Nhã Phương
Chương 26
Trung tâm huấn luyện quân chủng, trước cửa phòng tắm tập thể nam vài người đứng đợi điệu bộ mất kiên nhẫn. Bên trong cánh cửa đóng chặt, từng hồi ỉ ôi nài nỉ vang lên thật khẽ…
– Trễ… giờ… rồi… Anhhhh…
– Không sao… Nhanh thôi…
– Ưmmm… Em… không thích… nhanh…
– Vậy… cho họ chờ đi… Ah…
– Ưmmm… Ôi…
Mộc Miên choàng tay qua cổ Nhất Huy, đầu ngữa để hai bầu vú căng tròn mơn mởn nảy tưng tưng lên xuống. Thân thể hai người trần truồng bóng loáng đẫm nước. Cặp đùi thon dài trắng muốt của Mộc Miên quắp chặt lấy hông anh, âm hộ chèn cứng bởi dương vật Nhất Huy không ngừng ra vào…
– Ưmmm… Ôi… Em thích quá…
Nghe Mộc Miên rên siết, Nhất Huy nghiến răng đỡ lấy vòng eo nàng nhấp nhỏm nhanh hơn… Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngất ngây của nàng, lại nhìn hai núm vú đỏ hồng không ngừng rung động, Nhất Huy sướng muốn điên lên… Anh cúi xuống thật sâu, miệng há ra muốn đón lấy cái nhụy hoa xinh xắn đó mà còn một khoảng… Mộc Miên vít lấy đầu anh, ưỡn ngực lên cho anh hôn mút vào thật sâu.
– Ah… Ôi…
Hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, hì hục chạy đua với thời gian. Cơn sướng khoái tột đỉnh được diễn đạt bằng âm thanh rên siết vang vọng cả gian phòng tắm…
Hai phút sau, cửa phòng tắm bật mở… Mộc Miên quân phục, gương mặt đỏ bừng bước thẳng ra ngoài. Đám đàn ông bên ngoài vừa thấy nàng liền hoảng hốt, buông cả khăn tắm thau nhựa lăn lốc dưới đất… “Nghiêm, chào”…
Đám đàn ông còn đang nhìn nhau khó hiểu, thì cửa phòng tắm lại mở ra… Một người thanh niên cao lớn vạm vỡ mặc quân phục xộc xệch không quân hàm bước ra…
– Làm phiền rồi… Làm phiền rồi… Thông cảm nhé… – Nhất Huy cười hềnh hệch, nhặt chiếc thau nhựa dưới đất dúi vào tay gã đàn ông mặt còn nghệch ra.
“Binh nhì Nhất Huy… Anh có nhanh lên không hả?!”
Nghe tiếng gắt của Mộc Miên từ xa, Nhất Huy cười khổ, vuốt vuốt lại mái tóc ướt đẫm… Rồi nghênh ngang đi về phía nàng.
“Binh nhì?! Hắn chỉ là binh nhì?!”
“Hình như… hắn lại… có chuyện gì đó với Đại úy Miên…”
“Không thể nào…”
“Tao thấy là hắn bị Đại Úy Miên cho uống nước no căng bụng ra thì có… Ai chẳng biết bông hồng có gai đó…”
“Ừ… Có lý…”
Nhất Huy dĩ nhiên không nghe thấy đám lính bàn tán phía sau. Anh đang cùng Mộc Miên hối hả đến phòng bắn tập trung… Sáng nay 8h30 là buổi kiểm tra tốt nghiệp của anh.
Sáu tháng qua, Nhất Huy không còn là bác sĩ thực tập ở trường trung học nữa. Anh trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt… Đặc biệt vì chương trình huấn luyện được soạn thảo lại chỉ dành cho riêng anh. Bao nhiêu thứ dã man vô nhân tính nhất đều được áp dụng, chỉ để làm Nhất Huy nản chí rút lui… Nhưng với ký ức gần hoàn thiện của Trần An trong đầu, Nhất Huy lần lượt vượt qua từng thử thách. Chỉ sáu tháng, anh đã hoàn toàn lột xác… Thân hình rắn rỏi, cơ bắp nổi cuồn cuộn, mọi thành phần mỡ bị loại bỏ triệt để. Thể lực anh khác xưa một trời một vực… Ngay cả tư thế khó như vừa rồi, cũng thoải mái làm mười lăm phút mà đầu gối không run…
– Cười cái gì… – Mộc Miên vừa đến trước phòng bắn thấy Nhất Huy cười cười gian manh liền gắt lên.
– Anh vô đi… Em đi cửa sau…
Nhất Huy nhìn dáng người ma quỷ của Mộc Miên trong bộ quân phục, xuýt xoa một chút rồi thong thả bước vào.
