Nhật ký cuối cấp
Chương 5
Bỗng cô giật mình tỉnh giấc.
– Cô… cô dậy rồi ạ…
– Ừh… cô ngủ lâu chưa? Mấy giờ rồi em?
– Dạ 10h rồi cô.
– Ừh thôi em về đi không bố mẹ lại lo.
– Hôm nay em ở đây với cô được chứ, giờ về em không yên tâm.
– Được không? Còn bố mẹ em sao?
– Vậy nha cô, cho em ở đây nha, tí em điện về cho bố xin ngủ nhà bạn là được mà…
Tôi cũng hay đi ngủ lang ở nhà bạn bè, nên khi gọi xin phép cũng dễ, chỉ cần nói ngủ nhà thằng L xem đá bóng khuya là được ngay… cũng gọi cho thằng L bảo nếu ông già tao gọi thì bảo tao ngủ nhà mày nha, tao đi chơi game thâu đêm tí. Nó cũng đồng ý, thằng này được cái ngoan ngoãn nên ông bà già tôi tin tưởng lắm.
– Ừh… cảm ơn em.
Cô nhìn tôi rất trìu mến, đôi mắt cô làm tôi xao xuyến đành phải lảng hướng khác để tránh né…
– Thôi cô nghỉ đi, em nghịch lap 1 lúc nữa rồi đi ngủ.
– Ừh, mang lên đây nằm luôn cùng cô cho… ấm…
– Dạ… vâng… được không ạ, cô không sợ em làm bậy à?
– Dám không… thôi lên đi…
– Hì hì…
Tôi nhảy lên trùm chăn cùng cô… hix chả dám manh động, nằm cứng đờ như khúc củi… amen. Cầm lap của cô mà chả dám làm gì (muốn vào truyen3x.xyz lắm nhưng sợ bỏ mẹ đi ý…), may mà quanh đây có đến 2 cái wifi nên chạy zô youtube xem Thiên mệnh anh hùng, cô bảo chưa xem nên bật cho cô.
Phim này ảo tung chảo, nhưng cũng hay phết… tự hào là phim Việt Nam. Xem gần hết phim thì quay sang đã thấy cô lăn quay ra ngủ rồi… Trời ơi, nhìn cô ngủ dễ thương lắm luôn ý, mặt mũi có chút hồng hào rồi. Nhìn cô lúc này thật sự rất rất đáng yêu, kiềm chế lắm mới không hôn trộm cô phát nào đấy. Nếu tôi nói là không có chút ham muốn nào là nói phét 100%. Vì trong hoàn cảnh mà 1 người con gái xinh đẹp gợi cảm (cô mặc áo thun dài tay bó sát phần ngực… bên dưới thì mặc cái quần ngủ mỏng màu hồng, nhìn đáng yêu dễ sợ, đã thế ngủ thì cái áo còn bị co lên làm lộ phần bụng phẳng lì trắng bóc… hix) nằm trong vòng tay bạn thì bạn có chịu được không?
Sự đụng chạm cơ thể làm cho ham muốn của 1 thằng con trai mới lớn càng mãnh liệt. Nhưng không phải vì thế mà tôi làm bậy được. Chỉ cần nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng đôi môi hơi mỉm cười của cô thì mọi ham muốn dường như biến mất. Ôm chặt cô vào lòng, cố gắng truyền hơi ấm cho cô… tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ…
Nửa đêm giật mình thức giấc vì những tiếng thở nặng nhọc và vì có vẻ nóng quá, nhìn sang bên cạnh thì tá hoả… cô mặt đỏ bừng, những hơi thở nặng nhọc, cô co giúm người lại, chắc lạnh đây mà… trời ơi, cô nóng quá, lại lên cơn sốt rồi. Lúc đó rối trí quá, chẳng biết làm gì, đành đánh thức cô dậy đưa lên viện thôi.
– Cô… cô ơi, cô sao rồi, cô…
Lay mãi cô mới từ từ mở đôi mắt một cách mệt mỏi:
– Cô sốt cao quá, em đưa cô đi viện nha.
