Nhật ký loạn luân

Chương 18



Phần 18

Tôi ngồi trước cổng trường nhẩm lại vài công thức, mọi thứ diễn ra khá bình lặng, với tôi cuộc thi này cũng giống một trò chơi thôi chứ không có gì là quan trọng. Tôi tự thấy mình cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ là trong lớp tôi thuộc top xuất sắc nhất nên được đi thi vậy. Khi bước ra ngoài mới thấy mình thật nhỏ bé, ở trong lớp tôi mà giải toán thì tụi bạn có mà chạy theo dài cổ, ấy vậy mà khi đi thi mới thấy có rất nhiều người giỏi, lúc ngồi trò chuyện và giải vài công thức trước khi thi. Trong khi tôi chưa kịp làm ra đáp án thì đã có khối người giải ra, còn có đứa chỉ cần nhẩm tính đã có kết quả. Tôi tặc lưỡi “Uh… thì cũng chỉ là một cuộc thi học sinh giỏi, thi mới biết mình chưa thật sự giỏi, chí ít mình cũng thấy được chính mình ở đâu, chứ mãi là con cá trong cái ao tù, cứ ngỡ ta vô địch nhưng khi ra sông dài biển rộng mới giật mình ta cũng bé nhỏ thôi”.

– Hù… Tôi quay lại. Lan Phương xị mặt… Lần nào hù Hưng cũng trơ trơ vậy…

– À quên… hú hồn, tôi chọc làm cô nàng xị mặt.

– Hưng thi sao rồi, Lan Phương ngồi xuống cạnh tôi trên cái ghế đá.

– Cũng thường thôi, biết vậy để tiền ăn cho sướng, mua đầy sách mà làm bài chả được mấy.

– Hư… nói vậy cũng nói, thì đi thi cho biết, học mà tiếc, Lan Phương nhìn tôi.

– Uh… thì không tiếc, chỉ là thấy mình dốt quá nên biết vậy ở nhà khỏi mua ba cái sách nâng cao chi cho mệt.

– Thì học mai mốt còn thi lên cấp ba nữa, biết đâu vào được trường chuyên thì hay.

– Uh… hen, tôi đồng tình. Ra đây tôi mới biết có đến ba bốn loại cấp ba, nào là cấp ba dân lập, cấp ba bán công, cấp ba quốc lập, cấp ba chuyên… ôi thôi, lên cấp ba thôi mà phân chia ra nhiều trường thế, tùy vào độ dốt mà mỗi người vào một trường khác nhau. Thật nực cười cho một chế độ học tập, cùng là học sinh mà bị phân chia ra giỏi dốt thì thật chỉ có ở xứ mình.

Mọi người cũng đổ ra nhiều dần, tiếng trống hết giờ vang lên, tôi lấy chiếc xe đạp ra rồi vô lấy xe cho Lan Phương, con gái nghĩ cũng thật nực cười, chỉ giúp có tí việc thế mà cô nàng vui tíu tít như là trọng đại lắm ấy. Từ đây về nhà đến hơn chục km nên có thể nói là khá xa, mẹ Lan Phương nói đưa đi nhưng do tôi đi xe đạp thế là cô nàng cũng đòi đi cho bằng được. Với đoạn đường xa như vậy làm cô nàng cứ mếu máo vì mệt, tôi và Lan Phương chạy vào một quán ăn cách trường chừng vài trăm mét.

– Mình ăn chút rồi về, mà chắc phải nghỉ vài lần chứ Phương có vẻ mệt lắm.

– Hihi… cũng biết lo cho người ta nữa hả, Lan Phương hất gương mặt phinh phỉnh về phía tôi trông thật dễ thương, uh thì dù sao tôi và Phương cũng là trai và gái, cái cảm xúc trai gái vẫn tồn tại dù tất cả tình yêu và suy nghĩ của tôi đều hướng về dì.

Người phục vụ bê ra hai dĩa cơm, mùi thơm của thịt làm tôi thấy nao nao, cái bụng cồn cào nên tôi ăn thật ngon lành, cứ mỗi lần nhìn lên là thấy Lan Phương nhìn tôi, gặp ánh mắt tôi làm cô nàng thẹn thùng cúi mặt. Cái thứ tình cảm này người đời gọi là “tình yêu bọ xít”, tôi thấy thật bình lặng trước tình cảm của Lan Phương, có lẽ xúc cảm của tôi phần lớn thuộc về dì.

– Xong chưa về nè, tôi hỏi trong khi Lan Phương vẫn dùng chiếc nĩa chọt chọt cục thịt với vẻ mặt ngao ngán.

– Uh… về đi.

– Biết vậy mua dĩa cơm con nít cho đỡ tốn, tôi tỏ vẻ tiếc nuối.

– Hứ… Lan Phương liếc tôi.

Đúng là con gái nhà giàu, có dĩa cơm bé tẹo mà cũng không ăn nổi. Tôi và Lan Phương chạy đến một quán nước cách chỗ ăn chừng 2km khi cô nàng tỏ ra mệt mỏi.

– Cho con hai ly nước mía, tôi gọi.

– Oh… hai đứa chờ cô chút, bà chủ quán đon đả.

– Này uống đi, mới đi tí đã thở phì phò, vậy sao không để mẹ chở đi, bày đặt chạy xe đạp, tôi đẩy ly nước về phía cô nàng.

– Hưng chẳng biết quan tâm ai thì phải, Lan Phương ra vẽ giận dỗi.

– Sao để bạn gái giận thế con, bà chủ quán chen vào làm Lan Phương đỏ ửng cả mặt.

Tôi cười, Lan Phương cúi gằm mặt thẹn thùng, bà chủ quá như hiểu ý cười rồi đi vô trong.

Trời nắng chang chang, từng cơn gió thổi vẫn không làm dịu đi sự bỏng rát của cái nắng nhiệt đới, nói vậy thôi chứ một cô gái con nhà khá giả, ở trong máy lạnh mà bôn ba đạp xe cùng tôi đi thi như thế này cũng tội thật. Nhìn kỹ cô nàng cũng dễ thương, gương mặt bầu bĩnh, hai má cứ phinh phỉnh căng ra lúc xị mặt trông đến là yêu, tướng tá cũng cao ráo, đầy đặn, tôi nhìn chăm chú làm Lan Phương khi ngước lên lại tiếp tục đỏ mặt.

– Lần sau đừng có mà làm nũng nữa, người ta ghẹo cho rồi đỏ mặt, tôi cười thật hiền.

– Hứ… cô nàng hất mặt tỏ vẻ không đồng tình.

– Uh… hứ đi thì người ta lại chọc cho… ngoan thì anh thương còn không thì bỏ mặt.

– Á… anh á, cô nàng chau mày nhìn tôi.

– Thì anh lớn hơn phải là anh chứ.

– Nhưng học chung, Lan Phương cãi lại.

– Thế về hỏi mẹ xem phân chia vai vế theo tuổi hay theo lớp học.

– Hứ… Cô nàng đuối lý.

– Thôi về, chiều tới nơi rồi, tôi nói và đứng lên.

– Dắt xe cho Phương đi thì về, cô nàng chảy ra đường đứng chờ tôi dắt xe.

– Tính tiến cô ơi, tôi gọi.

– 2 Nghìn con… Dắt xe ra cho bạn gái đi kìa, bà chủ cười làm Lan Phương thẹn, cô nàng lúi cúi bước vội vào.

– Không chờ anh dắt ra hả, tôi hỏi.

– Hông thèm… nói dắt mà đứng hoài làm người ta chọc… Ghét! Lan Phương bỏ đi mà không thèm chờ tôi, tôi cũng chào bà chủ quán rồi chạy theo.

