Nhã Phương

Chương 47



Phần 47

8h30 sáng…

Nhã Phương bước vào phòng với một khay thức ăn và vật dụng. Cô đặt lên bàn, cầm con dao bước lại giường, nhưng ngạc nhiên nhận ra Mộc Miên đang ngủ mê mệt, hai tay không hề bị trói… Tấm chăn đắp hờ ngang lưng, lộ ra một mảng da thịt trắng hồng mịn màng và hai bầu vú căng tròn còn ửng đỏ nhiều chỗ. Như cảm nhận được có người đến, Mộc Miên bất ngờ bật dậy… Nhìn thấy Nhã Phương, nàng đỏ mặt kéo chăn che đậy cơ thể trần truồng của mình.

– Đây là bàn chải, khăn lau mặt… Cô vệ sinh rồi… Ăn sáng đi… – Nhã Phương đặt khay vật dụng xuống giường trước mặt Mộc Miên.

– Cảm ơn… – Mộc Miên hơi ngượng vì sự trống trải bên dưới lớp chăn của mình.

– Tôi thấy cô có lẽ đã làm Hoàng Thái tử rất hài lòng… Dây trói hắn cũng không dùng nữa.

Lời trêu chọc của Nhã Phương càng làm Mộc Miên thấy mặt nàng nóng rang, bối rối. Nàng có làm hắn hài lòng sao?! Nàng không đủ sức phản kháng thì đúng hơn. Mộc Miên nghiến răng căm hận nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua… Cả một đêm không ngủ, đến gần sáng Hoàng Thái tử rời khỏi phòng, nàng mới mệt mỏi thiếp đi.

– Tôi có lựa chọn sao?! – Mộc Miên mím môi đứng dậy, choàng chiếc chăn mỏng quanh người đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước bên trong cánh cửa khép hờ, Nhã Phương hơi tò mò bước đến nhìn vào trong. Bên trong, Mộc Miên không mảnh vải che thân đang cọ rửa khắp cơ thể. Nhã Phương thoáng thẫn thờ, lòng dâng lên một cảm giác ghẹn tị với thân hình hoàn hảo tuyệt đẹp của cô. Nàng đã một lần thấy Mộc Miên trần truồng nằm trong vòng tay của Nhất Huy… Nhưng khi đó cơn ghen làm mờ mắt, nàng không thể nhìn ngắm kỹ tình địch của mình. Không, chỉ là tình địch trong quá khứ. Định mệnh giờ đây hai người vẫn ở tư thế đối địch trên hai chiến tuyến. Nhã Phương áp lưng vào bức tường, hỏi vọng vào trong:

– Hoàng Thái tử khả năng trên giường thế nào?!

Mộc Miên vừa lau người, nghe Nhã Phương hỏi, nàng nhíu mày:

– Cô cũng biết rồi… Sao phải hỏi tôi?!

– Tôi…

Nhã Phương mím môi nín lặng. Thật ra nàng đang muốn hỏi đến chuyện khác, chứ không hề muốn nhớ đến cơn ác mộng với Hoàng Thái tử.

– Hay cô muốn… tôi so sánh với Nhất Huy?!

Mộc Miên chợt thò đầu ra khỏi cửa hỏi nhỏ vào tai Nhã Phương. Nhã Phương giận bắn người, mặt đỏ bừng gắt lên:

– Đừng nhắc đến tên bạc tình bạc nghĩa đó với tôi…

Mộc Miên thở dài, nhìn Nhã Phương bước xăm xăm ra cửa. Nàng buột miệng hỏi:

– Cô thật sự không muốn trả thù cho đứa con trong bụng mình chưa sinh ra đã chết sao?!

Cả người Nhã Phương chợt dừng sững lại, cả người vô thức run bần bật. Câu nói của Mộc Miên như một lưỡi dao cắt sâu vào vết thương đã liền sẹo trong tim nàng. Một cơn giận dữ ngùn ngụt dâng lên trong người, Nhã Phương quay phắt lại, con dao siết chặt trên tay… lao thẳng đến. Mộc Miên không phản kháng, để mặc Nhã Phương ép nghiến mình lên cánh cửa phòng tắm. Con dao sáng loáng trên tay Nhã Phương run rẩy, dí vào cổ Mộc Miên đến đau nhói.

