Nhật ký cuối cấp
Chương 10
… Bốp…
– Áaaa…
Nhưng có 1 ai đó hét lên:
– Mày hét cái gì hả thằng kia…
Sau đó là 1 tiếng hự… Quái, sao bị đòn mà éo đau tí nào vậy trời. Đm mở mắt ra thì tá hoả… thằng mặt lồn kia đang giãy bành bạch như con giun đất… một đôi chân đang ấn đầu nó xuống áp mặt…
Theo hướng đôi chân, nhìn lên thì… trời ơi là anh Quang. Thằng anh hàng xóm chỗ tôi ở. Hix… hix cảm tạ trời đất, vị cứu tinh của tôi… I love you…
– A… anh Quang…
– Ừ thằng nhóc, sao không mày.
– Dạ sao bình thường ạ… hì.
– Ừ, mà đm sao chúng mày đánh nhau như vậy hả… ĐM mày thích đánh nhau lắm hả… hả… bốp… bốp…
Ôi vãi, mỗi câu hả lão lại đấm vào mặt thằng lồn kia 1 phát, nhìn gê gê. Bình thường lão này nhát như chó mà sao giờ hổ báo thế không biết. Đm rủ đi ăn trộm xoài nhà hàng xóm còn đéo dám đi… thế mà giờ… đúng là thời thế tạo anh hùng. Cơ mà hình như tôi hơi lầm thì phải… vãi… con bồ lão đang đứng loi choi ở đám đông tụ tập xung quanh. Mà lão đang tán thôi chứ bồ bịch gì đâu. Đm sĩ gái đây mà… anh hùng éo gì…
– Cút, mày mà ở đây nữa là tao cho mày banh xác đấy…
Lão thả thằng mặt lồn ra, còn bồi thêm cho phát nữa. Quả là cao thủ… về sau mới biết, lúc tôi bị vụt tí nữa thì dính đòn thì lão cầm cái dép cao gót của con bồ táng mạnh vào đầu thằng mặt lồn… thằng đấy quay táng luôn. Mà cũng hơi nhục, lão thì cũng khá cao to, người thì khá cơ bắp, mặt mũi thì bựa bựa đểu đểu… ấy thế mà lấy dép cao gót làm vũ khí… phục lão sát đất…
– Đm dám đánh em tao, mày chán sống chắc. – Lão hùng hổ quát ầm lên.
– Thôi anh, em không sao đâu. – Tôi cố gắng đứng lên nhưng khó quá, đm đau vãi…
– Uh, mà sao chúng mày đánh nhau?
– Dạ không có gì đâu, xích mích nhỏ thôi anh.
Tôi nói rồi hướng ánh mắt căm thù nhìn thằng mặt lồn. Nó cũng nhìn tôi, ánh mắt như muốn giết người.
– Đm không có gì mà lôi cả côn ra vụt nhau hả. – Đm lão lại quát lên.
– Đm nó lôi chứ em lôi đéo đâu. – Tôi cũng quát lại lão.
– Ơ đm mày, mà thằng chó này.
Lão quay sang nhìn thằng mặt lồn, nó đang lồm cồm đứng dậy:
– ĐM mày đéo ăn nổi nó thì chơi bẩn hả, thằng chó.
– Mày sủa xong chưa?
Mẹ ơi, thằng lồn đứng dậy xong nhặt lại cái côn… nó lau máu mũi rồi phủi sạch quần áo. Nhìn nó như chưa từng bị đòn, sức khỏe thằng này là voi chắc. Thật không thể ngờ, dính bao nhiêu đòn mà… tôi nhìn nó kinh ngạc, nó nhếch môi cười khẩy:
– Oắt con, thế nào? Sợ rồi hả… hừ.
Rồi nó quay sang nói với lão Quang:
– Đm đánh lén tao hả, chỉ có loài chó mới cắn lén thôi… hừ… được đấy.
– Đm mày nói gì…
Lão Quang sau 1 phút kinh ngạc giống tôi, giờ nghe nó nói như vậy… chắc lão tức lắm.