– K… hông… đi… v… iện… Không…
– Sao vậy cô, phải lên viện thôi, cô sốt cao quá rồi…
Tôi kéo cô dậy nhưng cô vung tay đập mạnh vào mặt tôi (tí phọt máu mũi luôn: D) rồi nằm xuống ép sát người vào tường vẻ sợ sệt và khóc tu tu:
– Hu… hu… đư… ừng… không… lê… hu… lên… b… ệnh… viện… iện… đ… âu… huhu…
Trời không hiểu sao cô lại phản ứng mạnh đến vậy, chẳng lẽ cô sợ đến bệnh viện như vậy sao. Hix thôi đành vậy, bị dính 1 chưởng tí gãy mũi rồi… xoắn lắm…
– Rồi… rồi, không đi nữa, cô nín đi… nào ngoan, nín đi… không đi đâu nữa đâu. – Tôi đành dỗ dành.
– Hức… đừng… đi… nh… a…
Cô thút thít ngước lên nhìn tôi. Trời ơi nước mắt nước mũi tèm lem… thương quá trời.
– Ừh em thương, không đi nữa, ngủ nha, ngủ tí cho khỏe nha.
Tôi lên giường kê đầu cô vào tay tôi và ôm cô vào lòng an ủi. Cô vẫn thút thít và rúc vào ngực tôi, ôm tôi chặt cứng (may mà mình không bị hôi nách… không cô ngất mất)
– Thôi nào… ngoan đi, đừng khóc nữa, có em rồi, nín đi…
– Ừ… ừ…
– Ngoan nào nín đi, có em rồi mà…
– Đ… ừng… đi… i… đâu… nha… hức…
– Ừh không đi… không đi, ngủ nha…
– Ừh.
Hix năn nỉ dỗ dành mãi mới ngủ được. Haiz lại dậy đắp khăn lạnh chườm cho cô, nhìn đồng hồ cũng 2h sáng rồi. Nằm suy nghĩ vớ vẩn, cũng không hiểu sao cô lại sợ đến bệnh viện đến vậy… chắc có lý do nào đó rồi… rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ…
Bầu trời trong xanh, những ánh nắng dịu êm len lỏi vào căn phòng, tiếng còi xe bắt đầu đông đúc, tiếng cười nói của người đi đường rộn ràng, náo nhiệt. Những tia nắng nghịch ngợm chiếu thẳng vào khuôn mặt đáng yêu của cô gái, làm đôi má ửng hồng như đón ánh nắng… cô gái đang vùi mình trong giấc bình yên, cô ôm chặt người con trai nằm bên cạnh mình, cô dụi đầu rúc sâu vào ngực anh như một chú mèo con làm nũng. Bên cạnh cô gái, chàng trai đang say sưa chìm mình trong giấc mơ, nơi đó chàng trai đang ôm thật chặt người con gái nhỏ bé yếu đuối và xinh đẹp nhưng ngây thơ trong sáng. Hai người thả mình vào thiên nhiên vạn vận, ngắm nhìn những đám mây trắng đang trôi lững lờ… họ nằm trên một tấm thảm được thêu dệt rất tỉ mỉ, tấm thảm được đặt ở giữa cánh đồng hoa cúc vàng. Tạo nên một khung cảnh mờ ảo… êm đềm và hạnh phúc…
Bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến. Bầu trời bỗng nhiên xám xịt, cảnh vật huy hoàng bỗng chốc biến đổi nhanh chóng. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề… chàng trai cảm tưởng như phổi mình bị bóp nghẹt, lồng ngực co bóp dữ dội… xung quanh anh chỉ còn là một không gian lơ lửng không có 1 chút oxy để duy trì sự sống. Anh quay sang nhìn cô gái… sắc mặt cô vẫn hồng hào, cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô lóe lên niềm vui hạnh phúc… trên môi cô nở một nụ cười tỏa nắng… chàng trai như chết lặng giữa khoảnh khắc đó, anh như không tin vào mắt mình, anh cố gắng đưa tay ra nắm lấy tay cô gái… nhưng dường như sức lức của anh đã cạn… anh nhìn cô tha thiết… miệng ú ớ những câu nói không lên lời… rồi anh chìm dần vào trong bóng đêm…
– Ưm… ưm… ặc… ưm…
Hộc… hộc… hừ… cái quái gì đang diễn ra thế này. Tôi giật mình bừng tỉnh. Đầu óc quay cuồng, tôi có cảm giác như vừa chết đi sống lại. Đưa tay lên chạm vào cái mũi của mình, tôi có thể cảm nhận được cái đau điếng truyền lên tận bộ não… tôi dám chắc chắn… tôi vừa bị thích khách đột nhập vào tẩm cung để hành thích tôi… hắn sử dụng đôi tay ma thuật của hắn… bóp mũi tôi. Nếu không vì thân thủ cao cường, cộng với khả năng đánh hơi thấy nguy hiểm của tôi nhạy bén… chắc tôi đã băng hà mất rồi. Thật đáng sợ… tên thích khách phải nói là dám ăn gan hùm.