– Cô muốn chết sao?! – Nhã Phương rít lên giận dữ, hai mắt đỏ hoe. – Con của tôi do chính cha nó giết… Là anh ta đã giết nó… Tôi có thể trả thù ngay bây giờ… bằng tính mạng của cô… Cô nghe rõ chưa?!

Mộc Miên điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhã Phương, nói từng lời:

– Đúng là con cô do chính cha nó giết… Nhưng cô đã biết cha của nó là ai chưa?!

Nhã Phương chợt sững người, khó tin nhìn chằm chằm vào mắt Mộc Miên. Nàng cố tìm trong mắt cô một tia xảo trá lừa dối… Nhưng không, ánh mắt cô không hề giả tạo vẫn điềm nhiên đón nhận nàng. Cha của đứa bé là ai sao?! Thật ngây ngô nếu Mộc Miên lấy một sự thật rành rành như vậy ra để lừa dối nàng.

– Cô muốn nói điều gì?! Tôi sẽ giết cô ngay nếu cô dám lừa gạt tôi… – Nhã Phương giọng nói đã bắt đầu run run.

Mộc Miên lắc đầu thở dài. Nàng gạt nhẹ con dao của Nhã Phương ra khỏi cổ mình. Bản thân nàng luôn nghĩ Nhã Phương có quyền được biết sự thật… Cô ta đã u mê quá lâu trong một mối hận thù lệch lạc. Dù hiện giờ cô ta có yêu Trần Minh đi nữa, cô ta cũng phải đau đớn chấp nhận sự thật này… Cô ta phải biết rằng Nhất Huy đã hy sinh nhiều đến thế nào?! Ngay cả Thiếu Úy Cảnh cũng hy sinh vì không nỡ bắn thẳng vào cô ta… Nhiệm vụ hộ tống lần này thất bại chủ yếu là lộ thông tin, nhưng Nhã Phương đã đóng một vai trò không nhỏ trong đó.

– Nhã Phương, cô nghĩ lại xem… – Mộc Miên nói giọng nhẹ nhàng. – Đêm đó cô say rượu, đã ngồi ở đâu?!

Nhã Phương vô thức lắc đầu, quả thật không nhớ nổi. Mộc Miên nói tiếp, giọng thật nhẹ nhàng:

– Cô còn không nhớ mình đã đi đâu… Vậy làm sao Nhất Huy tìm thấy được cô đây?! Nếu không có người chỉ cho anh ấy?!

– Nhưng… tôi đã tỉnh dậy bên cạnh anh ta… – Nhã Phương nhíu mày lẩm bẩm như tự nói với mình.

– Đúng… Nhưng không phải cô không biết Nhất Huy… Anh ta lưu manh, láu cá… nhưng một khía cạnh nào đó rất quân tử… anh ta không bao giờ làm chuyện nước đục thả câu như vậy… Vả lại, Nhất Huy nếu muốn thân xác của cô, có cần phải đợi đến cơ hội đó không?! Không phải trước đó cô luôn sẵn sàng dâng hiến cho anh ta sao?!

Nhã Phương thẫn thờ nín lặng. Phải, nàng luôn sẵn sàng dâng hiến cho Nhất Huy… Nhưng anh ta luôn tránh né… Thật vô lý nếu Nhất Huy lợi dụng lúc nàng say mê mệt để chiếm đoạt nàng…