– CHÓ CẮN LÉN… nghe rõ chưa. – Nó hét lên.
– Đm mày… aaaa…
Lão Quang lao vào người nó tung chân quét ngang mặt nó nhưng nó né được. Nó vung tay, khúc côn sượt qua đầu lão Quang. Mất đà nhưng lão nhanh tay tóm được 1 đầu khúc côn. Lão lấy điểm tựa kéo mạnh khúc côn về phía lão… nhưng bất ngờ…
– AAAAA…
Tiếng hét của chị bồ lão Quang… Roẹt…
– Áaa…
Thật không thể tưởng tượng được, đầu kia của khúc côn tháo ra là 1 con phớ dài 20cm. Thằng mặt lồn rút ra chém vào đùi non lão Quang. Đồng thời nó đạp mạnh vào ngực lão… nhưng lão này cũng có nghề, lão hét lên rồi thả tay cầm côn ra, dùng khửu tay đập thẳng vào thái dương nó rồi mới ngã ra.
– Anh… Q… ua. Ng…
Máu ở bắp đùi lão chảy nhiều quá. Chị kia chạy ra đỡ lão… mấy bà hàng xóm thì hét kêu công an. Tôi bàng hoàng hết nhìn lão Quang, rồi nhìn đám đông… quay sang… thằng mặt lồn đang quay xe chạy mất…
– Chuyện này chưa xong đâu. – Nó quay lại nói rồi vù xe đi mất…
– Kh… ốn nạn… chó c… hết, đứ… ng lại… aaa…
Cố gắng đứng dậy nhưng không được. Chân tôi đau quá, nhìn chiếc No Sx đang ra khỏi ngõ mà không làm gì được.
Khập khiễng ra chỗ lão Quang. May quá, lão không sao, chỉ chảy khá nhiều máu thôi nhưng không nguy hiểm gì… cũng phải lên viện khâu, chứ cứ để thế cũng không ổn. Bà chị kia thì khóc tùm lum, mấy bà hàng xóm thì cứ túm vào. Bà Lan béo đang cầm điện thoại, chắc đang gọi công an.
– Cô… đừng gọi công an. – Tôi ra ngăn bả.
– Không gọi để các cậu chém nhau chết à. – Bả quát lại…
– Thế cô muốn bọn cháu bắt chắc… hừ. – Tôi cự lại…
– Bắt… phải bắt hết chúng mày lại, để cho chúng mày đi giết người… Hả…
– Thì mỗi bọn cháu bị chứ ai, thằng kia nó trốn rồi còn đâu…
– Thì… mà sao chúng mày đánh nhau ra nông nỗi này hả…
– Xích mích nhỏ thôi cô…
Tôi không dám nói ra sự thật, mà sẽ không được nói ra. Nói ra thì còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa… và còn cô nữa…
– Xích mích mà chém nhau à…
– Thôi… mệt quá, cô đừng gọi công an nha, không là cháu chết đấy… hì. – Tôi cười trừ.
– Thôi được rồi, tí tôi nói với bố mẹ cậu giải quyết.
– Ối, đừng bảo bố mẹ cháu cô ơi, không là cháu chết đấy… đi mà cô, cháu có sao đâu, anh Quang bị thương nhẹ thôi mà… đừng nói với bố cháu… nha cô.
Tôi năn nỉ mãi bả mới chịu. Lão Quang được đưa lên viện rồi. Không ngờ sự việc lại xảy ra như thế này. Thể nào cũng đến tai bố mẹ tôi thôi. Lại rách việc nữa rồi. Chỉ tại thằng chó kia thôi… khốn nạn thật. Đám đông cũng đã giải tán. Cũng may là trong xóm nên ít người, chứ không thì cũng không biết thế nào. Bực thật, thằng chó mặt lồn… móc điện thoại ra điện cho thằng Đạt. Nó là thằng bạn khá thân với tôi hồi lớp 10. Nó quen biết nhiều đầu gấu nên tôi có thể nhờ vả nó được. Trong đầu tôi bây giờ chỉ muốn bắt bằng được thằng mặt lồn kia.
