Nhã Phương

Chương 24



Phần 24

Mộc Miên và Thiếu úy Cảnh cũng nén cười khi nghe lời nhận xét của Tư lệnh. Nhưng nhớ đến Trần An không còn nữa, nét mặt hai người lại trở nên ảm đạm buồn bã. Tư lệnh Nhân chắp tay sau lưng nhìn lên bức phù điêu quốc huy treo sát trần, ông cảm thán:

– Hồng Kỳ ngược lại cũng là một tổ chức tương tự với 107 thuộc nước bạn… Nhưng có quy mô hơn 1000 thành viên trải rộng khắp Châu Á và một số nước lân cận… Điều này có lẽ có trong ký ức của Trần An nên cậu đã biết…

Nhất Huy im lặng lắng nghe, không tỏ vẻ gì xác nhận.

– Nhưng điều tôi sắp nói diễn ra sau khi anh ta chết… Trong số 273 người bị bắt và thủ tiêu trong đợt càn quét vừa rồi, chỉ có 13 người là thành viên thật sự thuộc Hồng Kỳ… còn lại là những đối tượng được chiêu mộ địa phương… Tôi nhấn mạnh là người Việt… – Ông trầm giọng.

– Như Trần Minh?! – Nhất Huy buột miệng hỏi.

– Cũng có thể nói như vậy… Nhưng không đúng lắm… Vì Trần Minh là cán bộ cấp cao của 107, được Hồng Kỳ trung ương chiêu mộ thật sự. Hắn không đơn giản là chó giữ nhà đâu… Mà là nòng cốt chống đỡ tồn tại của tổ chức này tại nước ta.

– Tôi đã nghe Mộc Miên báo cáo về cô gái tên Nhã Phương bị Trần Minh chiêu mộ. Cô gái đó là bạn gái thanh mai trúc mã của cậu?!

– Vâng… Thật ra tấm hình đó… Tôi nghĩ cô ấy bị lừa gạt… – Nhắc đến Nhã Phương, Nhất Huy tinh thần liền lo lắng bất an.

– Tôi hứa với cậu… Nếu cô ấy không tham gia hành động gây bất lợi cho tổ quốc… Thì tấm hình tuyên thệ đó sẽ không bị truy cứu… – Ông nói.

– Cảm ơn… Nhưng có thể tìm ra cô ấy đang ở đâu không?! – Nhất Huy hỏi dồn.

– Email được gửi từ một tài khoản nặc danh, sau khi truy ra loại bỏ ba tầng iP giả… Chúng tôi có thể xác định tấm hình đó được gửi từ tỉnh Chiết Giang, TQ… Dù cậu có đến đó tìm cũng là mò kim đáy bể mà thôi…

Căn phòng im lặng trở lại. Nhất Huy bần thần suy nghĩ. Một lúc sau, đã có quyết định trong đầu, Tư lệnh Nhân quay lại:

– Nhất Huy, thôi thì thế này… Nếu cậu là người nhận truyền thừa từ Trần An… – Ông Nhân lại lắc đầu cười cười với cách dùng từ như phim kiếm hiệp của mình.

– Bằng cách quái quỷ nào đó… Nhưng cậu cũng có thể xem là một phần truyền nhân của anh ta… Tôi sẽ phá lệ một lần, xem cậu như một thành viên dự bị không có quân hàm của 107… Đừng vội mừng, sự khác biệt giữa thành viên dự bị và chính thức là rất lớn… Để được công nhận thành viên chính thức cậu phải hoàn thành một khóa huấn luyện…

Ông mỉm cười nhìn nét mặt cứng đờ thiếu tự nhiên của Mộc Miên và Thiếu Úy Cảnh:

– Khóa huấn luyện đó… nói thế nào nhỉ… gọi là… tàn nhẫn cũng được, dã man vô nhân tính cũng đúng… Nếu cậu vượt qua… chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp theo. Được chứ?!

– Đồng ý.

