Nhật ký cuối cấp

Chương 4



Phần 4

Sáng nay đang ngon giấc thì giật mình… buồn đái quá… Đúng là giật mình tỉnh giấc xong éo ngủ được nữa, nhìn đồng hồ mới 5 giờ 45 phút. Sớm quá, ra ban công hít thở khí trời… trong lành thật, theo khoa học chứng minh thì sáng sớm dậy hít thở không khí thì rất tốt cho đường hô hấp, nhưng có vẻ tôi sắp sưng cmn phổi rồi… hít toàn khí lạnh.

Đứng trên cao nhìn xuống đường cũng là 1 thú vui đó, nhìn những cô chú mang gánh hàng ra chợ bán cho kịp buổi chợ. Những con người vất vả cho cuộc sống mưu sinh, nghĩ quả thật may mắn khi tôi sinh ra trong 1 gia đình khá giả. Bố mẹ đều là công chức nhà nước, nhưng lương lậu bèo bọt nên cả 2 đi làm ngoài là chủ yếu, cũng may công việc ở cơ quan cũng chả có gì, giờ chỉ chờ về hưu thôi.

Ôi đứng có 1 lúc mà sun hết cả hàng lại… trời cũng mờ mờ sáng rồi. Lên sân thượng hít đất và lại làm vài đường quyền huyền thoại… không biết hôm nay có gặp em 2 lúm kia không…

Tiếc là có vẻ trời lạnh quá nên em ý chắc vẫn đang cuộn tròn trong chăn ấm rồi. Đùa chứ con gái là chúa ngủ… chả bù cho tôi… dậy sớm vãi… Tập võ là rèn luyện cơ thể thôi, chủ yếu để tăng cường sức khỏe… nghe lời ông thầy dậy nên gần như sáng nào tôi cũng lên tập 1 ít để cho nó khỏe, chứ những kẻ gầy gò như tôi thì chắc không béo được đâu, nhìn cơ cơ tí cho đẹp thôi, chỉ tiếc bây giờ ông thầy huỷ lớp học võ rồi… không chắc tôi cũng là 1 cao thủ võ lâm lắm á…

Xuống đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi lại lên trường. Hôm nay học cũng khá vất, tôi thì học ôn khối A nhưng chỉ được mỗi Toán thôi, hóa thì con mụ đầu lâu dạy nên chả chịu học, còn Lý thì quá nhiều công thức nên lười học lắm. Mà học được Toán vì chính cô chủ nhiệm dạy thôi, không chắc cũng éo học luôn. Tiết cuối học văn buồn ngủ vãi ra luôn ý, ngồi ngáp lên ngáp xuống mãi mới kết thúc.

Sax… hôm nay lại bố về ăn cơm, nản vãi, như kiểu 2 ông bà ngăn cấm thằng con làm điều sằng bậy với cô giáo không bằng ý…

Chiều nay được nghỉ học vì tổ chức đá bóng. Lớp tôi nằm cùng bảng với lớp cô giáo thân yêu đấy. Chắc tuần sau sẽ đấu với lớp cô. Trận này bọn tôi thắng khá vất vả, vẫn đầu bảng sau 2 lượt trận…

Tối ăn cơm xong nhảy lên phòng lấy sách vở rồi phi sang nhà cô… học bài. Quên nói là lúc sáng cũng nhắn tin cho cô và cô cũng đồng ý rồi.

“Cốc… cốc… cốc…”

– Ai đó?

– Tôi là thỏ…

Cô mở cửa quắc mắt nhìn đáng yêu vãi…

– Xin chào cô nương, cô nương quả là xinh đẹp, cho tại hạ làm quen nha… á… đau em.

Đùa tí mà bà ấy véo tai lôi vào phòng, mẹ, tí đứt tai. Mà hôm nay ăn mặc… kín vãi, làm thất bại kế hoạch ngồi đối diện xong nhìn xuống 1 góc 45 độ rồi… Nhưng tôi là tôi thích những người ăn mặc kín đáo tí, không phải cổ hủ gì đâu. Cứ thử hỏi ngồi đối diện với bạn là 1 cô gái ăn mặc hở hang thì bạn có bình tĩnh được không?

– Học đến đâu rồi.

Cô hỏi sau khi đã yên vị trên giường… à quên các bác đừng hiểu lầm nha, phòng cô khá bé nên cô kê cái bàn gấp nhỏ trên giường để ngồi soạn bài, vừa học vừa chùm chăn… ấm áp vãi.

