Nhật ký cuối cấp
Chương 12
Ngó vào thì hụt hẫng… thì ra cô đang gọt vỏ dừa khô, rùng mình vì lạnh thôi. Ở nhà nên cô ăn mặc khá thoáng, quần áo ngủ mỏng màu hồng, trước ngực là con thỏ đang cầm của cà rốt to đùng… “bú” sảng khoái.
– Ú… ú… oààaaa…
– Xí… lắmmm trò.
Cô quay lại mỉm cười nguýt dài.
– Ơ thế cô không giật mình à?
– Thôi, vào đây gọt cùng cô đi, mỏi tay quá ààaaa… – Cô nũng nịu than thở.
Hành động của cô đáng yêu quá, tôi mỉm cười đẩy cô ra, bảo cô ngồi nghỉ để tôi làm nốt cho. Cô cười rạng rỡ, cúi người hôn… chụt… phát vào má tôi rồi tung tăng vào nấu rau.
Quá bất ngờ trước hành động quá ư đáng yêu của cô, tôi đỏ mặt mỉm cười rồi lúng túng… cho miếng dừa vào miệng nhai giòn tan. Gọt xong mang cho cô, cô nấu món thịt kho tàu với dừa khô… ngon tuyệt cú mèo. Nhìn cô đảm đang nấu nướng… tự dưng tôi lại liên tưởng đây là người vợ của tôi… lắc đầu xóa tan ý nghĩ đó đi. Tôi biết rằng điều đó gần như là không thể. Nhưng quả thực giống lắm… giống vô cùng… giống một gia đình hạnh phúc…
Bữa cơm ngọt ngào, có lẽ đây là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng ăn… có thể lắm chứ. Cô mỉm cười dịu dàng, gắp thức ăn cho tôi liên tục… yêu cô quá. Dù đã cố gắng không tưởng tượng đây là 1 gia đình… cô là vợ tôi… nhưng thật sự nó hiện lên quá rõ ràng… mặc kệ, có ai cấm đoán ước mơ đâu…
Dọn dẹp xong xuôi, tôi tiếc nuối phải tạm xa “tổ ấm” để đi học. Rất muốn ở lại, nhưng tôi vẫn phải tạm biệt cô… nghe như kiểu sắp đi lính ý nhỉ. Chạy đến hôn cô 1 cái rồi mới chịu đi. Cô đỏ mặt ngại ngùng… “gớm, thích bỏ mẹ ra rồi còn… đè ra cho đỏ hết người bây giờ”
Buổi chiều, học xong tôi về nhà cơm nước tắm rửa. Vì hôm nay đi học thêm ở ngoài nên tôi thu dọn sách vở đi luôn. Nhưng điểm đến là nhà thằng Đạt. Gọi điện xin cô giáo cho nghỉ vì có việc. Đến nơi, có 5 đứa và 3 xe máy… bọn nó chở tôi trên một con đường quen thuộc… dừng lại ở ngôi nhà quá đỗi thân quen với tôi… giật mình… là nhà nhỏ Hiền…
– Có đúng nó ở đây không?
Sau 1 phút ngỡ ngàng, tôi quay sang hỏi thằng Đạt. Giờ đây, bọn tôi đang đứng bên kia đường… mắt trông vào nhà nhỏ tìm kiếm.
– Uh, hình như anh em họ hàng gì với cái Hiền.
Nó trả lời nhưng mắt không rời khỏi căn nhà.
Vậy là đúng rồi, phải làm sao đây? Thật sự nếu là anh nhỏ thì tôi còn mặt mũi nào nữa. Không được, phải tìm cách giải quyết thôi… nhưng bằng cách nào? Không thể tha cho nó, mà mình tha thì chắc gì nó đã bỏ qua cho… còn cô nữa, nó vẫn sẽ tìm đến cô nếu chưa cuốn gói ra khỏi cái huyện này… khó xử quá. Đang phân vân không biết giải quyết ra sao thì bỗng dưng xe chúng tôi nổ máy… một chiếc Nosx trắng vừa lướt qua… Định thần lại, bọn tôi nhanh chóng bám đuôi. Bọn tôi có 6 người, thằng Đạt và anh Tuấn thì không nói, 3 thằng kia cũng trạc tuổi tôi… chắc bạn hoặc đàn em của lão Tuấn.