Bạn đang đọc truyện Nhã Phương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nha-phuong/

Làng Họa Mỹ, ngoại ô thành phố Hàn Châu, tỉnh Chiết Giang.

Làng Họa Mỹ là một làng nghề dệt vải kéo dài từ thời Khang Hy… Địa điểm cách trung tâm Hàn Châu 40km và không chào đón khách du lịch tham quan. Thực tế, bên ngoài là một làng dệt truyền thống, nhưng không có dân bản địa sinh sống… Toàn bộ đều là bộ đội địa phương đóng giữ và sinh hoạt như thường dân… Họ là một tấm rào chắn sống cho khu huấn luyện quân đội kín đáo bên trong.

Trong một gian phòng nhỏ như một lớp học thu nhỏ với ba người… Một bảng trắng đầy chữ, máy chiếu projector, bên dưới chỉ có một chiếc bàn nhỏ kiểu học sinh… Nhã Phương mặc quân phục xanh, tóc thắt hai bím xinh xắn, nhưng vẻ mặt nàng lạnh lẽo vô cảm lắng nghe người đàn ông nước ngoài đang diễn giải… Bên cạnh là một cô gái thông dịch viên tiếng Việt không ngừng thì thầm bên tai nàng.

“农药是从冷兵器时期开始的人类研究和开发…”

‘Độc dược đến từ thiên nhiên được con người nghiên cứu từ 3000 năm trước, nhưng thực sự phát triển từ thời kỳ vũ khí lạnh… Đến thời kỳ vũ khí nóng, độc dược nhân tạo được phát triển nhưng độc dược đã không còn phổ biến và được công nhận như trước mà trở thành sân sau hậu thuẫn cho các hoạt động ám toán bí mật…

Sự đa dạng của độc dược trên thế giới có thể nói do môi trường, khí hậu đặc trưng của mỗi vùng đất, thậm chí tập quán ăn uống của địa phương, độc dược thiên nhiên được ứng dụng và sử dụng khác nhau… mang đến hiệu quả khác nhau. Con người tùy thuộc văn hóa ẩm thực và dòng máu cũng có thể đưa đến những phản ứng khác biệt rõ rệt với độc dược… Cùng ăn vào một loại độc, người này có thể chết, trong khi người kia chỉ đau bụng, ói mửa…

Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của độc dược vẫn là giết người, nhưng quá trình nhiễm độc, hành trình đi đến cái chết của đối tượng và dấu vết để lại mới quyết định trình độ sử dụng độc của một sát thủ.

Sau đây là bảy loại độc dược thiên nhiên giết người không để lại dấu vết… Thứ nhất là Hemlock, hay còn gọi là Cây cần độc… Đây là một loại cây vô hại, lá có thể ăn sống, nhưng nhụy hoa của nó có thể làm máu người đông lại trong bốn tiếng sau khi nhiễm độc…’

Nhìn hình ảnh của những bông hoa nhỏ trắng như bông cải trên màn hình projetor, Nhã Phương chỉ lẩm nhẩm ghi nhớ, đọc lại tên gọi của loài hoa kia. Nàng như quên hẳn bản thân mình, trở thành một người hoàn toàn khác… Vẻ mặt bình thản của Nhã Phương như đang tham gia một lớp dạy cắm hoa không hơn không kém.

“Dụng độc giết người” là một trong rất nhiều lớp đào tạo nàng phải học trong cả tuần qua… Cái gì cũng liên quan đến thao túng con người, gây ảo giác, khai thác thông tin, gây tê liệt thần kinh, cho đến hôm nay là dụng độc giết người.

Nhã Phương như một người đã chết. Nàng không muốn sử dụng trí não suy nghĩ về những chuyện đã qua… Trần Minh mang nàng sang đây… Thậm chí nàng không quan tâm mình đã đi qua cửa khẩu sân bay bằng cách nào khi trên người không có mang theo một mảnh giấy tùy thân… Miễn là Trần Minh có cách, tức là anh ta có đủ năng lực để giúp nàng phục thù. Thế là đủ.