Phòng bắn tập trung được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế. Dài 120 mét, rộng 25 mét, trần cao 8 mét, tường lót cách âm mềm dầy 3 tấc…
Cuối gian phòng là hai hàng ghế xếp ngay ngắn đã chật kín người ngồi… Họ là những thành viên chính thức của 107, nhưng chỉ là một nhóm nhỏ có mặt tại nhiệm sở hôm nay. Mộc Miên xuất hiện, bước vào khung cửa nhỏ đối diện với Nhất Huy… Nàng lặng lẽ nhìn anh một cái thật sâu rồi ngồi xuống hàng ghế của thành viên chính thức.
– Nhất Huy báo cáo có mặt…
Nhất Huy bước đến trước chiếc bàn giám khảo đặt giữa phòng, nghiêm người hô lớn. Nhưng anh không thực hiện nghi thức chào ba người ngồi trên bàn, vì anh không phải người của quân đội, càng không có quân hàm… Người ngồi đàn ông ngồi giữa là Tư lệnh Nhân. Người bên trái ông là Trung tá Triệu phụ trách khóa huấn luyện, người này thì Nhất Huy đã nhẵn mặt… Nhưng người bên phải mang quân hàm Thiếu tá, anh lại chưa gặp bao giờ. Hắn ta nhìn khá trẻ, chắc chỉ lớn hơn anh một hai tuổi nhưng đã có vẻ mặt cực kì tự tin. Không hiểu sao trong ánh mắt anh ta nhìn mình, Nhất Huy thấy một tia địch ý khó hiểu…
– Cậu có biết là mình trễ 6 phút không hả?! Giờ giấc của quân đội không phải nói đùa… – Ông Triệu gầm gừ tức giận.
Nhất Huy như cái gai trong mắt ông, rứt ra không được, dụi xuống thì lại bị đầu nhọn đâm đau điếng… Tư lệnh giao cho ông nhiệm vụ làm Nhất Huy nản chí trong khóa huấn luyện, nhưng giờ đây nhìn dáng người khôi vĩ vững như núi của cậu ta… Ông thở dài chán nản.
– Thôi được rồi… Cậu ta chỉ được huấn luyện lại không gia nhập quân đội, quân kỷ cũng chưa học qua… – Tư lệnh Nhân lên tiếng. – Bắt đầu thôi…
– Vâng…
Nhất Huy bước sang bàn đối diện với bàn giám khảo. Xoay mặt về phía mọi người. Trước mặt anh là vô số mảnh linh kiện súng tháo rời bày ra ngay ngắn.
Ông Triệu đứng lên nhìn Nhất Huy, nói:
– Đây là mảnh ghép của 5 loại súng ngắn do Nga, Trung Quốc, Mỹ sản xuất có kích thước và trọng lượng gần như nhau… Bao gồm: P – 96M, SPS, QSZ – 11, P320, M17. Bài thi là thao tác lắp súng trở về trạng thái sẵn sàng trong tổng thời gian 120 giây…
– Có thể bắt đầu… – Ông đồng hồ đếm, nói.
– Khoan đã… – Người đàn ông mang quân hàm Thiếu tá chợt đứng lên. – Tôi cho rằng như vậy không có thử thách lắm…
Nhất Huy hơi nhướng mày nhìn hắn bước đến bàn. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn túm lấy bốn góc của chiếc khăn trải bàn. Túm lại thành một túi khá to nặng trĩu những linh kiện súng rời rạc… Còn xốc lên vài cái cho chúng trộn lại với nhau. Vừa nhìn Nhất Huy, khóe môi hắn nhếch lên cười.
‘Phanh’ – Ném gói vải nặng trĩu xuống bàn, hắn quay lại chỗ ngồi.
“Như thế là không công bằng… Hai phút làm sao chọn ra được từng phần mà lắp?!”
“Thiếu tá Phúc chơi quá khó rồi…”
“Phải biết là năm khẩu súng đó trọng lượng kích thước chỉ chênh lệch nhau một ít… Rất nhiều phần nhìn bằng mắt thường không thấy khác biệt… Chỉ khi lắp vào bộ phận kế tiếp không khớp mới phát hiện ra…”
“Hai mươi phút còn không được chứ nói gì đến hai phút…”
Mọi người phía cuối phòng bàn tán thầm thấy bất bình cho Nhất Huy. Mộc Miên siết chặt hai bàn tay đến tái nhợt… Chỉ có mình nàng mới biết lý do tại sao gã Phúc kia làm như vậy?! Hắn là nam vương của quân đoàn 2, vừa mang quân hàm Thiếu tá khi mới 26 tuổi, vừa là thiện xạ bách phát bách trúng nổi tiếng của quân đoàn. Hắn vừa được điều chuyển sang 107 phụ trách Ban Phân tích Tình báo. Có lẽ luôn xem mình là trung tâm của vũ trụ, Thiếu tá Phúc đã sốc khi mời Mộc Miên đi ăn tối lại bị nàng từ chối thẳng thừng. Và tin đồn Mộc Miên có quan hệ với Nhất Huy bằng cách nào đó đã lọt đến tai hắn…