Nhìn lên chiếc xe phía trước, tôi thấy rõ người ngồi đằng sau… cô gái đó… là nhỏ. Sững người, tại sao nhỏ lại đi cùng thằng mặt lồn. Đúng… đúng… là nhỏ rồi… không được, phải dừng lại… không được làm hại đến nhỏ. Nhưng chưa kịp lên tiếng… Rầm… áaaa… chiếc No Sx đổ ập xuống đường. Lão Tuấn bắt kịp và dang chân đạp xe thằng kia, nó loạng choạng rồi đổ. May mắn sao thằng này có tí nghề, nó chống chân đứng dậy nhanh chóng. Kéo con nhỏ dậy, nó chửi đồng:
– Đkm chúng mày, làm cái lồn gì thế.
– A thằng này được, ĐM to mồm phết nhỉ.
Lão Tuấn nhảy xuống, thằng Đạt với 1 thằng nữa rút chìa khóa… định mở cốp lấy hàng.
– Tôi không làm gì các anh, đừng có gây sự. – Thằng mặt lồn gừ nhẹ.
– Đúng là mày không thù oán với tao, nhưng tao lại có thù với mày…
Nói đoạn lão quay qua gọi tôi:
– T… ĐM xuống, ra đây.
Điều mà tôi không muốn nhất đã xảy ra, đó là để thấy nhỏ nhìn thấy tôi. Bước từng bước nặng nề, mặt tôi cúi gằm… không dám ngẩng lên nhìn xung quanh. “Trời ơi, chết mẹ roài… làm sao giờ”
– Có phải thằng này không T.
Thằng Đạt nhanh mồm.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thằng mặt lồn mà… nhìn vào người con gái đứng cạnh nó… là nhỏ. Ánh mắt nhỏ ngỡ ngàng rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận. Trước mặt tôi, 1 người con gái xinh đẹp với mái tóc ngắn đen óng dài ngang vai, ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh trắng mịn dễ thương. Đôi mắt nâu màu cafe long lanh hấp háy. Sâu thẳm trong đôi mắt đó, hình bóng tôi đứng bất động đang bao trùm. Đôi môi nhỏ khẽ mím chặt, một làn sương mờ ẩn hiện nơi khóe mắt…
– Hiền… t… ớ…
Đột nhiên nhỏ bỏ chạy… chạy rất nhanh… Không chần chừ, tôi nhanh chóng đuổi theo…
– HIỀN…
Tôi lách qua thằng Đạt… gọi đuổi theo nhỏ.
– Ơ… thằng kia… mày sao vậy… THẰNG KIA… T… Thằng Đạt với lão Tuấn giữ tay tôi.
– Giải… qu… yết… hộ. O… em… mm.
Giật mạnh tay ra, tôi lào người đuổi theo bóng dáng nhỏ bé đang mờ dần.
Ký ức đau buồn hiện ra… như mới xảy ra ngày hôm qua…
Thì quá khứ…
– Alô… em đang ở đâu vậy?
– Em đang ở xxx, anh xuống ngay đi.
Trang… người con gái mãi trong tim tôi…
– Ừh… anh xuống ngay, đợi anh nha.