Cả tuần nay Nhã Phương quen dần với lối sinh hoạt khắc khe của nơi này… Sáng 5h00 thức dậy, vệ sinh cá nhân 15 phút, tập thể dục một tiếng, sau đó ra nhà tập thể ăn sáng. Bữa ăn sáng nơi này đơn giản và lập đi lập lại hàng ngày, một tô cháo trắng và cái bánh quẩy. Sau giờ ăn sáng là thời gian học kéo dài đến đúng 11h30, lại di chuyển ra nhà ăn tập thể. Buổi chiều lại lặp lại như vậy đến 17h30 và ăn tối. Sau giờ ăn tối, nàng được nghỉ một tiếng và học tiếp đến 21h00.

Nơi này chứa khoảng 40 học viên, toàn bộ là nữ chạc tuổi từ 18 đến 24. Điểm chung nhất là những học viên như được lựa chọn kỹ, đều xinh đẹp khá đều nhau. Nơi này quy định học viên không được phép nói chuyện riêng với nhau… Nhưng từ màu da, nét mặt và đôi khi nghe vài cô gái hát thầm lặng lẽ trong nhà tắm bằng tiếng mẹ đẻ. Nhã Phương đoán được họ đến từ các nước Đông Nam Á trong khu vực.

Mọi ngày sau giờ học, tắm rửa xong là Nhã Phương về phòng ngủ ngay… Không phải vì trong ngày học quá nhiều làm nàng mệt mỏi, mà vì một lý do tế nhị khác… Sau 21h30 mỗi ngày, hai phòng sát vách của nàng luôn phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ của phụ nữ. Nhã Phương từng tự hỏi, nơi này rất ít đàn ông, ngoại trừ một số giảng viên lớn tuổi, ngay cả gác cổng và phục vụ cũng là nữ… Nhưng hoạt động này lại có vẻ rất chính quy, không vụng trộm lén lút gì… Đêm nào cũng vậy, cứ đúng giờ đó sau tiếng mở cửa vài phút là âm thanh phụ nữ rên rỉ trong khoái lạc lại vang lên… Trong khi đó, bản thân Nhã Phương ngay cả mình trở thành đàn bà như thế nào cũng không nhớ. Nàng thấy mình tốt nhất nên ngủ, không nên lắng nghe những thứ âm thanh dụ hoặc đó…

Buổi tối của ngày thứ bảy, trong khẩu phần ăn của Nhã Phương có thêm một chén chè yến. Nàng không thắc mắc, vả lại muốn hỏi cũng không biết hỏi thế nào, đành uống luôn. Vị ngọt thơm ngon của món chè làm Nhã Phương chợt nhớ đến mẹ… Bà hay nấu chè yến, còn dỗ dành nàng ăn… Nam sâm nữ yến. Đó là phương thuốc bảo vệ sắc đẹp bao đời nay của phụ nữ.

Khi bước chân ra khỏi nhà ăn, Nhã Phương chợt thấy không khí xung quanh như nóng lên một cách kì lạ… Nàng đến thẳng nhà tắm tập thể, tắm đi tắm lại hai lượt vẫn thấy cơ thể hừng hực như có một ngọn lửa bên trong. Từ phòng tắm trở về, Nhã Phương áo lót nàng cũng không mặc, dù sao nơi này cũng toàn là phụ nữ… Mà trời lại nóng bất thường như thế… Mồ hôi cứ thấm ướt cả lớp vải mỏng làm hai đầu vú đỏ hồng xinh xắn của nàng cứ thấp thoáng lộ ra.

Vừa bước vào phòng mình, Nhã Phương khi thấy Trần Minh đang ngồi chờ trong phòng mình. Nàng ngượng ngùng che tay trước ngực. Từ lúc Trần Minh đem nàng đến đây, hắn đã bỏ đi đâu mất dạng, hôm nay mới gặp lại.