– À, học đến bài kim loại rồi cô.

– Ừh thế giải mấy bài này đi, không hiểu thì hỏi cô.

– Ơ… em có hiểu cái gì đâu.

– Gì… – Bà trợn mắt nhìn ghê vãi.

– Nói thật là em chả hiểu gì từ đầu năm rồi.

Vâng, đây là câu nói từ tận đáy lòng tôi… nhưng thật sự là không có gì ngu bằng nói thật trong hoàn cảnh này. Bị cô tế cho 1 bài ù hết tai, nhưng đấy đâu phải thảm họa khi cô nhồi hàng đống kiến thức từ đầu năm đến giờ… Mà những kẻ mất căn bản từ đầu như tôi thì chắc chỉ bổ đầu ra nhét chữ vào thì may ra… hức… hức… 3h đồng hồ bị tra tấn, đầu tôi như nổ tung luôn. Bao nhiêu nét đẹp, bao nhiêu lời khen dành cho cô thiên thần này tôi muốn rút lại quá… vì bây giờ cô không khác gì… một phát xít. Gõ đầu… nhéo tai… hành hạ cơ thể nhỏ bé của tôi… không những thế khi chuẩn bị về còn giao thêm 1 đống bài bắt phải làm xong không thì mai… khỏi đến học.

Đúng là không có cái ngu nào bằng cái dại này. Chỉ vì 1 phút hoang tưởng mà giờ đây tôi phải chịu sự hành hạ của 1 đống kiến thức… Về nhà mặt mày xanh lét, dỗi éo thèm nhắn tin chúc cô ngủ ngon nữa… lên giường ngủ cho lành…

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

– Học đi, sao em lười học quá vậy.

– Tại… em không hiểu mà.

– Không cãi… học đi, có học thì mới thành tài được chứ…

– Haizzz! Cô suốt ngày…

– Sao, cô chỉ muốn tốt cho em thôi, không học thì…

– RẦM… thôi dẹp… dẹp hết… điếc hết tai…

– Em… em sao vậy…

– Nghỉ đi… sao cô lắm mồm thế…

– E… em… hức… huhu…

– Khóc cái đéo gì…

– Em… em… CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY… huhu…

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

AAAA… AAA. Chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng sao kinh khủng quá. Không biết trong mơ có thành hiện thực không nữa…

Nhìn lên đồng hồ cũng 6h rồi. Uể oải vác cái thân lên sân thượng, nhưng đầu óc cứ mơ màng… tại giấc mơ khốn kiếp kia… ôi nhức đầu quá. Lên chả muốn tập tành gì nữa. Sợ… thật sự tôi thấy sợ… nếu tôi lỡ hành động thiếu kiểm soát như vậy… chắc cô đau lòng lắm.

Haiz! Đứng có 1 lúc mà lạnh quá. Đang định quay vào thì thấy con bé 2 lúm ra. Nó lại nhìn mình cười tủm tỉm… Mỉm cười nhếch môi chào nó 1 cái rồi vào nhà.

Đánh răng rửa mặt xong xuống ăn sáng rồi lại lên trường. Hôm nay tâm trạng không tốt nên ngồi trong lớp chả muốn nói chuyện với ai. Tôi cũng không muốn kể về lớp cho lắm. Nói chung lớp này nản lắm, chia bè kết phái ghen ghét nhau thôi. Cũng chả có gì để nói nên không viết về lớp.

Hôm nay là thứ 7 nên bố mẹ tôi được nghỉ. Muốn sang cô ăn cơm lắm và cô cũng gọi sang ăn nhưng không được… buồn thật. Gia đình tôi cũng không hạnh phúc cho lắm. Bố mẹ tuổi xung khắc nhau (do ông ngoại bảo thế) nên động tí là lại cãi nhau. Có hôm đang ngủ còn bị đánh thức bởi tiếng cãi vã trong phòng 2 ông bà. Thường những bữa cơm gia đình không hề có không khí vui vẻ gì, chắc ông bà cũng muốn ly hôn lắm nhưng vì lễ giáo và chắc cũng vì 2 anh em tôi nên hai người cố gắng sống cùng nhau mà không hề có tình yêu.

Chiều nay được nghỉ nên ngồi nhà chơi game. Cũng sang nhà cô nhưng cô có tiết trên trường nên đành phải về. Lên truyen3x.xyz xem đã có phần mới của mấy truyện đang theo dõi chưa, nhưng lại chưa có nên ra làm mấy ván fifa, nhưng tâm trạng không tốt nên đá toàn thua… nản vãi. Được 1 lúc thì lăn quay ra ngủ.