Tôi phóng chiếc xe cào cào xuống chỗ hẹn. Một ngày noel ấm áp, tôi chấp nhận lỗi hẹn với lũ bạn. Tình nguyện làm xe ôm miễn phí cho em. Vui sướng… đó là cảm giác mạnh mẽ nhất trong tôi. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong trái tim nhỏ bé. Chiều nay, tôi tưởng mình nghe nhầm khi em mời tôi đi dự noel cùng em… “chỉ có 2 người”. Hạnh phúc trào dâng, tình cảm chôn chặt trong tim bấy lâu bỗng bùng lên mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên đi chơi cùng em, không biết thế nào nhỉ… hồi hộp quá. Tôi phi nhanh hết mức có thể, mong sớm được gặp em, từ tối đến giờ… bao nhiêu công chuẩn bị đầu tóc, quần áo… chỉ muốn tạo độ menly để còn có sức hút với người đẹp chứ nhỉ. Đến nơi, tôi vui mừng khi thấy em đang đứng đợi tôi. Nhưng bỗng chùng lại, em không đi một mình mà đi với một nhóm bạn gồm 2 trai 3 gái tính cả em. Một chút chạnh lòng dâng lên. Những kẻ đi cùng em và… cả em đều rất đẹp.
Diện trên người những bộ cánh đắt tiền, đi xgame bóng loáng (thời đó chỗ tôi đang thịnh hành loại xe đạp này, học sinh cấp 2 gia đình bình thường như bọn tôi thì làm gì dám mơ đến xgame… một loại xe biểu tượng của nhà giàu… tính với cuộc sống một huyện nghèo). Còn tôi, đến cái áo đẹp nhất trong tủ cũng rách vai thì làm sao bằng bọn kia đc. Thấy tôi em tươi cười:
– Hi anh, đèo em đi đây tí được không? – Em hỏi.
– Uh… đi đâu vậy?
– Hi… Ừh bọn em đang tụ tập ở xxx, nhưng em không có xe nên phải nhờ anh nè. – Em cười.
– À… uh. Tôi ậm ừm.
Quay qua mấy đứa bạn em, chúng nó nhìn tôi như thằng quê mùa, chắc chúng nó nghĩ “thằng này dân tộc chắc luôn”. Uh thì cũng phải… tôi đâu bằng được tụi nó. Nhìn chán, chúng nó quay qua thì thầm to nhỏ với nhau… chắc chê bai gì tôi đây. Mặc kệ, hơi tủi thân chút xíu nhưng mục đích đến đây vẫn là chở em mà. Em lên xe, miệng vẫn tíu tít tán dóc với lũ kia. Mà bọn này đúng ăn chơi, ai đời lớp 8 bày đặt đú đởn. Hai đưa con gái khá xinh, mỗi đứa 1 xe với 2 thằng kia. Loại xe xgame không có yên sau, chỉ có 2 trụ để người đằng sau đứng, 2 đứa ôm vai bá cổ 2 thằng đằng trước, nhìn tình cảm phết… chắc là yêu nhau.
Đi cùng bọn này mà tôi quê quá, ai đời giữa bầy thiên nga tự dưng mọc ra 1 con vịt xấu xí. Cảm giác hụt hẫng bao trùm, cứ tưởng tối nay được đèo em đi dạo mát để tận hưởng không khí noel. Ai ngờ… giờ tôi thấy hối hận khi chiều nay đã nặng lời với nhỏ Hiền. Nhỏ thuyết phục tôi đi với lớp mà tôi không nghe. Cũng biết là cuối cấp rồi, làm tí kỷ niệm tình bạn… đã vậy còn nặng lời với nhỏ… chắc nhỏ buồn dữ lắm, vì lúc đó tôi thấy mắt nhỏ hơi đỏ.
Đến nơi, nhận được lời cảm ơn xã giao của em. Tôi cũng quay xe về luôn… “haiz em coi tôi là gì đây… xe ôm à… nhưng tôi có lấy tiền đâu… căn bản là em đâu có ôm…”. Lững thững đạp xe ra về. Hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Một sự thất bại toàn diện… có lẽ tôi chỉ được ngắm nhìn em từ xa thôi… Đúng không…
Nhận được cuộc gọi của lũ bạn, tôi vui mừng khôn xiết. Đúng là bạn bè vẫn là nhất. Đạp cật lực mãi mới đến nơi…
– Thằng chó mày đi đâu giờ mới tới hả? – Thằng V lên tiếng.
– Uh tao bận tí việc.