Thủ phạm chỉ có thể là một người… người đó thì các ngươi cũng biết đó là ai rồi đó. Vâng… chính là bà cô đang nằm bên cạnh tôi lúc này. Nhanh chóng quay sang kẻ tình nghi, tôi thấy cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ… nhưng có vẻ sự giả tạo đó không qua được đôi mắt chym ưng của tôi. Cô… mắt thì nhắm nghiền nhưng đôi vai đang rung nhẹ, môi mím chặt lại với nhau… có vẻ như cô đang nhín cười một cách lộ liễu. Đùa… hôm qua còn ốm lên ốm xuống mà sáng nay đã định ám sát tôi rồi. Nhìn sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, chắc cũng hết sốt rồi. “Khà khà… cô dám trêu em à… vậy đừng trách: Sao em vô tình nha”. Tôi lấy tay bóp chặt cái mũi đỏ của cô đồng thời lấy tay kia bóp 2 môi cô kéo dài ra. Không ngoài dự đoán, chỉ 5 giây sau cô trợn mắt lên dãy dụa.
– Ư… m… ư… ả… a…
– Hahahaha… – tôi cười đầy sảng khoái…
Bụp… hự. Bụng tôi như bị lủng ra, cảm giác như sắp phọt… ấy ra mất: D…
– Au… da sao cô đấm em. – Tôi nhăn nhó…
– Tin cho thêm quả nữa… ai cho anh dám hành hung người bị bệnh hả. – Mặt cô nghênh lên thách thức.
– Ai bảo cô bịt mũi em trước… hứ…
– Tôi thích bịt đấy sao nào?
Đùa, đã yếu lại còn ra gió, sai lè lè ra đấy lại còn ngang. Chẳng lẽ hôn cho bõ ghét giờ…
– Bó tay với cô luôn… haiz…
– Hihi…
– Cô đỡ chưa. – Tôi đưa tay lên trán cô… thấy đã hết nóng rồi…
– Rồi… mà này… hôm qua có lợi dụng lúc tôi đang mệt giở trò xằng bậy không đấy?
Xong! Nghe xong câu này chắc tôi muốn đập đầu vô ngực bả chết luôn cho rồi…
– Đùa, có cô giở trò với em thì có ế… xem này, nằm cứ rúc vào người em thế này… không phải cô có ý gì đấy chứ.
Đấy, đã nói hàm ý thế rồi mà bà không những không xích lui ra lại còn chồm lên người tôi… véo tai tôi đau điếng…
– A… á…
– Ăn nói, ai rúc chứ… thích đứt tai không hả???
Đang định phản bác lại thì… Ối giời ôi… ối làng nước ôi… cái zú nó đập vào mắt tôi đây này… ối giời ôi… sướng con mắt quá…
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào phần nhạy cảm… cô đỏ mặt ngại ngùng… quay người nằm sang bên cạnh…
– Nh… ìn… cái… gì hả? – Cô lúng túng…
– Đâu… nh… ìn gì đâu. – Tôi cũng đỏ mặt ấp úng theo.