– Em khỏe không?! – Trần Minh bước đến.

Nhã Phương chỉ gật đầu không trả lời, nàng gần như quên đi giọng nói của mình thế nào. Trần Minh bước đến đóng cửa phòng, rồi quay lại áp sát sau lưng nàng thì thầm:

– Tưởng em ở đây cô đơn lắm chứ?! Có vẻ em quen rồi hả?!

– Bao giờ… tôi được về nước hành động?!

Nhã Phương thừa biết những kiến thức hại người mà nàng được học sẽ áp dụng vào đâu đó trong nước. Họ thậm chí không phí thời gian dạy nàng tiếng bản xứ, vì một lý do đơn giản… Tất cả các đối tượng nàng sẽ đối phó đều là người Việt.

– Sao em nôn nóng thế?! Phải học tốt đã chứ?! – Trần Minh chậm chậm mở nút cài áo sau lưng Nhã Phương, vai áo nàng trễ xuống lộ ra một mảng da thịt trắng ngần.

Nhã Phương mặt đỏ như say rượu, nàng muốn kéo áo lên, nhưng không hiểu sao cả người cứng đờ cứ hồi hộp nhìn theo ngón tay thô cứng của Trần Minh vuốt nhẹ trên bờ vai trần của nàng…

– Tôi… Tôi chỉ muốn… trả thù…

– Ừ… thì trả thù… Nhưng trả thù đơn giản quá thì không thú vị… Đúng không?!

Cánh tay che ngực của nàng bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống… Hai núm vú đỏ hồng của nàng nổi cộm phập phồng qua lớp vải mỏng… Hơi thở hắn ấm áp… Miệng hắn hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của Nhã Phương. Nàng rùng mình, hơi thở dồn dập, nài nỉ:

– Anh… Anh đừng…

– Em ở đây, tối ngủ không cô đơn sao?! Không thèm một vòng tay đàn ông âu yếm sao?!

– Em… không… biết…

Những nụ hôn nhẹ nhàng quanh cổ của Trần Minh làm cả người Nhã Phương mềm nhũng, hổn hển dựa hẳn vào hắn.

– Nhất Huy có làm tình thường xuyên với em không?! – Hai tay hắn chậm chậm kéo dây váy của Nhã Phương.

– Không… Ngoài lần đầu tiên… Mà em không nhớ gì… Đừng anh…

Nàng thản thốt không kịp ngăn chiếc váy rơi xuống chân… Cả cơ thể tuyệt đẹp của Nhã Phương giờ đây trần trụi chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ xíu mỏng manh. Nàng muốn gập người xuống che đậy thân thể thì cánh tay Trần Minh đã vòng qua ôm cứng lấy bờ eo nhỏ mềm mại của nàng.

– Lần đó do em say rượu… không nhớ là phải rồi! Nhưng đêm nay em sẽ mãi mãi không quên.

– Làm sao… anh biết… em?! Ư… Đừng…

Câu hỏi của Nhã Phương vừa ra khỏi miệng thì hai bầu vú tròn trịa của nàng đã bị hai bàn tay Trần Minh ôm gọn lấy… Mân mê nhào nặn… Một cơn nhột nhạt kì lạ làm cả cơ thể nàng như bùng cháy khao khát…

– Đừng nói chuyện thằng nhãi đó… Vì đêm nay là một đêm đặc biệt của em…

Nhã Phương được Trần Minh dìu đến bên giường, đặt nàng nằm xuống. Mặt nàng đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt… Nàng cảm nhận được đáy quần lót đã nhơ nhớp ẩm ướt kì lạ. Chưa bao giờ Nhã Phương có cảm giác khao khát háo hức chuyện nam nữ như vậy… Giờ đây, nàng chỉ muốn hai bàn tay thô dầy kia ngay lập tức đặt lên ngực mình, nhào nặn thật mạnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...