– Bận đéo gì, đi chơi với gái nói mẹ đi… bla… bla. – Cả lũ xúm lại nạt tôi.
– Uh thôi bây giờ đi đâu?
– Đi đéo gì, bọn con gái về hết rồi. – Sặc… giờ mới chú ý, toàn đực rựa.
– Ax… thế giờ sao, về à. – Tôi nhăn nhó…
– Về là về thế nào, qua xxx chơi đi. – Thằng P lớp phó lên tiếng.
– Uh… đúng đó… còn sớm… uh… hay qua xyz đi… không… qua xxx…
Cả lũ nhốn nháo hết cả lên, mỗi đứa 1 ý…
– Thôi… qua xxx, bên đấy vui hơn… đi.
Đó là 1 quyết định sai lầm với chúng tôi. Vì đó là nơi tụ tập của lũ đầu gấu đầu mèo, một lũ bỏ học lang thang. Mình không gây sự với người nhưng kẻ lại gây sự với mình. Bọn tôi bị coi là ngứa mắt với bọn chúng. Và đã có 1 chút xô xát xảy ra đánh nhau. Nguyên nhân chỉ là… bọn nó thấy bọn tôi đông (khoảng 10 đứa con trai của lớp) tưởng bọn tôi định gây sự đánh nhau. Nhưng cái chính là dám vào xóm nó… kết quả là đánh nhau.
Lược qua phần đánh nhau vì không biết miêu tả… bọn tôi yếu thế và bỏ chạy… mỗi đứa 1 ngả. Bọn chúng chia nhau ra đuổi theo… cầu mong cho những sinh linh nhỏ bé kia không bị bắt lại… không là chết chắc luôn. Chả hiểu sao tôi lại chạy vào con đường dẫn đến nhà nhỏ Hiền. Có lẽ do quán tính và 1 phần vì mải chạy nên không biết đã đi đến đâu. Người tôi mệt lả, cảm giác đau và mệt như muốn ngất thôi. Tôi nhỏ con nên dính vài 3 đòn của lũ du côn là gục ngay.
Cũng may đi đông nên bọn nó chỉ chăm chú vào đập những thằng to, còn mấy thằng nhỏ con như tôi thì tính sau. Mặc dù vậy trong lúc chạy tôi cũng bị đấm mấy phát vào ngực. May mà không sao… vẫn chạy được. Giờ cơn đau nó mới ngấm, tức ngực quá. Mà nhà tôi còn cách nơi này 1km nữa. Chợt nhớ ra, nhà nhỏ Hiền đang ở trước mắt. Thế là tôi tấp vào ngay, vừa có chỗ nghỉ, vừa an toàn không bị bọn kia phát hiện…
“Cốc… cốc…”
– Hiền ơi…
– Ai đó?
Tiếng nhỏ vang lên trong nhà, sau đó là tiếng lạch bạch đi ra.
“Cạch…”
Cửa mở ra…
– Ơ… T. – Nhỏ ngạc nhiên…
– Ừh Hiền cho tớ vào nhà nghỉ 1 lát được không… tớ mệt quá. – Tôi thều thào.
– Ừh T vào nhà đi.
Nhỏ mở rộng cửa cho tôi bước vào rồi ra dắt gọn chiếc xe của tôi vào trong nhà.
Bước vào trong nhà, 1 không gian ấm cúng, ấm thật. Đúng là mùa đông chỉ ngồi cạnh cái bếp than ấm áp là sảng khoái nhất. Nhà nhỏ quá đỗi quen thuộc với tôi, vào nhiều không kể siết… Ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, tôi hơ 2 bàn tay lạnh buốt vào chậu than hồng. Hix… ấm áp vô cùng. Quan sát xung quanh có mấy quyển Đại số nâng cao và một quyển sổ nhỏ. Chắc nhỏ đang ngồi học bài… èo chăm chỉ thật, chả bù cho tôi, sắp thi học kỳ mà chả chịu ôn tập gì cả… cứ nhởn nhơ đi chơi không à. Nhỏ bước vào, lấy thêm 1 cái ghế ngồi đối diện tôi… xuýt xoa:
– Lạnh ghê ha, mà T đi chơi noel mà giờ này mới về. – Nhỏ mỉm cười, má hơi hồng hào do ngồi sát bếp than.