Nhưng vì sao Nhất Huy lại nhận lấy trách nhiệm?! Trên đời này có kẻ đàn ông nào muốn đi đổ vỏ ốc cho kẻ khác… Ngoại trừ xuất phát từ một tình yêu bao dung vĩ đại… hoặc từ một tình cảm bảo bọc nâng niu tuyệt đối. Nhã Phương chợt nhận ra, đó không phải là thứ tình cảm của Nhất Huy đã dành cho nàng trước đây sao?! Vì sao anh không chạm vào người nàng, dù hai người đã xác định ngày cưới?! Vì sao anh đưa nàng uống thuốc ngừa thai?! Vì anh không yêu nàng mà xem nàng như một đứa em gái, một thứ bảo bối trong sánh tinh khiết cần được nâng niu bảo vệ. Vì đứa con trong bụng nàng… không phải của anh… Và vì… anh không muốn nàng đau khổ đến điên loạn khi biết mình ngu ngốc đánh mất đi trinh tiết quý giá với một tên đàn ông nàng không biết mặt. Nhã Phương vừa đặt câu hỏi vừa tự trả lời. Mọi chuyện càng thông suốt nàng càng sợ hãi, run rẩy…

– Nhất Huy chấp nhận tất cả mọi người hiểu lầm, chửi rủa, đay nghiến, mà không một lời giải thích… Tất cả chỉ vì bảo vệ danh tiết cho cô… Cô hiểu không?!

Mộc Miên nói hết như tuôn ra những nỗi uất nghẹn thay cho Nhất Huy suốt thời gian qua. Điều nàng không nói là chính sự bao dung độ lượng của anh đã làm trái tim nàng rung động.

– Không… Cô gạt tôi… KHÔNG… – Nhã Phương chợt ôm chặt tai, hét lên đến lạc giọng, quay người bỏ chạy ra ngoài.

Mộc Miên chỉ biết nhìn theo, rồi thở dài. Nhã Phương yếu đuối hơn nàng nghĩ nhiều… Đã đến sát sự thật chỉ còn một tầng ngăn cách mỏng vẫn không dám can đảm bước qua. Nếu cô ấy biết người hại mình lại đúng là Trần Minh, thì chuyện gì sẽ xảy ra?! Là tha thứ hay là thù hận?!

Mộc Miên quay người quay vào phòng tắm, ngay lập tức quay ra ngoài… nét mặt trở nên khó coi. Quần áo của nàng hoàn toàn bị lấy mất, ngay cả đồ lót cũng không có một mảnh. Hoàng Thái tử nhốt nàng trong bốn bức tường như một nô lệ tình dục đúng nghĩa. Mộc Miên lấy tấm chăn choàng quanh người, hậm hực ngồi xuống ghế… Chợt nàng sững người nhìn về phía cửa phòng. Khi nảy Nhã Phương vội vã lao ra ngoài chỉ sập cửa lại, Mộc Miên lại không hề nghe thấy âm thanh khóa ngoài. Nàng đứng lên, bước về phía cửa. Đặt lên tay nắm, Mộc Miên mím môi chậm chậm xoay thật khẽ… Mở được rồi.

Bên ngoài là một hành lang khá khẹp chỉ đủ hai người đi cũng phải lách tránh nhau. Trần nhà hầm hập nóng, ánh sáng trời chiếu xuyên qua tấm tôn nhựa loại trong suốt. Sàn nhà lót loại gạch mài nhiều màu sắc cũ kỹ, loại gạch phổ biến từ những năm 90s. Phía bên trái hành lang là một dãy phòng nhỏ với hai cánh cửa đóng kín… Mộc Miên nghe được tiếng khóc thút thít thật nhỏ của Nhã Phương và giọng nói an ủi nhẹ nhàng của Trần Minh vang lên từ bên trong gian phòng đầu tiên.

Mộc Miên bước nhanh qua căn phòng thứ hai, rón rén đi đến cầu thang. Nàng lắng nghe một chút. Không phát hiện tiếng động nào bên dưới, Mộc Miên bước xuống nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ. Bên dưới này đúng như nàng dự đoán, là một tầng trống không vách ngăn với rất nhiều chiếc bàn nhà hàng trống trải, ghế xếp chồng lên trên. Có thể khu vực này nhà hàng chỉ sử dụng vào buổi chiều tối, khi khách ăn đến đông. Mộc Miên mừng rỡ nhìn thấy dãy ba ô cửa sổ phía cuối sảnh, lướt nhanh đến đó. Nhìn ra ngoài, nàng chợt ngẩng người nín lặng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...