Một khoảng lặng giữa 2 người, giường như sự ngại ngùng đã lấn át, cả 2 không biết phải làm thế nào. Phải mất 5 phút cô mới lên tiếng:
– T…
– Dạ…
– Em coi cô là gì…
Cô quay sang nhìn tôi, đôi mắt long lanh như đang đợi chờ câu trả lời. Quả là quá khó để đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này… thật sự tôi không biết tôi coi cô là gì nữa… là 1 người chị… đúng… là 1 người bạn… cũng đúng… là 1 cô giáo… càng đúng… còn… là 1 người mình có tình cảm trai gái… cái này thì tôi không biết… thật sự là không biết. Thấy tôi im lặng k trả lời, cô lên tiếng:
– T biết gì về con người cô chưa?
– Dạ… em thấy cô là 1 người tốt, rất trong sáng, xinh đẹp, giỏi giang và… kiên cường… nhưng đôi lúc lại rất yếu đuối… đặc biệt rất hay nhõng nhẽo như trẻ con… hì…
Tôi nói hết ra cảm nhận của tôi từ khi quen cô đến giờ. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
– Vậy T có tin cô đã từng bị bố xích k…
– Cái gì??? Bị…
– Ừh… T có muốn nghe về quá khứ của cô không?
Quá khứ, quá khứ của cô ư, tôi cảm thấy dường như cô đang dải nỗi niềm tâm sự…
– Dạ…
Cô nhìn tôi một hồi rồi tự dưng quay sang ôm lấy tôi, giọng cô đều đều vang lên…
– T biết không, tuổi thơ của cô mang một nét hồng hào và đen kịt. Cô lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ. Cha cô là giám đốc của một công ty nhà nước, còn mẹ là một giáo viên tiểu học. Cuộc sống cơm áo gạo tiền của gia đình rất ổn định. Cô được bố mẹ yêu thương và chiều chuộng, cả bố và mẹ đều hết mực vì gia đình. Bố cô là 1 người đàn ông thật sự, ông có một sự nghiệp ổn định, có một người vợ xinh đẹp giỏi giang và hết lòng vì chồng vì con. Ai nhìn vào cũng thật ngưỡng mộ gia đình cô, trên lớp cô rất tự hào về bố mẹ mình. Ai cũng nói cô không khác gì một cô công chúa thời hiện đại… được ăn ngon mặc đẹp. Dường như cuộc sống lúc nhỏ của cô trải dài một màu hồng tươi đẹp…
Dừng lại thở dài, cô tiếp tục:
– Nhưng… đi ngược lại với màu hồng… đó là một màu đen… màu đen của bóng tối… và màu đen của cuộc sống. Năm cô lên lớp 6, gia đình cô bị người ta hãm hại… bố cô bị bắt giam vì tội tham ô, làm hao hụt ngân sách công ty. Trong quãng thời gian ông bị tạm giam, mẹ cô đã chạy vạy, dồn hết tiền bạc để theo kiện. Sau 3 tháng thì bố cô được minh oan vì sự việc chỉ do cấp dưới của ông làm… Vì minh oan cho ông mà mẹ đã phải bán căn nhà của gia đình để cứu lấy người chồng, người cha của gia đình này. Khi ông được thả, gia đình cô chuyển về quê sống và cũng vì ông bị công ty đuổi việc… Cũng từ đó…
Giọng cô nghẹn lại, nước mắt bắt đầu rơi…
– Từ đó ông không còn là một người mà cô và mẹ ngưỡng mộ nữa… Ông chán chường, ông chán cái cuộc đời bất công… suốt ngày ông ngập đầu vào men rượu, số tiền ít ỏi mà mẹ dành dụm được mang theo… để trang trải cuộc sống… và… làm lại từ đầu… Vậy mà ông mang số tiền đó đi rượu chè, bài bạc… Tính cách ông cũng thay đổi từ đó. Nếu lúc trước ông là một người đàn ông mạnh mẽ, dứt khoát trong công việc nhưng rất nhẹ nhàng tình trong cuộc sống thì… giờ đây ông trở nên cục cằn, bạo lực và thô lỗ… Mẹ cô đã khóc rất nhiều… bà cố gắng khuyên nhủ, cố gắng bảo ban… cô biết… đã