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
– Alo…
– Đm mày tìm cho tao thằng đi chiếc xe Nouvo sx trắng, đang đi về hướng nhà mày… nhanh. – Tôi nói vội…
– Sao… từ từ…
– Từ từ cái lồn… đm chặn nó lại cho tao… đm…
– Đm làm sao…
– Đm hỏi đéo gì… bảo tìm thì tìm mẹ mày đi… NHANH CON MẸ MÀY…
– … tút… tút…
Đm nó, thằng chó này. Khốn khiếp… brừ… brừ…
– Alo… đ. Ị…
– Mẹ mày, anh mày lên viện mà mày còn chết dí ở đâu vậy hả. (Ơ ĐM là số lão Quang, tí nữa chửi cả lão…)
– Dạ… em lên bây giờ đây.
– Đm nhanh… mà thằng kia đâu rồi?
– Đm nó chạy rồi, thằng chó, em mà bắt được thì nó chết với em… hừ…
– Ừh ĐM mà mày cẩn thận đấy, nó không phải tay vừa đâu…
– Vâng, ĐM nó chơi thâm quá.
– Ừ, anh cũng đéo ngờ… mà thôi mày không phải lên nữa đâu, anh khâu xong về luôn.
– Dạ… có sao không anh?
– Không sao… hahaha…
– Cũng may anh nhỉ, ĐM thằng mặt lồn.
– May cái gì… à mà cũng may, haha mày sắp có chị dâu rồi… hahaha. – Lão cười đê tiện…
– Hả… là sao anh…
– Hahaha, cái Quyên nhận lời làm bạn gái anh rồi híhí. – Lão cười như ngựa.
– Vãi anh, bị vậy mà còn gái gú hả. – Phục lão này thật…
– Haha thôi anh mày phải về rồi, mai nói sau nha… hí hí, được chị mày ôm sướng vãi… hí hí… tút… tút…
Haiz, bó tay cái lão này. May thật, lão cười được như ngựa là không sao rồi. Không tôi ân hận lắm, chỉ vì tôi mà lão bị làm sao thì… không muốn nghĩ đến. Mệt mỏi… chợt nhớ đến cô “Chết rồi, nãy giờ mãi đánh nhau, không biết cô sao rồi…”. Chạy nhanh vào phòng cô… may quá, cô thiếp đi từ lúc nào rồi. Nếu để cô chứng kiến những sự việc vừa nãy thì… lại không dám nghĩ đến nữa. Vuốt lại mái tóc cho cô… thương cô quá. Cô quá mỏng manh yếu đuối… sao bao biến cố lại đến với cô như vậy… không biết sau này cô có vượt qua được không nữa.
Cầm tay cô lên… khốn khiếp, cổ tay tím bầm… chắc bị thằng chó kia nắm chặt quá. Lửa giận trong tôi một lần nữa lại bùng lên… chỉnh lại quần áo và lấy chăn đắp cho cô. Trông cô mệt mỏi xuống sức quá rồi…
“Rừm rừm rừmmm”
Điện thoại tôi rung… là thằng Đạt gọi…
– Alo…
– Bình tĩnh chưa?
– Uh…
– Có việc gì, kể rõ xem nào?
– Ừh tao bị đánh, ông Quang vào giúp thì bị nó chém cho… mẹ nó…
– Sao? ĐM biết nó là ai không? – Thằng Đạt quát lên, nó lo lắng…
– Ừh không, ĐM mai tao với mày đi kiếm nó, tao biết chắc nó còn ở đây, nó sẽ không tha cho tao đâu, tao với nó có chuyện cần giải quyết đây.
– Uh thế được rồi, mà mày với ông Quang có sao không?
– Không, tao thì không sao nhưng ông Quang chắc què mấy hôm.