– Uh thì có đi đâu đâu, bọn tôi vừa bị rượt kia kìa… xích mích với bọn xxx. – Tôi than thở…
– Trời, thế có sao không vậy? – Nhỏ lo lắng.
– Không, mà cũng chả biết, mỗi đứa 1 ngả chạy toán loạn, không biết bọn kia có sao không nữa.
– Hix… con trai bọn ông hơi tí là… mà ông có sao không, có bị thương chỗ nào không? – Nhỏ nhìn tôi dò hỏi.
– Uhm không, chỉ nhẹ thôi hì…
– Tôi tưởng ông đi với… – Nhỏ chợt im lặng.
– Ừh… thì… về rồi. – Tôi lúng túng trả lời.
Nhìn sang thấy nhỏ buồn buồn. Một khoảng lặng giữa 2 đứa, không khí căng thẳng bao trùm. Chắc nhỏ còn giận tôi vụ chiều nay. Dù gì tôi cũng sai khi nạt nhỏ. Tôi cũng im lặng nhìn nhỏ… giờ đây tôi mới kịp quan sát nhỏ. Ở nhà nhỏ ăn mặc rất nhẹ nhàng nữ tính. Nhỏ mặc 1 chiếc áo len hồng bó sát cơ thể cùng chiếc quần ngủ chấm bi mỏng. Nó làm nổi bật lên những đường cong hoàn hảo của một cô gái đang độ tuổi trưởng thành. Khuôn mặt đỏ hồng với mái tóc dài làm tôn lên vẻ nữ tính, dịu dàng của nhỏ. Chơi thân cùng nhỏ bao năm nay mà giờ tôi mới phát hiện… nhỏ đẹp nhất khi đỏ mặt. Bất chợt nhỏ ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt chằm chằm của tôi, nhỏ lên tiếng…
– Nhìn gì vậy?
– Ơ… nhìn… cái cần nhìn… hì. – Tôi ngại ngùng khống chế.
Nhỏ khẽ nhíu mày rồi gắp thêm than bỏ vào chậu. Thấy căng thẳng quá, tôi lên tiếng:
– À mà sao hôm nay Hiền về sớm thế?
– Uh tôi hôm nay không đi được.
– Ơ sao không đi được? – Tôi thắc mắc.
– Thì bố mẹ đi quê rồi, phải ở nhà trông nhà chứ.
– Trời, thế không ai ở nhà hết hả. – Nhỏ có 1 người anh nhưng đi học ĐH rồi.
– Ừh thì vậy đó.
– Thế ở nhà 1 mình không sợ à?
– Sợ gì?
– Sợ ấy ý.
– Sợ ấy là sợ gì? – Nhỏ tò mò…
– Ma. – Tôi làm mặt nghiêm trọng hù dọa nhỏ.
– Thôi, đừng nhắc nữa. – Nhỏ cuống quýt, chắc sợ lắm rồi hì hì.
Khụ… khụ… tự dưng vết thương ơ ngực tôi nhói lên. Tôi nhăn nhó ôm ngực thở. Nhỏ hốt hoảng:
– T… sao vậy?
– Không… sao.