Ngủ dậy thì cũng 4h30 rồi. Cắm nồi cơm xong xỏ giày đi đá bóng. Cái này hay à nha, hôm nay có con bé nào nhà gần sân vận động ra tập thể dục… trời thì rét vkl mà nó mặc áo 2 dây… má ơi… nhìn body sexy vãi chưởng luôn, nhìn ở góc độ nào thì cũng chỉ thấy mỗi đôi vú… chắc to ngang… quả dưa hấu mất, mẹ nó lại đứng ngay tầm nhìn của cầu thủ đội tôi làm cho những ronaldo messi sút toàn chết chim. Được bữa no mắt thì mất mẹ 100k… thua trận mà… nhục vãi, đù má mấy thằng… máu gái…

Tối nay thứ 7 nếu là bình thường thì tôi cùng các chiến hữu đi trà đá vỉa hè rồi, nhưng hôm nay vẫn phải sang nha cô học… nghĩ lại hôm qua kinh hoàng vãi. Ôi bỏ mẹ rồi… bài tập cô giao đã làm được tí đéo nào đâu…

Xong rồi… thôi kệ tí mua kẹo mút sang năn nỉ cô chắc ok thôi á.

– Cô ơơiiii… húhú…

– …

– Cô ơi mở cửa cho em đê…

Cạch…

– Vào đi em… – Nhìn cô có vẻ mệt mỏi…

– Cô mệt ạ.

– Ừh… hơi nhức đầu tí…

– Sao xanh xao quá vậy, cô ốm rồi…

– Không… sao… mà…

– Cô vào giường nằm đi, để em dìu cô…

Nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt quá, tôi đánh liều bế cô vào giường. Cô cũng không phản đối mà ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi.

– Cô đã ăn uống gì chưa? Để em đi mua thuốc, chứ cô sốt quá rồi. – Tôi nhìn cô lo lắng.

– Rồi… em… lúc nãy có ăn cơm xong…

– Vậy ạ, cô nằm nghỉ tí đi, em đi mua thuốc nha… à mà cô thấy trong người thế nào?

– Mệt… lúc nãy cô tắm nước lạnh nên bị cảm rồi… – Cô mệt mỏi trả lời.

– Trời! Thời tiết này mà cô dám tắm nước lạnh hả trời… phải biết tự chăm sóc mình chứ, cô có phải trẻ con đâu.

Cô nhìn tôi chằm chằm mắt đỏ hoe rưng rưng sắp khóc rồi, có lẽ tôi hơi nặng lời thì phải.

– T… ôi… l… à… tr… ẻ… con… hức… đ… ấy… th… ì… sa… o… hu… u. U…

– Thôi cô, em xin lỗi, cô đừng khóc.

– Huhu… tôi… muố… uốn… thế… ế… ch… ắc… hức… hu…

– Em biết, em sai rồi… cô nín đi đừng khóc nữa, em đi mua thuốc, uống phát khỏi ngay mà… cô nín đi nha…

– Hứ… c… u… h… uh…

Hix… Y chang con nít mất, tự dưng khóc tùm lum, mặt thì phụng phịu… nhưng lại mang vẻ đáng yêu dù phảng phất nét mệt mỏi. Tôi chạy ra hiệu thuốc tư, trình bày bệnh tình của cô cho bà bán thuốc. Đùa, có mỗi vỉ hạ sốt với vỉ típfi cảm cúm và mấy viên kháng sinh mà bà ấy vặn vẹo mất tận 15 phút, đứng chờ sốt hết cả ruột. Mang thuốc về nhanh chóng đỡ cô dậy uống thuốc. Mà đù má, quên hỏi liều lượng như thế nào, thôi cứ mỗi thứ 2 viên chắc là đủ…

Uống xong chườm khăn lạnh cho cô hạ sốt. Lúc đó nhìn cô tội nghiệp quá, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi chảy ra nhiều bết hết một bên tóc. Lại rửa mặt cho cô, đúng là khi ốm chúng ta rất cần có người ở bên, dù có thế nào, dù có là ai đi nữa, bị bệnh mà phải chịu đựng 1 mình thì cảm giác cô đơn hiện rõ nhất là lúc ốm đau. Cô cũng thế, cô lên đây công tác 1 mình, không bạn bè, không người thân… phải nói cô rất kiên cường nhưng hình như cô có lý do để sống 1 mình như vậy…

Chương trước Chương tiếp
Loading...