Lan Phương thở phì phò bám tay vào vai cho tôi kéo về, đúng là đàn bà con gái, chạy được vài km đã như thế. Tôi cười khi nhớ đến câu nói của anh sửa xe gần nhà tôi, mỗi lần vợ anh ta nói gì là anh ta gạt phăng “Đàn bà biết gì, chỉ nằm là giỏi”, tôi ngó qua Lan Phương, cũng khá xinh đấy, ngực tuy còn nhỏ nhưng cũng nhô nhô, cái eo bé tẹo còn cái mông cũng kha khá, cũng ra nét thiếu nữ lắm, không biết tướng này nằm có giỏi như dì tôi không, tôi thấy tim mình rộn ràng, uh thì dẫu sao Lan Phương cũng là con gái, con người cũng là động vật và hai giống đực cái bao giờ cũng hút về nhau.

– Hai đứa mệt không, mẹ Lan Phương vồn vã hỏi khi ra mở cổng, thấy cô con gái ướt đẫm mồ hôi trên lưng bà tỏ vẽ xót xa… Mẹ nói rồi, để mẹ đưa không chịu.

– Dạ con chào cô, tôi chào khi bà ra mở cổng.

– Hihihi… cũng bình thường thôi mẹ.

– Hai đứa vô nhà đi.

Bà lấy nước cho uống, bà rất chu đáo lấy nước nóng cho chúng tôi rữa mặt vì theo bà nói là tránh bị sốc nhiệt dẫn đến cảm. Tôi ngồi chơi một chút thì cáo từ ra về, dì tôi chắc mong tôi lắm đây mà. Tôi về đến nhà thì dì tôi vẫn đang ngồi may, trong bộ đồ thun màu mực tím khá xinh, chúng tôi trò chuyện một lúc thì tôi đi ngủ, dì vẫn may đồ.

Tôi thức dậy trời đã khá chiều, tôi ra ngoài đi tắm thì thấy dì đang ngồi nói chuyện cùng với một người đàn ông, tôi gật đầu chào qua rồi đi tắm, làn nước mát làm tôi thấy khá dễ chịu nhưng người đàn ông lạ mà dì tôi giới thiệu là bạn thân, có lẽ ông ta đi đâu làm ăn gì đó nên tôi không gặp. Tôi tắm và thay đồ xong thì dì bước vào bếp đã thấy dì trong đó.

– Hưng ăn cơm đi, dì đi với bạn chút, dì nói nho nhỏ.

– Sao dì nói không đi riêng với đàn ông mà, tôi nhắc lại lời dì.

– Thì bạn lâu năm mà, quen từ lâu giờ mới gặp, mai ảnh đi rồi nên đi dạo chơi chút.

– Hừ… con không biết, tôi bỏ vô phòng, dì quay ra tôi nghe giọng dì khá rõ.

– Anh chờ em chút, em thay đồ cái mình đi.

– Uh… em cứ làm đi, giọng người đàn ông khá vui vẻ.

– Dì đi chút về liền, dì nói xong bước vào phòng, tôi bước theo… Ra ngoài cho dì thay đồ, có khách kìa.

– Kệ… tôi vẫn lì, thực ra đứng ở phòng khách không thấy được cửa phòng dì nên không thấy được tôi bước vào. Phòng tôi gần phòng khách còn phòng dì gần bếp, nên ở phòng dì người ngoài khó mà nghe được. Dì mặc kệ tôi ngồi đó, dì trút bỏ bộ đồ thun để mặc cái quần Jean và cái áo sơmi.

– Mặc đồ này yên tâm nghen, không ai thấy được cơ thể dì cả, đừng có ghen vớ vẩn, bạn thôi, dì hôn lên má tôi và thì thầm.

Tôi ôm dì, dì vẫn đứng im không phản ứng, tôi vuốt ve cặp vú dì, cái áo sơmi căng lên vì vú dì, tôi lần tay xuống quần dì ngăn lại nhưng tôi vẫn lì lợm. Chúng tôi tạo ra một cuộc tranh giành quyết liệt, dì cứ đẩy ra còn tôi cứ sờ mó, cuộc xô đẩy trong cái im lặng gượng gạo.

– Hưng à, dì thì thầm.

– Đừng có kêu, không sợ bạn biết à, tôi nói nhỏ vào tai dì.

– Tối đi, dì cho thoải mái.

– Không… Tôi cương quyết.

– Không được, người ta mà biết… Dì chưa nói hết đã bị tôi hôn ngấu nghiến, dì vùng vằng.

Tôi xoa xoa cái tam giác vàng, lần tay lên khóa thì dì vẫn giữ chặt, tôi kéo tay ra nhưng dì vẫn ngoan cố. Tôi cắn lên môi dì, dì quay mặt đi, tôi hôn lên tai, lên cổ dì. Tôi vừa bỏ tay thì dì toan chạy ra cửa nhưng đã bị tôi ôm chặt, tôi kéo dì lại, dì vùng vằng trong cái ngại ngùng tột độ, tôi tỏ ra bực tức.

– Không cho thì không đi đâu hết.

– Hưng… Dì nhìn tôi với ánh mắt yếu ớt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt dì, dì hơi cúi xuống, tôi hôn nhẹ lên môi dì, dì đứng im chịu đựng nụ hôn ướt át của tôi, tôi tiếp tục xoa lên vú rồi lên mu dì, không còn sự phản kháng nào nữa, dì đứng im chịu đựng dưới cái sự cương quyết của tôi.

– Nhanh đi, nhẹ nhẹ thôi người ta biết có mà nhục nhã suốt đời, dì thì thầm.

– Ok… tôi cười.

– Ác thôi luôn… dì xị mặt.

Tôi cởi khóa quần rồi tuột xuống, tôi không lột nhiều chỉ vừa hết mông, đủ hở hết cái lồn để tôi đụ, dì vùng vằng mãi chả được nên đứng im, tôi đẩy dì cúi xuống giường, chân dì khá dài nên tôi khó làm ăn, có lẽ biết thế nên dì quỳ xuống nền. Tôi vén quần đùi móc cu ra rồi vén cái quần lót dì sang một bên, cắm con cu vào lồn dì. Lồn dì không có nước nên cứ như một vụ cưỡng dâm, tôi nắc vào lồn dì tới tấp, dì với tay kéo cái gối lại bám chặt mặc cho tôi hành hạ cái lồn xinh xắn của dì. Trong cái không gian này cuộc mây mưa thật kỳ lạ.

Cu và lồn vẫn hòa quyện vào nhau trong cái run rẩy đầy sợ hãi và kích thích, nước từ lồn dì ướt dần cu tôi, có lẽ dì cũng bị kích thích với cái cảm giác sợ sệt và tê tái. Chúng tôi làm tình đúng chất của làm tình, quần áo vẫn còn nguyên, chỉ duy nhất cái bộ phần cần thiết được giải phóng để chúng hòa vào nhau mà thôi, lồn dì co bóp, cu tôi nhịp nhàng thật ăn khớp.

Cũng đã đủ thời gian, tôi không kìm nữa, tôi tăng tốc nhanh hơn, dì bám chặt gối và cu tôi lao vào lồn dì như cái máy. Tôi gồng người bắn tinh vào lồn dì, dì cắn răng không cho phát ra tiếng rên, lồn dì co bóp mạnh chứng tỏ dì cũng sướng, tôi rút ra thì dì nhanh tay kéo cái quần lót che lại để tinh trùng không chảy ra, dì bước lại tủ lấy cái khăn và cái quần lót khác. Một đầu khăn dì nhúng ít nước, lột cái quần lót ra dì lấy đầu khăn ướt lau lồn rồi lấy đầu khăn khô lau lại, dì mặc cái lót quần kia vào rồi mặc cái quần Jean vào lại. Chải vội mái tóc dì bước ra, chỉ tay vào trán tôi dì thì thầm.

– Ác lắm, ai mà biết có mà chui xuống đất.

– Kệ… tôi cười và ngồi trên giường, dì mở cửa bước ra cười nói.

– Em xin lỗi để anh chờ lâu.

– Không… bình thường mà, phụ nữ thì phải chậm chậm tí mới dễ thương.

– Hihihi… mình đi anh.

– Uh…

– Hưng ra đóng cửa dùm dì nhé.

– Dạ… tôi trả lời.

– Chú đi luôn nhé Hưng, người đàn ông chào.

– Dạ… tôi vẫn ngồi trong nói vọng ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...