Tôi gượng nói, trời đất quay cuồng. Tôi gần như lịm đi, tiếng nhỏ vẫn vang bên tai:
– T… T… cậu sao vậy… đừng làm mình sợ… huhu…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
– T… T… cậu sao vậy… đừng làm mình sợ… huhu…
Mơ màng, trong vô thức tôi cảm thấy có 1 bàn tay ấm áp đang xoa nhẹ lên vết thương ở ngực. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lồng ngực. Tôi khoan khoái cảm nhận, thở đều. Hé mở đôi mắt, mờ mờ hiện rõ một bóng người… Hiền. Nhỏ đang ngồi cạnh giường, bàn tay thon thả xực thuốc bóp xoa nhẹ nhàng quanh ngực tôi. Lúc này chiếc áo len rách vai của tôi đã bị vén lên… khoe nguyên bộ xương sườn bá đạo. Trông sắc mặt nhỏ vẫn còn khá hoảng sợ, hai dòng nước mắt vẫn còn vương trên đôi má hồng hào… nhỏ khóc vì tôi sao? Tự dưng một tia hạnh phúc lóe lên trong đầu. Tôi khẽ mỉm, đưa mắt lên nhìn sâu vào đôi mắt nhỏ. Thấy tôi tỉnh dậy, nhỏ lúng túng bỏ tay khỏi người tôi ấp úng:
– T dậy… rồi à?
– Ừ hì. – Tôi cười…
– T… T… thấy trong người thế nào rồi.
Nhỏ vẫn đỏ mặt ngại ngùng, hỏi nhưng mắt nhìn trộm ngực tôi.
– Hì đỡ rồi, cảm ơn Hiền nha.
– Ừh mà sao để bị thương như vậy hả… “biết tôi lo cho T lắm không”. Câu sau nhỏ nói nhỏ xíu, tôi nghe không rõ nữa… không biết có đúng không.
– Hì thì tại tôi ốm nhom mà, bị đánh cho mấy cái, may mà còn mạng để dữ đấy hì.
– Vậy… còn đau không… tím bầm rồi nè. – Nhỏ chỉ vào ngực tôi.
Ax từ nãy đến giờ tôi vẫn lộ nguyên bộ hài cốt ra đón gió xuân… giờ mới biết… thể nào cứ thấy lạnh lạnh… bó tay con nhỏ này. Làm xong phải kéo áo người ta xuống chứ… giả bộ tôi có bị ung thư phổi giai đoạn cuối thì chắc chắn nguyên nhân là… khoe ngực trần giữa mùa đông cho gái xem. Ngại ngùng nhổm dậy kéo áo. Nhỏ thấy vậy thì cúi gằm mặt, mặt đỏ đến tận mang tai. Ngồi dậy thì mới biết, tôi đang nằm trên cái giường hồng choé lóe. Đến cái ghế nhỏ đang ngồi cũng hồng thì… cả cái phòng này… hồng tuốt. Không cần suy đoán, tôi chắc chắn đây là phòng nhỏ… chứ nếu phòng thằng anh nhỏ thì… thằng này gay chắc luôn.
– Sao… sao tui lại ở đây… vậy. – Tôi lúng túng hỏi nhỏ.
– Ừh… thì… T xỉu… nên… tôi… mới dìu… dìu… T vào… đây… nằm cho… đỡ mệt.
Nhỏ giải thích, mặt nhỏ đã đỏ nay còn đỏ lên dữ tợn… hix chắc là ngại lắm đây.
– Ừh… hì… vậy à… hi… hì… à… mấy giờ rồi?
Tôi cố gắng bắt chuyện để nhỏ bớt căng thẳng.
– Ừh… 9h30 rồi. – Nhỏ trả lời.
– Ui vậy tôi phải về rồi, muộn rồi…
– Vẫn sớm mà…
– Thôi, Hiền ở nhà 1 mình nên ngủ sớm đi, không đêm lạnh lắm đấy… T về nha, không cần tiễn đâu, tí tôi đóng cửa luôn cho… à… cảm ơn Hiền nha.
Vừa nói, tôi vừa nhổm dậy, định bước ra khỏi phòng thì…
– Aaaa…
Quay lại thấy nhỏ ngã, hốt hoảng tôi chạy lại đỡ nhỏ.
– Trời, Hiền có sao không? Bị sao vậy nè?
– Không… à không sao đâu, tại… tại… ngồi lâu một tí là tôi bị tê chân thôi… không việc gì đâu.
Nhỏ mỉm cười.