– Uh ĐM, để tao gọi mấy thằng nữa… mai tao với mày đi chém chết mẹ nó… ĐM dám lên đây lộng hành à… hừm…
– Ok mày, nó có cái côn 2 khúc… ĐM còn rút được dao ra từ trong cái côn nữa, ông Quang không chú ý nên mới bị…
– Uh thôi mai tính, mày nghỉ đi, tao gọi cho mấy thằng.
– Uh…
Cúp máy, nhìn xuống thấy cô ngủ ngon quá. Giờ mà về thì không an tâm… cũng 10h rồi. Tôi không muốn về tí nào… lỡ như đêm cô thức giấc hoặc thằng kia quay lại thì sao? Nó mà quay lại thì tôi liều mạng với nó… chó đẻ. Gọi cho Thằng Long bảo nó gọi cho bố tôi giùm 1 tiếng. May mà được, sắp thi rồi nên lấy cớ ở nhà nó học… Đóng cửa, tắt điện… nằm xuống ôm cô… một câu hỏi đặt ra… Liệu sau cơn mưa… trời có nắng không? Mệt mỏi, tôi chìm vào giấc ngủ mà không biết… ngày mai rồi sẽ ra sao…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
Sáng sớm, thức dậy sau giấc ngủ mụ mị. Lắc lắc cái đầu, tôi cảm thấy hơi choáng. Gắng gượng sức lực mở mắt ra mà khó quá. Nằm mơ màng một chút tôi mới thoát được cảnh mệt mỏi này. Đêm qua là một đêm mất ngủ với tôi. Sự đụng chạm cơ thể làm tôi khó chịu. Nói thật cô ngủ hỗn lắm, giãy giụa như đỉa phải vôi ý. Nằm cứ tí tí lại quay lung tung, mới đầu tôi tưởng bả chưa ngủ nên không dám làm gì. Về sau… ngáy khò khò mà vẫn lục đục, chân bả phải gác lên đến cổ tôi mất, bực lắm đi ý… ban đầu thì còn chịu được vì cô nằm sát rạt lại ôm tôi nên phê lòi, sương sướng… mà tôi thích được như vậy.
Cơ mà về sau tức lắm, chân tôi vì bị thằng mặt lồn kia đập cho tím bầm nên cử động khá khó khăn. Đã vậy phải nằm im như tượng cho bà cô ôm, cử động 1 tí là… rạo hết cả rực. Mà các bác biết rồi đấy, khi đã lên cơn vật mà không được giải tỏa thì… khó chịu vô đối. Tôi đâu có dám làm gì đâu, có quá nhiều việc xảy ra mà giờ tôi lại… có lỗi với cô thì… khổ lắm. Cố gắng không nghĩ đến mấy cái “có lỗi” thì con mẹ thánh nữ Maria cứ ám ảnh làm tôi chỉ muốn… thực hành mới chết chứ.
Ẩn mãi mới tách được cô ra khỏi người tôi, vừa thờ phù nhẹ nhõm đc 5 giây thì… bụp… “cái giò lợn” lại đặt lên ngực… “cái thủ lợn” thì dụi dụi rúc rúc. Trời ơi, muốn bóp chết cái con lợn này lắm… nhưng nghĩ bóp chết rồi thì làm gì còn “thịt ba chỉ” với “thịt ba rọi” ăn nữa nên thôi. Gắng lắm mới ngủ được khi đếm đến con cừu đôli thứ 1001 và đầu óc tưởng tượng mình là gao đỏ trong… siêu nhân gao huyền thoại.
Mở mắt ra, việc đầu tiên là quay sang xem cô thế nào.
Giật cả mình… bả đang nhìn mình chằm chằm… sợ vãi. Nếu như hôm trước, cô nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng âu yếm… và kết quả tôi là của cô… thì giờ đây, ánh mắt cô trao cho tôi là ánh mắt lạnh lẽo và vô hồn…
– Cô… cô dậy rồi ạ…
Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi. Giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Sao cậu lại ở đây?