biết bao nhiêu đêm bà lặng lẽ… ngồi khóc một mình… biết bao nhiêu đêm bà thức trắng… để sáng dậy với khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng… bà cố gắng chịu đựng, cố gắng chăm sóc cô… bà biết vì tai họa này mà cô đã phải từ bỏ cuộc sống sung sướng, từ bỏ những người bạn thơ ấu, từ bỏ một môi trường học tập tốt để dàng cho tương lai sau này… bà biết lúc đó cô rất tủi thân… chính vì điều đó, bà vẫn phải gắng gượng để vun đắp cho gia đình này… nhưng điều mà bà không ngờ tới… đó là người chồng của mình… mọi cố gắng của bà dường như không là gì so với một kẻ bê tha… chỉ sống vật vờ như cái bóng, chỉ làm bạn với ma men như ông. Ông đã thay đổi… thay đổi hoàn toàn… sau mỗi lần uống rượu say về là ông chửi bới, đập phá… huhuhu…
Cô đã khóc thành tiếng. Tôi ôm chặt lấy cô… giờ đây tôi cảm thấy thương cô biết bao…
– Ổng vừa chửi mẹ cô… vừa đánh đập dã man… hu… nhiều lần ổng còn dọa giết 2 mẹ con cô… v… vì… không đưa tiền cho ổng mua rượu… Cũng vì uất ức quá… nên mẹ cô đã bỏ về quê ngoại… lúc đó cô rất… rất hận mẹ… không… biết vì lý do gì mà bà lại bỏ cô lại ở cùng bố… Từ đó cô sống với bố như sống dưới địa ngục… vì không có tiền nên cô… phải đi ăn… tr… ộm… hu… huhu… của nhà người khác… và bị người ta bắt gặp. Bố cô và cô phải lên công an… cũng may… là không sao… lúc đó cô rất sợ. Thực sự rất sợ… cô còn quá bé để hiểu hết những gì đang diễn ra trong cuộc đời mình… và bố đã đánh cô… từ bé đến lúc đó, cô chưa bị bố đánh lần nào… rồi cô cãi lại bố… cô… đã… ch… ửi… bố l… à… kẻ… vô d… ụng. Trong lúc tức giận, bố đã xích cô vào phòng… cấm cô bước ra khỏi nhà nửa bước… rồi mỗi khi ông đi uống rượu về… ô… ng… ông lôi cô ra để đánh đập… ông coi cô như bao cát để xả hận cho cuộc đời… hu… hu… thật sự… lúc đó cô nghĩ mình đã chết rồi… hư. Hu. Ư…
Khốn nạn… tai tôi như ù đi… tôi không thể tin được, một người như cô mà lại có 1 quá khứ khủng khiếp đến như vậy. Không ngờ gia đình cô lại lâm vào hoàn cảnh như vậy… Cứ tưởng tượng cảnh bố cô giày xéo thể xác lẫn tâm hồn cô… tôi muốn băm ông ta ra thành trăm mảnh. Cô ngước lên nhìn tôi rồi tiếp tục câu chuyện của mình:
– Nhưng rồi những ngày tháng đó cũng qua đi. Một tuần sau mẹ cô lên… bà đau xót nhìn đứa con gái tội nghiệp… sống mà như đã chết. Lúc đó mẹ cô dẫn theo bác cả lên để giúp bố làm lại từ đầu. Nhưng khi thấy bố đối xử với cô như vậy… bà đã không còn coi ông ấy là 1 người chồng, người cha nữa. Bà nhất quyết đưa cô về ở với ông bà ngoại… ở được một thời gian… lúc đó cô đã đi học lại và sắp sửa lên lớp 7 thì bố xuống đón 2 mẹ con về nhà. Nhờ sự giúp đỡ của bác cả, bố đã hối hận và quyết tâm làm lại cuộc đời. Bố cùng bác làm thuê cho 1 công ty tư nhân, nhờ có năng lực nên ông nhanh chóng được trọng dụng… và việc đầu tiên sau khi đã thành công trong công việc là… đón mẹ con cô trở về. Mẹ đã tha thứ cho bố… nên cuộc sống từ đó trở đi đã trở lại bình thường. Cho đến giờ cô vẫn nhớ như in ngày cô được ăn bữa cơm gia đình đoàn tụ sau tai nạn cuộc đời. Và cô không bao giờ trách bố cả… dù bố có thế nào đi nữa thì bố vẫn là người mà cô kính trọng nhất…
Nói xong cô mỉm cười tự hào.