Trời, tôi quên mất, cứ ngồi lâu 1 tí là nhỏ bị tê chân. Hồi nhỏ, nhỏ bị tai nạn gãy chân nên giờ bị di chứng. Tôi vô tâm quá, từ nãy đến giờ nhỏ ngồi chăm sóc tôi chắc cũng khoảng tiếng rưỡi… tê chân là phải. Bế nhỏ lên giường, tôi ngồi xuống bóp chân cho nhỏ, tội nhỏ quá. Nhỏ cứ xuýt xoa kêu tôi không cần làm vậy. Nhưng tôi vẫn làm, dù gì cũng vì nhỏ chăm sóc tôi nên mới bị như vậy mà. Chân nhỏ trắng quá, hix… lòng bàn chân mịn màng nhỏ xíu.
Vén quần nhỏ lên, cũng không biết vì sao tôi lại làm vậy, bóp chân thôi mà cũng… ở ngoài quần cũng được chứ sao. Vén đến đầu gối thì tôi dừng lại, ngước lên nhìn nhỏ, tôi thấy nhỏ đang lim dim, hai mắt nhắm lại mơ màng. Chân nhỏ trắng quá, không có 1 sợi lông chân nào.
Tự dưng phần con trong người tôi trỗi dậy. Mặt tôi đỏ bừng, hơi thở bắt đầu nặng nề. Tay đôi dường như ngừng bóp mà thay vào đó là xoa nhẹ lên đôi chân nhỏ. Trong đầu tôi, những tia dục vọng bắt đầu xâm chiếm. Tôi bắt đầu nhìn nhỏ bằng một con mắt khác. Dường như, tôi chỉ nhìn thấy một cơ thể thiếu nữ đang tràn đầy sức sống. Bộ ngực to tròn phập phồng dưới hơi thể nặng nhọc. Tiến gần lên khuôn mặt nhỏ… đẹp, nhỏ giống như một nàng công chúa e thẹn chờ chàng hoàng tử đến đánh thức. Mùi hương dịu êm xộc vào mũi tôi.
Tôi không còn kiềm chế được bản thân nữa, nhẹ nhàng, tôi nằm lên giường. Hai tay tôi trống làm 2 trụ, mặt tôi đối diện mặt nhỏ. Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn hôn lên đôi môi căng mọng kia thôi. Từ từ cúi xuống… như cảm thấy có hơi thở ấm nóng đang phả vào mặt mình, nhỏ khẽ cựa mình mở mắt ra…
– Ơ… T… ưm…
Chưa để nhỏ nói, môi tôi đã ngậm chặt vào môi nhỏ… một nụ hôn gượng ép. Nhỏ ngỡ ngàng giây phút rồi nhanh chóng chống cự, hai tay nhỏ cố đẩy tôi ra khỏi người nhỏ. Nhưng tôi đâu có để yên, tay tôi kéo tay nhỏ sang 2 bên, dù chưa biết hôn và là nụ hôn đầu nhưng tôi vẫn cố gắng đưa đẩy đầu để cảm nhận vị ngọt của đôi môi nhỏ… ưm… ưm… nhỏ lắc đầu phản kháng, ánh mắt chuyển sang hoảng sợ…
– T… đừng mà… tớ sợ lắm…
Nhỏ van xin tôi, nhưng tôi nào có nghe thấy, tai tôi chỉ nghe thấy mệnh lệnh của “phần con”… chiếm đoạt nhỏ. Tôi lại cúi xuống ngấu nghiến đôi môi nhỏ. Một tay tôi vén áo nhỏ lên, sờ vào phần bụng phẳng lỳ rồi từ từ đưa lên. Nhỏ khẽ rùng mình, tay tôi ôm trọn 1 bên vú nhỏ. Ấm quá, tôi sục thẳng tay qua chiếc nịt vú của nhỏ. Một luồng điện truyền thẳng vào bộ não. Cảm giác đàn hồi săn chắc, tôi như mê man tận hưởng đôi hồng đào đang phát triển của nhỏ.
Nhỏ vùng vẫy dữ dội, điều đó không làm tôi dừng lại, nó càng tăng thêm vẻ kích thích, ham muốn chiếm đoạt của tôi đối với nhỏ. Dùng 2 tay kéo mạnh chiếc áo len cùng nịt vú, đôi hồng đào hiện ra trước mắt tôi. Tôi như con thú hoang vùi mặt vào ngực nhỏ. Tham lam mút trọn đầu ti nhỏ xíu, đỏ hồng. Dục vọng lên đến đỉnh điểm, thằng nhỏ biểu tình dữ dội. Cảm giác đầu óc mụ mị, tôi say sưa bú vú nhỏ như một đứa trẻ đói sữa.
Bỗng nhiên nhỏ cắn mạnh vào tay tôi…
– AAAA… – Tôi hét lên.
Quay lên nhìn nhỏ, nước mắt bắt đầu chảy trên khuôn mặt nhỏ. Nhưng lúc đó, tôi chỉ biết đến dục vọng, tôi giận dữ nhìn nhỏ. Khẽ nghiến răng rồi dùng 2 tay vật mạnh nhỏ ra. Môi tôi dính chặt môi nhỏ. Dần xuống cằm, cổ, vai rồi lại tham lam ngấu nghiến vú nhỏ. Không dừng lại ở đó, tôi bắt đầu di chuyển dần xuống bụng. Cơ thể nhỏ bỗng thả lỏng, nhỏ nằm im. Thả tay nhỏ ra, tôi đưa tay xuống vạt quần định kéo chiếc quần chấm bi ra khỏi đôi chân thì… những tiếng thút thít vang lên. Mỗi lúc một rõ ràng, nhỏ đang khóc. Khóc thật sự, khóc cho sự tủi nhục, khóc cho số phận. Tiếng khóc của nhỏ dường như đánh thức “phần người” của tôi.
“Tôi đang làm gì thế này? Trời ơi, sao tôi dám làm điều đó với người bạn thân nhất của mình. Người bạn luôn giúp đỡ, chia sẻ niềm vui nỗi buồn với mình… một người bạn hết lòng vì mình mỗi khi mình gặp khó khăn. Vậy mà sao? Tôi đang làm cái gì thế này… không được, dừng lại ngay…”
Tôi giật mình tỉnh giấc, “phần người” trỗi dậy. Sự hối hận dâng trào, tôi run sợ…
“Bốp…”
Một cái tát rất đau. Cái tát đấy tôi dành chính cho mình. Tát để tỉnh lại, để nhận ra cái sai chết người mà mình đang vấp phải…
– T… T… xin… lỗi…
– Huhu… hu… huhuhu…
– Hiền… T xin… lỗ… i… rất… rất nhiều.
Cúi xuống chỉnh lại quần áo cho nhỏ. Tôi xót xa khi thấy bộ dạng nhỏ lúc này… mắt tôi mờ dần. Nhỏ vẫn khóc, nước mắt chảy dài… mang theo một nỗi nhục lớn trong nhỏ. Tôi câm lặng, không dám nhìn nhỏ. Đưa tay định lau nước mắt cho nhỏ… nhỏ gạt tay tôi ra… ánh mắt giận dữ… nhỏ nói trong tiếng nấc…
– Tôi hận cậu… tôi căm ghét cậu… cả đời này tôi sẽ không bao giờ… tha thứ cho kẻ khốn nạn như cậu… ra… ra… ra khỏi đây ngay, tôi không muốn nhìn thấy cậu… biến đi… huhu.
– X… in… lỗi… tớ… s… ai… sai rồi…
– Đi đi, ra khỏi đây ngay, xin cậu… làm ơn… tha cho tôi…
Nhỏ nói mà tôi không cầm được nước mắt. Tôi hối hận quá, có phải đây là dấu hiệu chấm dứt cho một tình bạn đẹp. Bước xuống đường, tôi quay lại nhìn nhỏ, nhỏ vẫn khóc… thương nhỏ quá…
– Xin lỗi… rất nhiều…
Xoay cánh cửa bước ra ngoài, những giọt nước mắt hối hận, tội lỗi lăn dài trên má.
…