng của Nhã Phương.

“Con có lỗi với Ba Mẹ… Ba Mẹ cứ xem như con đã chết.”

Chỉ ngắn gọn như vậy, không thăm hỏi, không nhắn gửi, chữ ký cũng không… Nhưng nét chữ tròn trịa xinh xắn của Nhã Phương thì ai cũng nhận ra không thể lầm lẫn. Nhất Huy được ba mẹ Nhã Phương kêu sang, ném lá thư vào mặt… Mắng nhiếc thậm tệ. Nhưng anh cam chịu, không phân bua giải thích gì… Cứ để họ trách mắng anh, còn hơn là biết sự thật họ càng khó chịu đựng nổi.

Nhất Huy đã biết Nhã Phương đang làm gì.

Một ngày trước, Mộc Miên đã gửi cho Nhất Huy một tấm hình mà nàng nhận được qua email nội bộ từ một tài khoản mạo danh. Tấm hình là một cô gái thắt bím dài hai bên mặc quân phục xanh, mũ nồi sao đỏ, tay chào ngang lông mày… Cô đứng tuyên thệ trước một lá “hồng kỳ”, nét mặt kiên quyết nghiêm túc. Phải nhìn một lúc Nhất Huy mới nhận ra đó là Nhã Phương. Nét mặt nàng thật khác lạ, dù chỉ mới xa cách chín ngày cũng làm anh suýt không nhận ra. Vẻ ngây thơ trong sáng đã hoàn toàn bị lột bỏ, thay thế bằng một sự quyết đoán sát tinh mãnh liệt… Nhìn nàng như thế làm lòng Nhất Huy đau nhói khổ sở… Gã Trần Minh đó đang làm gì với một Nhã Phương trong sáng xinh đẹp của anh.

Không cần đoán, Nhất Huy cũng biết người gửi tấm hình đó cho hộp email đặc nhiệm quân chủng là Trần Minh. Tấm hình Nhã Phương tuyên thệ trước một lá cờ Hồng Kỳ, đồng nghĩa với việc nàng bị liệt vào thành phần “phản quốc”. Trần Minh thật độc ác. Hắn muốn hủy hoại tương lai của Nhã Phương, để nàng hoàn toàn bước lên một con đường không lối về như chính hắn.

“Anh đã thất bại bảo vệ em một lần… Lần thứ hai chỉ xảy ra khi anh đã chết…”

Trần Minh đã động đến Nhã Phương một lần nữa… Trận chiến này dù phải chết cũng đánh đến hơi thở cuối cùng.

“Anh muốn gia nhập đội đặc nhiệm quân chủng…”

Vừa mở cửa, câu nói đầu tiên của Nhất Huy làm Mộc Miên sững người. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm kiên quyết của anh, ấp úng:

– Nhưng…

– Anh muốn gặp cấp trên của em… – Nhất Huy trầm giọng nói. – Anh không tin ông ta không chấp nhận anh chỉ vì dòng máu đang chảy trong người anh…

– Được… Em sẽ thu xếp cho anh.

Bạn đang đọc truyện Nhã Phương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nha-phuong/

Trong gian phòng rộng 30 mét vuông, chỉ có một cái bàn làm việc. Vách tường bên trái là những tấm bản đồ kẻ xanh kẻ đỏ… Vách tường bên phải là một tủ sách… Phòng lãnh đạo chỉ huy của đội đặc nhiệm quân chủng lại bài trí đơn giản đến mức khó hiểu. Thật khó tưởng tượng bao nhiêu quyết sách quan trọng liên quan đến an ninh quốc gia lại xuất phát từ căn phòng này.

Trước mắt Nhất Huy là hai người đàn ông. Người đứng phía sau mặc quân phục đứng im như tượng gỗ, tay chắp sau lưng, mí mắt cũng không chớp. Người ngồi trên bàn đối diện với anh, chạc 60 tuổi, dáng người gầy yếu, không to con vạm vỡ như anh tưởng tượng về hình ảnh một vị Tư lệnh hét ra lửa. Quân hàm một sao trên cầu vai quân phục bạc phết màu như mái tóc bạc gần trắng của ông. Ánh mắt ông rất bình thường, không sắc bén, tóe lửa như một người chinh chiến sa trường. Bên trong đó là sự bình hòa điềm đạm từng trải, như trời có sụp cũng không đổi sắc. Ông ta là Nguyễn Hòa Nhân – Tư lệnh Đặc nhiệm Quân chủng.

– Đại Úy cũng ngồi xuống đi…

Ông Nhân quay sang nói với Mộc Miên đứng phía sau. Nhưng người đàn ông bên cạnh, ông không đả động đến.

– Vâng, cảm ơn Tư lệnh.

Mộc Miên dẫm gót giày, cả người thẳng cứng như cột cờ trong bộ quân phục xanh phẳng phiu. Nàng quay người bước đến chiếc ghế sát tường, ngồi xuống. Nhất Huy không thể không nhìn lại nàng vài lần… Nhìn Mộc Miên trong bộ quân phục đúng là tư vị không tệ chút nào…

– Tôi đã nghe Đại Úy Miên nói… Cậu là người đã tìm ra chiếc Usb của Trần An. – Ông Nhân nói.

– Vâng.

– Và cậu đang có ý định gia nhập Đặc nhiệm Quân chủng?!

– Đúng thế. – Nhất Huy gật đầu không chút do dự.

– Mục đích của cậu là gì?! Bảo vệ nhân dân sao?! – Ông hơi nhướng mày hỏi.

– Triệt phá Hồng kỳ, bảo vệ người thân. – Nhất Huy trầm giọng nói.

– Ha ha… Tốt, cũng thành thật đấy. Tôi lại không thích kiểu nói lý tưởng như phim ảnh…

Tư Lệnh Nhân bật cười, gật gù… Ông nói tiếp:

– Nhưng cậu có biết rằng… Thành viên đội đặc nhiệm không nhất thiết xuất phát từ quân nhân… Nhưng có một điều kiện tiên quyết là phải trung thành với tổ quốc… và điều đó được đánh giá ban đầu từ… nguồn gốc.

Nhất Huy gật đầu, nét mặt vẫn bình thản điềm nhiên:

– Tôi cho rằng… Không nhất thiết phải là người Việt mới trung thành với tổ quốc đâu… Vẫn có kẻ phản bội đấy thôi.

– Đúng. Một bàn tay luôn có ngón ngắn ngón dài! – Tư lệnh Nhân gật gù, nói tiếp. – Nhưng sử dụng người Việt để bảo vệ tổ quốc vẫn là phương thức hạn chế rủi ro tốt nhất… Tôi nghĩ là nếu đặt cậu vào vị trí của tôi, cậu cũng sẽ hành động như vậy.

– Mong cậu Huy hiểu và không nhìn nhận vấn đề này nghiêm túc… như phân biệt xuất xứ dân tộc.

Gian phòng im lặng. Nhất Huy nghe được hơi thở dài thật khẽ từ Mộc Miên sau lưng anh. Lời ông Nhân vừa nói gần như không khác gì với Mộc Miên đã nói với anh. Nhất Huy thở dài, có lẽ anh không có cách nào khác ngoại trừ sử dụng đến lá bài tẩy bí mật của mình. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói chậm chậm như đọc ra từ một hồ sơ tài liệu mở rộng trước mắt:

– Đặc nhiệm Quân chủng 107 được thành lập từ 1992, là một tổ chức độc lập… gồm 124 thành viên… À không… 123 thành viên mới đúng… – Nhất Huy sửa lời, nói tiếp. – 107 Không thuộc quân đội, càng không liên quan đến cảnh sát do BCT quản lý trực tiếp… Mục tiêu hành động rất đa dạng, từ gián điệp, tình báo, trinh sát… cho đến ám sát.

Cả gian phòng im phăng phắc. Mộc Miên nét mặt tái nhợt rời khỏi ghế đứng lên từ lúc nào.

– Thú vị… Thú vị… Tôi không cho rằng Google có thông tin của chúng tôi. Có thể nói cho tôi là từ đâu anh biết hay không?! – Ông Nhân giọng nói bình thản nhưng mang theo chút lạnh lẽo.

Người đàn ông gác bên cạnh Tư lệnh Nhân cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Nhất Huy, tay đặt hờ trên bao súng.

– Thiếu Úy Cảnh… Tôi nghĩ anh không cần căng thẳng như vậy đâu… – Nhất Huy tựa lưng ra ghế thoải mái nói.

– Anh là ai?! Tại sao… – Người đàn ông đứng sau lưng Tư lệnh Nhân buột miệng thốt lên.

– Tôi biết rất nhiều thứ… Ví dụ như, trong khóa đào tạo vượt sông đêm 2 năm trước… Anh và Trung tá Trần An rình xem Mộc Miên thay quần áo lặn… – Nhất Huy gác chân bẳ chéo lên nhau nói.

– Chuyện đó… Chuyện đó làm sao anh biết được?! Anh là ai?! – Cảnh hoảng hốt la lên thất thanh.

– Trời ơi… Vậy là có thật? – Mộc Miên rít lên giận dữ hầm hầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta.

– Tôi còn biết… – Nhất Huy quay lại nhìn Mộc Miên. – Em và Trần An đã làm gì trong đêm nằm trong trạm xá Quân Y khoảng mười tám tháng trước.

– Anh… – Mộc Miên đỏ bừng mặt, ấp úng mãi không nói ra thành lời.

– Tại sao chuyện gì liên quan đến Trần An cậu cũng biết?!

Tư Lệnh Nhân trầm giọng. Hai mắt ông lóe sáng như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ chạy qua đầu Nhất Huy. Nhất Huy hít sâu một hơi, nhìn qua Mộc Miên, rồi bình thản đón ánh mắt của ông Nhân, anh nói:

– Có một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học được… Tôi là người tiếp nhận máu của Huỳnh Long và… khi anh ấy chết… bằng cách nào đó lại truyền vào đầu tôi rất nhiều mảng ký ức rời rạc. Tôi đã tìm ra cái Usb kia cũng từ trí nhớ của Huỳnh Long…

– Huỳnh Long là tên thân phận giả trong tù của Trung tá Trần An. Anh Huy thường quen gọi như vậy. – Mộc Miên giải thích với ông Nhân.

Tư lệnh Nhân chợt đứng dậy, nhìn sâu vào mắt Nhất Huy, hỏi:

– Cậu nhớ được bao nhiêu từ ký ức của Trần An?!

Từ khoảnh khắc ông Nhân đứng thẳng người lên, Nhất Huy thấy cả người chợt nhột nhạt lạnh lẽo như có một thanh kiếm cực kỳ sắc bén kề vào cổ… Tiếng chuông cảnh báo rung lên mãnh liệt trong đầu, sinh mạng anh đang bị uy hiếp. Nhất Huy kền nén trái tim đập thình thịch, nhúng vai nói:

– Tôi không nhớ được nhiều lắm… Có lẽ chỉ một số chuyện đặc biệt đối với anh ta… như chuyện chăn gối với phụ nữ, rình thay quần áo, cắm sừng người ta… Đại loại thế.

– Nham nhở… – Từ phía sau, Mộc Miên lẩm bẩm một mình.

Tư lệnh Nhân nhìn sâu vào mắt Nhất Huy như dò xét… Một lúc sau ông ta gật gù rồi bật cười:

– Ha ha… Đúng phong cách của Trung tá Trần An… Anh ta là đệ nhất cận chiến, đệ nhất đặc nhiệm… cũng là đệ nhất lưu manh của 107.

Chương trước Chương tiếp
Loading...