– Cô không hận bố tí nào sao.
Tôi thắc mắc.
– Không… mãi mãi là không, sao có thể hận người đã sinh thành, nuôi nấng mình được chứ…
– Em thương cô quá…
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô, 4 mắt giao nhau… rồi từ từ cô nhắm mắt lại. Tôi đã hiểu cô muốn gì… cô đang mong chờ một nụ hôn. Tôi từ từ cúi xuống, môi tôi chạm vào môi cô… mềm mại. Cô khẽ hé miệng ra… tôi đưa lưỡi cuốn vào lưỡi cô… ôm chặt lấy cơ thể cô. Tôi ngấu nghiến môi cô… tôi như muốn hút cạn không khí trong miệng cô… những tiếng thở gấp gáp… và tay tôi bắt đầu hoạt động.
Tay tôi từ từ vén áo cô lên, xoa tấm lưng mềm mại rồi nhẹ nhàng luồn ra trước bụng. Cô khẽ rùng mình… đánh liều tôi từ từ đưa tay lên cao. Môi tôi bắt đầu rời môi cô… hôn lên đôi má trắng mịn… rồi cắn nhẹ vào tai cô. Cô run lên… người tôi nóng bừng… 2 mắt đỏ ngầu… tôi đè lên người cô và bắt đầu hôn xuống cổ… cô nhắm nghiền mắt lại, hơi thở nặng nhọc gấp gáp, dần dần môi tôi đã chạm vào khe giữa 2 trái đào… tay cô ôm chặt đầu tôi dí xuống như mời gọi…
“Cốc… cốc…”
– H ơi… có nhà k…
Tôi và cô sững người, mọi hoạt động ngừng lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ôi trời! Xong rồi, tôi với cô nhìn nhau mặt 2 đứa trắng bệch… chân tay run rẩy… ở cái cảnh “trai trên gái dưới” này thì… đi rồi… bị phát hiện là xong teo… quả này chết chắc luôn… Cô nhanh chóng đẩy tôi ra, kéo áo xuống… mặt cô xanh lét. Tôi nhìn cô… cô nhìn tôi… mắt cô long lanh… run rẩy… sợ sệt…
– C… ó… ng… ườ… i… n…
Cô lắp bắp, nói không lên lời…
– Sao… giờ, làm s… ao giờ…
Tôi cũng hốt hoảng không kém…
Cô lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn ra cửa. Người cô run bần bật, tôi nhận thấy rõ sự hoảng sợ tột độ của cô. Đúng… là sợ… không… phải là rất sợ… sợ vô cùng. Phải làm sao đây? Nếu có người bắt gặp tôi và cô trong tình trạng này thì… có lẽ nguy hiểm nhất là cô… công việc của cô… danh dự của cô… có lẽ cô phải bỏ xứ đi nơi khác mất thôi. Có thể giải thích sao… Giải thích thế nào đây… lấy lý do gì để chứng minh… Ai tin đc là tôi với cô trong sạch… mà cũng đâu có trong sạch… tí nữa thì xyz rồi… trong với sạch gì nữa…
“Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên…